Hoàng Thượng Thay Tôi Đấu Trí Trong Hậu Cung

Chương 52

 
“Ờ.” Cố Linh Quân nhàn nhạt trả lời cho có.
Ánh nến mỏng manh bên ngoài bị ngọn gió không biết từ đâu mà đến thổi qua, lung lay một chút, chiếu rõ biểu tình trên mặt người nam nhân nằm kế bên.
Tự nhiên Cố Linh Quân cảm giác mũi chua xót, hốc mắt cay xè, giây tiếp theo như là sắp khóc ra tới.
Thấy Tiêu Dục Hành còn đang nhìn mình, Cố Linh Quân vội vàng lật người sang hướng khác, không cho hắn nhìn ra bản thân có gì khác thường.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngày ấy, thật ra Cố Tranh không nên ở đó, là phát hiện có chuyện khác thường mới dẫn người qua xem xét. Sau đó mới phát hiện có mấy con mèo đang đánh nhau trong vườn hoa.”
Cố Linh Quân lẳng lặng nghe, cắn cắn môi, việc này nàng cũng biết. Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Công chúa Đột Quyết?
Hay là…
Trong đầu Cố Linh Quân hiện lên một suy đoán, đang muốn mở miệng hỏi, thì người nằm sau lưng đã giải thích thay nàng.
“Là Công chúa Đột Quyết sai người làm.”
Cố Linh Quân lật người lại, nhìn Tiêu Dục Hành, biểu tình kinh ngạc đến thở dốc, nửa ngày mới hỏi: “Tại sao nàng ta phải làm như vậy?”
Nếu Công chúa Đột Quyết cũng biết chuyện, nói vậy, khẳng định kẻ đứng sau lưng chắc chắn có dính dáng tới người Đột Quyết.
“Hoàng đế Đột Quyết đột nhiên bệnh qua đời, thúc thúc của nàng ta lập tức trở thành Hoàng đế tiếp theo. Cái chết phụ hoàng nàng ta có liên quan đến vị hoàng đế hiện tại của Đột Quyết.”
“Cho nên A Y Mộ tìm ngài hợp tác, muốn mượn tay ngài báo thù.” Giúp nàng ta cũng chỉ là thuận thế mà làm, cũng thể hiện thành ý, lại bán cho nàng ta một món nợ tình.
Tiêu Dục Hành ngạc nhiên trong vài giây mới phản ứng lại “A Y Mộ” chính là tên Công chúa Đột Quyết. Thấy hắn không phủ nhận, ngón tay Cố Linh Quân đan xen vào nhau, yên lặng tiêu hóa tin tức này.
Hắn là hoàng đế, muốn làm cái gì cũng không cần giải thích với người khác. Nhưng, đêm nay hắn lại chủ động nói cho nàng nghe, kia đã là phá lệ nhận được sự quan tâm. Hơn nữa, còn không phải là có thêm một nữ nhân vào cung sao, không phải trong hậu cung cũng có rất nhiều nữ nhân.
Lúc trước nàng cũng không có phản ứng dữ như thế!

