Hoàng Thượng Uy Vũ!

Chương 9

Lộ trình đến Tiêu Thành không xa, hành quân gấp chỉ khoảng hai ngày là tới, tuy vậy đám người này cũng không dám liều lĩnh.

Bành Điềm cũng tự mình biết, dọc theo đường đi mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng Nhiếp Văn Uyên làm ổ trong xe ngựa ngày qua ngày, thỉnh thoảng Nhiếp Văn Uyên cưỡi ngựa theo bên cạnh, cũng không thấy y đòi thể hiện gì.

Ánh mặt trời đầu hè còn chưa quá gay gắt, cưỡi trên lưng ngựa hóng gió, nhìn non sông quanh co khúc khuỷu cũng có một phen ý vị đặc biệt.

“Trên vách núi kia nên xây một đình nghỉ mát.” Bành Điềm chỉ vào chỗ đất bằng phẳng trên một dãy núi cách đó không xa bị cây cối xanh um bao phủ, “Văn nhân các ngươi không phải thích ở những nơi như thế này uống chút rượu ngâm thơ làm câu đối, bày tỏ tình cảm gì đó sao?”

“Ừ!” Nhiếp Văn Uyên cười nói, “Trở về cho người đi hỏi một chút, nếu có hương thân (những người văn thân trong làng, trong huyện) hay thương nhân nguyện ý quyên ngân lượng thì nghe lời ngươi.”

Bành Điềm toét miệng cười: “Ngươi làm vua thật keo kiệt, dựng một cái đình cũng không chịu bỏ tiền.”

Nhiếp Văn Uyên nói: “Vi phu nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra bạc chứ?”

“Không nên nha!” Bành Điềm kinh ngạc, “Theo lý thuyết, trong hậu cung chỉ có một mình ta, lương bổng của hạ nhân tính vào trong quốc khố, chi phí ăn mặc của ngươi càng không cần đề cập tới. Tại sao lại thiếu tiền xài?”

Nói đến đây, lập tức phản ứng lại, mắt hổ trừng trừng, hung tợn nói: “Nói! Ngươi ở bên ngoài nuôi vợ bé phải không?!!”

“Oan chết ta rồi!” Nhiếp Văn Uyên dở khóc dở cười, rồi lại ấp úng, “Dù sao muốn tiền thì không có, nhưng mạng thì có một cái!”

“Ngươi cẩu hoàng đế này! Quả nhiên lén lút làm chuyện sau lưng ta!” Bành Điềm chuyển thân nhảy lên lưng ngựa, ngồi sau Nhiếp Văn Uyên, bóp cổ hắn: “Có nói hay không? Ngươi có nói hay không!”

Nhiếp Văn Uyên bị y làm kinh hãi, cái cổ đang bị bóp lấy cũng không dám giãy dụa, sợ đụng đến cái thai trong bụng, đành phải liên tục cầu xin tha thứ: “Ôi ôi ôi, nói mãi mà không được, ngươi cẩn thận thân thể —— “

Bành Điềm “hừ” một tiếng, thả cổ hắn ra, hai cánh tay mạnh mẽ nhẹ nhàng vòng qua eo Nhiếp Văn Uyên, dùng sức, đem cái bụng kề sát người trong lòng: “Nói! Nếu không làm ta hài lòng, ta một chưởng tiễn ngươi và con trai ngươi đến tây thiên!”

“Ta mua một ngọn núi.” Nhiếp Văn Uyên một tay giữ dây cương, một tay nắm lấy bàn tay đầy vết chai và sẹo của Bành Điềm, “Xây một thôn trang trong núi.”

Bành Điềm nghiêng đầu, kề nửa bên mặt trên lưng hắn, nhíu mày nghe.

Nhiếp Văn Uyên nói: “Đợi đến khi ta không làm hoàng đế nữa, chúng ta liền chuyển tới đó ở. Đem cha mẹ, đại ca nhị tỷ đều đón đi.”

