Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 32

Edit + Beta: Như Heo.

Chương 32: Sẩy thai.

"Cô có biết mình đang làm cái gì không?" Kết thúc buổi họp báo, Tống Tử Thành lôi Trác Tinh Tinh lên xe.

"Không làm vậy thì phải làm sao bây giờ?" Trác Tinh Tinh ôm mặt oà khóc, "Hôm nay anh muốn gặp em nói chuyện, không phải là muốn kêu em đi phá thai sao?"

Tống Tử Thành im lặng, thì ra là cú điện thoại tối qua phá hoại: "Tôi chỉ muốn tìm cô thương lượng, có ép cô đi phá thai bao giờ? Cô cố tình làm lớn chuyện này lên, tuyên bố trước giới truyền thông như vậy, cô nghĩ làm vậy tôi sẽ sợ cô chắc?"

Trác Tinh Tinh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt bừng bừng lửa giận của Tống Tử Thành, trong lòng cũng có chút sợ hãi, Tống Tử Thành dù sao cũng là người lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, mặc dù hiện tại đang bị cô ta nắm được điểm yếu, nhưng thủ đoạn giao thiệp của hắn nhiều vô kể, nếu như thật sự chọc giận hắn, một câu nói của hắn cũng có thể dìm chết cô ta trong cái giới giải trí này.

Khẽ cắn răng, cô ta từ một tiểu ngôi sao hạng ba leo lên được vị trí như ngày hôm nay, từng nếm qua không biết bao nhiêu khổ sở, nếu như bây giờ mất đi hậu đài vững chắc này, con đường sau này chắc chắn sẽ không còn dễ đi như trước nữa, cho nên cô ta tuyệt đối không được buông tay. Trác Tinh Tinh kéo tay Tống Tử Thành, khóc đến lạc giọng: "Em sai rồi, chỉ vì em quá yêu anh. Lúc trước nghe tin anh sắp kết hôn với Khâu Minh Diễm em mới phát điên lên, mới bất chấp thủ đoạn, em không thể để anh kết hôn với người khác..."

...

Tống Tiêu cùng ông nội Tống xem truyền hình trực tiếp trên TV, mới ý thức được tình huống lúc này, đúng như dự đoán, giữa trưa Tống Tử Thành gọi điện thoại về, nói chuyện này có chút phiền toái, trước tiên cần phải làm yên lòng Trác Tinh Tinh đã.

"Chẳng làm gì ra hồn!" Lão gia tử tức giận ném chum trà trong tay.

Tống Tiêu nheo mắt lại, cảm thấy việc này sẽ không đơn giản như vậy, nếu nói Trác Tinh Tinh tính dùng đứa bé để gã và nhà này, vậy lúc trước tại sao còn cố ý ngã vào người Tống Tiêu làm gì?

Sáng ngày hôm sau, Tống Tiêu đẩy cửa phòng ra, phát hiện trong phòng khách xuất hiện thẻm một vị khách không mời.

Trác Tinh Tinh trang điểm đoan trang khéo léo, mang theo túi lớn túi nhỏ quà tặng, mỉm cười dịu dàng ngồi trên sô pha trò chuyện với lão gia tử mặt đầy sương lạnh. Tống Tử Thành đã đến công ty xử lý sự vụ, hiện tại trong phòng chỉ có ông nội Tống và dì Trần.

Tống Tiêu thu hồi chân vừa bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, bấm số di động Tống Tranh.

Chuông reo lần đầu tiên, Tống Tranh trực tiếp ngắt máy. Tống Tiêu gọi lại lần nữa, cô ta cuối cùng cũng chịu nghe.

"Có gì không?" Tống Tranh mất kiên nhẫn nói.

"Báo em một tin vui," Ngữ điệu Tống Tiêu vô cùng sung sướng, "Hôn nay Trác Tinh Tinh đến gặp ông nội."

Ngắt điện thoại xong, Tống Tiêu ở trong phòng đợi một lúc lâu, mãi đến khi nghe tiếng Tống Tử Thành trở về, lúc này mới thong thả xuống lầu.

"Sao cô lại tới đây?" Tống Tử Thành ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Trác Tinh Tinh, quay sang đối diện với khuôn mặt băng lãnh của lão gia tử, nhất thời lúng túng.

