Hoàng Tộc

Chương 233

Tuy nhiên hắn cũng thật không ngờ, hắn trốn vào Long Môn trấn ba ngày đã bị đối phương tìm được địa đạo đào thoát mà cô phụ của hắn tạo nên, trong giờ khắc mấu chốt cứu được một mạng của hắn.

Cổ Chí vô cùng giảo hoạt, lợi dụng kế điệu hổ ly sơn thoát khỏi nhà của cô phụ mình, hoang mang trốn về phía Y Thủy, trong lòng hắn biết rất rõ, đối phương chẳng qua đi ngựa chỉ cần đi đường thủy là hắn có sinh cơ.

Y Thủy ở Long Môn trấn là một bến tàu nhỏ, hôm trước hắn đi tới bến tàu xem qua, trên bến tàu cũng có mấy cái thuyền nhỏ.

Cổ Chí chạy như điên tới bến thuyền, nặng nề trong bóng đêm hắn mơ hồ trông thấy một con thuyền nhỏ, mừng rỡ trong lòng hắn chạy như điên tới gần thuyền, chỉ thấy trên thuyền có hai người trẻ tuổi chèo thuyền, chuẩn bị cất cánh.

- Nhà đò chờ một chút.

Cổ Chí chạy tới trước thuyền khẩn cầu:

- Xin dẫn ta đi một đoạn đường.

Hai người chèo thuyền nhìn nhau lộ ra một vẻ vui mừng khó có thể phát giác được trong đó có một gã gầy dáng người cao cao nói:

- Chúng ta đi Long Môn nếu như tiện đường thì mang ngươi một đoạn cũng không sao.

Người chèo thuyền khẩu âm Lạc Dương không chuẩn, Cổ Chí trong lòng hoảng sợ nên cũng không chú ý, hắn quay đầu nhìn lại thị trấn, trong bóng tối hắn nhìn thấy hơn mười bóng đen chạy tới nơi này, trong lòng lo lắng, cũng không đợi đối phương đồng ý mà nhảy lên trên thuyền, kinh hoàng liên tục thúc giục.

- Mau lái thuyền đi.

- Mau.

Hai gã chèo thuyền chống sào, thuyền nhỏ chạy từ từ rời khỏi bến tàu, hướng về phía Y thủy chạy tới.

- Trở về nhà đò trở về.

Bao Hồng Vũ cũng suất lãnh thủ hạ chạy tới bến thuyền, khi sắp tới hắn liều mạng hô to:

- Cho các ngươi năm trăm lượng bạc, các ngươi mau quay lại.

Trong thuyền nhỏ Cổ Chí cũng nói gấp:

- Nhà đò ta cho các ngươi năm trăm lượng bạc, ngàn vạn lần không được trở về đi mau.

Hai người chèo thuyền mỉm cười cũng không nói chuyện đem thuyền nhanh chóng rời khỏi bến thuyền Bao Hồng Vũ lúc này giậm chân mắng to đúng lúc này một đội kỵ binh từ đằng xa lao nhanh mà tới.

Bao Hồng Vũ đỏ hai mắt lên, hắn chỉ vào thuyền nhỏ nghiến răng nghiến lợi mà mắng to:

- Người chèo thuyền chết tiệt, lão tử muốn phanh thây xé xác các ngươi.

Lúc này ở phía xa xa dọc theo bờ sông truyền tới một đám kỵ sĩ như điện chớp, có Tú Y vệ nhìn thấy liền thấp giọng hô lên:

- Là đông cung thập bát kỵ.

Bao Hồng Vũ cũng chấn động hắn dụi mắt nhìn, quả nhiên là đông cung nhúng tay vào rồi, hơn nữa thái tử còn phái ra đông cung thập bát kỵ lợi hại nhất, đây chính là mười tám tên thiếp thân thị vệ của đông cung, được gọi là đông cung thập bát kỵ, bình thường không rời thái tử nửa bước, không ngờ bọn họ hôm nay cũng tới đây rồi.

Thiên Tinh cùng thập bát kỵ cũng nhìn thấy Tú Y vệ ở bến thuyền nhưng bọn họ không dừng lại, tiếp tục chạy tới chặn đường.

Đúng lúc này một chiếc thuyền lớn từ bờ bên kia lái tới, đám Tú Y vệ đề kỵ nhìn thấy đều hưng phấn kêu lên:

- Nhà đò qua bên này đem thuyền qua bên này.

Đây là một chiếc đò khá lớn, có thể đứng trên dưới một trăm người người chèo thuyền cũng là hai người trẻ tuổi khỏe mạnh, có thể nói là huynh đệ.

- Đi nơi nào?

