Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 33.3 - Chương 33.34

Lăng Hựu Tình ngồi tạu cung của Cố Linh Quân cũng đã có một đoạn thời gian, vẫn duy trì động tác cầm chén trà trong tay, lặng im không nói một từ nào. Ngay cả Cố Linh Quân, dù có quan sát nàng ta vài lần thì cũng không có phát hiện gì.


Ngồi ở bên cạnh, Liễu Phiêu Phiêu thiếu kiên nhẫn, hỏi: “Vậy mà có thể ở chỗ của nương nương gặp được Lăng tần, thật đúng là bất ngờ mà.”


Tiền triều có đảng phái đấu tranh, nữ nhân trong hậu cung cũng đấu đá không kém. Sau khi vào cung, lấy Lăng Hựu Tình cầm đầu, hình thành một đoàn thể nhỏ. Phần lớn đều là gia tộc xuất thân quan văn, chức vị trong triều cũng không thấp.


Một đám người tự cao tự đại, tự cho bản thân xuất thân cao quý hơn những người khác, đối với các nàng, chỉ có lợi ích gia tộc và Hoàng Thượng, còn lại đều là con kiến trong mắt họ.


Nghĩ đến những chuyện xảy ra sau đó, Liễu Phiêu Phiêu khóe miệng nhịn không được cong cong.


Chính là Quý Phi độc sủng, mỗi ngày bọn họ chỉ có thể ngồi ở trong cung thêu hoa, bên ngoài vẫn là hòa bình yên lặng, còn sau lưng thì đã sớm mắng chửi không dứt. Nhưng Lăng Hựu Tình thật không hổ danh là người cầm đầu, vẫn luôn bình tĩnh ổn định.


Khoảng thời gian trước không ít người giữa đường phản chiến, chạy tới chỗ Quý Phi xum xoe, cũng không thấy nàng ta có hành động gì.


Vốn dĩ Liễu Phiêu Phiêu còn có một hai phân kính trọng nàng ta, không nghĩ tới hiện tại...


Nhìn người đang cầm chén trà mãi không buông cũng không nói chuyện kia, lại liếc nhìn Cố Linh Quân.


Chắc là chồn chúc tết gà rồi, nương nương bọn họ tốt bụng hồn nhiên như vậy, không rành chuyện đời, nếu là bị thứ người bụng dạ đen tối này cố ý hãm hại thì làm sao bây giờ? Nàng phải đề phòng giúp nương nương mới được, Liễu Phiêu Phiêu âm thầm nghĩ.


Lăng Hựu Tình nhận thấy được nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ khắp nơi trong phòng này nhìn chằm chằm vào người nàng, hít thật sâu một hơi, bình ổn cảm xúc.


Trước khi tới đã chuẩn bị tâm lý một hồi lâu, nhưng vừa bước vào trong cung của Cố Linh Quân, nàng đã cảm giác cả người không thích hợp, ngay cả hô hấp cũng cảm giác có chút khó khăn.


“Lăng tần tới có việc gì?” Thấy Lăng Hựu Tình chậm chạp không trả lời, Cố Linh Quân cũng hỏi lại thêm lần nữa.


Lăng Hựu Tình áp xuống cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt, xả ra một nụ cười, nói: “Ngày gần đây ở trong cung rảnh tới không có việc gì làm nên cả gan vẽ một bức tranh về nương nương, mong nương nương không nên trách tội, hôm nay là cố ý đưa tới để nương nương nhìn xem.”


Thấy Lăng Hựu Tình nhìn mình cười, Cố Linh Quân đã cảm thấy quái lạ, lại nghe nàng ta một ngụm một cái nương nương tới nương nương lui, thì càng thêm kinh ngạc, trong lòng cũng cảnh giác vài phần.


Mọi người đứng bên cạnh càng giống như nghe được chuyện lạ nhân gian, trên mặt khiếp sợ không hề che giấu.


Lăng Hựu Tình tất nhiên là nhìn thấy, nhưng cũng chỉ có thể xem như bản thân bị mù tạm thời. Từ tùy tùng nha hoàn lấy ra bức tranh cuộn tròn, đặt lên bàn, chậm rãi mở ra.


Bức tranh cuộn tròn từ từ mở ra, một chút một chút xuất hiện nội dung bên trong.


Ánh mắt của mọi người trong phòng đều tụ tập tại đây, kinh ngạc nhất, kích động nhất không ai khác chính là Cố Linh Quân và Liễu Phiêu Phiêu.

