Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 106

Hơn nữa...... Hắn nhìn giống như có chút quen mắt?

Quý Ngữ Hàm lấy xuống Tiểu Trong Suốt ở trên đầu, đặt bên cạnh tiểu tử kia.

Ách...... Quả nhiên là vóc người cùng thể tích giống nhau, chẳng qua là diện mạo không không giống nhau.

Nhìn hai người bọn họ nhỏ bé đứng thẳng hàng, Quý Ngữ Hàm đột nhiên có cảm giác đang chơi trò sưu tầm búp bê, sau đó tập hợp đầy đủ toàn bộ lại......

>_

Hiện tại trong đầu của mọi người cũng cùng một ý nghĩ ——

Thì ra là Tiểu Trong Suốt cũng có đồng loại !

Tiểu tử không trong suốt vẫn tò mò nhìn Tiểu Trong Suốt còn đang nhắm mắt ngủ, sau đó xấu hổ hỏi, "Ta có thể cưới người này hay không vậy?"

"......" Tất cả mọi người lảo đảo một cái.

Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Cái đó...... Hắn là nam."

"Nga......"

Tiểu tử giống như rất thất vọng, lại nhìn hai mắt Tiểu Trong Suốt, xoa xoa chân của mình, đột nhiên sôi nổi chạy vụt đi.

Mọi người vẫn chưa kip lấy lại tinh thần từ cơn kinh ngạc vừa rồi, tiểu tử đột nhiên lại chạy về tới, vui sướng hài lòng theo sát bọn họ tuyên bố ——

"Hình như ta là nữ!"

"......" Mọi người hỏng mất.

"Ngươi, sao ngươi lại không biết mình là nam hay nữ......"

"Ta quên mà " Tiểu tử có chút bối rối gãi gãi tóc, "Có rất nhiều chuyện cũng không nhớ."

"...... Vậy ngươi còn có thể nhớ được chuyện gì?"

Tiểu tử mờ mịt nhìn nàng, rất vô tội, "Hình như không nhớ gì hết."

"......" Quý Ngữ Hàm lại bắt đầu xem Đoan Mộc Ly là vách tường ra sức đụng đầu vào, "Chúng ta kêu Tiểu Trong Suốt thức dậy đi......"

"Được." Đoan Mộc Ly cười nhìn về phía Không Không, "Đi gọi tỉnh hắn đi."

"...... Tại sao lại là ta!"

Không Không bi phẫn gầm thét, "Tại sao là ta a a a —— Ngươi mau thức dạy cho ta!"

"Pia" một tiếng, Không Không bị Tiểu Trong Suốt mới vừa tỉnh dậy đạp văng vào bên tường.

Bị đạp bay, Không Không vô lực trợt từ trên tường xuống, rất buồn bã, "Lần trước rõ ràng chính là bị ta rống tỉnh......"

"...... Lần này ngươi không có chăn lông bảo vệ......"

Ngắn ngủi dùng ánh mắt đồng tình với Không Không, mọi người vội vàng nhìn về phía Tiểu Trong Suốt lại muốn ngủ tiếp.

"Đừng ngủ nữa, Tiểu Trong Suốt, chúng ta tìm được đồng loại của ngươi rồi!"

"Các ngươi thật ồn! Hoàn toàn ngu ngốc, căn bản không biết ta là cái gì còn nói tìm đồng loại cho ta, hừ!"

...... Bởi vì thời điểm biến thành người hình sau đó rất ít khi thức, Tiểu Trong Suốt cho tới bây giờ cũng không biết hắn đã biến thân, càng không biết mọi người đã có thể nghe hắn nói chuyện.

Mở mắt ra, Tiểu Trong Suốt liền thấy đứng đối diện mình là một tiểu tử lớn bằng bàn tay.

"Đây là cái gì, ta mới không có lùn như vậy!"

Tiểu Trong Suốt không hài lòng lầm bầm, lại muốn tiếp tục ngủ.

"Nhưng ngươi rõ ràng cũng cao như ta mà." Tiểu tử ủy khuất nói.

"Ngươi có thể nghe lời nói của ta?" Tiểu Trong Suốt đột nhiên nhảy lên, không ngủ.

