Hoàng Sa Thành (Lâu Đài Cát)/ Từ Đây Trong Tim Tôi Có Một Người

Chương 7

Hai tuần sau khi kỳ thi lên cấp Ba kết thúc, thành tích được công bố, Hoàng Kỳ thi rất tốt, đứng thứ mười chín trong toàn thành phố. Đây là chuyện chưa từng có ở trường trung học Hoàng Sa, vì vậy hiệu trưởng viết thông báo chúc mừng màu đỏ dán ở cổng trường hơn mấy tháng.

Nhà họ Hoàng liên tiếp có chuyện vui, ngoài việc Hoàng Kỳ thi đỗ vào trường Nhất Trung ở Lan Lăng, thầy Hoàng cũng được bộ giáo dục chuyển đến khối cấp Hai trường Nhất Trung dạy học vì thành tích vượt trội trong giảng dạy. Để chăm sóc gia đình, cô Đinh cũng được điều đến trường Ngũ Trung ở gần trường Nhất Trung, cả nhà đều phải chuyển lên thành phố. Ông nội là thầy thuốc Đông y họ Hoàng nổi tiếng khắp thị trấn Hoàng Sa, lưu luyến không nỡ chuyển đi nên vẫn ở lại tiếp tục hành nghề.

Sa Chu Dận thì không may mắn như thế. Biến cố gia đình ác liệt khiến cậu không giữ được phong độ trong kỳ thi vào cấp Ba, điểm thi thật thấp hơn thi thử tới hai mươi điểm, lại không có điểm cộng Thể dục, thành tích tụt xuống giữa khối Chín. Sự chênh lệch điểm số trong kỳ thi cấp Ba rất nhỏ, lấy điểm thi của cậu, muốn học trường công lập nào cũng phải đóng thêm một khoản phí tài trợ.

Bác gái cậu đương nhiên không chịu chi số tiền kia, nhưng không muốn bị hàng xóm nói ra nói vào nên cũng không để cậu thôi học mà đăng ký cho cậu vào trường nghề số Ba có điểm trúng tuyển cực kỳ thấp.

Kể từ khi kỳ thi cấp Ba đã kết thúc, các học sinh đều nghỉ hè, Hoàng Kỳ rất ít khi gặp được Tiểu Anh. Có mấy lần cô gọi điện đến nhà bác gái cậu, giọng bác lúc nào cũng khó chịu, Tiểu Anh cũng chỉ dám nói vội mấy câu rồi cúp máy. Cậu vốn là học sinh xuất sắc ở trường, lần này thi kém như thế hẳn là bác gái thất vọng lắm, sắp tới Tiểu Anh càng khó sống rồi.

Trường bố trí cho thầy Hoàng ở trong chung cư giáo viên, cuối tháng Bảy thì dọn nhà. Hoàng Kỳ muốn chào tạm biệt Tiểu Anh, nhân tiện nói cho cậu địa chỉ nhà mới. Điện thoại nhà bác gái gọi mãi không được, khó khăn lắm mới có kết nối thì bác gái chỉ cáu kỉnh ném cho cô một câu "Nó không ở nhà!" rồi cúp luôn.

Ngày chuyển nhà càng lúc càng gần mà mãi không báo được cho Tiểu Anh, trong cơn nóng nảy, Hoàng Kỳ đội nắng giữa hè đạp xe đạp gần mười cây số đến thị trấn Hậu Đường tự tìm người. Hôm thi Thể dục cô với cô chủ nhiệm đã đến nhà bác gái, dù gì vẫn nhớ đường.

Lần này bác gái ở nhà, đang mắng một cô bé hơn mười tuổi ngay trước cửa, chắc hẳn đó là cô em họ Sa Sa mà Tiểu Anh từng nhắc đến với cô. Cô bé cũng đen và mập như mẹ, mặc một chiếc áo thun rộng có lẽ là được truyền từ anh chị, mái tóc nâu rối bù được thắt hai bên bằng dây ren màu hồng phấn giống phim cổ trang trên truyền hình, trông khá buồn cười.