“Tên cẩu hoàng đế nhà nươi có phải ngốc rồi không?” Bành Điềm nghe xong cũng hết sức vui vẻ, lại trách móc nói, “Trong thiên hạ tất cả đều là đất của vua, thiên hạ này là của ngươi, ngươi trực tiếp lấy một miếng đất không phải xong à? Còn lãng phí bạc của ta!”

Nhiếp Văn Uyên cười: “Về sau còn chưa chắc chắn là ai làm hoàng đế, vạn nhất vị chủ tử mới nhớ tới việc ta tự lấy một ngọn núi, muốn thu hồi ta cũng không có biện pháp, còn không bằng cứ quy củ mà tốn chút tiền bạc mua lại, đỡ phải đến lúc đó gặp phiền phức.”

Bành Điềm không hiểu quanh co lòng vòng trong đó, chỉ biết gật đầu: “Ngươi cảm thấy ổn là được, ta nghe lời ngươi.”

Suy nghĩ một chút lại hỏi: “Chuyện khi nào vậy?”

Nhiếp Văn Uyên biết y muốn hỏi mình từ khi nào thì động tâm tư, “à” một tiếng, có hơi ngại ngùng đáp: “Khi lấy ngươi đã có suy nghĩ, chỉ là ta khi đó còn là một vương gia nhàn tản, một tháng cũng không có được bao nhiêu bổng lộc, chỉ muốn mua một miếng đất tự cấp tự túc mà thôi. Không nghĩ cha ta để ta lấy ngươi chỉ là thuật che mắt, cuối cùng vẫn kiên quyết truyền ngôi vị hoàng đế cho ta. Đừng nói cái danh hoàng đế bỏ đi này, ta ngay cả vương gia cũng không muốn làm.”

Bành Điềm cười ha ha: “Ầy, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đúng không?”

Nhiếp Văn Uyên còn chưa lên tiếng, chỉ nghe y nói tiếp: “Ngày ấy thành thân ngươi từng nói, đời này chỉ có một mình ta, sẽ không tái giá lấy thêm ai nữa.”

Nói xong câu này nhất thời ngừng lại, lẩm bẩm: “Mấy ngày nay không biết tại sao, cứ hay hỏi mấy câu có hay không. Ngươi đều đáp ứng hết rồi, ta vẫn không nhịn được muốn nghe ngươi nói lại một lần.”

“Ta Nhiếp Văn Uyên xin thề, đời này trừ ngươi ra, nếu trong đầu còn nghĩ đến người khác, sẽ bị thiên lôi đánh, chết không toàn —— “

Nhiếp Văn Uyên còn chưa dứt lời, liền nghe cách đó không xa truyền đến một trận ầm ầm như tiếng sấm nổ vang, làm hai người cưỡi trên lưng ngựa giật nảy mình.

Chờ tiếng vang qua đi, thám tử phía trước cũng trở về truyền lời: “Khởi bẩm bệ hạ, đại tướng quân, có kẻ đẩy đá trên núi lăn xuống dưới, cản đường chúng ta.”

“Điều này cũng tốt.” Bành Điềm nhướng mày lên, “Ta không đi tìm hắn, hắn lại tự đưa tới cửa. Đi, đến phía trước nhìn thử xem!”

Dứt lời, Bành Điềm huýt một tiếng, tuấn mã đen tuyền đi theo cách đó không xa lập tức chạy tới.

Đợi y nhảy lên lưng ngựa xong, Nhiếp Văn Uyên mới dặn dò: “Cẩn thận một chút!”

Bành Điềm gật đầu, lúc này trên mặt cũng đã không còn thần sắc lúc trò chuyện cùng Nhiếp Văn Uyên, khuôn mặt tuấn lãng phi phàm bộc phát anh khí, túc sát và uy nghiêm giữa hai hàng lông mày bức người vô cùng.

Nhiếp Văn Uyên tự biết ngăn cản vô dụng, liền chỉ than thở một tiếng, thúc ngựa chạy theo y về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment