Hoàng Tộc

Chương 175

Ngu Hải Lan mặc quần dài hiện tại đã ướt đẫm tuy lúc này là cuối mùa hè thời tiết vẫn tương đối nóng bức, nàng vẫn lạnh run lên, hàm răng va vào lập cập.

- Sư tỷ tỷ dựa sát vào ta, ta toàn thân nóng lắm.

Ngu Hải Lan chăm chú dựa vào Vô Tấn chỉ thấy toàn thân của hắn nóng hổi trong lòng nàng cũng kinh hãi nàng sờ trán của hắn thì thấy trán cũng rất nóng.

- Ngươi bây giờ cảm thấy thế nào?

- Cảm thấy toàn thân nóng hổi, nhưng trong người vẫn không có chút khí lực nào, tiên sư bà ngoại nó chứ đây là độc dược gì mà bá đạo như vậy/

Nghe Vô Tấn nói vậy Ngu Hải Lan liền yên tâm rồi nàng tự nhiên gối đầu lên trên vai của hắn thấp giọng cười giải thích:

- Loại độc dược này toàn thân không có khí lực chỉ là tác dụng phụ không nghiêm trọng lắm một hai canh giờ sau sẽ tự giải khai, mấu chốt là ngươi dùng nước lạnh ngâm đã giải độc xem ra ông trời đã chiếu cố ta rồi.

Vô Tấn nhịn không được trêu đùa:

- Sư tỷ vốn là thần tiên tỷ tỷ, ông trời dĩ nhiên phải chiếu cố tỷ.

Ngu Hải Lan nghe hắn tán dương mình thì đỏ cả mặt thò tay gõ đầu của hắn một cái:

- Xem ra để cho ngươi trúng độc thì tốt hơn, tránh cho ngươi miệng lưỡi trơn tru nữa.

Vô Tấn bỗng nhiên khoa trương nói;

- Sư tỷ cơ hội của tỷ đã đến.

Ngu Hải Lan nghe không hiểu:

- Cơ hội gì?

- Bình thường ta đắc tội với tỷ hiện tại tỷ có thể báo thù, cơ hội khó có được.

- Được lắm

Tính tình tinh nghịch của Ngu Hải Lan nổi lên, nàng uốn éo thân hình qua buông con chủy thủ xuống một tay nắm lỗ tai của Vô Tấn một tay biến thành dao găm, lấy lỗ tai của hắn mà mài;

- Ta trước hết cắt tai heo đã.

Đúng lúc này ở trên cầu thang đỉnh đầu có thanh âm vang lên, hai người bọn họ liền buông tay ra, Ngu Hải Lan rút chủy thủ, tim đập thình thịch sắp tới là may hay rủi đây?

Tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa khoang thuyền nhỏ thanh âm của lão nhân kia liền vang lên:

- Người trong khoang thuyền đừng sợ vương gia nhà ta muốn mời các ngươi lên thuyền tuyệt đối bảo hộ các ngươi xin hãy tin tưởng ta.

Ngu Hải Lan quay đầu nhìn lại Vô Tấn trong bóng tối thấy ánh mắt của Vô Tấn mở lớn, ý là có thể thử một lần, Ngu Hải Lan mở cửa khoang ra, chỉ thấy lão nhân kia lùi về phía sau một bước kinh nghi nhìn nàng, y không nghĩ người xuất hiện là một nữ tử trẻ tuổi, trông thấy nàng hết sức kéo Vô Tấn ra ngoài hắn càng hoảng sợ:

- Cô nương hắn làm sao vậy?

- Hắn trúng độc toàn thân không có khí lực.

Ngu Hải Lan đem cánh tay của Vô Tấn vòng qua vai của mình, từ từ dìu hắn đi, thân hình nhỏ xinh lộ ra vẻ cố hết sức, Vô Tấn cười khổ một tiếng:

- Sư tỷ khổ cho tỷ rồi.

- Ta tới giúp ngươi.

Lão giả vội đỡ lấy tay bên kia của Vô Tấn hai người dùng hết sức dìu Vô Tấn lên lầu hai.

- Lão gia tử ông không thể gọi mấy trang hán đến hỗ trợ sao?

- Lão nhân kia lắc đầu:

- Vương gia không cho kinh động người khác.

Bọn họ một lão một nữ gian nan kéo Vô Tấn lên lầu hai đúng lúc này cửa lầu hai mở ra từ bên trong đi ra một lão nhân tóc bạc, có cảm giác tuổi rất già nhưng thể cốt vô cùng cường tráng tinh thần quắc thước, lông mày khá đậm khiến cho người ta có cảm giác vô cùng uy nghiêm, hơn nữa mỗi cử chỉ nhấc tay nhấc chân của hắn đều đậm khí chất quân nhân.

Người này chính là Lan Lăng quận vương Hoàng Phủ Cương, bốn mươi năm trước từng đảm nhiệm chức Hà Lũng tiết độ sứ, tay cầm trọng quân hiện tại là quan nhâm thái úy là tứ đại nguyên lão ở trong triều đình địa vị cao cao tại thượng bởi vì nguyên nhân tuổi tác đã cao không còn duệ khí như hồi còn nhỏ cho nên mấy năm nay hào quang của lão mịt mờ vô cùng ít xuất hiện.

Lão nhìn thấy Vô Tấn thì hai mắt sáng ngời, lại thấy thân thể của hắn có phần kỳ lạ thì hỏi:

- Hắn làm sao vậy?

- Lão gia hình như hắn trúng độc.

- Mau mau dìu hắn vào đây.

Ngu Hải Lan đem Vô Tấn dìu tới buồng nhỏ trên tàu, lúc này nàng mới phát hiện cái khoang này không khác gì các phòng khác, giống như là một gian thư phòng.

Bọn họ dìu Vô Tấn lên giường nằm xuống, Vô Tấn liếc mắt nhìn qua cái bao da của hắn ở trên bàn thấy Bối Diệp kinh văn đã mở ra thì kinh nghi hắn cũng đang tìm kiếm bí mật của Bối Diệp kinh văn này nhưng không tìm thấy chỗ bí mật, chẳng lẽ là vương gia này biết bí mật trong đó?

Vô Tấn nhớ lại nói với lão gia nhân:

- Lão trượng phiền đi vào trong khoang thuyền nhỏ mang giúp ta một cái bao khác lên đây.

Lão gia nhân đi rồi Lan Lăng quận vương nhìn thoáng qua Ngu Hải Lan rồi cười nói:

- Cô nương bên cạnh là phòng của tôn nữ ta, ở trong tủ có treo sẵn quần áo cô nương có thể thay một bộ.

Ngu Hải Lan lắc đầu lúc này nàng tuyệt đối sẽ không rời khỏi Vô Tấn, hiện tại toàn thân Vô Tấn không có chút khí lực nào, một đứa bé cũng có thể đưa hắn vào chỗ chết huống hồ nàng không biết vương gia này là ai, giờ khắc này chỉ có thể tận lực bảo vệ sự an toàn cho Vô Tấn.

Tay của nàng vẫn y nguyên nắm chặt chủy thủ, Vô Tấn lui một bước qua bên cạnh ánh mắt cảnh giác nhìn lão nhân kia, lão nhân kia nhìn thoáng qua chủy thủ ở trong tay của nàng, bỗng nhiên hiểu được liền gật đầu khen ngợi:

- Cô nương là nữ lưu mà không thua gì đấng mày râu, tận chức tận trách khiến cho người ta phải kính nể, đã vậy cô nương hãy ở lại nơi này.

Ngu Hải Lan ngồi xuống bên cạnh Vô Tấn, nhẹ nhàng đấm tay và bóp chân cho hắn, Vô Tấn ngâm mình trong nước lâu rồi cần phải xoa bóp để cho huyết dịch tuần hoàn.

Vô Tấn không rõ thân phận của lão nhân nên cũng không dám nhiều lời, chờ đợi hắn nói chuyện, Lan Lăng quận vương cầm Bối Diệp kinh văn lên nghiêm nghị hỏi hắn:

- Đây là đồ của ngươi phải không?

Vô Tấn gật đầu:

- Đây là đồ của ta là sư phụ để lại cho ta.

- À hẳn là tửu đạo sĩ để lại cho ngươi.

Vô Tấn khẽ giật mình, y biết rõ sư phụ mình sao?

Lan Lăng quận vương nhìn hắn nửa ngày sau đó bỗng nhiên cười nói:

- Ngươi không phải là Duy Minh, ngươi là Vô Tấn.

Lần này không chỉ có Vô Tấn ngây dại mà Ngu Hải Lan cũng ngẩn cả người, lão gia tử này làm sao biết được?

Lan Lăng quận vương nở ra nụ cười ha hả:

- Không nên giật mình ta chính là Lan Lăng quận vương ta không biết tổ phụ của ngươi có nhắc tới ta hay không nhưng ta cùng với tổ phụ Hoàng Phủ Bách Linh của ngươi quan hệ vô cùng tốt năm mươi năm trước chúng ta đã biết nhau khi hắn lập gia đình ta làm phù rể hắn cũng là bằng hữu tốt nhất của ta chúng ta cũng gần hai mươi năm rồi không gặp.
Bình Luận (0)
Comment