Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 29

Edit + Beta: Như Heo.

Chương 29: Đau lòng.

Ngu Đường đứng bên giường sửng sốt hơn nửa phút, đây là tình huống gì vậy cà?

Người đang ngủ có lẽ cảm thấy nóng, đôi chân thon dài trắng nõn vươn ra khỏi chăn để lộ chiếc quần lót tứ giác màu trắng, quần lót tứ giác có lực đàn hồi vô cùng tốt, vừa vặn bao lấy bộ vị duyên dáng mê người kia...

Nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, Ngu Đường dời mắt khỏi "khu vực mẫn cảm", chậm rãi đặt mông ngồi xuống giường, một tay chống tại mép gối. Nhìn gia hỏa ngủ đến mịt mùng trời đất, cẩn thận đưa tay ra, chọc chọc khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của y.

"Hư..." Tống Tiêu giơ tay, đánh đuổi trên bất lương nào đó đang quấy rầy giấc ngủ của mình, lại bị Ngu Đường dễ dàng bắt được, siết trong lòng bàn tay sờ miết một phen.

Vừa sờ một cái, cả hai đồng thời kinh ngạc.

Da thịt vốn dĩ mịn màng trơn bóng nay lại biến thành băng gạt thô ráp, Ngu Đường vội vã nâng tay Tống Tiêu lên. Lúc bấy giờ trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng có chút âm u, băng gạc trắng như tuyết trong luồng ánh sáng mờ ảo phá lệ nổi bật.

Tống Tiêu bị đụng đến miệng vết thương, cựa quậy tỉnh lại: "Hoàng thượng?"

"Chuyện này là thế nào?" Giọng Ngu Đường bắt đầu hạ nhiệt.

"Bị phỏng," Tống Tiêu rụt tay về, "Sao cậu lại về rồi?"

"Ai làm?" Ngu Đường không có ý định bỏ qua, siết chặt lấy cổ tay Tống Tiêu không buông, cởi mở lớp băng gạt.

Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, người bình thường nghe nói bị phỏng, phản ứng đầu tiên không phải là "Sao không cẩn thận như vậy" ư? Qủa nhiên tâm tư đế vương, suy nghĩ không giống người bình thường.

Trong lúc nói chuyện, băng gạt đã bị Ngu Đường bóc mở, bật đèn đầu giường lên, vết thương hiện lên trong tầm mắt, bọc nước bị vỡ, lớp da bị bong ra để lộ da thịt màu hồng nhạt, tuy chỉ là vết thương nhỏ, nhưng thoạt nhìn trông rất ghê người.

Vết thương này chỉ cần nhìn là biết không thể tự mình gây ra được, hẳn là bị tạt nước nóng hay dầu sôi gì đó mới thành ra như vậy. Trong mắt Ngu Đường tràn ngập sát khí, đưa tay giữ lấy cằm Tống Tiêu: "Trẫm hỏi ngươi một lần nữa, ai làm?" Nói ra, trẫm sẽ đem hắn bằm thây vạn đoạn, còn không nói, cứ chờ bị phạt đi...

Tống Tiêu bị ánh mắt khí thế cùng giọng nói lạnh băng của hắn làm cho run rẩy, cảm xúc lo lắng trong lời nói này, làm y bỗng dưng nảy sinh xúc động muốn cáo trạng, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại thốt lên: "Tống Tranh."

Lời vừa nói ra, Tống Tiêu liền cảm thấy ngượng ngùng, thừa dịp tay hoàng thượng hơi thả lỏng quay đầu sang một bên: "Ngươi đừng lo, ta tự có đối sách."

Ngu Đường không nói tiếng nào, quấn băng gặc lại cho Tống Tiêu, cởi áo khoác, vỗ mông Tống Tiêu, ý bảo y nằm dịch vào trong một chút.

"Sao không lên giường..." Tống Tiêu muốn nói sao không lên giường của hắn, bấy giờ mới chợt nhớ tới mình đang ngủ trên giường người ta, nháy mắt cả người cứng đờ.

Ngu Đường mặt không đổi sắc nhìn y.

"Khụ..." Tống Tiêu vội ho một tiếng, ngoan ngoãn xê vào trong, xấu hổ chôn mặt vào gối đầu. Xong rồi xong rồi, lén ngủ trên giường hoàng thượng không nói, đã vậy còn bị hắn phát hiện, quê quá!

Ngu Đường mặc nguyên áo sơ mi nằm xuống, dùng sức kéo đầu hoàng hậu nhà mình ra khỏi gối, ôm vào lòng: "Sau này dù có chuyện gì cũng phải nói cho ta, có biết không? Ở đây cái gì ngươi cũng không biết, ta rất lo lắng."

Tống Tiêu mím môi, chậm rãi siết chặt cánh tay hoàng thượng đang đặt trên eo mình, khẽ gật đầu một cái.

Ngu Đường kề sát gáy y, được nhiên cảm giác được, hơi nhếch môi cười.

