Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 42

Chương 42: Thổ lộ.

Edit + Beta: Như Heo.

Ánh lửa sáng ngời sắc lạnh, phản chiếu rõ ràng thần sắc trên mặt Tống Tiêu, nhìn thấy vẻ mặt này của y, Ngu Đường ngây ra, lúc này mới ý thức được lời mình nói còn có ý nghĩa khác.

Nguyện ý thư phục dưới thân đế vương, đối với người từ nhỏ đã được tiếp nhận cách giáo dục trở thành sĩ phu như Tống Tiêu mà nói đã là rất không dễ dàng, nếu như bắt y làm loại chuyện này, chẳng khác nào đang làm nhục y. Cho nên, Cảnh Nguyên đế từ trước đến nay chưa từng miễn cưỡng Tống Tiêu làm những chuyện này.

"Trẫm... trẫm không có ý đó..." Ngu Đường tay chân luống cuống giật hộp gỗ lại, trực tiếp mở ra, phơi bày hình dáng lễ vật bên trong.

Chiếc tiêu ngọc toàn thân màu xanh lục bích, lẳng lặng nằm giữa chiếc hộp bọc vải nhung xanh. Pháo hoa vào thời khắc này đã cháy hết, bên trong sân luyện tập không có đèn, chỉ có ánh trăng chậm rãi phủ lên thân tiêu màu xanh, phản xạ ra chút ánh sáng mờ ảo.

Thật sự - chỉ là - thổi tiêu - mà thôi!

Tống Tiêu vội ho một tiếng, đưa tay cầm lấy tiêu ngọc, xúc cảm ôn nhuận mát lạnh, cầm trên tay vô cùng thoải mái.

Thân là trạng nguyên xuất thân từ Tống gia, quân tử lục nghệ, Tống trạng nguyên đương nhiên đều đã học qua, cầm kỳ thi hoạ mỗi thứ cũng đều tinh thông, nhưng thích nhất, thì vẫn là tiêu. Hình dáng chiếc tiêu thon dài thẳng tắp, âm thanh hoài cổ da diết, tựa như loài quân tử trúc, cương trực mà trầm ổn.

"Hoàng thượng muốn nghe khúc gì?" Hai người sóng vai ngồi trên bãi cỏ, Tống Tiêu thử thanh, chiếc tiêu ngọc này làm rất tinh xảo, âm sắc cũng rất tốt.

Ngu Đường nhìn những ngón tay thon dài trắng nõn ngay trước mắt, nắm trên thân tiêu màu xanh biếc, cảm giác như trong nháy mắt mình đã trở về hoàng cung hơn ngàn năm trước.

...

"Hoàng thượng triệu thần đến ngự hoa viên, không biết..." Còn mặc y phục Hộ bộ Thị lang, Tống Tiêu cúi đầu, đứng bên bụi hoa hải đường ở ngự hoa viên, nhẹ giọng hỏi hắn.

"Nghe nói ái khanh thiện tiêu, hôm nay trẫm có một chiếc tiêu ngọc, muốn tặng cho ái khanh." Ngu Cẩm Đường giơ tay, đem chiếc tiêu ngọc giao vào tay Tống Tiêu, thoáng chốc tay của hai người chạm vào nhau. Ngu Cẩm Đường nhanh chóng rụt tay về, giấu trong thuỷ tụ, lẳng lặng nhìn ngắm ngón tay thon dài trắng nõn của y, nghĩ tới xúc cảm vừa rồi, chậm rãi vuốt ve đầu ngón tay chính mình.

...

Tống Tiêu ngẩng đầu quan sát Ngu Đường đang nhìn tay mình ngẩn người, không khỏi nhớ lại tình cảnh năm đó, nhịn không được bật cười, nhưng trong lòng chẳng hiểu sao lại thấy chua sót. Hoàng thượng lúc đó, kỳ thật chỉ là muốn nắm chặt tay y, nhưng do hoàn cảnh bức bách, đành phải tự mình khắc chế cảm xúc xuống tận đáy lòng.

