Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 79

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 79: Bạn cũ.

Edit + Beta: Như Heo.

"Ngươi về khách sạn trước đi, ta có việc phải thương lượng với anh Hai." Ngu Đường nói với Tống Tiêu một tiếng, ra hiệu bảo tiêu bên cạnh đưa y về.

Tống Tiêu khẽ cau mày, nhéo nhéo lòng bàn tay Ngu Đường. Lúc trước chỉ thấy Ngu Từ là một người đẹp âm trầm, bây giờ mới thấy hắn là tên lòng dạ độc ác. Hiện tại không có ám vệ bên cạnh, Tống Tiêu không muốn Ngu Đường ở đây một mình.

"Không sao." Ngu Đường dừng một lát, hiểu rõ suy nghĩ Tống Tiêu, ghé vào tai y cười khẽ một tiếng.

Ngu Từ cười như không cười nhìn bảo tiêu đưa Tống Tiêu ra ngoài, quay đầu nhìn về phía Ngu Đường: "Cậu đúng là khiến tôi đau mắt mà."

Ngu Đường không lên tiếng, xoay người tiến vào phòng tiếp khách, ngồi xuống vị trí chủ vị.

Ngu Từ thấy vậy cũng không nổi giận, trở về ngồi xuống bên mép giường, nhận lấy trà bảo tiêu đưa tới, chậm rãi uống: "Cậu mang đứa trẻ kia tới gặp ta, chính là thành ý của cậu?"

"Cậu ấy là nhược điểm lớn nhất của tôi, bấy nhiêu thành ý còn chưa đủ?" Ngu Đường rót cho mình chén trà, cầm trên tay đong đưa nhưng không đưa lên miệng.

Ngu Từ rũ mắt, che lấp tinh quang trong mắt: "Nếu gia chủ biết cậu thích con trai, vị trí kia, cậu cũng đừng nghĩ tới nữa."

"Bây giờ biết đương nhiên sẽ có vấn đề, sau này, tôi sẽ khiến ông ấy từ từ tiếp nhận," Ngu Đường nhấp một ngụm trà, móc trong túi ra một tờ giấy, đưa cho Ngu Từ, "Anh xem cái này đi."

Ngu Từ nhận lấy, không nhanh không chậm mở ra, chậm rãi nhìn lướt qua nội dung bên trong, âm thanh dần lạnh xuống: "Làm sao cậu biết?"

Ngu Đường cười mà không nói.

Người này thân thể ốm yếu, ở trong gia tộc thoạt nhìn cũng không quá nổi bật, nhưng gia chủ lại cho hắn điều hành việc làm ăn ở đây, chỉ vì hắn là người ác độc nhất, không từ thủ đoạn nhất trong gia tộc.

Người như thế chỉ có thể giao hảo, không thể đối địch. Khi còn bé lần đầu tiên gặp mặt, hai người cũng có chút liên lạc với nhau, có điều cũng chỉ hời hợt qua lại. Gần đây thông qua nơi Đại tướng quân lấy được một tin tức liên quan đến Ngu Từ, cho hắn một cơ hội nói chuyện hợp tác với Ngu Từ.

...

Tống Tiêu về khách sạn, ở trong phòng nhàm chán không có việc gì làm bèn đổi mấy đồng tiền xu xuống lầu chơi máy đánh bạc.

Slot Machine chỉ có ba chiếc, đều đã ngồi đủ người, Tống Tiêu bèn đứng bên cạnh xem người khác chơi.

"Ba cái, ba cái, ba cái! Mẹ nó, lại thua rồi!" Một người đàn ông râu quai nón thân hình vạm vỡ thua sạch tiền xu trong tay, tức giận đá chiếc máy đánh bạc, lưu luyến đứng dậy.

Tống Tiêu đi tới, thả vào một đồng xu, kéo cần gạt, "xoạch xoạch xoạch", một con hổ xuất hiện, con thứ hai xuất hiện, con thứ ba lại xuất hiện, ba con... "Ào ào ào", vô số tiền xu rơi xuống từ khe nhỏ, Tống Tiêu trợn tròn mắt, chuyện gì vậy cà?

"My God, cậu ta trúng ba con!" Bên cạnh có một người đặc biệt hâm mộ nhìn sang, ba con hổ chính là phần thưởng lớn nhất, có thể được tới mấy trăm xu.

Nhìn chiếc máy cuồn cuộn không ngừng đổ ra tiền, Tống Tiêu có một loại ảo giác như bạc trong quốc khố đang chảy ra, tiến lên định lấy tiền xu, đột nhiên bị người ta tóm lấy cổ tay.

"Hừ, nhóc con, số tiền này phải là của tao!" Người đàn ông để râu quai nón vừa rồi lộ vẻ hung ác nói.

"Lời này thật vô lý, tôi chơi trúng được, sao lại là của ông?" Tống Tiêu ra hiệu bảo tiêu đằng xa khoan hành động, lạnh lùng nhìn về phía người nọ.

"Nếu không phải trước đó tao bỏ vào hơn trăm đồng, mày làm gì thắng được số tiền này!" Hắn ta nói một cách hiển nhiên, hắn ta là dân lang thang quanh khu này, số tiền ban ngày xin được tất cả đều đổ vào chiếc máy đánh bạc, dưới cái nhìn của hắn, thằng nhóc này thắng được chính là tiền mà hắn bỏ vào.