"Em nghe nói bác trai lên đây, cho nên muốn đến thăm bác." Trác Tinh Tinh dùng dư quang liếc nhìn bóng dáng Tống Tiêu đang xuống lầu, nói tiếp, "Hơn nữa lần trước có chút hiểu lầm với Tiêu Tiêu, nhân tiện đến xin lỗi thằng bé."

Tống Tiêu chậm rãi đi xuống, ngồi bên cạnh lão gia tử.

"Tiêu Tiêu, đây là quà dì tặng con," Trác Tinh Tinh nhìn thấy Tống Tiêu, lập tức đứng lên, nhấc gói quà được gói gém tinh xảo đưa qua, "Chuyện lần trước ở phim trường là lỗi của dì, dì xin lỗi con."

Tống Tiêu không hề liếc nhìn gói quà lấy một cái, khẽ hất cằm, "Đặt lên bàn đi."

Trác Tinh Tinh lúng túng cầm gói quà trên tay, uỷ khuất liếc nhìn Tống Tử Thành một cái, lúc này mới chịu đặt quà xuống.

Bộ dạng làm ra vẻ của Trác Tinh Tinh khiến lão gia tử không khỏi chán ngán, bèn hắn giọng một tiếng: " Trác tiểu thư chịu bỏ chút thời gian quý báu đến thăm già này, ta đây rất vui, nhưng có vài lời ta phải nói trước."

Tống Tử Thành mở miệng định nói gì đó lại bị ba hắn trừng mắt một cái, thức thời ngậm miệng lại.

"Tống gia chúng ta tuy thích tôn tử, nhưng cũng không đến nỗi hạ mình đi cưới loại phụ nữ tâm địa độc ác vào nhà," Ông nội Tống dùng gậy gõ lên mặt sàn, "Tuổi còn trẻ, tiền đồ sáng lạng, hà cớ gì phải đi làm mẹ kế người khác?" Mặt Trác Tinh Tinh bị những lời này làm cho đỏ bừng, ánh mắt nhất thời mất kiềm chế, bèn cúi đầu che dấu cảm xúc trong mắt, lần nữa ngẩng lên, nước mắt từng giọt từng giọt lớn như hạt đậu rơi xuống: "Bác trai, con thật lòng yêu thương Tử Thành, hơn nữa, đây còn là đứa con đầu lòng của con, con không nỡ bỏ nó..."

Nói rồi, Trác Tinh Tinh đứng dậy, nỗ lực kéo tay Tống Tiêu: "Tiêu Tiêu, trước đây là dì không tốt, con cho dì một cơ hội nữa có được không?"

Tống Tiêu rụt tay lại sau lưng, nép vào người ông nội Tống.

Lão gia tử nhìn thấy động tác né tránh của Tống Tiêu, càng thêm tức giận: "Đừng chạm vào Tiêu Tiêu!" Thằng bé này trước đây bị chứng tự kỉ, không thích tiếp xúc với người khác, bị người lạ chạm vào sẽ căng thẳng ngay.

Tống Tiêu hơi nheo mắt, y đã từng nghe dì Trần kể về thói quen của thân thể này, mỗi khi bị người lạ chạm vào sẽ ra sức khán cự, Trác Tinh Tinh quen Tống Tử Thành lâu như vậy, không lý nào không biết được.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Tống Tiêu đứng dậy, lách qua khỏi người Trác Tinh Tinh ra ngoài mở cửa, đứng ngoài đó là hai mẹ con Khâu Minh Diễm.

Tống Tiêu vừa đẩy cửa ra, mẹ con hai người họ liền vọt vào.

"Trác Tinh Tinh, cô là đồ tiện nhân không biết xấu hổ!" Khâu Minh Diễm xông tới, túm tóc Trác Tinh Tinh kéo giật ra đằng sau.

"Á--" Trác Tinh Tinh gào lên, giãy dụa.

Trước đây Khâu Minh Diễm ỷ vào việc làm tình nhân nhiều năm của Tống Tử Thành, bắt nạt Trác Tinh Tinh không ít, Trác Tinh Tinh cũng vì ghi hận chuyện này nên mới cố ý dụ dỗ Tống Tử Thành. Sau này chờ được thời cơ, cô ta lập tức lập kế hoạch phá huỷ tiền đồ của Khâu Minh Diễm, sau đó nhờ vào cái thai buộc Tống Tử Thành phải kết hôn với mình.