Đặt khẽ tiêu ngọc bên môi, Tống Tiêu hít sâu một hơi, chậm rãi thổi ra.

Tiếng tiêu trầm lắng da diết đột ngột nổi lên, là thứ âm thanh thê lương nhất, lập tức đưa người ta trở về thời gian hơn ngàn năm trước, đây cùng Tống Tiêu thổi năm đó ở ngự hoa viên, là cùng một ca khúc.

Vừa mênh mông vừa da diết, xen lẫn trong đó cảm xúc thê lương cùng hoang mang, đây là một khúc <Hải đường dưới ánh trăng>.

Quân nhược nguyệt hạ đường.

Tiêu tiêu túc túc ánh thanh quang.

Vi quân ca một khúc.

Tương tư chưa giải sầu chưa tan.

Tay Ngu Đường đột nhiên nắm chặt, hắn biết khúc nhạc này, năm đó chỉ mãi quan sát Tống Tiêu, không thể nghe được ý nhị trong đó, mãi đến trước khi bọn họ thành hôn, hắn mới ngẫu nhiên đọc được bản chép tay của Tống Tiêu, đọc đến những chứ này, trong lòng Ngu Cẩm Đường xúc động không thôi. Đó là vật chứng duy nhất có thể chứng minh, Tống Tiêu trước kia cũng từng thích hắn.

Cũng chính vì điều này đã làm Ngu Cẩm Đường không để ý ý nguyện của y, trực tiếp hạ chỉ cường thú, cũng vì việc này mà lén lút vui vẻ rất lâu.

Khúc nhạc kết thúc, Tống Tiêu chậm rãi dời tiêu, chuyển mắt nhìn về phía Ngu Đường.

"Ngươi thổi khúc này cho trẫm, là muốn nói lên điều gì?" Ngu Đường làm bộ ra vẻ không hiểu, chăm chú quan sát từng biểu cảm trên mặt Tống Tiêu.

Tống Tiêu mím môi, "Không, không có gì... Thần chỉ là, yêu thích khúc nhạc này thôi."

"Quân nhược nguyệt hạ đường..." Ngu Đường tiến đến bên tai Tống Tiêu, nhẹ giọng ngâm nga một câu.

Lỗ tai Tống Tiêu vừa mới khôi phục nhiệt độ, lại lập tức đỏ lên một cách triệt để: "Ngươi, ngươi sao có thể lén xem bản chép tay của ta!"

"Trên trời dưới đất đều là của vua, ngươi là của trẫm, đoof của ngươi đương nhiên cũng là của trẫm," Ngu Đường vô lại mà nói, nói xong, chậm rãi giữ lấy bả vai Tống Tiêu, "Quân Trúc, năm đó thật tâm ngươi cũng ưng thuận ta, có đúng không?"

Tống Tiêu rũ mắt, không nói lời nào. Ngu Đường nhìn dáng vẻ ấy của y, liền khẩn trương lên, Tống Tiêu đời trước đối với hắn có tình, nhưng giữa bọn họ, cách quá nhiều người quá nhiều sự việc, cuối cùng, cuối cùng hắn còn cố chấp buộc y chết chung, cho dù Tống Tiêu trước đây có yêu thích hắn, nhưng trong lòng không tránh khỏi có một cái gai.

"Có thể gặp lại ngươi, ông trời thật sự là đối với ta không tệ, chuyện đã qua..." Ngu Đường thở dài, đơn giãn bỏ qua hết thảy, "Đời trước chúng ta không thể cùng nhau đầu bạc răng long, đời này, ta nhất định sẽ kiên nhẫn đợi ngươi, ngươi..."

Tống Tiêu ngẩng đầu, nhìn về phía hoàng thượng có lời mà không dám nói, không nhịn được, cong mắt cười: "Vâng."