Cố Linh Quân: Đây mới là nét vẽ tả thực mà mình muốn họa sư vẻ ra! Đẹp, quả thực chính là bức tranh vẽ thần tiên! Không biết có thể vẽ thêm một bức tranh giống như vầy nữa hay không?!


Liễu Phiêu Phiêu: A! Sao có thể vẽ nương nương đẹp đến như vậy, nếu nàng ta có thể vẽ ảnh bìa hay tập tranh ảnh về nương nương và Hoàng Thượng thì tốt biết mấy?!


Đây là bức tranh mỹ nhân ngắm hoa, nữ tử trong tranh có tám phần giống với Cố Linh Quân, váy dài phết đất tầng tầng chậm rãi bung xõa bay theo gió, sau lưng là một vườn hoa, nhất thời phân biệt không rõ là hoa đẹp, hay là người đẹp hơn hoa.


Lăng Hựu Tình nhìn thấy phản ứng của mọi người, là tự hào đan xen bi phẫn.


Nàng khổ luyện cầm kỳ thư họa nhiều năm, sau khi vào cung không hề có đất dùng võ, thế nhưng lưu lạc đến mức vẽ tranh cho “kẻ địch”.


Trong nhà gửi thư, tình cảnh của phụ thân ở trên triều đình càng thêm xấu hổ, thậm chí là tràn ngập nguy cơ. Mẫu thân vẫn luôn miệng dặn dò, nàng ở trong cung phải tiếp cận Cố Linh Quân tạo mối quan hệ tốt đẹp, không thể trở mặt.


Càng phải nắm chặt cơ hội, giành được sự yêu thương từ Hoàng Thượng. Tuy nàng không muốn, cũng không thích hạ thấp địa vị bản thân lấy lòng con cháu quan võ thô lỗ không có gia giáo, nhưng cũng đành phải nhẫn nhục phụ trọng.


***


Tục ngữ nói, duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, chẳng sợ biết đây là gương mặt cất giấu tiếu lí tàng đao, sắc mặt của Cố Linh Quân và Liễu Phiêu Phiêu cũng hòa hoãn dần xuống.


Cảm thấy ngoài ý muốn còn có Lăng Hựu Tình, không nghĩ tới một bức tranh là có thể đạt được hiệu quả như vậy. Nhớ tới lúc nàng mới vừa bước vào, nhìn thấy mấy người bọn họ đang ngồi chơi chút đồ vật hiếm lạ cổ quái, lại kết hợp với những tin đồn nàng nghe được đoạn thời gian gần đây.


Lăng Hựu Tình cầm chén trà trên bàn lên, khép hờ mắt uống một hớp. Hừ, dù sao cũng chỉ là thứ ngu ngốc chỉ có bề ngoài là coi được, không khó để nàng dắt mũi chơi xoay vòng.


Sau khi đặt chén trà xuống, lại như vô tình đánh giá trong phòng vài lần: “Nơi này của nương nương thật là đẹp.”


Cười khổ vài tiếng lại nhăn mi: “Chắc nương nương có thể ngủ ngon cũng là nhờ vào mấy thứ này.”


Nói đến đây, đương nhiên là đã gợi lên sự tò mò của Cố Linh Quân: “Lăng tần muốn nói cái gì?”


Nàng biết ngay mà, đột nhiên thay đổi tính tình, nhất định là có việc gì đó yêu cầu.


Quả nhiên, Lăng Hựu Tình than vài tiếng ngay sau đó, muốn nói lại thôi, mở miệng nói: “Nương nương có biết dạo gần đây trong cung đồn truyền có mấy thứ đồ vật không được sạch sẽ đang ngày đêm làm loạn trong cung?”


Cố Linh Quân nhíu mi, có thể không biết sao, ngày đó còn đụng phải ngươi, không có việc gì hay sao mà ban đêm thả tóc mặc váy áo trắng đi vòng vòng trong lãnh cung làm gì, dọa ma người khác thích lắm hả?!


Lăng Hựu Tình: “Có lẽ là do cung của nương nương cách khá xa, lại có người trông coi, cho nên rất làm người an tâm cũng có thể ngủ ngon. Còn cung của thần thiếp thì mỗi lúc đến ban đêm lại luôn lo lắng đề phòng, đêm không thể ngủ.”


Người đẹp khóc không ra nước mắt, yếu đuối kể khổ thật là nhìn thấy mà thương, đây cũng là một cảnh đẹp.


Nhưng mà Liễu Phiêu Phiêu nghe vào trong tai thì chuông cảnh báo trong lòng rung với cường độ động đất 5 độ richter, đầu nhỏ nhanh chóng chuyển động.


Lời này có ý gì?


Kể khổ, tỏ vẻ thê thảm, giả vờ đáng thương?


Sau đó …


Coi trọng chỗ của Quý Phi, muốn chuyển ở chung một cung với nương nương để dễ dàng gặp được Hoàng Thượng, muốn quyến rũ Hoàng Thượng nên dùng kế này sao?


Quá nhiên là con nhà quan văn có khác, mặt dày vô sĩ không ai dám sánh bằng!!!


Như vậy sao được! Nàng không cho phép có người nào chen vào phá hoại người nàng thích, Hoàng Thượng là của Quý phi nương nương, yêu tinh quỷ quái tránh xa ra!!!!


Liễu Phiêu Phiêu chen vào nói trước khi Cố Linh Quân mở miệng: “Nơi này của nương nương làm cho người khác cảm thấy an tâm, ngủ được ngon giấc. Theo cái nhìn của thần thiếp là vì bệ hạ thường xuyên tới, cho nên nơi này có chân long chi khí, những thứ lén lút kia đương nhiên là không dám đến gần rồi.”


“Nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể được bệ hạ yêu thương như vậy, chẳng qua ngày thường không làm chuyện trái với lương tâm, cho nên ban đêm không có gì phải sợ hãi.”


Lời nói đến bên miệng lại vội vàng nuốt trở về, Cố Linh Quân lẳng lặng ngồi yên.


Đồng đội của mình thật sự là quá dũng mãnh!


Lăng Hựu Tình tức giận đến cứng đơ người, biểu tình trên mặt có chút không nhịn được, bình ổn tâm thần, miễn cưỡng bài trừ một nụ cười tươi: “Đó là đương nhiên, chẳng qua việc này làm mọi người trong hậu cung vô cùng hoảng sợ. Bệ hạ lại bận việc chính sự, không rảnh quản đến mấy việc nhỏ này, cho nên thần thiếp mới tìm tới nương nương, muốn bàn với nương nương xem có biện pháp nào giải quyết hay không?!”


Cố Linh Quân: Chuyện này thật sự là vượt qua phạm vi tri thức của ta.


Lúc ấy nàng “Nghé con mới sinh không sợ cọp”, nên mới cả gan đi đến lãnh cung điều tra.


Ngày ấy, sau khi nhìn thấy cả một cung điện rộng lớn âm trầm tiêu điều đã để lại không ít bóng ma trong lòng nàng. Sau khi trở về cũng có vài đêm ác mộng quấn thân.


Hơn nữa, đã nhiều ngày nay Lục Trúc và Đặng công công còn thỉnh thoảng ở bên tai nàng nhắc mãi mấy câu chuyện ma quái của nhân gian, làm Cố Linh Quân sợ hãi đám ma quỷ giả tạo này khi nào cũng không hay biết.


Giờ tự nhiên có người đến vứt củ khoai lang phỏng tay này vào trên tay nàng, trong lòng nàng rất khó xử, không biết phải giải quyết ra sao.


Lại nhìn sang Liễu Phiêu Phiêu, cũng nhìn xung quanh.


Lời này của Lăng Hựu Tình không phải là không có lý, tuy mặt ngoài các nàng không nói, nhưng trong lòng cũng là cực kỳ sợ hãi. Đặc biệt có mấy người chức vị thấp, phân phối đến cung điện cách lãnh cung không xa, sợ đến mức ban ngày cũng không dám ra cửa.


Hiện tại, người đứng đầu lục cung chính là Cố Linh Quân, Liễu Phiêu Phiêu vẫn là thật lòng hy vọng nàng có thể ra tay điều tra xử trí, cũng dùng ánh mắt mong đợi nhìn lại nàng.


Lăng Hựu Tình thu hết tất cả biểu tình vào đáy mắt, trong lòng lại mắng một tiếng thứ ngu ngốc không có tài, ngoài mặt lại tươi cười nhìn Cố Linh Quân nói: “Nương nương, thần thiếp có chuyện này… Không biết có nên nói ra hay không?!”


Giờ phút này, Cố Linh Quân rất muốn quăng lại một câu, “Nếu ngươi cảm thấy không nên nói, vậy không cần nói ra”, nhưng nàng chỉ có thể hơi hơi nghiêng tai, lấy lạ chăm chú lắng nghe, giả vờ ngu ngốc: “Mau nói mau nói.”


Lăng Hựu Tình trong lòng khinh bỉ, nói: “Trong cung gần nhất truyền đến ồn ào huyên náo, đồn thổi nói là có quỷ quấy phá, liệu nương nương có tin tưởng?”


Cố Linh Quân mặt lộ vẻ do dự, thái độ lo lắng không yên.


“Nói vậy chắc nương nương cũng không quá tin là thật, cho nên ngày ấy mới có thể gặp mặt thần thiếp tại lãnh cung, sau lần đó thần thiếp lại đến lãnh cung nhìn thử xem, thì lại phát hiện chút đồ vật thú vị.”


Cố Linh Quân kinh ngạc, chớp mắt nhìn về phía Lăng Hựu Tình, ánh mắt cũng có chút thay đổi.


“Lúc trước, Thẩm tiệp dư bị đánh vào lãnh cung thì thần trí thất thường, vẫn luôn điên điên khùng khùng. Cung nhân trực ban đi ngang qua cũng có thể nghe được giọng nàng ta đánh chửi hạ nhân, mà mấy ngày gần đây lại không còn chút âm thanh nào nữa.”


Lăng Hựu Tình nói đến một nửa thì dừng lại, hô hấp của mọi người cũng dừng lại theo.


“Càng kỳ lạ chính là, ngày ấy đi ngang qua thần thiếp tùy tiện thoáng nhìn thì phát hiện, tuyết đọng trong viện của nàng ta dày hơn so với nơi khác. Mà trùng hợp, nghe cung nhân nói, ngày gần đây trong cung là bị mất vài túi muối. Càng trùng hợp, chuyện ma quỷ lại xảy ra ở khu vực này. Xâu chuỗi mấy sự kiện này với nhau, không biết có quan hệ gì hay không?”


Sau khi Cố Linh Quân nghe xong, cảm xúc là trăm ngàn ngổn ngang, cũng có chút sợ hãi, phía sau lưng ẩn ẩn lạnh cả người. Lại cảm khái năng lực và thủ đoạn của Lăng Hựu Tình thật quá cao, đây mới đúng là tiêu chuẩn cung đấu.


Giống nàng như vậy, mỗi ngày đều sống dễ chịu như trong kỳ nghỉ phép, nếu không có Tiêu Dục Hành và phụ thân của nàng che chở, có khả năng nàng đã chết tám trăm năm trước.


Trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy, một manh mối nhỏ nàng cũng chưa quan sát ra tới!


Nghĩ vậy, Cố Linh Quân không khỏi có chút bi thương, uổng nàng tự nhận là từng đọc qua mấy trăm quyển sách cung đấu, biết rõ tất tần tật kịch bản, cũng có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó. Hiện tại, xem ra vẫn là lúc trước nghĩ đến quá đẹp, bước đầu nàng cũng chưa thành công, còn dừng chân tại vạch xuất phát.


Sau khi nói xong, Lăng Hựu Tình chờ Cố Linh Quân phản ứng, không dự đoán thấy nàng ta có biểu cảm như vậy, nhất thời không khỏi có chút khó thở, thứ ngu ngốc này mà cũng làm được Quý phi, được Hoàng Thượng yêu thương cưng chiều?!


Lăng Hựu Tình tức giận, hơi lớn tiếng: “Nương nương!”


Cố Linh Quân lấy lại tinh thần: “Hả?”


Lăng Hựu Tình cố gắng kiềm chế tính tình: “Nương nương… Ngài xem việc này?”


Cố Linh Quân quay đầu ra lệnh cho Đặng công công: “Phái người đi xem.”


Đặng công công vừa định đồng ý, đã bị Lăng Hựu Tình cắt ngang: “Nương nương không thể, hành động tùy tiện như vậy chỉ biết rút dây động rừng. Nếu người tin thần thiếp, không bằng giao cho thần thiếp thử xem?”


Sắc mặt mọi người đều phức tạp, chạy một vòng lớn hồ ly mới lộ ra cái đuôi.


Cố Linh Quân vốn là vô tình vô ý, không màng người khác điên cuồng đưa tín hiệu mắt cho nàng, nhưng nàng không thất, thuận thế mở miệng đồng ý.


Lăng Hựu Tình đạt tới mục đích, lộ ra nụ cười tươi nhất hôm nay.


***


Thời tiết càng thêm lạnh, bên ngoài trải qua một đêm tuyết, tích tụ trên nền đất một độ dày nhất định.


Tiêu Dục Hành đi đến gần giường, Cố Linh Quân vẫn đang ngủ ngon lành, không có chút nào phát hiện.


Bởi vù độ ấm phòng trong cao, nên mặt nàng có hơi hơi đỏ hồng.


Bên ngoài lại lạnh, Cố Linh Quân lười biếng không đặt chân ra khỏi cửa, không hề biết bên ngoài có một tin tức đang lan truyền đến ồn ào huyên náo.


Mấy ngày nay Quý Phi không ra khỏi cửa cung, nghe nói lúc nào cũng trong giấc ngủ say, ngẫu nhiên thoáng nhìn, vòng eo hơi nhú nhú, giống mang thai.


Tin này có người đứng ra làm chứng, mấy ngày gần đây Quý Phi thích ăn chua, trời lại đang vào đông nhưng lại muốn uống nước mơ chua.


Lời này một truyền mười, mười truyền trăm, truyền truyền thì biến thành Quý Phi đã có thai hai ba tháng.


Ngay từ đầu, việc này cũng chỉ là lời đồn tại hậu cung, không biết sao lại truyền tới trong tai triều thần.


Sự tình liên quan đến người kế thừa ngôi vị hoàng đế, những người có nữ nhi trong hậu cung, thì đứng ngồi không yên.


Sau khi vào cung, Quý Phi một người độc sủng hậu cung, có thai con vua cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.


Bọn họ không chấp nhặt, bởi vì Hoàng Thượng cũng sẽ chỉ yêu thương một thời gian, nữ nhi nhà bọn họ còn có cơ hội, nhưng nếu thật sự để nàng ta sinh ra trưởng tử, vậy bọn họ không thể để yên được.


Vì thế, mọi người là trong tối ngoài sáng, thượng tấu xin Hoàng Thượng mưa móc đều dính.


Tiêu Dục Hành nhìn Cố Linh Quân đang ngủ say trên giường, ánh mắt dừng ở trên bụng của nàng, quả nhiên là có hơi hơi nhô lên.


Ad có lời muốn nói:


Cố Linh Quân: Đây là mỡ chống chọi cái lạnh, mấy người không biết sao, hả?!!! Có thai cái đầu mấy người.


Hết chương 33

 
Cố Linh Quân mơ một giấc mộng.
Trong mộng, trời đã là mùa hè, có ve giấu ở trên cây, không hề chê phiền mà cứ kêu mãi.
Có một nam tiểu hài tử xinh xắn như tượng ngọc, đứng ở dưới tàng cây, vươn tay nhỏ chỉ vào thân cây, miệng nhỏ xinh xắn lúc đóng lúc mở đang nói cái gì đó. Bên cạnh là Trương Đức Phúc đang cười đến không thấy mắt, cong eo cẩn thận che chở.
Đi theo phía sau chính là Đặng công công và Lục Trúc, vẻ mặt cũng tươi cười, vô cùng quan tâm mà nhìn nam tiểu hài tử phía trước.

Cố Linh Quân lòng sinh quái lạ, đang muốn bước lên đi tìm tòi đến tột cùng ra sao, thì nam tiểu hài tử đột nhiên quay đầu nhìn sang.
Gương mặt này cực kỳ tương tự Tiêu Dục Hành, nhưng không có sự quái gở cùng khí thế cao lãnh. Một đôi mắt to, chớp chớp, môi hồng răng trắng, rất là đáng yêu. Trừ những đặc điểm đó ra, tự nhiên khi nhìn thấy gương mặt này, Cố Linh Quân mơ hồ thấy có chút quen thuộc.
Nhưng mà, giây tiếp theo, mặt mày nhăn chặt, miệng mở to, “Oa” một tiếng khóc ra tiếngn, vừa khóc vừa xoay người chạy về phía trước.
Cố Linh Quân giật mình hoảng sợ, ánh mắt theo sát bóng sáng nhỏ bé ấy, thấy nam tiểu hài tử thất tha thất thểu như sắp té ngã, muốn chạy lên đỡ. Lại không ngờ, đám Lục Trúc lại duỗi tay chắn lại, ánh mắt đề phòng, như là đang nhìn người xa lạ.
Nàng còn chưa có phản ứng lại đây rốt cuộc là có chuyện gì, thì thấy nam tiểu hài tử chạy đến một người trước mặt, lay ống quần muốn ôm.
Gương mặt người nọ dần dần hiện ra, là Tiêu Dục Hành.
Vừa thấy mới phát hiện, bên cạnh còn có một nữ tử, nhìn không rõ gương mặt, nhưng dựa sát vào nhau Tiêu Dục Hành, tư thế thân mật.
Nam tiểu hài tử bị Tiêu Dục Hành ôm đến trên đùi, nữ tử đứng kế bên cúi đầu dỗ dành. Tiêu Dục Hành chỉ là tùy ý liếc mắt nhìn nàng, nàng chưa bao giờ thấy ánh mắt này, tràn ngập xa cách cùng lạnh nhạt.
Tim Cố Linh Quân đột nhiên cảm giác co rút đau đớn, không khí như là đang dần dần biến mất, nói không nên lời, vô cùng khó chịu.
Sau đó nàng tỉnh.
Cảnh trong mơ như chưa biến mất, đối diện trước mắt vẫn là gương mặt lạnh lùng kia.
Nhưng lại không giống như trong mộng, đôi mắt trước mắt này mơ hồ mang theo chút ý cười. Lại vừa thấy, phát hiện hắn đang nhéo mũi nàng, hình như là không ngờ đến nàng lại đột nhiên thức giấc, biểu tình chớp mắt mất tự nhiên.
Làm như không có phát xảy quá bất kỳ chuyện gì, Tiêu Dục Hành tự nhiên rút tay về: “Tỉnh?”
Cố Linh Quân còn đang đắm chìm trong mộng, đầu còn có chút lâng lâng, nhìn thấy Tiêu Dục Hành, theo bản năng nỉ non: “Hài tử đâu?”

Tiêu Dục Hành ánh mắt trầm xuống: “Cái gì hài tử?”

Cố Linh Quân ngồi dậy, xoa xoa đầu: “Hài tử của ngài chứ ai?”
Tiêu Dục Hành không nói chuyện nữa, ánh mắt dừng ở bụng nàng.
Cố Linh Quân theo tầm mắt của hắn, tay cũng vỗ vỗ lên.
Vài giây sau mới hồi phục tinh thần lại, đầu vẫn choáng choáng váng váng, muốn chuyển sang đề tài khác, nhưng đầu tiên vẫn là biểu đạt sự tức giận: “Tại sao lại muốn nhéo mũi của thiếp!”
Trách không được ở trong mộng nàng có cảm giác hô hấp không thông thuận!
Hắn phải nói như thế nào đây? Nhìn nàng ngủ ngon lành nên nhịn không được ra tay xoa bóp mặt nàng, chơi đùa với mái tóc của nàng?!!!
Không nghĩ tới, chính là hắn làm ra nhiều động tác như vậy nhưng nàng vẫn không có phản ứng, cái mũi chỉ hơi hơi nhăn lại.
Còn tại sao lại muốn nhéo… Hắn cũng nói không nên lời, theo bản năng nói sang chuyện khác: “Vừa mới rồi nàng nhắc tới hài tử?”
Cố Linh Quân cũng thuận lợi bị anh mang theo tiết tấu, phát hiện tay mình còn đang vỗ vỗ ở trên bụng, vội vàng dời đi.
Giọng nói mang theo chút ủy khuất, lên án trong mộng hắn vô tình vô nghĩa: “Thiếp có một giấc mộng, trong mộng, người và nữ nhân khác sinh hài tử!”
Tiêu Dục Hành đã nói không ra lời, hắn còn chưa có hoài nghi nàng có “Tư thông” với dã nam nhân nào khác hay không, ngược lại bị nàng chỉ trích hắn ở trong mộng sinh hài tử với nữ nhân khác?
Cố Linh Quân không có nhận thấy được không khí dần dần chuyển lạnh, cái miệng nhỏ vẫn ở bá bá mà nói: “Hơn nữa, ánh mắt ngài nhìn thần thiếp đặc biệt lạnh nhạt, bọn Lục Trúc cũng vậy...”
Nói nói, mới phát hiện ánh mắt kia nhìn nàng toát ra khí lạnh rung người, hậm hực ngoan ngoãn mà ngậm miệng lại.
“Thần thiếp sai rồi, đây chỉ là một giấc mộng.” Rốt cuộc, Cố Linh Quân cũng đã ý thức được người ngồi trước mặt này không phải là người mà nàng tùy ý oán giận, vội vàng bổ cứu nói thêm một câu.
Tiêu Dục Hành không có quá lớn phản ứng, nắm tay nàng, như là đang bắt mạch.
Cố Linh Quân rất là ngạc nhiên: “Hoàng Thượng, người còn biết xem mạch?”
Một lát sau, Tiêu Dục Hành buông tay nàng, mới trả lời: “Hiểu một ít.”