Hai người mới nằm trên giường lười biếng chưa đầy mười phút, chuông báo thức đã vang lên. Ngu Đường không cho Tống Tiêu đụng vô chút nước, hầu hạ y từng li từng tí một, nào là tự tay nhúng khăn nóng vắt khô đưa y lau mặt, nào là đưa bàn chãi bóp sẵn kem đánh răng, rồi còn tự tay cài nút áo sơ mi cho y...

"Để... để tớ tự làm..." Tống Tiêu đỏ mặt, ngay lúc hoàng thượng sắp sửa giúp y nhét áo vào quần vội vã ngăn lại, mình chỉ bị phỏng chút xíu, có phải gãy tay gãy chân gì đâu.

Hoàng đế bệ hạ ngang tàng bá đạo nào chịu nghe lời y, tiếp tục đắc ý mặc quần áo cho Tống Tiêu, sau đó nắm bàn tay không bị thương ra ngoài chuẩn bị tham gia nghi thức chào cờ.

Ngu Đường vội vàng trở về là vì buổi diễn thuyết trong nghi thức chào cờ sáng nay, tuyên bố chính thức thành lập hội học sinh, đồng thời còn phải sắp xếp công tác cho tuần này.

Thầy chủ nhiệm nhìn thấy khả năng của Ngu Đường, liền đem những công việc có thể đều ném cho hội học sinh, tỷ như việc thông báo chính thức thành lập hội học sinh sáng nay.

Ngu Đường nhìn trưởng ban ban tuyên truyền, cũng chính là Công bộ Thượng thư đưa bản thảo cho hắn, trực tiếp bỏ qua phân đoạn "Chào buổi sáng quý thầy cô và các bạn học sinh thân mến..." phí lời kia, trực tiếp đi qua cầm microphone dõng dạc tuyên bố: "Tôi sinh tuyên bố, kể từ ngày hôm nay, hội học sinh trường trung học phổ thông Thánh Mông chính thức được thành lập, bắt đầu đi vào hoạt động..."

Hoàng đế bệ hạ nói được làm được, ngày hôm đó người của Bộ binh bắt đầu kiểm tra giờ thể dục buổi sáng, Hình bộ kiểm tra kỉ luật trong giờ tự học buổi tối, mà Công bộ lại là bộ nghành phải gánh vác nhiệm vụ quan trọng nhất, nặng nề nhất đó là phát hành bản tin hằng ngày, vẽ tranh chữ, poster tuyên truyền... rất nhanh, một cái áp phích quảng bá tin tức tràn ngập toàn bộ sân trường.

【 Trung học cơ sở Thánh Mông đến giao lưu tại trường chúng ta vào ngày 11 tháng 10 sắp tới 】

Trường học rất coi trọng đợt giao lưu lần này, dù sao học sinh cấp hai chính là thành phần căn nguyên chủ yếu sau này của Thánh Mông, phải làm cho bọn chúng sâu sắc cảm nhận được sự tốt đẹp của trường cấp ba, từ đó phấn đấu đi lên.

Ngu Đường sau khi xem xong bảng quy trình Phó hội trưởng đề ra trong tay, lấy bút khoanh tròn một điểm: "Chỉ tham quan thôi, quá đơn điệu."

"Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian, bây giờ chuẩn bị căn bản không kịp." Phó hội trưởng có chút khó xử, hội học sinh bọn họ vừa mới thành lập cách đây không lâu, bây giờ gần cuối tháng chín trường học mới giao nhiệm vụ cho bọn họ. Hơn nữa lại sắp tới kỳ nghỉ đông, ai còn tâm tình đi dàn dựng rồi luyện tập tiết mục chương trình nữa chứ?

"Tìm vài học sinh năng khiếu, nhảy một tiết mục mở màn là được," Ngu Đường chuyển động ngòi bút trong tay, mâu sắc hơi trầm xuống, "Chủ yếu để học sinh cấp hai biểu diễn."

...

Đột nhiên nhận được thông báo về tiết mục biễu diễn, thầy giáo dẫn đoàn tức hết chỗ nói, lúc này mới báo ai mà chuẩn bị làm cho kịp. Nhưng dù sao đây cũng là buổi giao lưu hai cấp, không thể để trường mình mất mặt được, chỉ còn cách tìm học sinh biểu diễn trong dạ tiệc tốt nhiệp năm ngoái biểu diễn lại tiết mục năm ngoái mà thôi.

"Theo đoàn giao lưu?" Hai mắt Tống Tranh sáng lên, liên tục đáp ứng. Từ nhỏ cô ta đã được Khâu Minh Diễm bồi dưỡng các loại vũ đạo, dạ hội tốt nghiệp năm ngoái biểu diễn một màn múa đơn kinh động lòng người, cũng vì vậy mà nhận được sự chú ý 4G. Đợt giao lưu lần này vốn dĩ không có phần cô ta, nào ngờ giữa đường lại xuất hiện thêm tiết mục văn nghệ, vì vậy thầy giáo liền nghĩ đến Tống Tranh.