"Hả?" Ngu Đường còn đang hồi tưởng lại cách thổ lộ trong sách viết, lời còn chưa nói ra, không ngờ Tống Tiêu đã đáp lại, hoàng đế bệ hạ tưởng mình nằm mơ, trợn tròn mắt. Nhìn mắt cười cong cong của Tống Tiêu, Ngu Đường cái gì cũng đều quên hết, chậm rãi đến gần, chỉ muốn cho y một cái hôn triền miên.

Tống Tiêu mỉm cười, cũng tiến lại gần.

"Làm gì đó!" Bầu không khí đang nông nàn, bỗng nhiên bị một âm thanh quấy phá.

"Á!" Trong tiểu đình cách đó không xa có một đôi tình nhân nhỏ la hét chạy đi, thầy chủ nhiệm cầm đèn pin rượt theo sau, đèn pin loé lên một cái, liền chiếu đến hai bóng người ở trên xườn núi.

"Ai đang ở đó, lại đây!" Thầy chủ nhiệm hò hét, đêm nay vừa mới thi xong, trường học lâm thời quyết định tổ chức một hồi hoạt động "Càn quét", bắt những học sinh yêu sớm không chịu về phòng ngủ, giáo dục phê bình, làm bảng kiểm điểm, thống nhất gọi cho phụ huynh.

Ngu Đường đứng lên, nắm tay Tống Tiêu bỏ chạy.

Trong sân trường giờ khắc này nơi nơi đều là những cặp tinh nhân nhỏ yêu sớm chạy điên cuồng, nội quy nhà trường quy định không được phép yêu sớm, nếu bị tóm được sẽ bị gọi phụ huynh, nghiêm trọng hơn còn có thể bị đuổi học. Nữ sinh la hét, thầy cô rít gào, âm thanh huyên náo tràn ngập toàn bộ sân luyện tập.

Độc Cô Ám là cao thủ ẩn thân, biết rõ tất cả các địa điểm ẩn nấp trong trường, lập tức mang theo hoàng thượng và hoàng hậu yêu sớm, tại trên đường nhỏ bảy quẹo tám cua, cuối cùng lắc mình vào một ngõ nhỏ, ngõ tắc này là khe hở chính giữa của hai toàn nhà, vô cùng chật hẹp, bên trong lại một mảnh tối đen, người bình thường ít khi nào để ý tới.

Ngu Đường ôm Tống Tiêu đi vào, hai người chen chúc trong hẻm nhỏ chật hẹp.

"Bên kia, tôi thấy chúng chạy hướng bên kia!" Đám người kia chạy trốn thật nhanh, thầy chủ nhiệm rượt theo không kịp, đành phải lấy xe đạp điện ra chạy theo.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, Ngu Đường dùng thân thể che chắn cho Tống Tiêu, ánh sáng đèn pin chiếu không tới được.

Tống Tiêu bị Ngu Đường ép dính trên tường, mặt vùi kín trong ngực hoàng thượng, cố gắng ngẩng đầu lên. Hai ngươi nhìn thoáng qua nhau, cả hai đều đồng thanh bật cười.

Hai người họ là nam sinh, chạy cái gì mà chạy, cứ cho là bị tóm được đi chăng nữa, thì đó cũng là ham chơi ngủ muộn, không phải yêu sớm!

Cười cười, Ngu Đường đột nhiên cúi đầu, mạnh mẽ chặn môi Tống Tiêu.

Đôi môi chạm nhau, liền khó mà tách ra, trằn trọc đè ép, tựa như phải đem đối phương ăn tươi nuốt sống mới vừa lòng. Không như những lần trước lướt nhẹ một cái, mà là chậm rãi thăm dò, kế đó, môi lưỡi triền kiên, quấn quýt không rời.

...

Thi giữa kỳ kết thúc, ngày hôm sau được nghỉ, bọn học sinh sáng sớm liền chờ không kịp chạy vụt ra khỏi cổng trường.

Hai người đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt đều có chút không muốn, Ngu Đường đưa Tống Tiêu đến trước cửa tiểu khu, chưa kịp nói lời nào, trùng hợp gặp được Tống Tử Thành suốt đêm tăng ca trở về.