Cố Linh Quân gật gật đầu, kết hợp động tác của hắn, giờ mới phản ứng lại đây, không thể tưởng tượng được mà nhìn hắn.
Nàng không phải mơ một giấc mộng sao, tự nhiên đùng cái hoài nghi nàng mang thai là sao?!
Ánh mắt là thật có chứa chút bất mãn cùng lên án, nhưng lại thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn dừng lại ở trên bụng nàng.
Bởi vì trong nhà ấm áp, Cố Linh Quân ngủ trưa cũng chỉ mặc một bộ áo trong, phác hoạ ra dáng người tốt đẹp, mà phần bụng rõ ràng có chút phồng lên.
Cố Linh Quân mặt nhiễm một chút xấu hổ, xả chăn, che lại.
Thật ra nàng cũng phát hiện, không biết sao vừa tới mùa đông thì có rất nhiều thịt mỡ không biết từ đâu ra đều trộm chạy đến những phần nhạy cảm trên cơ thể nàng. Mặt, cánh tay, bụng, đều được chúng nó “quan tâm chăm sóc”.
Nàng còn từng tự an ủi bản thân, rằng mùa đông nhiều chút thịt là chuyện bình thường, qua đông không chừng sẽ gầy xuống.
Không nghĩ tới, hiện tại lại bị người khác hiểu lầm là mang thai!
Sắc mặt Cố Linh Quân phức tạp, vừa định mở miệng giải thích, không ngờ còn chưa nói một chữ, thì đột ngột ợ một tiếng khá to. Nàng vội vàng che miệng lại, nhưng cơ thể lại có ý nghĩ của riêng nó, sau đó là một loạt tiếng nấc cục.
Từ bỏ giãy giụa, mặt Cố Linh Quân đã xám như tro tàn, không dám nhìn biểu tình của người bên cạnh.
Tiêu Dục Hành cúi đầu nhìn nàng nghiền ngẫm tươi cười, tựa như con người hắn, thật thần bí, sau đó quay đầu rời đi.
***
Đợi Tiêu Dục Hành đi rồi, Lục Trúc vẫn luôn đợi ở bên ngoài vội vàng đi vào trong, choàng thêm áo khoác lên người Cố Linh Quân, trong khi nàng vẫn đang ngồi ở trên giường vừa nấc cục, vừa suy nghĩ về nụ cười vừa rồi của Tiêu Dục Hành.
“Nương nương hãy mặc thêm quần áo, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Cố Linh Quân quay đầu nhìn “Kẻ phản bội” ở trong mộng, lại nghĩ đến hành động thất lễ vừa nãy, thét chói tai ngã vào trên giường, trùm chăn kín đầu. Nhưng nấc cục lại không gián đoạn, âm thanh vẫn truyền từ trong chăn ra bên ngoài.
Lục Trúc mặt mang ý cười, kéo kéo chăn, phát hiện giật không ta, cũng tùy nàng.
Cứ như vậy, cách chăn nói cho nàng nghe: “Vừa mới nãy nô tỳ có nghe nương nương nói, người nằm mơ mơ thấy hài tử?”
Cố Linh Quân xốc lên một góc chăn, lộ ra gương mặt nhỏ, gật gật đầu, lại trùm trở về.

