Hoàng Tộc

Chương 19

Thời gian trôi nhanh quá, đảo mắt đã sắp bước sang ngày mở xổ số thứ ba, cũng là ngày cuối cùng. Trên tay bọn hắn chỉ còn ba vạn tờ vé số, thực ra dựa theo ý tứ của Hoàng Phủ Quý thì ngày thứ hai dứt khoát bán hết cho xong, sang ngày thứ ba là kết thúc mọi chuyện rồi. Nhưng Vô Tấn lại không chịu, hắn còn kể rõ với ngũ thúc một số việc chưa hoàn thành, tổ chức bán xổ số kiếm tiền chỉ là một bước trong kế hoạch một hòn đá ném hai chim của cậu, làm sao cậu có thể dừng tay khi một con chim vẫn còn chưa bị rơi xuống.

Lúc này, Vô Tấn đã nhận được tin tức của Trọng Dũng. Chạng vạng tối Trương huyện lệnh hấp tấp vội vàng chạy về thị trấn, còn Hoàng Tứ Lang thì đi dạo một vòng quanh nơi này vào buổi trưa, nhân vật chính và nhân vật phụ đều lần lượt bước lên sân khấu rồi. Như vậy, ngày mai chắc chắn sẽ có trò hay, vừa đẹp với thời gian trình diễn đã đề ra.

Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng thì trên trời đã có mưa bụi rơi xuống, đây là cơn mưa phùn đầu xuân, hạt mưa nhỏ li ti như hạt bụi từ trên trời rơi xuống đất, che phủ cả huyện Duy Dương trong cơn mưa bụi mịt mù.

Mặc dù trời mưa nhưng giải thưởng một ngàn lượng bạc vẫn chưa được công bố, rất nhiều người còn ôm ấp hi vọng sẽ giành được giải thưởng lớn, vì vậy họ đều hào hứng chạy đến đài mở thưởng dưới cơn mưa. Đến nơi mới biết mình chạy uổng công, đài mở thưởng dán bố cáo, di dời địa điểm mở thưởng đến quảng trưởng ở phía bắc thành phố.

Rất nhiều người dậm chân không bằng lòng, nhưng không ai bỏ về, không ai ngại vất vả, lại cắm đầu cắm cổ chạy về phía bắc thành.

Quảng trưởng ở phía bắc thành bố chính là sòng bạc Diệu Thủ của Hoàng gia. Từ lúc trời còn chưa sáng, Vô Tấn đã dẫn bọn tiểu nhị đến chiếm cứ quảng trường, xếp đặt bàn ghế, bày biện đại mở thưởng.

Trong lòng Hoàng Quỷ Quý hơi lo lắng, ông ta không biết vì sao Vô Tấn lại di dời địa điểm bán xổ số ngày thứ ba đến đây. Nơi này thuộc phạm vi thế lực của Hoàng gia, bán xổ số ở chỗ này không khác gì ngang nhiên khiêu khích Hoàng gia. Điều này khiến cho ông ta phải lo lắng, ông ta mấy lần định nhắc nhở Vô Tấn nhưng thấy thiếu niên này cố chấp quá, đành phải khích lệ hắn vài câu rồi nuốt những lời định nói vào trong lòng.

Bởi vì trời mưa, cộng thêm địa điểm cá độ bị thay đổi nên số người chạy đến rút thưởng rõ ràng ít hơn hai ngày trước rất nhiều. Lúc bắt đầu rút thưởng, trên quảng trường chỉ có mấy ngàn người đang đứng đợi, khác hẳn quang cảnh mấy vạn người háo nức tưng bừng kêu gọi hai ngày trước.

Sau khi tiếng chuông báo hiệu giải thưởng vang lên, giọng nói của vị La tú tài không biết mệt mỏi lại vang vọng trên quảng trường một lần nữa:

- Các vị hương thân phụ lão, các vị thúc bá huynh đệ, hôm nay là ngày cá độ cuối cùng. Hôm nay không chỉ công bố giải thưởng nhỏ, quan trọng hơn, hôm nay chính là ngày công bố giải thưởng lớn nhất, một ngàn lượng bạc, giải thưởng một ngàn lượng bạc cuối cùng sẽ thuộc về ai? Ai là người may mắn nhất? Ta tin rằng, người đó nhất định chính là một người trong chúng ta, mọi người hãy mua xổ số đi, mua đi! Mua được càng nhiều vé số, càng có khả năng chiếm được một ngàn lượng bạc tráng lóa, các vị còn chần chờ gì mà không mua đi! Cơ hội thay đổi vận mệnh chính là lúc này đây!