"Hai đứa chưa ăn điểm tâm phải không?" Tống Tử Thành nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, "Tiểu Đường ở lại ăn điểm tâm đi, nếu chờ về nhà sẽ đói bụng lắm."

Tống Tiêu cau mày, vừa định cự tuyệt, Ngu Đường đã đáp ứng cái rụp: "Vậy thì quấy rầy."

Tống Tử Thành đi trước, Ngu Đường đi sau lặng lẽ nắm tay Tống Tiêu, Tống Tiêu nỗ lực giằng ra, không biết tên này lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy.

"Lát nữa sẽ bị ba nhìn thấy!" Tống Tiêu nhỏ giọng nhắc nhở hắn.

"Thấy được vừa vặn cầu hôn luôn." Ngu Đường thổi khí bên tai Tống Tiêu.

[Heo: Oa, bất chấp luôn đi anh ]

Tống Tử Thành thức trắng một đêm, tinh thần có vẻ hơi uể oải, nhưng vẫn kiên trì dùng điểm tâm với hai đứa trẻ, ăn xong rồi mới lên lầu ngủ.

Ngu Đường lên phòng Tống Tiêu, tham quan "Khuê các" của hoàng hậu nhà mình, hai người cùng chơi trò chơi, lát sau thì dì Trần gọi ra phòng khách ăn trái cây.

Trên TV đang chiếu tin tức giải trí, dì Trần ngồi xem không chớp mắt.

"Vài ngày trước Trác Tinh Tinh tiết lộ việc Giải trí Tinh Hải muốn "đóng băng" cô ta, điều này thu hút được rất nhiều sự đồng tình của mọi người, dồn dập chỉ trích Giải trỉ Tinh Hải đối đãi nghệ sĩ quá mức hà khắc. Nhưng sự thật hoàn toàn không phải như vậy, Giải trí Tinh Hải từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng phản bác, ngay ngày hôm qua, Giải trí Tinh Hải rốt cuộc cũng đã lên tiếng, phóng viên tiền tuyến trở lại đưa tin." Đây là kênh tin tức giải trí có tỉ lệ người xem khá cao, chỉ phát sóng vào mỗi sáng thứ sáu và chủ nhật hàng tuần, có thể nói là nơi cột hướng gió của giới giải trí.

"Hợp đồng với Trác tiểu thư còn chưa hết hạn, cao tầng công ty chưa từng có ý muốn phong sát(*) cô ta như những gì mà Trác tiểu thư đã nói," Người phát ngôn của Giải trí Tinh Hải bình tĩnh đứng trước ống kính, "Tạm dừng công việc của Trác Tinh Tinh, lý do là vì cô ta tuyên bố bản thân mình mang thai, cần được nghỉ ngơi, sau lại chủ động yêu cầu đi tuyên truyền cho phim điện ảnh mới..."

(*): Nôm na là chèn ép nghệ sĩ. Tựa như trường hợp Thượng Ẩn cũng gọi là bị "phong sát" đấy

Sau khi phòng bán vé bộ phim <Mùa đông màu hồng> hạ nhiệt, Giải trí Tinh Hải rốt cuộc cũng chịu ra tay phản kích. Đầu tiên là công bố tinh tức ngầm trên các trang mạng và mặt báo, tuồn ra vụ việc Trác Tinh Tinh mang thai lừa hôn, ý đồ bôi xấu hình tượng công ty.

Trước đây Trác Tinh Tinh công bố mang thai, nói mình và Tống tiên sinh đang trù bị lễ cưới, chỉ cần lấy những lời này so sánh với những lời khóc lóc kể lễ của Trác Tinh Tinh gần đây là có thể phát hiện ra, Trác Tinh Tinh về sau luôn tận lực lãng tránh chuyện mang thai, chỉ nhấn mạnh việc công ty bắt nạt cô ta như thế nào.