Lục Trúc lớn hơn nàng hai tuổi, dù chưa thành hôn, nhưng nên hiểu trước khi vào cung cũng có ma ma chuyên môn dạy dỗ quá. Bên ngoài nhìn thấy nương nương được yêu thương chiều chuộng độc sủng hậu cung, nhưng nàng ngày đêm bên người hầu hạ, là thật là giả cũng nhìn ra được.
Những tin đồn thổi bên ngoài trong đoạn thời gian này cũng truyền tới lỗ tai nàng, tuy biết nhưng không cãi lại hay đính chính sự thật.
Phòng cũng chưa viên, thì làm cách nào sẽ có thai được kia chứ?
Nhưng người khác hỏi, cũng chỉ có thể trả lời bâng quơ.
“Nương nương vào cung cũng đã có một đoạn thời gian, theo lý có hài tử cũng không phải chuyện gì khác lạ, nhưng...”
Cố Linh Quân dừng nấc cụt, nghe Lục Trúc nói như vậy, thò đầu ra, sao hôm nay ai cũng đều nhắc đến việc mang thai?
Thấy nàng lộ ra biểu tình khó hiểu, Lục Trúc nhỏ giọng nói: “Nương nương có điều không biết, bên ngoài đều đang đồn truyền, nương nương có khả năng đã có thai, ai cũng nghĩ cách tới hỏi thăm thực hư...”
Ngoài dự đoán, Cố Linh Quân đột nhiên xốc chăn, bật dậy, nhất quyết phải đi xuống giường.
Lục Trúc hoảng sợ: “Nương nương muốn đi đâu?”
Đi đâu? Đi giảm béo chứ đi đâu!
Cố Linh Quân bi phẫn nghĩ đến mớ mỡ trên người.
Lảo đảo một cái, lại bị chăn vướng té ngã ở trên giường.
Lục Trúc nhướng người nâng dậy, hơi trấn an sau lại nói: “Nô tỳ biết, nương nương căn bản không có thai.”
Cố Linh Quân đang muốn gật đầu, thì nghe Lục Trúc nói tiếp: “Nhưng hôm nay nương nương lại mơ thấy hài tử, nói không chừng là trời cao báo trước tương lai. Hiện giờ có được sự yêu thương cưng chiều từ Hoàng Thượng, nếu nương nương chủ động hơn một chút, vậy... Nói không chừng việc hoài con rồng, cũng không phải là không có khả năng.”
Một câu cuối cùng nói thật sự quá mức ái muội, Cố Linh Quân đều đã quên phản bác, hài tử ở trong mộng cũng không phải là của nàng.
Trực tiếp nhảy vọt qua phân đoạn tạo hài tử, cân nhắc tới khúc sinh hài tử.
Sinh hài tử?
Không cần, đau lắm, không sinh!!!!
Nơi này là cổ đại, sinh hài tử không phải tương đương với đi tham quan cửa địa ngục, mời Diêm Vương đến nhà làm khách?!!!
Nếu là ở hiện đại, trăm phần trăm Cố Linh Quân sẽ nhịn không được muốn lên mạng đăng bài hỏi con dân trên mạng …
“Khẩn cấp, không muốn sinh con, nhưng thật sự là nhà có ngôi vị hoàng đế cần phải thừa kế, làm sao bây giờ?!!!!”
Vẻ mặt rối rắm của nàng dừng ở trong mắt Lục Trúc đã biến thành ý khác, lộ ra tươi cười vừa lòng.

Giúp Cố Linh Quân mặc xong quần áo, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì: “Nương nương, biểu thiếu gia cũng sắp trở lại kinh thành rồi.”
Biểu thiếu gia?
Cố Linh Quân chưa từng nhìn thấy dòng nào nhắc tới người này trong nguyên tác, nhưng sau khi lục lọi lại ký ức của nguyên chủ.
Mẫu thân của nguyên chủ đã buông tay nhân gian khi nguyên chủ còn rất nhỏ, Cố Tranh là Cố Tông Võ chọn lựa con cháu trong tộc mang về nhà nuôi, chủ yếu là làm bạn bên cạnh nguyên chủ.
Mặt mày ra sao thì nguyên chủ nhớ không nổi, nhưng không biết ký ức từ đâu cứ lùa về.
Hình như Cố Tranh là phu quân nuôi từ bé của nguyên chủ thì phải?!!
***
Ý nghĩ về hài tử vừa xuất hiện, cả một ngày đều quanh quẩn ở trong đầu Cố Linh Quân không dứt.
Nàng nhịn không được mà nghĩ, diện mạo của nàng và Tiêu Dục Hành như vậy, hài tử sinh ra tới sẽ thật xinh đẹp!
Nam tiểu hài tử trong mộng… Hiện tại nhớ lại, hình như có chút giống nàng?
Nhưng nàng không phải thánh mẫu Maria, không ai phối hợp, sao có thể sinh ra tới.
Nghĩ đến người có thể phối hợp với nàng...
Cố Linh Quân nháy mắt trở nên giống như tôm luộc.
Nàng âm thầm hao tổn tinh thần buồn rầu một buổi trưa, đến buổi tối, chuẩn bị đi vào giấc ngủ vẫn còn đang rối rắm.
“Sống một cuộc sống bình thường không tốt hay sao, nghĩ đến sinh hài tử làm cái gì?!”
“Nhưng nam tiểu hài tử trong mộng thật sự rất đáng yêu!”
“Thôi, không nghĩ nữa, Tiêu Dục Hành sao có thể...”
Cố Linh Quân mới vừa nghĩ ở trong đầu, bên ngoài đã truyền đến âm thanh thông báo…
“Hoàng Thượng giá lâm.”
Cố Linh Quân giật mình, bỗng nhiên ngồi bật dậy.
Hắn thật sự tới phối hợp nàng sinh hài tử ?!!!
Hết chương 34


Bình Luận (0)
Comment