Sau khi lời nói đầy dụ dỗ có thể lừa gạt cả người sống lẫn người chết của La tú tài rơi xuống, hàng ngàn người đứng đợi lập tức chạy ào ào đến trước bàn đăng kí, không ngừng tranh đoạt cơ hội giành được một ngàn lượng bạc.

.....

Quảng trường hôm nay rõ ràng không còn cảnh hỗn loạn như hai ngày trước, Vô Tấn đang ngồi trên cành cây cổ thụ, ánh mắt của cậu chăm chú quan sát tình hình sòng bạc Diệu Thủ của Hoàng gia. Mặc dù sòng bạc đã mở cửa rồi nhưng việc làm ăn lại hết sức quạnh hiu, tổng cộng từ sáng đến giờ chỉ có ba người đi vào chơi xúc xắc. Trong đại sảnh trống trơn hiu quạnh, lúc này Vô Tấn thoáng trông thấy ba bóng người chạy lướt qua tầm mắt, cậu không nhịn được bật cười, gã Hoàng Phong này cũng có khả năng nhẫn nhịn đấy.

- Công tử!

Lão Thất của hiệu cầm đồ gọi với lên từ dưới gốc cây, Vô Tấn lập tức hỏi:

- Sao rồi? Đã nghe ngóng được gì chưa?

- Hỏi thăm được rồi, thứ sử đại nhân (Tô thích sứ) không ra ngoài, đang ở trong quận nha.

- Hay quá ! Ông trời cũng giúp ta.

- Đến rồi! Đến rồi!

Đám bảo tiêu khẽ quát lên, Vô Tấn vừa quay đầu nhìn lại đã bị căng thẳng ngay lập tức, chỉ thấy nhị công tử Hoàng Phong của Hoàng gia dẫn theo mười mấy tên ác ôn hung hãn chạy ra khỏi sòng bạc. Bọn chúng cầm gậy gỗ, nhanh nhẹn nhảy phốc lên đài mở thưởng ở trên quảng trường.

- Đánh cho ta, đập cho ta!

Hoàng Phong hét khản cả giọng.

Vô Tấn nhẹ khẽ lắc đầu, thằng Hoàng Phong này ngu thật, vậy mà hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời dặn dò của cha hắn.

Đợt bán xổ số đã diễn ra nửa canh giờ, mà sòng bạc vẫn án binh không hành động. Đây không phải là tính nết của Hoàng Phong, lần trước ba người chơi xóc đĩa ở trên quảng trường, hắn một phút cũng không chịu chờ, chạy ra nện người ta gần chết. Nhưng hôm nay, hắn lại có thể nhịn gần nửa canh giờ, rất dễ có thể nhận ra cha hắn đã dặn đi dặn lại rồi, dặn hắn không được hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì huyện thái gia đã trở về rồi, hẳn là phải chờ huyện thái gia đến an bài mới đúng, Hoàng Phong này lại gây thêm rắc rối rồi.

Quảng trường hỗn loạn một hồi, dân chúng vội vội vàng vàng tìm cách chạy trốn, tuy vậy những người áp tải không cam lòng chịu nhục liền dồn dập cầm côn gỗ đánh nhau với đám bảo tiêu của nhà họ Hoàng, trên quản trường lúc này đúng là đại loạn.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người hét lên:

- Huyện lệnh lão gia đã đến!

Chỉ thấy mười mấy vị nha dịch xuất hiện ở góc đông nam đang xông vào trong quảng trường. Đám người đang liều mạng đánh nhau ở trên quảng trường lập tức dừng lại rồi tách ra hai bên, mấy ngàn người dân ở bốn phía bu lại một lần nữa, nhưng bọn hắn bu lại không phải để mua xổ số mà chỉ muốn xem náo nhiệt.

"Đ-A-N-G...G! Đ-A-N-G...G!" Hai gã nha dịch khua chiêng mở đường, đồng thanh hô to:

- Huyện lệnh giá lâm, người không phận sự tránh ra!

Hơm mười người né dạt hết sang hai bên, cung kính nhìn đám nha dịch đi vào quảng trường. Đi sau hai người là một chiếc kiệu vuông vắn màu đỏ đế đen, đi bên cạnh chiếc kiệu là gã Hoàng Tứ Lang gầy gò nhỏ thó, hắn cầm một chiếc dù.

Cuối cũng cũng tới rồi!

Vô Tấn lẩm bẩm một tiếng rồi nhảy từ trên cành cây xuống, sau đó luồn lách trong đám người xem náo nhiệt để đi vào.

Kiệu quan dừng trước đài mở thưởng, một gã nha dịch cung kính vén rèm kiệu sang một bên. Một vị mặc quan phục lục phẩm màu đỏ, đầu đội mũ cánh chuồn bước ra, đúng là Trương huyện lệnh của Duy Dương huyện. Hoàng Tứ Lang vội vàng giơ cái dù lên che mưa cho huyện lão gia.

Trương Dung nhìn thoáng qua đài mở thưởng, nhướng mày, lạnh nhạt hỏi:

- Ai là chủ sự của đợt bán xổ số này?

Hoàng Phủ Quý hai chân phát run, hắn đang định bước lên thì Vô Tấn lại gần ấn vào bả vai hắn, sau đó bước lên phía trước và khom người thi lễ:

- Tiểu dân Hoàng Phủ Vô Tấn, là chủ sự của đợt bán xổ số này.

Hoàng Tứ Lang sững sờ cả người, sao không phải là Hoàng Phủ Quý mà lại biến thành một gã tuổi trẻ thế này. Hoàng Phong đứng ở gần đấy há hốc miệng, chuyện này, chuyện này, đây không phải là Hoàng Phủ Duy Minh sao? Sao hắn đã đổi tên rồi?

Trương Dung vung tay lên, ra lệnh:

- Bắt lấy hắn.

Ba gã sai dịch cao to vạn vỡ liền xông tới bắt giữ Vô Tấn, Chu bổ đầu đương nhiên là người xông tới đầu tiên, ra tay vừa nhanh vừa hung hãn.

- Khoan đã!

Vô Tấn quát lên một tiếng chói tai, hai vai của cậu sử kình đẩy ba gã sai dịch ra, Bộp! Bộp! Bộp! Ba gã nha dịch bị đẩy lùi vài bước, một trong ba người bị đẩy loạng choạng, đứng cũng không vững rồi ngã phịch xuống dưới đất. Chu bổ đầu võ nghệ khá cao nên đã nhận ra Vô Tấn rất mạnh, căn bản không phải người mà mình có thể chống lại, trong lòng của hắn hết sức kinh ngạc.

Vô Tấn chống lại quan phủ khiến dân chúng xung quanh kinh hô không ngớt, con mắt của Hoàng Phủ Quý lập tức trừng lớn, nhưng hắn chỉ nghĩ ngợi một thoáng là trở lại bình thường, đúng vậy! Vô Tấn học nghệ của đạo sĩ mê rượu Lao Sơn, bản thân đương nhiên phải có võ công rồi.

Vô Tấn bước lên một bước, chắp tay nói với Trương huyện lệnh:

- Huyện lệnh đại nhân, xin hỏi tiểu dân đã phạm tội gì? Ngài định bắt ta!

Vô Tấn đứng cách Trương Dung chỉ khoảng ba thước, chỉ cần tiến lên một bước sẽ có máu tươi. Trương Dung chợt cảm thấy một luồng áp lực vô hình khổng lồ bao trùm bản thân, khiến cho hắn phải thầm giật mình trong lòng. Phải biết rằng ba bổ khoái bắt giữ cậu đều là những trợ thủ đắc lực nhất của hắn, trong đó Chu bổ đầu có xuất thân là võ sĩ, võ nghệ cao cường, có rất nhiều kinh nghiệm bắt giữ tội phạm. Vậy mà thiếu niên này chỉ khẽ động hai tay đã đẩy cả ba người ra, loại thực lực này quả thật khiến cho hắn phải giật mình.

Trương Dung là người thông minh, hắn có một loại trực giác, Vô Tấn không phải là người tầm thường, và sự tình không đơn giản như Hoàng Tứ Lang nói, không thể bắt người quấy quá cho xong chuyện được. Tuy vậy mặt hắn vẫn không biến sắc, hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Xem ra ngươi không phục, được! Bổn huyện sẽ nói cho ngươi biết, ngươi đã phạm tội gì?

Hắn duỗi tay ra, :

- Thương thiếp của ngươi đâu?

(thương thiếp là giấp phép buôn bán.)

Vô Tấn bật cười, hắn cao giọng nói với đám người xem náo nhiệt:

- Trong “thương luật” của triều đình đã ghi rõ ràng rành mạch, cửa hàng có phạm vi hơn một trượng (4 mét vuông) bắt buộc phải có giấy phép mới được buôn bán. Xin hỏi huyện lệnh đại nhân, cửa hàng của ta nằm ở đâu vậy?"

- Chuyện này.....

Trương Dung quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn muốn tìm một cái lều chỉ cần có một cái lều và một ít đồ vật thì hắn sẽ quy vào cửa hàng. Nhưng mà hắn nhìn đi nhìn lại, ngoại trừ một cái bàn thì chỉ còn đài to bằng gỗ, ngoài ra chẳng còn cái gì nữa cả, chuyện này khiến cho hắn hơi khó xử.

Lúc này, Hoàng Tứ Lang đứng sau Trương Dung liền hét lên:

- Hiệu cầm đồ của Hoàng Phủ gia không phải là cửa hàng của các ngươi hay sao? Hoàng Phủ Quý, ngươi là chưởng quầy của hiệu cầm đồ, ngươi còn dám chối tội sao?

Hoàng Phủ Quý vội tiến lên thi lễ:

- Hồi bẩm huyện lệnh, tôi đã không còn làm chưởng quầy hiệu cầm đồ của Hoàng Phủ gia nữa rồi. Chưởng quầy của hiệu cầm đồ bây giờ là Hoàng Phủ Bách Uy, là thúc thúc của tôi, tôi chỉ là một người dân thường, không có cửa hàng nào cả. Huyện lệnh đại nhân có thể phái người đi xác minh.

Trương Dung biết rõ, cho dù Hoàng Phủ Quý là chưởng quầy của hiệu cầm đồ thì cũng không có tác dụng gì cả. Hiệu cầm đồ căn bản không hề liên quan tới việc bán xổ số, cho dù thật sự quy cả hai vào một chỗ thì hiệu cầm đồ của người ta cũng có giấy phép buôn bán, Hoàng Tứ Lang gây khó dễ vô ích rồi.

Hắn liền phất tay ngăn lời Hoàng Tứ Lang lại, rồi nói với Vô Tấn:

- Cho dù ngươi không cần giấy phép buôn bán nhưng các ngươi tụ tập mấy vạn người mua xổ số, thanh thế to lớn. Đây chính là tội gây rối có tổ chức, trong luật pháp Đại Ninh đã ghi rõ ràng, tụ tập hơn một ngàn người chính là tội gây rối có tổ chức, ngươi xúi bẩy mọi người tụ tập, đây chính là tội ngươi đã phạm phải, ngươi còn lời gì để nói nữa không?

- Đại nhân, đây là dân chúng tự mình tụ tập mà không phải là thảo dân xúi bẩy dân chúng tụ tập. Thảo dân không hề đến từng nhà động viên mọi người tụ tập, nếu như vậy cũng là có tội thì hội thi hoa khôi diễn ra vào tháng sáu hàng năm còn nhiều người đến dự hơn, hơn mười vạn người tấp nập dự hội, không lẽ những người tổ chức lễ hội kia lại không phạm tội gì sao? Huyện lệnh vì cớ gì lại không đi bắt giữ bọn họ?

- Khá lắm, mồm mép nhanh nhẹn lắm!

Trương Dung cười lạnh không ngớt:

- Xem ra ngươi chưa thấy quan tài thì chưa rơi lệ, không tệ! Hội thi hoa khôi hàng năm đúng là hấp dẫn người ta đến xem, nhưng không chỉ có thế, lễ ngắm trăng vào đêm trung thu hàng năm, lễ thả đèn trôi sông hàng năm đều có hơn mười vạn người tham gia. Nhưng mà, tất cả những người tổ chức những lễ hội đó đều phải đến xin trước với quan phủ, sau khi được chấp thuận mới được cử hành, ngươi thì sao? Ngươi xin của vị nào? Đưa cho bổn quan nhìn xem!

- Huyện lệnh đại nhân, làm sao ngài biết tôi không xin trước?

Trương Dung sững sờ, hỏi:

-Ngươi có ý gì, ngươi xin của vị nào? Nha huyện không hề ghi chép gì cả.

Vô Tấn mỉm cười, nói:

- Huyện lệnh đại nhân, vùng Duy Dương huyện này đâu phải chỉ có mỗi một nha môn!

Trương Dung nhìn chằm chằm vào Vô Tấn, thật lâu sau hắn mới điềm đạm nói:

- Ý ngươi là, ngươi xin quận nha rồi, vậy phúc đáp của Triệu tư mã đâu? Mau đưa ta xem.

-Thật xin lỗi, người tôi xin là Tô thứ sử (Tô thích sứ), thứ sử đại nhân đã đồng ý nhưng không viết phúc đáp. Nếu như huyện lệnh đại nhân không tin, tôi có thể mời thứ sử đại nhân đến đối chất, được không?

Hoàng Tứ Lang hét ở phía sau.

- Không được! Tiểu tử này viện cớ để chạy trốn!

- Câm miệng!

Trương Dung quay đầu lại, bực bội nhìn Hoàng Tứ Lang, sau đó hắn quay lại nhìn chăm chăm vào Vô Tấn rồi nhẹ gật đầu:

- Được chứ, ngươi đi đi, ta chờ ngươi ở chỗ này!
Bình Luận (0)
Comment