Hoàng Kỳ đi một vòng bên ngoài nhà bác gái nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Anh, mà nhà hình như không còn ai khác, đành phải tiến tới hỏi: "Chào cô, cháu là bạn học của Sa Chu Dận, cậu ấy có nhà không ạ?"

Bác gái thôi mắng con, nhìn khắp người cô dò xét: "Nó không ở nhà, cháu tìm nó có việc gì?"

"Cậu ấy đi đâu, bao giờ về ạ?"

Bác gái không trả lời mà nói lại bằng giọng khinh miệt: "Cháu là bạn gái hay gọi đến nhà đúng không? Nghe giọng là nhận ra ngay. Cứng đầu thật, xa như vậy mà còn tự chạy đến. Mấy ngày tới Tiểu Dận không ở nhà, cháu có việc gì thì cứ nói với tôi đây."

Giọng của bà ta khiến Hoàng Kỳ rất khó chịu, "Hôm nào cậu ấy về ạ? Tới lúc đó cháu lại đến tìm cũng được."

Cô em họ nhanh miệng xen vào: "Anh Tiểu Anh lên thành phố thăm bà ngoại anh ấy rồi, bà bị tái phát bệnh tim, vẫn đang cứu chữa, không biết bao giờ mới về."

Hoàng Kỳ giật mình. Hẳn là bà ngoại đã nghe tin dữ của cô Chu, đó quả là một cú sốc lớn đối với người già. Nếu không cứu được, Tiểu Anh vốn đã có ít người thân trên đời sẽ lại mất thêm một người nữa.

Bác gái lườm con: "Chuyện người lớn trẻ con xen vào làm gì, vào nhà làm bài tập đi! Gỡ bông hoa lẳng lơ trên đầu mày xuống, chỉ biết làm tao xấu hổ! Mới tí tuổi đầu đã học mấy trò nhố nhăng, ăn mặc chẳng ra sao để dụ dỗ đàn ông à? Đầu óc nghĩ cái gì thế?"

Cô em họ không dám cãi mẹ, chỉ đành tức giận ôm lấy kiểu tóc quý báu của mình quay đầu chạy về phòng.

Hoàng Kỳ nghe vậy cũng hơi xấu hổ: "Cô ơi, vậy bao giờ cậu ấy về phiền cô nhắn với cậu ấy là gọi cho cháu theo số..." Nghĩ lại thấy không ổn, vì sau khi dọn nhà số điện thoại ắt cũng thay đổi, "Gọi cho bạn Dư Vy Vy cùng lớp, liên quan đến... chuyện liên lạc giữa bạn học trong lớp sau tốt nghiệp." Sau đó cô chào bác gái rồi đi.

Mấy nhà hàng xóm thấy có người lạ, đến gần xem trò hay, đợi Hoàng Kỳ đi xa qua chỗ rẽ mới hí hửng cười nói với bác gái: "Thằng cháu chị giỏi thật, còn bé thế mà cứ cách ngày lại có con gái gọi điện thoại tìm, cô này còn đến tận nhà nữa, lớn lên chắc chắn sẽ thành công tử đào hoa."

Bác gái lập tức càu nhàu: "Lại còn nói, bị mẹ nó chiều hư rồi, quen cái thói công tử, đàn ông con trai mà còn vẽ chuyện hơn cả con gái. Trời lạnh thế này ngày nào cũng muốn tôi phải đun nước nóng hầu hạ nó tắm rửa, còn muốn dùng một mình một chiếc khăn mặt, lúc ăn cơm nhả xương còn phải có đĩa riêng! Nước nóng mà người khác đã rửa mặt rửa chân rồi nó nhất định không chịu động vào, lần nào cũng phải để nó rửa đầu tiên."

Hàng xóm phụ họa: "Con nhà giàu vẽ vời vậy đấy! Thế mà chị cũng chiều theo nó à?"