Hai người thù cũ hận mới gộp lại, lao vào cấu xé lẫn nhau.

Tống Tranh cũng gia nhập vòng chiến, giúp mẹ đánh người.

Tống lão gia tử lắc đầu ngao ngán.

Tống Tử Thành đành phải can ngăn, tách hai người ra, lại bị hai người phụ nữ mất hết lý trí cào cho hai đường,

"Á!" Trong lúc hỗn loạn, Trác Tinh Tinh đột nhiên hét thảm một tiếng, ngã xuống đất, "Con trai, con trai của tôi..."

Máu tươi dọc theo quần đùi chảy xuống, rất nhanh nhuộm đỏ một mảnh thảm trãi sàn, tất cả mọi người đều sững sốt.

"Các người còn đứng đó làm gì? Mau đưa vào bệnh viện!" Lão gia tử dùng gậy gõ lên mặt đất, mọi người lúc này mới bừng tỉnh lại.

Tống Tiêu vẫn thờ ơ lạnh nhạt từ đầu đến cuối, dời mắt khỏi đùi Trác Tinh Tinh, nói với Tống Tử Thành: "Phải đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng."

Trác Tinh Tinh nghe vậy, giãy dụa nói: "Không, không thể đến bệnh viện công... đi, đi bệnh viện phụ sản Đại Ngư..."

Bệnh viện phụ sản bình thường người đông phức tạp, đúng là không thích hợp, bệnh viện phụ sản Đại Ngư là bệnh viện tư có chế độ bảo mật cực kỳ cao, Trác Tinh Tinh yêu cầu như vậy cũng đúng.

Sau một hồi người ngã người đổ, Tống Tử Thành đưa Trác Tinh Tinh đến bệnh viện, Khâu Minh Diễm và Tống Tranh không dám ở lại lâu, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại ông cháu hai người.

Ông nội Tống nhìn thảm trải sàn bị nhuộm đỏ, thở dài một hơi.

Tống Tiêu chỉ chú ý đến mấy chữ "Bệnh viện phụ sản Đại Ngư", tên này nghe thật quen tai, hình như là cùng hệ liệt với "Công viên giải trí Đại Ngư" thì phải.

Ngu Đường ở trong sân, nhàm chán chơi đùa với Trương Hiếu Nhân: "Trương Hiếu Nhân, nhặt bóng lại đây."

Chó Husky ngu ngốc đuổi theo trái bóng, bắt được rồi cũng không biết tha về, ngậm trong miệng nhảy chựng khắp nơi, tự mình chơi đùa.

"Chó đần độn," Ngu Đường xì cười một tiếng, Độc Cô Ám cánh đó không xa đột nhiên chạy tới, đưa điện thoại còn đang đỗ chuông cho hắn, Ngu Đường nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn lên.

"Bệnh viện phụ sản Đại Ngư là của nhà cậu có phải không?" Giọng nói Tống Tiêu truyền từ đầu dây bên kia.

"Phải, cậu nhìn hai chữ Đại Ngư thì biết." Ngu Đường giơ chân đá văng Trương Hiếu Nhân đang mon men lại gần ra, chuyên tâm nói chuyện với hoàng hậu của hắn.

"Vậy... có thể giúp tớ điều tra một chuyện được không?" Tống Tiêu hơi ngượng ngùng, loại chuyện tranh giành đấu đá lẫn nhau này lại đi xin sự giúp đỡ của hoàng thượng, chẳng khác nào giết gà dùng dao mổ trâu. Thế nhưng ngoại trừ Ngu Đường, Tống Tiêu thật sự không biết tìm ai lúc này. Trác Tinh Tinh là người phụ nữ bụng dạ khó lường, vụ việc sẩy thai lần này tuy không thể giá hoạ lên người Tống Tiêu, nhưng ai biết được còn có hậu chiêu gì nữa hay không, phòng bị sớm vẫn tốt hơn.