Tại lúc mọi người bắt đầu tỉnh ngộ, Giải trí Tinh Hải chính thức lên tiếng, công ty trước đó chưa hề có ý muốn "đóng băng" Trác Tinh Tinh, là do cô ta tự biên tự diễn, tạo ra trò hề này.

"Tại sao cô ta phải làm như vậy?" Tống Tiêu cau mày, bôi xấu ông chủ, hất nước bẩn vào Giải trí Tinh Hải, đối với bản thân cô ta thì có lợi ích gì.

Ngu Đường cười nhạo một tiếng, vì cái gì, đương nhiên là vì thấy được ngày tháng khó sống sau này của mình ở Giải trí Tinh Hải cho nên mới muốn đổi công ty quản lý rồi. Có điều con người Ngu Đạm kia, còn không đáng tin cậy bằng Tống Tử Thành, một bước này của Trác Tinh Tinh, đã định trước là đi sai đường rồi.

Tối qua Tống Tử Thành tăng ca suốt đêm, chính là vì tìm kiếm qua hệ xã hội. Lần này Trác Tinh Tinh đã triệt để chọc giận hắn, không chỉ "đóng băng" cô ta đơn giản như vậy, hắn muốn sau khi kiếm được lợi nhuận rồi, sẽ phá huỷ cô ta!

Một viên đá làm dậy lên sóng gió ngập trời, Giải trí Tinh Hải lên tiếng, mọi người một lần nữa lại lâm vào mệ hoặc, Trác Tinh Tinh trái đánh một quyền phải tung một cước, rốt cuộc là có ý gì?

Rất nhanh có người biết được lên mạng tiết lộ, Trác Tinh Tinh xác thực là đã mang thai, nhưng đứa bé không còn nữa rồi.

"Hôm đó tôi ở bệnh viện phụ sản Đại Ngư, thấy một bóng lưng rất quen mắt, bây giờ nghĩ lại, đó không ai khác chính là Trác Tinh Tinh!"

"Trác Tinh Tinh có thói quen sảy thai, người trong giới đều biết, nếu không các người nghĩ cô ta trong vòng ba năm làm sao có thể từ một nghệ sĩ không chút tiếng tăm trở thành hoa đán nổi tiếng được như bây giờ?"

"Lầu trên, cầu vạch trần!"

"Lầu hai xem ra là người trong giới, cầu vạch trần!"

Một đám người ở diễn đàn xã giao, không ngừng phát tán tin tức, Trác Tinh Tinh vì bị chứng thói quen sẩy thai, lừa hôn không thành, thì bày ra chuyện này, bây giờ muốn đổi công ty liền giẫm lên đầu ông chủ, muốn mượn dư luận cự phó tiền vi phạm hợp đồng. Trác Tinh Tinh nhất thời bị mọi người đua nhau sỉ vả.

Điều quan trọng hơn là, Trác Tinh Tinh từ trước đến nay luôn dùng hình tượng ngọc nữ thanh thuần, bây giờ lại lòi ra chuyện "thói quen sẩy thai", bất kể tin tức này có căn cứ hay không, chỉ cần tin này truyền ra, hình tượng cô ta căn bản sẽ bị phá nát.

Còn bệnh viện Đại Ngư nhiều lần được nhắc tới, nhân cơ hội này gia nhập quảng cáo, xen kẽ xuất hiện trong các topic đứng đầu diễn đàn.

["Vương tỷ, bất ngờ mang thai làm sao bây giờ? Đừng lo, đã có bệnh viện phụ sản Đại Ngư, là người bạn tốt nhất của cô, hôm nay giải phẩu, ngày mai là có thể đi làm!"] Trên internet dạo này lưu hành các kiểu xưng hô "Ca" "Tỷ", tỷ như "Mì Ăn Liền ca", "Tịch Mịch ca", "Phượng tỷ",... Trác Tinh Tinh cũng được phòng hào, gọi là "Vương tỷ".

[Heo: Hôm nay không có tiểu kịch trường (0_0)!]
Bình Luận (0)
Comment