"...... Chúng ta cũng có thể nghe......" Mọi người rơi lệ nói.

Nhìn bọn họ, lại cúi đầu nhìn chính mình, Tiểu Trong Suốt rất tức giận.

"Biến thân lúc nào! Sao lại biến thành lùn như vậy! Ta rõ ràng cao được một nửa bàn tay!"

"......" Thật ra thì cũng không khác nhau, đều là rất lùn......

"Ngươi đừng tức giận, ta gả cho ngươi." Tiểu tử trấn an hắn.

"......" Tất cả mọi người phải tựa vào nhau mới có thể đứng vững.

Tiểu Trong Suốt rất không cao hứng, "Ai muốn cưới ngươi! Ngươi là ai!"

"Ta không biết."

"......" Tiểu Trong Suốt cũng bị 囧, nhất thời không biết nên hỏi nàng cái gì.

"Tiểu Trong Suốt, ngươi biết ngươi là ai sao?" Quý Ngữ Hàm thanh âm run rẩy hỏi hắn.

"Không biết!" Tiểu Trong Suốt chu miệng, "Ta cũng ít khi nhớ chuyện gì."

"......" Thì ra là đây là hai đứa trẻ mất trí nhớ......

Đoan Mộc Ly rất kiên nhẫn ngồi xổm xuống, nhìn về phía tiểu tử không trong suốt, "Ta gọi ngươi là Oa Oa nha?"

"Được." Vẫn khổ não mình không có tên, tiểu tử thật cao hứng.

"Nếu ngươi không nhớ gì cả, sao còn biết phải cùng người khác thành thân, lập gia đình?"

"Ta không biết." Oa Oa hoang mang nắm tóc, đột nhiên chạy mất.

Chờ thời điểm nó trở lại, sau lưng kéo thêm tờ giấy.

Khụ, khụ, chẳng qua chỉ là một tờ giấy, nhưng mà Oa Oa quá lùn, cho nên phải kéo......

"Ta thấy ở đây nè, " Oa Oa ngoan ngoãn đem tờ giấy kia giơ cao, "Giống như thành thân cùng gia đình cũng sẽ rất vui, nên ta liền muốn...... Gả cho hắn."

"......" Thì ra là nó căn bản cũng không hiểu thành thân có ý gì.

Tất cả mọi người lại gần để xem, phát hiện ý tứ trên tờ giấy bình thường, bất quá giấy chất đã ngả vàng, rất mỏng rất giòn, chắc là đã lâu.

"Oa Oa, chỉ có cái này sao? Những thứ khác đâu?"

Tất cả mọi người muốn biết nơi này là người nào ở, dùng qua thứ gì.

"Không biết."

Oa oa rất hoang mang, "Ta trước kia rất đói bụng, trên người còn rất đau, cứ như vậy tiện tay chộp lấy đồ liền ăn......"

Nàng nói xong liền làm mẫu cho mọi người, tiện tay cầm một nhành cây làm món ăn nhét vào trong miệng cắn cắn.

Không đúng không đúng...... Kia "Món ăn bằng lá" có chút nhìn quen mắt!

Mọi người đều run lên, ánh mắt chếch đi một chút, rơi vào trên người Tiểu Trong Suốt——

A a a......

"Oa Oa! Ngươi ăn cánh tay của Tiểu Trong Suốt!" Tất cả mọi người muốn điên rồi.

Vẫn không có cảm giác có cái gì không đúng, Tiểu Trong Suốt nghe bọn họ vừa nói như thế mới cúi đầu, trong nháy mắt liền nổi giận.

"Sao ngươi lai tùy tiện ăn cánh tay ta! Đem cánh tay trả lại cho ta!"

Oa oa cũng sắp khóc, "Ta đã ăn...... Ta không biết đó là cánh tay của ngươi......"

"Quên đi !"

Nói thế nào Oa Oa cũng là cùng bộ dáng như hắn "Người" không khác nhau mấy, Tiểu Trong Suốt coi như hào phóng, "Ăn thì ăn, dù sao còn có thể mọc ra."