Vậy tại sao hiện tại tâm trạng lại tệ đến như vậy?
Dù Cố Linh Quân tự ám chỉ tâm lý hết nửa ngày, nhưng cảm giác vẫn rầu rĩ, cứ nghẹn nghẹn trong lòng.
Hay là chăn quá dày nên thấy khó chịu, nghĩ vậy, nàng xốc chăn lên chút, lộ bả vai ra bên ngoài.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cẩn thận cảm lạnh.” Bên ngoài gió lạnh còn chưa ngưng thổi, chăn lại lần nữa bị hắn kéo kín.
Cố Linh Quân không có đáp lại, nắm chặt mép chăn, chỉ lộ ra đôi mắt bên ngoài, nhưng con ngươi ngay từ đầu vốn nên sáng lấp lánh giờ phút này lại có chút ảm đạm.
“Sau khi nàng ta vào cung cũng sẽ không khác gì những phi tần khác.” Tiêu Dục Hành đột nhiên nói.
Cố Linh Quân chớp chớp mắt, tự hỏi những lời này của hắn có ý gì. Trong đầu trăm nghĩ ngàn đoán, trên mặt lại không hiển lộ chút biểu cảm.
“Nàng và nàng ta không giống ngau.” Không hỏi ra tiếng nhưng lại nhận được câu trả lời, Tiêu Dục Hành nói rất thong thả, từng chữ rõ ràng truyền vào trong tai nàng.
Tục ngữ có câu “miệng nam nhân, là quỷ gạt người.” Cố Linh Quân âm thầm báo cho chính mình không thể dễ tin, nhưng vẫn bị một câu đơn giản này rót một bụng nước ấm.
“Trẫm hợp tác với nàng ta bất quá chỉ theo nhu cầu, sau khi chuyện thành, nàng ta sẽ rời đi.” Tiêu Dục Hành lại bổ sung thêm vế cuối.
Cố Linh Quân nhỏ giọng “ờ”, trong lòng không hề rối rắm nữa, nhắm mắt lại, khóe miệng còn mang theo nụ cười tươi.
Không bao lâu, không gian gường ngủ vang lên tiếng hít thở vững vàng. Tiêu Dục Hành lại nhìn nàng, mắt cũng khép lại, mi vẫn luôn nhíu chặt mới dần dần buông lỏng ra.
Tuy biết được tình hình thực tế, nhưng cái ngày A Y Mộ được phong phi vào cung, Cố Linh Quân vẫn cố tình lảng tránh.
Đại Chu và Đột Quyết tuyên cáo ngưng chiến, ký kết minh ước dưới sự chứng kiến của các nước, một sự kiện lớn như vậy, muốn không khoa trương cũng khó.
Trong một đoạn thời gian dài, trên dưới trong cung đều thảo luận sôi nổi. Mỗi người đều bàn về tình hình chính trị giữa hai nước, bàn tán sôi nổi chả khác gì các triều thần.
Hà Tây được trả lại Đại Chu, thương mậu hai nước hoà bình lui tới. Vì biểu đạt thành ý, Công chúa Đột Quyết vào cung chấp nhận làm phi, tiểu hoàng tử tuổi nhỏ nên cũng ở tại trong kinh thành Đại Chu, mang danh học tập, thật ra là làm con tin.

Sau khi các nước chứng kiến ký kết minh ước, thì thay phiên rời khỏi nước Đại Chu, trở về đất nước báo cáo kết quả lần này, triều cống cứ như vậy hạ màn. Các bá tánh lại trở về nhịp điệu cuộc sống hằng ngày, vì sắp đến năm mới, nên mọi người lại lần nữa hối hả chuẩn bị.
Hậu cung của Tiêu Dục Hành ít tranh đấu ganh đua nhất trong các đời vua chúa, tranh sủng cũng tranh không nổi, cung đấu cũng đấu không nổi. Các phi tần cơ hồ là cả ngày đều ăn không ngồi rồi, buổi sáng ngồi chờ trời tối, trời tối lại đếm ngón tay chờ hừng đông, như thế vòng đi vòng lại.
Hiện giờ lại tới một người nữa, còn là công chúa được Đột Quyết đưa tới hòa thân, mọi con mắt đều tập trung vào cung của nàng ta, không để sót một cử động nào.
Nhưng đoạn thời gian này nàng ta đều chỉ là vùi người ở trong cung, không có bước ra nửa bước. Ngay cả phía Quý Phi cũng khá là im ắng, không có động tĩnh gì.
Hôm nay biết được tin Công chúa Đột Quyết đến thăm Quý Phi, các phi tần nghe được tin đều tranh nhau chạy đến cung Quý Phi hóng chuyện, nhưng lại đến chậm nửa bước, bị chặn ở ngoài cửa, gấp đến độ tức giận dậm chân.
“Tại sao nàng ta có thể đ vào, không phải nói không tiếp người vào trong nửa sao?!” Có một phi tần chỉ vào Liễu Phiêu Phiêu, người còn tới trễ hơn so với nàng, lại nghênh ngang đi vào trong, căm giận nói.
Tiểu thái giám đứng chặn ngoài cửa có chút khó xử, nhưng vẫn căng da đầu nói: “Liễu tài tử được Quý Phi yêu thích, nơi này luôn cố ý để lại một vị trí cho ngài ấy.”
Liễu Phiêu Phiêu đã đi được vài bước, nhưng vẫn nghe tiếng quay đầu lại, đắc ý cười cười.
Bước chậm rãi đi vào trong, quả nhiên nhìn thấy vị trí dưới chỗ Quý Phi vẫn còn để trống.
“Thật xin lỗi, thần thiếp đã đến trễ.” Liễu Phiêu Phiêu cười đi vào ngồi xuống, nhìn thấy A Y Mộ ngồi phía đối diện, ngạc nhiên hít sâu một hơi.
Vào cung làm phi, đương nhiên sẽ không đeo khăn che mặt, mọi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo thật của nàng. So sánh với nữ tử Đại Chu có ngũ quan lập thể, nhưng ngũ quan của nàng ta lại rất khác lạ.
Thay cung trang, trang điểm tinh xảo khéo léo, là chọn không ra một chút khuyết điểm nào. Cộng với khí chất độc đáo, làm không thể dời mắt.
A Y Mộ nhìn thấy Liễu Phiêu Phiêu nhìn mình, tặng lại cho nàng một nụ cười nhạt.
“Công chúa vào cung mấy ngày nay có thấy quen chưa?!” Có một phi tần dẫn đầu mở miệng, như là đã quên nàng ấy đã tiến cung làm phi, nhưng vẫn quen miệng kêu nàng ấy là công chúa.
“Khá tốt, cảm ơn quan tâm.” Biểu tình của A Y Mộ không có gì thay đổi.
“Quen là được, nghe nói Đột Quyết hàng năm bão cát, đất đai khô hạn, muốn uống miếng nước cũng khó. Còn sợ sau khi công chúa đi vào Đại Chu thì sẽ không có thói quen.” Một người khác còn nói thêm, biểu tình tuy vô tội, nhưng ẩn ý trào phúng không hề che lấp.

