Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể

Chương 17



Triệu Dận long nhan giận dữ, tức giận đến mức xương ngón tay nắm lại đến trắng bệch, "Hắn dám phái người tự tiện xong vào Hoàng cung lấy sổ nhỏ đi! Thật xem trẫm đã chết rồi sao!"
"Nhưng Hoàng Thượng......Hạ Lan thừa tướng cho người tiến cung lấy sổ nhỏ, cũng là ngài cho phép a." Thái giám đối với Hoàng Thượng đang nổi cơn thịnh nộ nhỏ giọng mà trả lời.

"Trẫm có thể không đồng ý sao?" Triệu Dận lạnh lùng mà liếc thái giám tới báo cáo tình hình một cái, "Hắn tự nhìn xem những người hắn phái tới là bộ dáng như thế nào! Mỗi người đều là hộ vệ mang đao cao lớn tráng kiện, vào cung diện Thánh lại dám đem theo vũ khí.

Chỉ là hộ vệ cũng đã không đem uy nghiêm Hoàng cung để vào mắt, trẫm nếu như không đồng ý, Hạ Lan thị to gan lớn mất nhất định tạo phản!"
"Hạ Lan thừa tướng này thật là khinh người quá đáng!" Tiểu thái giám nghe xong lời này của Triệu Dận cũng tức giận bất bình nói, "Bệ hạ vì sao không chém đầu những hộ vệ chó cậy thế chủ này? Khinh thường Hoàng uy, theo luật phải trảm."
Triệu Dận khí thế nhất thời tắt ngấm, rầu rĩ mà đi dạo từng bước nhỏ vòng quanh trong tẩm cung nói: "Trẫm trừ bỏ mấy trung thần tâm phúc bên ngoài, còn lại ở trước mặt quần thần chỉ là tiểu hài tử tâm tư đơn thuần, làm sao có thể chém đầu hộ vệ do Tướng phụ phái tới? Trẫm không có biện pháp, chỉ có thể ẩn nhẫn."
"Hoàng Thượng......"
Triệu Dận sâu kín mà thở dài, "Loại chuyện nằm gai nếm mật này, nếm được chính là mật đắng đến tột cùng......"
Tiểu thái giám không đọc được mấy năm sách chỉ có thể miễn cưỡng hiểu được chút chữ, tuy rằng không thể nghe hiểu Hoàng Thượng nói "cái gọi là nằm gai nếm mật" là có ý tứ gì, nhưng hắn có thể nhìn ra trên khuôn mặt non nớt của Thánh Thượng tràn đầy u sầu.


Không chỉ có toàn bộ thiên hạ cần phải có tiểu Hoàng Thượng lo liệu, còn phải cả ngày phiền lòng loạn trong giặc ngoài.

Bên trong có một Hạ Lan thừa tướng như lang tựa hổ, bên ngoài lại có Hung Nô Man Di như hổ rình mồi.

Tiểu hài tử mới mười một tuổi này, đã có rất nhiều đêm trằn trọc khó đi vào giấc ngủ.

Gánh nặng đè trên người bệ hạ nhỏ tuổi, trọng trách lớn đến làm người nghẹt thở.

Tiểu thái giám so với Triệu Dận chỉ lớn hơn bốn năm tuổi hé hé môi, muốn lên tiếng an ủi Thánh Thượng, lại vụng về không biết nên nói cái gì mới tốt.

"Hoàng ——"
"Giờ dần đã đến, thỉnh Hoàng Thượng di giá đến Kim Loan Điện thượng triều nghe báo cáo và giải quyết sự vụ."
Lời nói đến bên miệng bị mạnh mẽ đánh gãy, hắn nhìn chăm chú vào Thánh Thượng không thể không một lần nữa mang lên gương mặt giả tiểu hài tử, chỉ cảm thấy trong cổ họng nghẹn đến lợi hại.

Những lời vốn định nói ra phảng phất trong nháy mắt biến thành hòn than nóng bỏng, nuốt vào bụng sẽ khiến người cảm thấy bên trong dạ dày bị bỏng đến phát đau.

Đau đến muốn hỏng.

Tiểu thái giám không kiềm nổi hốc mắt nổi lên một vòng hồng.

Triệu Dận khoác lên Long vào hoàng kim, lướt qua tiểu thái giám bên cạnh một chút liền dừng bước, "Lúc nãy gọi trẫm có chuyện gì?"
Không thể để bệ hạ chỉ vì nghe lời nói an ủi vụng về của mình mà chậm trễ thời gian thượng triều, tiểu thái giám vừa nghĩ như thế liền lau sạch nước mắt đảo quanh hốc mắt, cúi người nói: "......Nô tài cung tiễn bệ hạ."
"Ừm." Triệu Dận không nặng không nhẹ mà trả lời, "Sau khi hạ triều, trẫm muốn bãi giá đi tướng phủ."