"......" Mọi người sắp hỏng mất, tận lực đập đầu của mình.

Ngay cả Đoan Mộc Ly cũng cảm giác cứng đờ, "Oa Oa, ngươi nói tiếp đi."

"Nga, cứ ăn như vậy......"

"......" Mọi người đều tránh về phía sau, chỉ sợ nàng lại biểu diễn một lần nữa, đem bắt mình gặm hai cái.

"Ta ăn ăn, cũng không đói bụng nữa, liền thấy tờ giấy này, những thứ khác......"

Oa oa hoang mang nghiêng đầu, "Ta cũng tìm thật lâu, vẫn không thấy, có thể là bị ta ăn rồi."

"......" Mọi người mồ hôi chảy như thác.

Thanh âm Quý Ngữ Hàm run rẩy hỏi nàng, "Oa Oa, trong nhà vốn là có vật dụng gì...... Ví dụ như cái ghế."

Sợ nàng không hiểu, Quý Ngữ Hàm khoa tay múa chân làm mẫu cho nàng.

"Nga, quen mắt nha, chắc cũng bị ta ăn, " khuôn mặt nhỏ nhắn của oa oa nhăn lại, "Cái đó rất khó ăn nha."

"......" Mọi người nhất thời không biết trước tiên nên thươngđứa nhỏ này hay là thương bản thân mình chịu đủ kích thích.

Chỉ có Tiểu Trong Suốt rất hâm mộ nhìn nàng, "Răng ngươi rất tốt a."

"......" Mọi người sắp hỏng mất rơi lệ.

"Răng ngươi không tốt sao?" Oa Oa hoang mang nhìn hắn.

"Không tốt, ta bị thương, răng cho tới bây giờ cũng không đủ dài." Tiểu Trong Suốt vừa nói vừa há to mồm.

Oa Oa nghiêm túc nhìn thật lâu, "Thật sao...... Đúng rồi, tại sao ngươi lại trong suốt ?"

"Bởi vì bị thương!"

Tiểu Trong Suốt lại mất hứng, buồn buồn nói, "Ta ngủ thật lâu, vẫn chưa dưỡng thương tốt được."

"Đừng khổ sở, " Oa Oa kéo cánh tay của hắn lắc lắc, "Ta gả cho ngươi, ngươi đừng mất hứng."

...... Oa Oa còn tưởng rằng thành thân là chuyện có thể làm cho người khác cao hứng.

Một đám"Đại nhân" im lặng nhìn hai đứa nhỏ.

Xem ra Oa Oa cũng là bị thương quá nặng, cho nên nó mới có thể nói trước kia trên người rất đau, trí nhớ chắc cũng là bởi vì vậy mà mất đi.

Vậy còn Tiểu Trong Suốt?

Chẳng lẽ là chủng tộc của bọn họ gặp phải tập kích, hai đứa nhỏ cùng lúc đều bị thương?

Còn có gian thạch thất này......

Thì ra là không phải là trống trơn không có một vật gì, mà là đồ vật đã bị Oa Oa đáng thương tìm không có thức ăn ăn sạch......

Tất cả mọi người xúc động lại có cảm giác muốn đụng tường.

"Oa Oa, còn có đồ vật gì...... chưa bị ngươi ăn không?"

"Có, các ngươi cũng muốn ăn sao?" Oa Oa rất hiếu khách chuẩn bị mời mọi người.

"Không cần, " Một đám người mạnh mẽ lắc đầu, run rẩy nói, "Dẫn chúng ta đi xem một chút là được rồi."

Oa oa sôi nổi ở trước mặt dẫn đường, còn Tiểu Trong Suốt lại nhảy lên trên người Quý Ngữ Hàm, "Ngươi có bây giờ thể nghe ta nói chuyện?"

"...... Có thể." Sao có cảm giác Tiểu Trong Suốt đang tới mắng nàng......

Hít thở sâu một hơi khí, Tiểu Trong Suốt kêu to, "Sau này đừng cài trâm chu tước bằng vàng lên tóc nữa! Ta ngủ bị sái cổ !"