Bên trong bệnh viện phụ sản Đại Ngư, Trác Tinh Tinh nằm trên giường bệnh gào khóc, bác sĩ dùng ngữ điệu thương tiếc báo cho Tống Tử Thành, cái thai không còn nữa.

"Con trai của tôi... đứa con đầu lòng của tôi..." Trác Tinh Tinh vừa khóc vừa không quên luôn miệng nhắc nhở, đây là đứa con đầu lòng của cô ta, cứ như vậy mà sẩy mất.

Thật ra Tống Tử Thành cũng có chút thương tiếc đứa bé, nhưng nhiều hơn lúc này là cảm giác được giải thoát: "Anh sẽ bồi thường cho em." Lúc Trác Tinh Tinh đến với hắn thì vẫn là một cô gái trong trắng, vì hắn mang thai rồi lại sẩy thai, nói gì thì nói hắn vẫn phải chịu một phần trách nhiệm trong chuyện này.

Trác Tinh Tinh bí mật trao đổi ánh mắt với vị bác sĩ, sau đó chôn mặt vào giữa cánh tay, che đây ánh mắt không cam lòng trong đó. Cô ta vốn dĩ muốn người đẩy là Tống Tiêu, sau đó dùng điều này uy hiếp Tống Tử Thành làm đám cưới, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Khâu Minh Diễm, bây giờ thì hay rồi, hai người vốn là tử thù, công sức lần này xem như đổ sông đổ bể.

Bác sĩ Trương Á Nam là bạn thân của Trác Tinh Tinh, trước đó đã giúp cô ta làm một phần bệnh án giả, trong đó có ghi đây là lần sẩy thai đầu tiên của Trác Tinh Tinh. Tuy nhiên, giấy tờ mặc dù có thể giả được, nhưng hồ sơ gốc được lưu trữ trong bệnh viện thì không thể sửa.

Ngu Đường nhìn bảng hồ sơ bệnh án, không khỏi cười lạnh, Tống Tử Thành này, quả nhiên, cho dù đời trước hay đời này vẫn ngu ngốc như vậy.

"Đường Đường, con lấy bệnh án trong bệnh viện làm gì?" Bệnh viện phụ sản Đại Ngư là hạng mục do mẹ Ngu Đường quản lý, lúc Ngu Đường đòi lấy hồ sơ bệnh án, bệnh viện đã thông báo cho bà.

"Ba bạn con có tình nhân bên ngoài, cô ta cố ý đổ tội làm sẩy thai lên người cậu ấy, con sợ ba cậu ấy thật sự bị mắc lừa cho nên mới giúp cậu ấy điều tra ngọn nguồn là như thế nào." Ngu Đường nửa giả nửa thật mà nói, người mẹ này của hắn không thích nhất là những người quỷ kế đa đoan, Tống Tiêu đời trước cũng vì cái tính ngơ ngơ ngác ngác nên mới được lòng hoàng hậu như vậy.

Mẹ Ngu lấy bệnh án đọc sơ qua một lần, cau mày, "thói quen sẩy thai", nghĩa là đã sẩy thai rất nhiều lần rồi.

"Thằng bé thật đáng thương, con mau nói cho nó biết, đây không phải lỗi của nó," Mẹ Ngu đối với Tống Tiêu chưa gặp mặt có rất nhiều đồng tình, nghe nói đây còn là bạn thân duy nhất của Ngu Đường ở trường, vì vậy càng thêm quan tâm, "Mấy ngày nay bảo thằng bé đến nhà chúng ta làm bài tập đi, cách những người kia xa một chút."

Mẫu hậu thánh minh! Ngu Đường yên lặng khấu tạ mẫu hậu trong lòng, trở về phòng lập tức gọi cho Tống Tiêu: "Thái hậu triệu kiến!"

==========

Tiểu kịch trường:

Thái hậu: "Bệnh viện phụ sản Đại Ngư là người bạn đồng hành đáng tin cậy của mọi nhà."

Đại phu: "Hôm nay làm giải phẫu, ngày mai có thể đi làm như thường."

Tiêu Tiêu: "Là nơi diễn ra những màn trạch đấu cung đấu hấp dẫn nhất."

Gia gia: "Hang ổ tiểu tam."

Ngư Đường ▼_▼: "Y tá, mau chuẩn bị thuốc!"
Bình Luận (0)
Comment