Tiểu thái giám có chút khó hiểu mà ngẩng đầu, "Hoàng Thượng?"
"Hắn dù sao cũng là Tướng phụ trên danh nghĩa của trẫm.

Hắn nói thân mình mang bệnh, trẫm tự mình đi xem hắn." Chuỗi ngọc làm thành rèm châu trên mũ miện, theo thân hình đi xa của Triệu Dận mà va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy, "Trẫm không thể để người khác nói thành vô tình vô nghĩa."
Triệu Dận nói xong liền đi khỏi tẩm cung, tiểu thái giám chỉ có thể lưu lại tại chỗ ngây ngốc mà nhìn chăm chú vào thân ảnh nho ngỏ càng lúc càng xa kia.

"Hoàng Thượng giá lâm ——"
Thần tử cả triều đồng loạt quỳ xuống, "Thần thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Tiểu Hoàng Thượng gian nan mà leo lên trên Long ỷ cao cao, vặn vẹo mông ngồi ổn định, sau đó mới nãi thanh nãi khi mà phất tay, nói: "Các khanh bình thân.".

truyện tiên hiệp hay
"Tạ bệ hạ."
Trên Kim Loan Điện tráng lệ huy hoàng, đại thần hai bên tả hữu tay cầm tấu chương không ngừng lải nhải báo cáo đến bay cả râu.

Thiếu Hạ Lan Chi dẫn đầu, đám người bên phía thừa tướng ngày thường một tay che trời hôm nay liền đồng dạng không báo cáo tấu chương.

Triệu Dận rũ mắt nghe những lời xu nịnh ca công tụng đức đầy màu sắc ở phía dưới, đem hắn thổi phòng đến so với Nghiêu Thuấn Vũ* còn tài đức sáng suốt hơn, hôm qua còn nhắc tới vấn đề dân chạy nạn, đám đại thần cùng thừa tướng giao hảo hôm nay một chữ cũng chưa nhắc tới.

Trừ bỏ mấy thần tử tâm phúc của hắn dâng tấu báo cáo, còn lại không một ai nói tới chính sự.

Mười người hết tám là ngoài cấu kết tham ô, những cái khác đều làm không ra gì, phế vật.

Nhân mã triều đình quả thật hư thối đến tận xương tủy.


Triệu Dận càng nghe trong lòng càng tức giận, cuối cùng trực tiếp cầm lấy cái chặn giấy trên Long án đập xuống.

Cái chặn giấy làm bằng phỉ thúy nát đầy đất, tiếng vang thanh thúy của ngọc vỡ đánh gãy một vị thần tử xu nịnh nói thật lâu toàn những lời vô nghĩa.

Long nhan giận dữ, chúng thần tử lập tức quỳ xuống, không còn người nào dám tiếp tục bẩm báo.

"Tướng phụ không ở đây, trẫm không có tâm trạng thượng triều!" Tiểu Hoàng Thượng thở phì phì mà hướng về phía triều thần nói, "Trẫm muốn đi tìm tướng phụ.

Bãi triều!"
________________________________
*Nghiêu Thuấn Vũ: Đế Nghiêu (chữ Hán: 帝堯), còn gọi là Đào Đường Thị (陶唐氏) hoặc Đường Nghiêu (唐堯), là một vị vua huyền thoại của Trung Quốc thời cổ đại, một trong Ngũ Đế.

Trong thư tịch cổ, Đường Nghiêu thường được ca tụng là một vị vua tài giỏi và đạo đức, lòng nhân từ và sự cần cù của ông được coi là kiểu mẫu cho mọi bậc Đế vương khác của Trung Quốc.

Buổi ban đầu lịch sử Trung Hoa, ba gương mặt sáng suốt gồm: Đế Nghiêu, Đế Thuấn và Đại Vũ rất thường được đề cập tới, và những nhà sử học thời sau tin rằng có thể họ đại diện cho những lãnh tụ của các bộ tộc liên minh đã thành lập nên một hệ thống trật tự chính phủ thống nhất trong một giai đoạn chuyển tiếp sang một xã hội phong kiến gia trưởng.

Đạo giáo tôn ông là Thiên Quan Đại Đế (天官大帝), sinh vào ngày tiết Thượng Nguyên..


Bình Luận (0)
Comment