Không ít người bật cười ngầm chế giễu.
Liễu Phiêu Phiêu ngồi gần người kia, đang muốn mở miệng nhắc nhở, thì thấy trước mắt nhanh chóng xẹt qua một cái bóng màu trắng, còn chưa kịp phản ứng lại thì nghe được bên cạnh hét lên.
Chỉ thấy con mèo trắng vẫn luôn nằm ở trên đùi Quý Phi bỗng nhiên nhào qua, bấu lấy làn váy của người kia muốn nhảy bò lên trên.
Mặt vị phi tần kia nháy mắt trắng bệch, cứng còng cơ thể không dám cử động, giọng the thé: “Mau bắt nó, mau tới, người đâu, ném con súc sinh này ngay cho ta!”
Đặng công công đang đứng phía sau không biết khi nào đã bước lên trước, một tay bế mèo lên, trấn an vuốt lông nó: “Bị dọa sợ, không sao, không sao.”
Nửa cái ánh mắt cũng không chia cho bọn họ.
Mọi người đều biết Đặng công công chỉ nghe theo lệnh ai, nhìn sang Cố Linh Quân, thấy sắc mặt nặng nề, cũng chỉ đành giả câm vờ điếc, tất cả đều thu hồi những tâm tư tiểu nhân đó.
Nhất thời không biết là nên cảm khái Công chúa Đột Quyết may mắn hay là thủ đoạn của Quý Phi cao siêu.
Mèo con quay trở lại nằm trên đùi Cố Linh Quân, giờ đây nó có chút uể oải, không buồn đùa nghịch: “Nhiều người quá nên con sợ đúng không?!”
Cố Linh Quân cúi đầu, vừa vuốt ve, vừa nói.
Ý đuổi khách rất là rõ ràng, da mặt đám phi tần có dày cũng không thể lại ngồi tiếp, sôi nổi xin cáo từ.
Cố Linh Quân cũng không giữ lại, chỉ là lặng lẽ tặng cho Liễu Phiêu Phiêu một ánh mắt, ý bảo nàng ngày khác lại đến.
Một vài phi tần còn chần chờ đúng ở ngoài cửa lưu luyến không muốn rời, đều là mắt to trừng mắt nhỏ.
“Rốt cuộc cũng đi rồi.” Cố Linh Quân thở ra một hơi dài.
Nàng mời A Y Mộ tới vốn là muốn biểu đạt lòng biết ơn, chủ yếu là muốn thử xem nàng ta có ý gì với Tiêu Dục Hành hay không?!
Không ngờ lại đưa tới một đám người, vừa mở miệng đã âm trào dương phúng Cố Linh Quân đang nghĩ muốn tạ lỗi như thế nào, thì A Y Mộ đã mở lời trước: “Vừa mới rồi cảm ơn nương nương ra mặt.”
Cố Linh Quân vội vẫy tay.
Cố Linh Quân có một bụng nói muốn hỏi, nhưng vừa mới xảy ra chuyện đó, nên không khí có chút xấu hổ, câu đến miệng cũng nói không ra lời, vì thế đề nghị đi Ngự Hoa Viên hít thở không khí.
Tất nhiên là A Y Mộ không có ý kiến.
Ngự Hoa Viên đã bắt đầu treo đèn lồng, một mảnh tuyết trắng pha với sắc đỏ, cũng là bắt mắt.

