Hoàng Tộc

Chương 335

Phụ thân chuyện khó nói vào phủ rồi nói tiếp.

Tô Hàn Xương thấp giọng nói.

Tô Tốn thấy mọi người lộ vẻ xấu hổ thì cả kinh, cháu gái của hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, hắn lập tức hỏi Tô Hàn Xương:

- Ngươi nói Cửu Thiên bị làm sao?

- Phụ thân không có chuyện gì đâu, Cửu Thiên vẫn ở trong phủ chỉ có điều có rất nhiều người đến cầu hôn chúng ta đi vào bên trong rồi nói tiếp chuyện này.

Nghe nói là cầu hôn, Tô Tốn liền ổn định lại, cầu hôn là chuyện tốt tại sao mọi người lại lộ vẻ như vậy? Lão cũng không hỏi nhiều mà đi vào bên trong.

- Được rồi đi vào nội đường rồi nói tiếp.

Người nhà vây quanh Tô Tốn rồi đi vào bên trong, Tô Tốn mở miệng hỏi:

- Là ai cầu hôn Cửu Thiên?

Tô Hàn Xương là con trai trưởng lại là phụ thân của Tô Hạm, y cung kính nói:

- Phụ thân tổng cộng có tất cả ba nhà tới cầu hôn Cửu Thiên một nhà là Tề vương do Tề vương phi cầu hôn cho đệ đệ của mình là La Khải Ngọc.

- La Khải Ngọc?

Lông mày của Tô Tốn nhíu lại:

- Chính là Độc Sài công tử nổi danh sao?

Tô Tốn bị ngăn cách ở trong hoàng thành, đối với chuyện bên ngoài không biết gì cả, quản gia cũng không tự tiện đem chuyện này nói cho y biết, y đối với La Khải Ngọc cực kỳ phản cảm, tuyệt đối sẽ không đem tôn nữ của mình gả cho người này.

Tô Hàn Xương vội vàng giải thích:

- La Khải Ngọc này tội ác quá nhiều, vụ án phát sinh hắn đã bị đày đi Lĩnh Nam rồi, cầu hôn đã hủy bỏ.

- Hủy bỏ thì ngươi còn nói cho ta biết làm gì?

Tô Tốn hơi mất hứng hỏi:

- Hai nhà còn lại là ai?

- Còn có hai nhà cầu hôn một là con của lễ bộ thị lang Quan Tịch Quan Hiền Câu, do Thân Quốc Cữu thay mặt cầu hôn.

Cái tên Quan Hiền Câu này Thân Quốc Cữu biết rõ, hắn làm bài Thiếp Kinh vô cùng tốt, đạt điểm tối đa, phương diện làm thơ thì cách cục quá nhỏ, hơn nữa sách lunậ cũng bình thường, chỉ vì phần Thiếp Kinh chiếm điểm quá lớn hco nên hắn trúng tiến sĩ.

Tô Tốn hỏi tiếp:

- Nhà còn lại là ai?

- Còn có một nhà do Lan Lăng quận vương cầu hôn, Lan Lăng quận vương cầu hôn cho tôn tử của mình là Lương quốc công Hoàng Phủ Vô Tấn, hiện tại sắp đảm nhiệm chức Sở châu thủy quân đô đốc, kiêm Sở châu Mai Hoa vệ tướng quân.

- Đợi đã...

Tô Tốn hồ đồ rồi, Lan Lăng quận vương con cháu đơn bạc, chỉ có một tôn tử tôn tử kia không phải đã lập gia đình sao, tại sao lại xuất hiện một tôn tử khác?

- Các ngươi nói tôn tử của Lan Lăng quận vương là ai?

Lô phu nhân bên cạnh tiếp lời:

- Lão gia có lẽ không biết, năm đó con trai trưởng của Lan Lăng quận vương ở Đông Hải quận lén sinh ra một đứa con, Lan Lăng quận vương một mực không chịu thừa nhận hôn nhân này cho nên cũng không nhận đứa cháu đó, nửa tháng trước Lan Lăng quận vương lại cao điệu nhận lại, hoàng thường cũng thừa nhận đó là người thừa kế Lương vương đứa bé này tên là Hoàng Phủ Vô Tấn, năm nay mười tám tuổi, hồi nhỏ được gửi trong nhà Đông Hải Hoàng Phủ thị.

Người cầu hôn thứ ba là hoàng tộc khiến cho Tô Tốn cảm thấy nhức đầu, lão không muốn có quan hệ hôn nhân với hoàng tộc, hoàng tộc nhìn thì có vẻ phong quang nhưng thực tế là hữu danh vô thực, trên cơ bản là một đám phế vật, có rất ít người có tiền đồ, hơn nữa Lương vương hệ phong hiểm cũng quá lớn, trong lòng lão hiểu rõ.