"......" Đang đi bộ tất cả mọi người thiếu chút nữa ngã quỵ.

Quý Ngữ Hàm gạt lệ gật đầu, "Được, ta sau này không cài......" Hu hu.

Tiểu Trong Suốt lại nhảy lên trên người Đoan Mộc Ly, lần nữa hít sâu một hơi, hô to, "Sau này không cho chơi trên tóc của nàng nữa, ngươi làm rối tung giường của ta!"

——————

Bất mãn nhịn thật lâu rốt cục cũng được hô to, Tiểu Trong Suốt hài lòng nhảy trở về giường của mình —— trên đầu Quý Ngữ Hàm.

Mấy người bọn Phi Phi cũng vô cùng hưng phấn nhìn Đoan Mộc Ly, bị mắng?

Hắc hắc hắc, coi như ngươi lợi hại hơn nữa, cũng không dám chọc tiểu tử thực lực khó dò này !

"Oa Oa, ta còn muốn ngủ, tỉnh lại sẽ chơi với ngươi." Tiểu Trong Suốt ngáp một cái.

"Được." Oa oa dừng bước, xoay người gật đầu đáp ứng.

"Đúng rồi, " Tiểu Trong Suốt lại ngồi dậy, chỉ vào mọi người, "Bọn họ đều là người xấu, nhất là hắn!"

Bị Tiểu Trong Suốt đặc biệt chỉ đích danh Đoan Mộc Ly, "Hắn rất âm hiểm, nhất là nụ cười như vẽ trên mặt hắn! Ngàn vạn lần không nên tin!"

Oa oa nhìn Đoan Mộc Ly, "Vẽ à...... Vậy rửa đi được không?"

"...... Không thể, " Vừa nói Tiểu Trong Suốt vừa chỉ Quý Ngữ Hàm, "Nàng ấy thì coi như được thông qua!"

"......" Quý Ngữ Hàm gạt lệ, vậy cũng như là khen nàng sao?

Thấy Tiểu Trong Suốt nói xong, Đoan Mộc Ly cười vươn tay, xoa xoa đầu Quý Ngữ Hàm.

Lại gây án a......

Tiểu Trong Suốt không phải là vừa mới nói qua, sau này không cho hắn làm như vậy?

Lúc mọi người nhìn chăm chú, Tiểu Trong Suốt tức giận mở mắt ra, nhìn chằm chằm móng vuốt dám làm loạn "Giường" của hắn.

Sau đó tầm mắt của hắn chuyển dời đến trên mặt Đoan Mộc Ly đang mỉm cười ——

"Hừ!" Thở phì phò xoay người, hắn nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Vẻ mặt mấy người bọn Phi Phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tiểu Trong Suốt, ngươi không cãi lại! Cũng nên xông lên đánh hắn!

Quý Ngữ Hàm đồng tình nhìn bọn họ, từ chuyện của Tam cô nương còn chưa nhìn ra được sao?

Ở trước mặt của Đoan Mộc Ly có "Đức", võ lực thật như mây trôi......

Sôi nổi, Oa Oa mang theo bọn họ đến thạch thất cách vách.

"Các ngươi nhìn kìa, còn có thật là nhiều đồ chưa ăn!"

Oa Oa vừa nói vừa có chút khổ não nhăn mặt, "Chính là thức ăn mà ta chưa ăn, còn dư lại đều là đồ ngon."

"......" Đứa nhỏ thật đáng thương.

Bởi vì không biết phải ở trong thạch thất dừng lại bao lâu, trên người mọi người cũng mang theo điểm tâm để ắn, hiện tại cũng muốn lấy ra cho oa oa đáng thương ăn.

Động tác của Phi Phi nhanh nhất, "Tiểu oa oa, ta mời ngươi ăn điểm tâm."

"Lui về phía sau!"

Phía sau hắn đột nhiên truyền đến thanh âm khẩn trương của Mặc Kỳ Thụy

Rùng mình, Phi Phi đã muốn đem điểm tâm đưa đến trong tay Oa Oa lập tức lui về bên cạnh mọi người.