“Ngày ấy, tại hành cung, ta còn phải cảm ơn ngươi đã ra tay cứu giúp.” Cố Linh Quân đã tìm được cơ hội, trịnh trọng nói lời cảm ơn.
A Y Mộ cười: “Thật ra, giúp ngài cũng giống như giúp chính mình thôi.”
Thấy nàng nói trắng ra như thế, Cố Linh Quân cũng không quanh co lòng vòng: “Muốn hại ta chính là người Đột Quyết.”
A Y Mộ gật đầu: “Đúng vậy, mặt ngoài là Lý phu nhân tự chương, nhưng thật ra là âm mưu của Mạc Ất Sa.”
“Tại sao?!” Cố Linh Quân tò mò hỏi.
A Y Mộ lại lắc đầu: “Ta phái đi tìm hiểu, nhưng không có kết quả, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, ta cũng không rõ ràng lắm.”
Thân phận của nàng đặc thù, vừa là Quý Phi lại là nữ nhi duy nhất của Cố Tông Võ, bắt cóc nàng sẽ tạo ra một làn sóng lớn.
“Bọn họ hành động trắng trợn táo bạo như thế không sợ phá hư quan hệ giữa hai nước?” Cố Linh Quân căm giận nói.
“Mạc Ất Sa làm người cẩn thận xảo trá, sẽ không dễ dàng để lại dấu vết. Nếu ta không có sắp xếp thám tử âm thầm theo dõi hắn nhiều năm nay, thì cũng không biết hắn đứng sau lưng việc này.”
“Vậy không khác nào ngươi bị bại lộ sao?” Cố Linh Quân lại bắt đầu lo lắng giúp nàng.
“Người bên Đại Chu hợp tác với Mạc Ất Sa mới sợ bại lộ, bây giờ hắn còn chưa có hoài nghi đến trên đầu ta, chỉ nghĩ người kia xảy ra nội gián. Cũng may ngày ấy Quý Phi nhạy bén, bằng không cũng sẽ không thuận lợi vậy.”
Tuy Cố Linh Quân đã sớm có suy đoán, nhưng nghe nói có người phản bội, trong lòng giật mình bất ngờ, theo bản năng lo lắng cho an toàn của Tiêu Dục Hành.
“Nương nương hãy yên tâm, nhất định phía chúng ta sẽ chiến thắng.”
Nghe nàng chủ động nói hai từ “chúng ta”, Cố Linh Quân cũng giảm bớt cảnh giác với nàng, giọng điệu tự nhiên hơn, cười nói: “Cũng sắp đến tết rồi, đến lúc đó không khí sẽ náo nhiệt lắm.”
A Y Mộ cũng cười: “Đây là lần đầu tiên ta tham dự tân niên của người Hán, chắc là rất thú vị.”
Nói xong, hai người đều ăn ý im lặng, Cố Linh Quân tưởng tượng đến cảnh tượng đón giao thừa với Tiêu Dục Hành, A Y Mộ thì không biết suy nghĩ cái gì.
Hai người lẳng lặng nhìn cảnh tuyết, khúc cua ngoặt cách đó không xa truyền đến một trận tiếng bước chân, nghe tiếng nhìn sang, không ai khác chính là Cố Tranh, hắn mặc triều phục, hình như là đến lượt hắn trực.
Cố Linh Quân đang do dự có cần lên tiếng chào hỏi hay không, khi quay đầu thì thấy A Y Mộ nhìn thẳng về hướng đó, ánh mắt nàng ta nháy mắt thay đổi. Mà Cố Tranh cũng nhìn lại đây, đầu tiên là liếc mắt nhìn Cố Linh Quân, sau đó mới chạm phải ánh mắt người kia.
Hết chương 52
 

Bình Luận (0)
Comment