...

Danh sách mới rất nhanh đã được gửi đến trung học phổ thông Thánh Mông, Ngu Đường nhìn cái tên "Tống Tranh" trong danh sách, hài lòng gật đầu, giao danh sách cho người Công bộ làm thẻ học sinh giao lưu.

Bàn giao công việc xong xui, Ngu Đường không quản chuyện trong hội học sinh nữa, hắn vốn dĩ đối với những chuyện nhỏ nhặt này không có hứng thú, liền ném tất cả cho Phó hội trưởng, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Những tin tức về Hoàng tử Pudding đột nhiên đình chỉ, truyền thông Đại Nhật rút về tất cả các danh mục quảng cáo, trên diễn đàn tuy rằng vẫn còn một số người đề cập tới, nhưng rất nhanh đã bị những bài đăng khác đẩy xuống.

Internet mới nổi gần đây, xuất hiện rất nhiều người nổi tiếng, thông thường dựa vào một vài mánh lới nổi lên nhất thời, sau đó rất nhanh liền biến mất. Cho nên, chỉ cần một khoảng thời gian không ai nhắc tới, "Hoàng tử Pudding" cũng sẽ bị mọi người quên lãng.

"Đại thiếu gia, đây là chuyện gì?" Ngu Đạm gọi cho Ngu Đường, ngữ khí không được tốt lắm, truyền thông Đại Nhật là công ty của hắn, vì lấy lòng bổn gia nên mới bán cổ phần cho Ngu Phục với giá thấp như vậy, trên căn bản chỉ được xem là cổ phần danh nghĩa, nào ngờ bọn họ lại có thể giơ tay múa chân đối với chuyện công ty.

Nếu là chủ ý của Ngu Phục thì cũng thôi đi, đề án này khôn ngờ là do một thằng nhãi con đưa ra, đây không phải xem thường công ty hắn thì là gì?!

"Ba đã đem toàn bộ cổ phần truyền thông Đại Nhật chuyển sang cho tôi, thủ tục sang tên nội trong tuần này sẽ được thông báo chính thức trước các cổ đông." Ngu Đường đứng trên ban công ký túc xá, bưng một ly trà nóng chậm rãi uống.

"Cái gì?" Tay cầm điếu thuốc của Ngu Đạm khẽ run một cái, suýt chút nữa bị phỏng, xem ra Ngu Phục thật sự rất cưng chiều đứa con này, thậm chí còn vượt qua cả nhận định trước đây của hắn, xem cổ phần công ty giống như đồ chơi, nói cho liền cho, " Vậy còn đề án "Hoàng tử Pudding"..."

Lúc còn trẻ hắn cũng có chút ân oán với Tống Tử Thành, bây giờ thật vất vả mới phất đạt lên được, đương nhiên phải tận dụng thời cơ trả thù, tiếp cận Tống Tiêu chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn. Nếu như chuyện này là do Ngu Đường vừa mới gia nhập công ty ra đòn lập uy, Ngu Đạm hi vọng hắn có thể thay đổi chủ ý.

Ngu Đường đặt chén trà trong tay xuống, nhìn Tống Tiêu nghiêm túc ôm máy vi tính ngồi trong phòng, cất giọng lạnh như băng: "Chú muốn đối phó Tống Tử Thành như thế nào tôi không quan tâm, nhưng họa cha mẹ không nên đổ lên đầu con cái. Nếu như có một ngày chú đắc tội bổn gia, tôi liền muốn ba ngón tay của con trai chú, chú nghĩ như thế nào?"

Cúp điện thoại xong, Ngu Đường đi vào phòng, Tống Tiêu ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoàng thượng, tin tức trên mạng liên quan tới ta không còn nữa."

"Ừ." Ngu Đường cúi đầu đối diện Tống Tiêu, nhìn ở góc độ này, đôi mắt Tống Tiêu bị ánh đèn huỳnh quang phản chiếu sáng lấp lánh, đặc biệt khả ái.

"Là ngươi làm?" Tống Tiêu quan sát thần sắc trên mặt Ngu Đường, thấy hắn chẳng có chút kinh ngạc nào, mới nhớ cuối tuần trước người này đã nói sẽ giải quyết giúp mình, lập tức hiểu ra.

Ngu Đường cúi người xuống, chậm rãi áp sát vào, một tay chống lên vách tường, vây cả người Tống Tiêu lại trong khuỷu tay mình: "Phải, hoàng hậu làm sao để cảm tạ trẫm đây?"

==========

Tiểu kịch trường:

Ngư Đường: "Quân Trúc, ngươi muốn cảm tạ trẫm như thế nào?"

Tiêu Tiêu: "Người muốn gì?"

Ngư Đường: "Muốn cái người am hiểu nhất."

Tiêu Tiêu: "Thổi tiêu?"

Ngư Đường: "Thật thông mình, lại đây, ta cho ngươi thổi..." (động thủ cởi quần)

Tiêu Tiêu: "... Lưu manh!"
Bình Luận (0)
Comment