"Không chiều thì phải làm thế nào, suy cho cùng cũng chẳng phải con mình sinh ra, hơi bạc đãi chút thôi không khéo người ta còn tưởng tôi ngược đãi trẻ mồ côi. Đấy cô nhìn mà xem, Sa Sa nhà tôi còn chẳng được sướng như nó."

Một người hàng xóm khác nói: "Chị thế này không phải là nuôi cháu giúp em trai mà là rước một ông lớn về hầu hạ! May mà chị tốt bụng mới nhịn được, nếu là người khác thì ai mà chịu nổi."

Câu này khiến bác gái rất mát lòng, giọng cũng dịu lại: "Nếu chỉ hơi công tử một chút thì cũng thôi đi, nhưng người ta trước kia sống sung sướng quen rồi, tôi chẳng đủ sức mà chiều theo. Mới bằng ấy tuổi đầu đã có tư tưởng không chính đáng, suốt ngày mập mờ với bạn học nữ, thi vào cấp Ba tệ như vậy, sau này tôi biết giải thích với bố nó dưới suối vàng thế nào. Không chỉ thế, nó còn làm hư Sa Sa nhà tôi, xúi con bé viết thư tình cho bạn nam trong lớp! May mà tôi phát hiện được ngăn lại, nếu không thì mất hết mặt mũi, mới là học sinh cấp Một đã này nọ với bạn khác giới!"

Hàng xóm thở dài: "Trẻ con giờ cứ thích khoe mẽ vậy đấy! Chị hơn ba mươi tuổi mới được một mụn con này, phải bảo ban cẩn thận đừng để thằng bé kia làm hư."

"Đúng thế, Sa Sa nhà tôi lúc nào cũng đứng nhất lớp, sau này nếu không đi được Harvard Stanford gì đó thì ít nhất cũng phải vào trường đại học hàng đầu trong nước, tôi cũng phải trông vào nó mới mong đổi đời!"

...

Thật ra Hoàng Kỳ đi chưa xa, thấy họ nhắc đến Tiểu Anh thì dừng bước, nghe được toàn bộ câu chuyện. Sau đó bác gái đi làm việc khác, cô lại nghe thấy hai người hàng xóm kia bàn tán bằng giọng điệu khác hẳn: "Nói dễ nghe ghê cơ, toàn dát vàng lên mặt mình, cứ làm như thiệt thòi lắm, tốt bụng lắm. Sao không nói mấy cái xưởng của em trai bà ta bán được bao nhiêu tiền!"

"Đúng vậy, lần này đứa cháu thi cấp Ba không tốt, hẳn là đang mừng thầm trong lòng, cho thằng bé vào trường nghề học, nuôi đến năm mười tám tuổi coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nếu nó thi tốt, vào được trường cấp Ba rồi lên đại học thì không biết phải nuôi thêm bao nhiêu năm, tốn thêm bao nhiêu tiền!"

Hoàng Kỳ tựa lưng vào bức tường xi-măng, mới đầu nghe còn thấy tức, nhưng càng nghe càng đờ đẫn, chỉ cảm thấy đau xót và bất lực vô cùng. Cô liên tưởng đến một cách ví von không may mắn: dường như mình đang trơ mắt nhìn Tiểu Anh bị chôn sống, nhưng cô lại chẳng biết làm thế nào.

Bên kia bờ tường có một cái đầu nhỏ ló ra, rụt rè gọi cô: "Chị ơi! Chị là chị Tiểu Kỳ đúng không? Chị qua đây đi!"

Là cô em họ Sa Sa chạy từ trong nhà ra ngoài, đi một vòng tìm cô. Hoàng Kỳ lau mặt, đi tới một góc tường mà bác gái hoàn toàn không thấy được: "Em biết chị à?"

Sa Sa cười tinh nghịch: "Anh Tiểu Anh hay kể với em về chị lắm. Giờ chúng em là bạn thân, em nói bí mật của em cho anh ấy, anh ấy cũng kể bí mật của mình cho em."