"Chuyện gì vậy?" Một người đàn ông phương Đông mặc Tây trang đi tới, lớn tiếng quát, chính là người sáng nay đứng chung với siêu sao Hách Mạn - Tiêu Chính Khanh, "Phục vụ đâu!"

Phục vụ trong khách sạn lập tức chạy tới, kéo người đàn ông để râu quai nón kia: "Này anh, tiền rơi xuống là do may mắn, không liên quan gì tới lúc trước anh đã chơi bao nhiêu lần."

Tống Tiêu xoa cổ tay, nâng mắt nhìn về phía người đột nhiên xông tới. Người kia đi tới, thay y cản lại tên đàn ông muốn cướp tiền của y, lạnh giọng nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, những chiếc máy này chỉ cung cấp dành riêng cho khách ở đây thôi đúng chứ?"

Ngươi phục vụ lúc này mới phát hiện người đàn ông râu quai nón ăn mặc rách rưới, râu tóc đã lâu không cắt tỉa, không chút nào có vẻ là khách hàng ở đây.

"Lại là anh, đã nói bao nhiêu lần rồi, không được vào nữa." Giám đốc khách sạn đi tới, nhận ra người đàn ông vô gia cư, sai phục vụ đuổi hắn đi, sau đó đích thân tới xin lỗi Tống Tiêu.

"Cám ơn chú," Tống Tiêu nhìn người đàn ông phương Đông ra mặt thay mình, không nói tiếng Anh, mà là dùng tiếng Trung để nói, "Chú Tiêu."

Người kia lập tức sửng sốt, bất ngờ trợn mắt: "Con... Con còn nhớ ta?" Hắn chính là người rất nhiều năm trước hợp tác với Tống Tử Thành mở công ty - Tiêu Chính Khanh, mặc dù đã rời khỏi Trung Quốc nhưng hắn vẫn nắm rõ tin tức trong nước, cũng biết chuyện Tống Tiêu mất trí nhớ, cho nên lần trước chạm mặt ở công viên trò chơi mới không dám đến mạo nhận quen biết, không ngờ Tống Tiêu còn nhớ hắn.

Trí nhớ trước kia đã khôi phục, Tống Tiêu đương nhiên nhớ ra Tiêu Chính Khanh, cứ tưởng rằng người này đã cắt đứt quan hệ với ba mình, nào ngờ lại nguyện ý ra mặt dùm mình: "Nhớ, con mời chú uống chén trà có được không?"

Hai người đi vào một quán ca phê, ở đây không có trà ngon, vì vậy mỗi ngươi kêu một ly cà phê.

Tiêu Chính Khanh từ nhỏ đã lăn lộn trong giới giải trí, sau đó trở thành người môi giới, đến Trung Quốc, hợp tác cùng với Tống Tử Thành mở Giải trí Tinh Hải. Tống Tử Thành làm việc ở đài quốc gia nhiều năm như vậy, giao thiệp với nhiều người, hai người mỗi người đảm nhiệm một chức vụ, đưa Giải trí Tinh Hải ngày càng đi lên.

Có điều sau đó không hiểu sao đột nhiên giải tán, Tiêu Chính Khanh cầm tiền trực tiếp qua Mĩ, nhiều năm như vậy cũng chưa từng quay về.

"Hiện tại ta đang làm việc ở Hollywood," Tuổi tác của Tiêu Chính Khanh cũng xấp xỉ Tống Tử Thành, nghe nói hắn là con lai, ngũ quan tương đối góc cạnh, vì năm tháng bào mòn mà khoé mắt đuôi mày đã có vết nhăn nhàn nhạt, phối hợp với khí chất nho nhã của hắn càng thêm mê người, "Ban đầu đầu tư vào điện ảnh, sau khi kiếm được chút tiền mới bắt đầu tự làm phim."

Hắn tự mở một công ty điện ảnh nho nhỏ ở Hollywood, làm ăn rất khấm khá.

"Ba con, dạo này thế nào?" Tiêu Chính Khanh hơi do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng.

Tống Tiêu thấy lời này có chút quái lạ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.

Khi Ngu Đường về tới phòng, Tống Tiêu đang ngồi trên giường đếm tiền, bày một đống tiền xu ra xếp thành từng chồng từng chồng một. Ngón tay thon dài trắng nõn cầm một đồng xu, từ từ xếp chồng lên nhau. Tháp tiền xu khẽ lay động, cuối cùng vẫn không xụp xuống.

Lúc này hoàng thượng thân cao tám thước nhào tới, tháp tiền liền "ào ào" xụp xuốmg, rải rác đầy giường.

Tống Tiêu cầm đồng xu, cúi đầu nhìn tên gia hoả hổ báo đang lăn lộn trên đùi mình: "Hoàng thượng, ngươi nói xem, hai người đoạn tuyệt quan hệ với nhau, gặp lại con của đối phương, câu đầu tiên nên nói là gì?"

Ngu Đường ngẫm nghĩ: "Ba ngươi chết chưa?"

===========

Tiểu kịch trường:

Tiêu Tiêu: "Ngươi nói gì đó?"

Ngư Đường: "Ngươi kêu ta nói mà!"

Đệ đệ: "Hắn ngứa da rồi, mau, gia pháp hầu hạ." [Heo: Đệ đệ vẫn không quên cháy nhà hôi của mà ]

Ngư Đường: (nằm vật xuống) "Lại đây, ngồi lên đây phạt trẫm."

Tiêu Tiêu: "..."

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773
Bình Luận (0)
Comment