Oa Oa rất hoang mang nhìn mọi người vẻ mặt khẩn trương, sau đó ánh mắt cũng rất ngượng ngùng luôn hướng tới khối điểm tâm.

Mặc Kỳ Thụy nói chuyện luôn luôn không có tâm tình lo lắng, hàng năm lạnh buốt, mới vừa rồi đột nhiên trở nên khẩn trương, tất cả mọi người rất cảnh giác, còn tưởng rằng oa oa có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ nhìn...... Rõ ràng là hết thảy bình thường a!

Mặc Kỳ Thụy gương mặt co quắp, thần sắc quỷ dị, "Các ngươi nhìn vách tường phía đông."

Mọi người theo lời hắn nói nhìn qua, phát hiện đông tường có hơn mười chậu hoa lớn đường kính đại khái nửa thước, đại đa số là trụi lủi, chỉ có bên trong mấy bồn có cây giống chiều dài rất nhỏ.

"Vậy là cái gì?" Tất cả mọi người vội hỏi Mặc Kỳ Thụy giống như muốn hộc máu.

"...... Đó là cây giống Ảnh Linh Chi."

"......"

Trước kia Quý Ngữ Hàm ăn Ảnh Linh Chi, ăn xong sẽ có khí lực vô cùng lớn, chạy trốn so thỏ tinh còn nhanh hơn, hơn nữa chém không đứt nấu không nát, có thể trong nháy mắt biến thành một thế hệ mới mở núi?

Run lên mấy cái, Quý Ngữ Hàm nơm nớp lo sợ hỏi nàng, "Oa Oa, bên trong chậu hoa...... Ngươi ăn rồi sao?"

Oa oa vẻ mặt đau khổ, "Ăn rồi, vốn có rất nhiều, trắng một tảng lớn, còn ăn thật ngon, người ta ăn quá nhanh, hiện tại cũng bị mất......"

"......"

Một, một tảng lớn?

Quý Ngữ Hàm chỉ ăn một cây, Oa Oa ăn một tảng lớn......

Mọi người muốn ôm đầu khóc.

Không trách được Mặc Kỳ Thụy khẩn trương như vậy, đừng nói Oa Oa có lòng thương bọn họ, coi như là vô ý đụng bọn họ một cái, bọn họ cũng có thể đi tìm điện Diêm Vương để chơi.

Phát hiện tất cả mọi người lui về phía sau, Oa Oa rất không hiểu, "Các ngươi sao vậy?"

"Không có gì."

Đoan Mộc Ly coi như bình tĩnh cười cười, cầm lấy điểm tâm trong tay Phi Phi, để ở trên một rương gỗ, "Oa Oa, ngươi ăn trước đồ này đi." ""

"Cám ơn!"

Oa Oa rất vui vẻ vọt đến rương gỗ, cầm lên điểm tâm cao bằng một nửa mình, cười híp mắt cắn một cái.

"......" Bọn họ thấy nó tốc độ quỷ dị......

Nói "Nhanh chóng" đã là oan uổng, nó hoàn toàn là vừa chớp mắt đã xuất hiện ở trên cái rương......

Hơn nữa bởi vì tốc độ quá nhanh, thoạt nhìn giống như là nó đồng thời xuất hiện ở hai nơi.

Cái đó...... Không biết tâm tình của Oa Oa có ổn định không?

Đại đa số thời gian đều là ngoan ngoãn, nhưng mà thỉnh thoảng cũng sẽ nổi giận......

Đang suy nghĩ, Không Không đột nhiên đoạt lấy khăn trong tay Quý Ngữ Hàm, điên cuồng cắn, há miệng run rẩy chỉ vào một cửa nhỏ bên tay phải hắn.

Bởi vì vấn đề góc nhìn, những người khác không nhìn thấy hắn chỉ cái gì, cho nên cũng đi tới bên cửa nhỏ.

"......"

Không có khăn tay, mọi người điên cuồng cắn y phục.

Trong thạch thất kia có một đống...... Đều là hài cốt.

Những nam nhân này không sợ người chết, sợ chính là...... Những người này đều là oa oa giết?

Tiểu oa oa này quả nhiên có thời điểm bạo lực ?