Cô bé phát âm cũng không chuẩn, đọc "Dận" thành "Anh", điều này khiến Hoàng Kỳ cảm thấy thật gần gũi.

Sa Sa còn nói: "Hôm qua anh Tiểu Anh gọi điện về nói bà ngoại anh ấy bệnh nặng lắm, còn đang cấp cứu, anh ấy phải ở bên chăm sóc bà, chưa chắc khai giảng đã về được. Chị đi xa thế đến gặp anh ấy chắc phải có chuyện quan trọng, chị cứ nói với em, lần sau anh ấy gọi về em có thể nhân tiện nói cho anh ấy biết, chắc chắn sẽ kín đáo không để mẹ biết được."

Hoàng Kỳ cười: "Thật ra cũng không có gì, chị phải chuyển nhà vào thành phố, số điện thoại cũng sẽ đổi. Chị sợ cậu ấy không tìm được nên để lại địa chỉ cho cậu ấy thôi."

Sa Sa nói: "Vậy chị nói với em đi, em sẽ nhắn lại với anh Tiểu Anh."

Hoàng Kỳ lấy tờ giấy ghi địa chỉ trong túi ra đưa cho cô bé: "Được, vậy nhờ em nhé."

Sa Sa đón lấy tờ giấy, cất cẩn thận, dặn dò như bà cụ non: "Bao giờ chị chuyển nhà xong nhớ gọi điện đến cho em biết số điện thoại nhà mới. Chị cứ tìm em, bảo là bạn học của em thì mẹ sẽ không nghi ngờ."

Hoàng Kỳ phì cười vì bộ dạng cụ non của cô bé, ra dấu OK: "Hiểu rồi!"

Sa Sa ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Em nghe anh Tiểu Anh nói chị thi đỗ trường Nhất Trung, giỏi thật đấy! Sau này em cũng muốn thi vào Nhất Trung! Tiếc là anh Tiểu Anh thi không tốt, mẹ lại không chịu bỏ tiền cho anh ấy đi học phổ thông. Trường anh ấy cách Nhất Trung xa lắm, sau này anh chị không thể gặp nhau hàng ngày, chị có nhớ anh ấy không?"

Hoàng Kỳ rầu rĩ: "Không gặp được thì nhớ có ích gì."

"Em cũng sắp học xong cấp Một rồi, mẹ muốn cho em vào học trường cấp Hai tốt trong thành phố." Sa Sa chép miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ ngượng ngùng, "Nói cho chị một bí mật, chị không được kể với ai ngoài anh Tiểu Anh đâu nhé! Em cũng thích một bạn nam trong lớp, nếu em lên thành phố học thì chúng em sẽ phải xa nhau. Anh Tiểu Anh nói với em rằng cuộc đời này rất dài, chúng ta sẽ gặp đủ loại chuyện, rất khó để mãi ở bên người mình thích, dù là bố mẹ thì sau này vẫn sẽ phải chia xa. Nhưng chỉ cần trong tim em nhớ họ, vậy thì chúng em vẫn ở bên nhau, cũng không nhất định phải gần nhau về địa lý."

Nói đến đây, gương mặt đen nhẻm mũm mỉm của Sa Sa toát ra vẻ tự tin mà kiên định, đôi mắt sáng lấp lánh, tất cả đều khiến toàn thân cô bé quần áo lôi thôi, kiểu tóc kỳ cục này tỏa ra một vầng hào quang rất khác biệt.

Hoàng Kỳ kinh ngạc, không ngờ một học sinh cấp Một như cô bé lại biết suy nghĩ như vậy, tự thấy hổ thẹn trong lòng. Cô bé nói đúng, con đường tương lai rất dài, dù cấp Ba học chung trường thì lên đại học vẫn có thể phải cách xa nhau, chuyện mai này không thể đoán trước. Nhưng trái tim cô sẽ không bao giờ rời bỏ Tiểu Anh, đó mới là điều quan trọng.
Bình Luận (0)
Comment