Một người trong đó ồm ồm hỏi, không phải khẩu âm Lạc Dương mà chính là khẩu âm Đông Hải quận. Vài tên đề kỵ sinh nghi, lập tức hỏi:

- Các ngươi là người phương nào?

Bao Hồng Vũ lòng nóng như lửa đốt, hắn biết mình không cách nào bàn giao với Thân Quốc Cữu được nữa, hắn hung hăng mắng to với thủ hạ.

- Mau cho lão tử lên thuyền.

Đầu lĩnh tức giận, đề kỵ Tú Y vệ không dám hỏi lại, lập tức lên thuyền Bao Hồng Vũ không ngừng hô to:

- Đuổi con thuyền nhỏ phía trước.

Hai gã chèo thuyền chống sào, đò ngang nhanh chóng hướng về phía bến tàu đi về phía hạ du, tốc độ không nhanh cũng không chậm, luôn bảo trì khoảng cách với thuyền nhỏ phía trước.

Bao Hồng Vũ gấp tới độ dậm chân, dựa theo tâm tình của hắn hắn đã sớm đem một đao chém hai người này xuống nước rồi nhưng hiện tại hắn có việc cầu người, thủ hạ hắn một đám lăn lộn đánh bạc chơi gái thì lợi hại, nhưng không một người nào có thể sử dụng thuyền, còn phải xem sắc mặt của hai người chèo thuyền.

Hắn lần đầu tiên lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc, đưa cho một gãi chèo thuyền rồi nói:

- Huynh đệ đem thuyền chạy nhanh lên một chút đuổi về phía chiếc thuyền nhỏ phía trước ta cho ngươi thêm một trăm lượng bạc.

Không ngờ chủ thuyền không nhận bạc mà dùng một ngữ khí vô tình như chưa tỉnh ngủ vậy:

- Tiền đừng nói đến, ta cũng muốn nhanh hơn một chút nhưng không được, không có buồm cũng không có mái chèo, chỉ có thể xuôi dòng mà chảy nước chảy nhanh thì thuyền sẽ chảy nhanh, đối phương cũng thế, đủ tới gần bọn họ đã là không tệ rồi.

Bao Hồng Vũ giống như dẫm phải đinh hắn thầm hận trong lòng:

- Chuyện này xong lão tử không một đao làm thịt hai người các ngươi thì là vương bát đản.

Hai chiếc thuyền một trước một sau xuôi dòng mà chảy, bốn người chèo thuyền dĩ nhiên là Vô Tấn cùng Trần thị tam huynh đệ giả trang, bọn họ một bước đuổi lên trên tàu,

Phía trước thuyền nhỏ là Vô Tấn cùng Trần Chúc đằng sau chiếc thuyền chính là Trần thị huynh đệ, bọn họ đều là những người lớn lên trên biển kỹ năng bơi lặn không phải bình thường, bây giờ đang chờ cơ hội.

Thời gian dần trôi qua, hai chiếc thuyền một trước một sau nhận chạy nhanh ra khỏi ba bốn dặm, phía trước đã mơ hồ nhìn thấy Long Môn sơn và Huông Sơn, thời cơ đã tới một người trên chiếc thuyền phía trước đưa rượu cho Cổ Chí và nói:

- Phía trước gió núi của Long Môn lớn, uống một hớp rượu cho ấm.

Cổ Chí nhiều năm ở Tây Bắc tòng quân thích rượu như là tính mạng hắn tiếp nhận bầu rượu một bên uống một bên nhìn chằm chằm thuyền đằng sau, sau đó hắn mới lau miệng nâng hũ trả lại:

- Đa tạ đại huynh đệ, liệu có thể nhanh nữa không ta cho các ngươi một trăm lượng bạc.

Hắn lấy từ trong người một trăm lượng ngân phiếu nói:

- Đây là Tề Đại Phúc ngân phiếu, một trăm lượng, các ngươi, các ngươi...

Hắn vội cảm thấy đầu óc choáng váng, thân hình cao gầy theo chiếc thuyền mà lắc lư, miệng lầm bầm vài câu, thân thể nghiêng lên thuyền.

Mông hãn dược phát tác, vốn kế hoạch của Vô Tấn là muốn bắt hắn xuống nước tuy nhiên Trần Chúc lo lắng hổ phù rơi xuống nước, vừa vặn trên người Trần Bưu có một bao mông hãn dược, Trần Hổ liền mang một bầu rượu đổi thành kế hoạch hạ dược bắt người, ở giữa sông khi Cổ Chí đã trầm tĩnh lại, toàn bộ chú ý đặt lên chiếc thuyền lớn thì Trần thị huynh đệ liền hạ độc.
Bình Luận (0)
Comment