Mọi người sắp ngất đi, Quý Ngữ Hàm dùng thanh âm run rẩy hỏi nàng ấy, "Oa oa, những thứ cách vách kia...... Là xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không biết."

Oa Oa dừng lại động tác ăn, rất hoang mang nói, "Khi ta...tỉnh lại liền thấy những thứ này, nhìn rất ghét, chính là lại không biết nên ném đi đâu, liền cũng chất đống ở trong thạch thất đó."

Mặt Mặc Kỳ Thụy có chút cứng lại hỏi nàng, "Khi ngươi...tỉnh lại, chúng nó chính là bộ dáng bây giờ, không phải là giống chúng ta, không biết nói chuyện, không thể cử động?"

"Khi...tỉnh lại chính là bộ dáng bây giờ nha."

"Ta đi xem thử." Mặc Kỳ Thụy máy móc đi về phía cách vách.

"......" Mọi người lưu lại không biết nên phản ứng như thế nào, nhìn Oa Oa đang khéo léo ăn đồ.

Một lát sau, Mặc Kỳ Thụy trở lại, "Những người đó chết không biết đã bao nhiêu năm, xương đã vừa đụng liền bể, hơn nữa......"

Hắn liếc nhìn oa oa giống như thật biết điều, "Rất nhiều người xương ngực đã từng bị người khác đánh xuyên qua, vết thương cùng quả đấm của nàng không xê xích bao nhiêu, chẳng qua là không biết là nàng giết hay là đồng bọn giết."

"......" Mọi người điên cuồng cắn y phục.

Hiện tại nên trốn ngay lập tức?

Oa oa có thể muốn đi theo ra ngoài hay không?

Coi như bọn họ không cho, nàng cũng tùy thời có thể từ dưới đất chui lên....

Hơn nữa nàng hiện tại mất trí nhớ, cứ như vậy đem nàng vứt ở chỗ này, cũng quá đáng thương.

Mọi người không có ý kiến, đều nhìn về Đoan Mộc Ly đã thật lâu không lên tiếng.

"Oa Oa, " Đoan Mộc Ly ngồi xổm người xuống, hỏi nàng, "Ngươi đi ra ngoài được không? Chính là rời đi những thứ trong thạch thất này."

"Đi ra ngoài?"

Oa oa lắc đầu, "Ta không muốn đi ra ngoài."

"Tại sao?" Đoan Mộc Ly rất có kiên nhẫn hỏi nàng.

Tất cả mọi người muốn điên rồi, bây giờ không phải là thời điểm tán gẫu!

Hãy tội nghiệp cho linh hồn bé nhỏ của bọn họ đi mà!

Oa oa hoang mang nhìn hắn, "Không biết...... Ta chính là cảm thấy ta không nên đi ra ngoài."

"Được, ăn thức ăn đi." Đoan Mộc Ly cười vỗ vỗ nàng, lại cho nàng một khối điểm tâm.

"......" Lúc này còn dám vỗ về nàng ấy? ! Tất cả mọi người hoài nghi Đoan Mộc Ly có còn muốn sống hay không.

Cùng Oa Oa nói xong, Đoan Mộc Ly quay đầu cười nhìn mấy người Quý Ngữ Hàm, "Tất cả mọi người đói bụng không?"

"......" Đang chờ hắn nói ‘Chúng ta mau chạy đi’ tất cả mọi người đều lảo đảo một cái.

Nói xong câu đó, Đoan Mộc Ly trực tiếp lôi kéo Quý Ngữ Hàm đã hóa đá ngồi xuống, "Mọi người ăn trước ít đồ, nghỉ một chút."

"......" Nếu như có thể, bọn họ cũng muốn nấu nấu xào xào đem hắn ăn, tránh cho hắn lại gieo họa như vậy!

"Đã là lúc nào rồi! Người còn có tâm tình ăn uống sao?" Phi Phi hạ thấp giọng gầm thét.

"Đương nhiên" Đoan Mộc Ly vừa nói vừa bình tĩnh cắn điểm tâm trong tay một cái

"......" Phi Phi không ngừng ngã xuống đất, còn cố giãy dụa nói, "Ngươi căn bản không phải người bình thường!"

"Vậy các ngươi cũng không kém."

Đoan Mộc Ly vừa nói vừa đem điểm tâm trong túi giấy dầu ném vào trong miệng mỗi người, còn tặng kèm một tiếng cười ôn hòa cho bọn họ.

"......" Mọi người trong nháy mắt liền bình tĩnh.

Không đúng, nên nói là bỏ qua......

Lưu lại có thể sẽ chết, nhưng cùng Đoan Mộc Ly biết nhau đã lâu, ngày ngày đều nhìn thấy hắn, nhất định sẽ điên......

Kết quả cũng không khác biệt, bọn họ cũng không chống đối nữa, hắn nói sao thì làm vậy thôi.

Một đám người trầm mặc bắt đầu ăn điểm tâm, đều là một vẻ mặt "Đại gia ta đã thông suốt, ngươi còn có thể làm gì được ta".

......

Đợi đến lúc Quý Ngữ Hàm hóa đá cũng khôi phục vẻ bình thường, đôi mắt đẫm lệ tự động bắt đầu ăn gì đó, Đoan Mộc Ly đứng lên, vừa ăn vừa quan sát gian thạch thất.

Thích quan sát cái gì liền quan sát đi...... Tất cả mọi người không nhìn Đoan Mộc Ly, tránh cho lại bị kích thích.

Vốn là ở trong thạch thất nhàn nhã bước đi thong thả bước, chướng mắt ở trước mắt mọi người lúc ẩn lúc hiện, chờ đi tới bên người Dạ Cẩm ——

Không có dấu hiệu nào, hắn đột nhiên"Thân mật" ôm cổ Dạ Cẩm.

"......"

Hóa đá, Phi Phi trong nháy mắt cứ vui vẻ, chợt vỗ Quý Ngữ Hàm, "Cục than nhỏ, ta đã nói gì nhớ không? Hắn cùng Dạ Cẩm không bình thường! Hoạn nạn mới thấy chân tình! Thời khắc nguy cấp hắn vẫn là che chở cho Dạ Cẩm!"

"......"

Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhìn hắn, "Phi Phi, chúng ta đều sắp bị hắn hành hạ sắp điên người rồi, cũng nên đoàn kết nhất trí đối ngoại, người cùng nhà sao còn có thể công kích lẫn nhau? Đừng nói nữa......"

"Tiểu Quả Quả?" Đoan Mộc Ly dùng thanh âm "Ôn nhu" gọi nàng.

Quý Ngữ Hàm giật mình, "Ta với chàng mới là người cùng nhà! A......" Hu hu.

"Cái đó, Dạ Cẩm còn bị chàng ôm......" Vì dời đi sự chú ý của hắn, Quý Ngữ Hàm muốn khóc nhắc nhở hắn.

Tình huống mới vừa rồi quá mức đột ngột, mọi người không thấy rõ.

Bọn họ bây giờ mới phát hiện, chợt vừa nhìn là thân mật ôm, thật ra thì tay của hắn chỉ cần hơi nhúc nhích, mạng của Dạ Cẩm sẽ không còn.

Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ vừa rồi Dạ Cẩm có ý đồ phản bội, bọn họ cũng không chú ý tới?

Tất cả mọi người khẩn trương, cho là lập tức sẽ phải thấy máu tươi của Dạ Cẩm sẽ đổ tại chỗ, liền thấy ——

Đoan Mộc Ly rất thân thiết đối với Dạ Cẩm cười cười, hỏi hắn, "Muốn bái sư không?"

"...... Điên rồi!" Phi Phi nhịn không được mà đập mạnh một cái, "Lần sau lúc ngươi động kinh có thể kiềm chế hay không......"

Quên đi......

Không Không lập tức nhận, cắn khăn tay, mơ hồ không rõ nói, "Thông báo trước đi!"

Tất cả mọi người mãnh liệt gật đầu, đúng là tri kỉ thời nay mà, nhất định phải báo trước!

Minh quân đều sẽ thuận theo dân ý, Đoan Mộc Ly cảm giác mình là một minh quân......

Cho nên hắn mở miệng cười, coi như là thông báo cũng được ——

"Các ngươi muốn động kinh?"

"......" Mọi người bi phẫn ngã xuống đất.

Bị Đoan Mộc Ly "ôm", còn nghe một vấn đề hết sức quỷ dị, thần sắc Dạ Cẩm cũng không thay đổi, không chút để ý hướng về phía hắn cười, "Bái sư học cái gì?"

Đoan Mộc Ly cười nêu ví dụ, "Rất nhiều, nhưng mà ngươi bây giờ nên học chính là làm thế nào che dấu tâm tư của mình, tránh cho bị người khác nhìn ra sơ hở."

Dạ Cẩm cười một tiếng, "Ta cũng không có ý định muốn giấu giếm, tại sao phải học?"

Lời của hắn vừa dứt, Không Không tới gần, cẩn thận quan sát mặt của hắn, sau đó hết sức kích động ——

"Lúc hắn nói chuyện vẻ mặt rất không tự nhiên! Ta thấy nè!"

Khụ, khụ, bái sư có tiến bộ, Không Không tương đối hưng phấn....

"......" Tiểu Mễ quay đầu, định sau này sống chết cũng không thừa nhận đây mới là hoàng đế thật sự của bọn hắn.

Mặt Dạ Cẩm có chút cứng lại, nếu như ngay cả Không Không cũng có thể nhìn ra, vậy đừng nói đến Đoan Mộc Ly sau lưng đang bóp cổ hắn.

"Ngươi muốn làm gì?" Dạ Cẩm dùng thanh âm lạnh lẽo hỏi hắn.

"Hiện tại nên là ta hỏi ngươi, " Đoan Mộc Ly cười nói, "Ngươi biết cái gì?"

"Làm sao ngươi biết ta thật sự biết cái gì?" Đêm Cẩm hỏi ngược lại.

"......" Loại phương thức dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi này, mấy người bọn Quý Ngữ Hàm nghe xong muốn cào tường.

Đoan Mộc Ly không hề cùng hắn vòng vo, chỉ cười liếc nhìn Oa Oa đã ăn xong điểm tâm, đang hoang mang nhìn bọn họ.

"Nếu như ngươi không nói, ta muốn đi tấn công Oa Oa thử."

Trên mặt lập tức biến sắc, Dạ Cẩm không dám tin nhìn hắn, hạ thấp giọng, "Ngươi điên rồi! Ngươi biết rõ nàng rất nguy hiểm!"

"Mới vừa rồi ta đưa tay vỗ đầu của nàng, tất cả mọi người sợ choáng váng, chỉ có ngươi không có phản ứng." Đoan Mộc Ly cười chỉ ra nơi khả nghi.

Phải không?

Mọi người nhớ lại ở trong đầu, sau đó phát hiện...... Bọn họ không có chú ý.

Dạ Cẩm vẻ mặt nghiêm túc hừ một tiếng, mạnh mẽ cười nói, "Ngươi vỗ hay không là chuyện của ngươi, tại sao ta phải quan tâm ngươi sống hay chết?"

"Vậy bây giờ ta muốn tấn công nàng cũng là chuyện của ta sao, ngươi lại muốn nhúng tay vào?"

"......" Dạ Cẩm bị hắn hỏi đến không còn gì để nói, có chút cắn răng nghiến lợi nhìn hắn.

Mọi người cũng không hiểu, Đoan Mộc Ly cười quay đầu nhìn về phía Oa Oa, "Oa Oa, ta muốn đánh ngươi."

"Nga......" Oa Oa có chút hoang mang gãi gãi tóc, "Tại sao vậy?"

“......" Tâm tư của mọi người cực kỳ khẩn trương đến không biết nên khóc hay nên cười, đã sắp bị gây sức ép đến hôn mê.

Nhưng mà bởi vì có Đoan Mộc Ly nhắc nhở trước đó, lúc này bọn họ cũng chú ý nhìn Dạ Cẩm, phát hiện hắn đối với những lời này quả thật không có phản ứng.

Kỳ quái...... Đây là ý gì?
Bình Luận (0)
Comment