Tô Tốn cảm thấy tên Hoàng Phủ Vô Tấn này có phần quen tai, lão suy nghĩ trong chốc lát, Duy Dương huyện Hoàng Phủ Vô Tấn, chẳng phải là người đã cùng với cháu gái của mình viết cái truyện Mỹ Hầu vương đại náo thiên cung kia sao?

- Hàn Trinh biết người này không?

Triệu thị vội vàng đứng lên.

- Bẩm phụ thân Hàn Trinh cùng với Hoàng Phủ Vô Tấn vô cùng quen thuộc nhau, đối với hắn vô cùng tán dương, hôm trước còn đưa thư tới.

Nói xong Triệu thị lấy ra phong thưa đưa cho Tô Tốn, đây chính là phong thư do Tô Hàn Trinh viết.

Tô Tốn mở thư ra đọc một lần bức thư chỉ có ba trang, trong thư Tô Hàn Trinh đem chuyện phát sinh ở Đông Hải quận nói rành mạch cho Tô Tốn, đặc biệt ca ngợi huynh đệ Vô Tấn, đối với mối hôn sự này, Tô Hàn Trinh đặc biệt tán thành.

Tô Tốn thu hồi thư, cũng không nói gì chỉ thản nhiên:

- Chuyện này để ta suy nghĩ ta mệt rồi muốn vào thư phòng nghỉ ngơi, Hàn Xương ngươi đỡ ta đi.

- Vâng.

Tô Hàn Xương lập tức tiến lên phía trước đỡ phụ thân, từ từ đi vào trong thư phòng, mọi người cũng dần tản đi.

Thư phòng đã thu thập xong, hiện tại mưa gió liên tục, thời tiết mùa thu có hơi rét lạnh, nhưng trong thư phòng vẫn một mực khô ráo, tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt.

Tô Tốn ngồi xuống kỳ thật lão muốn nói chuyện với con trai trưởng của mình, lão đưa thư cho Tô Hàn Xương rồi nói:

- Ngươi xem thư trước rồi chúng ta nói sau.

Tô Hàn Xương tiếp nhận thư đọc qua một lần, ở trong thư Tô Hàn Trinh có khuynh hướng về phía Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn đáp ứng đầy đủ yêu cầu là không có liên quan với Thân Quốc Cữu.

- Ngươi thấy thế nào?

Tô Tốn hỏi.

Tô Hàn Xương đối với chuyện này suy nghĩ thật lâu, hắn do dự một chút rồi nói:

- Phụ thân trong lòng con có phần mâu thuẫn, một phương diện con không muốn vì chuyện này mà Tô Hàn Trinh đắc tội với thái tử, hơn nữa thái tử cũng tới tìm con, một phương diện khác con cũng không muốn đắc tội với Thân Quốc Cữu, rất khó nói tương lai ai đăng cơ cho nên ý kiến của hài nhi là dứt khoát không đáp ứng cả hai nhà.

- Ừ.

Tô Tốn gật nhẹ đầu, lý giải được sự khó xử của con trai mình, lão cười nói:

- Nhưng nếu như cự tuyệt lời cầu hôn của Lan Lăng quận vương, Cửu Thiên chẳng phải sẽ thương tâm gần chết sao?

Tô Tốn rất khôn khéo, lão đoán được Hoàng Phủ Vô Tấn chính là người viết sách cùng với cháu gái, đoán chừng cháu gái của mình cũng rất thích hắn.

Tô Tốn là người nghiêm khắc chính trực nhưng cũng không phải cổ hủ, cũng để ý tới sự cảm thụ của cháu mình, thứ tử Tô Hàn Trinh cũng thừa kế lão điểm này.

Đương nhiên Tô Tốn không vì chuyện Vô Tấn viết Mỹ Hầu vương đại náo thiên cung mà có thành kiến, dù sao đây cũng là truyện cho trẻ con xem.

Y nghĩ nghĩ rồi nói:

- Như vậy đi, chúng ta đừng làm rắn quá, đắc tội với Thân Quốc Cữu hay Lan Lăng quận vương đều không được, ngươi trả lời bọn họ Cửu Thiên tuổi còn nhỏ không gả cho ai hết.

- Nhưng mà phụ thân Hạm nhi đã mười sáu tuổi, vậy không phải có phần gượng ép sao?

Tô Tốn trừng mắt:

- Đây là bảo bối nữ nhi của ta, ta không nỡ để cho nàng xuất giá, có gì là không được?

Tô Hàn Xương biết rõ phụ thân bướng bỉnh, ngay cả hoàng đế cũng không có biện pháp đành phải cười khổ trong lòng, cũng chỉ có thể như vậy.
Bình Luận (0)
Comment