Hoàng Tộc

Chương 374

Trong thiên điện lờ mờ ánh sáng, Thân Như Ý đang ngồi trước một cái bàn nhỏ mà bi thương khóc, hai cung nữ bên cạnh thấp giọng khích lệ nàng, Thân hoàng hậu nhìn thấy chất nữ của nàng trong lòng không có chút thương cảm chút nào, nàng đã hỏi cung nữ hầu hạ xe ngựa, Thân Như Ý ở trên xe câu dẫn hoàng đế, khiến cho hoàng đế ở ngay trên xe làm chuyện phòng the, đang làm thì bị hôn mê.

Điều này khiến cho Thân hoàng hậu không chịu nổi, hoàng thượng đối với chuyện phòng the đã phóng túng tới tột đỉnh rồi, tối hôm qua cùng với Thân Như Ý làm hai lần, sáng nay lại một lần, giữa trưa trước khi đi một lần, buổi tối trên đường hồi cung lại một lần, còn muốn...

Phóng túng như vậy, thân thể hoàng đế cho dù bằng sắt cũng không chịu được, ngự y không chỉ một lần cảnh cáo, hoàng đế nếu như không kìm chế chỉ sợ nguy hiểm tới tính mạng.

Thân hoàng hậu giận dữ vô cùng, nàng bước nhanh lên phía trước vừa vặn thấy Thân Như Ý ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt yêu mị của nàng thì không kìm được lửa giận, tiến lên tát mạnh vào mặt nàng.

- Tiện nhân!

Thân hoàng hậu chỉ vào mặt nàng mà mắng:

- Ngươi muốn giết chết Thân gia chúng ta sao?

Thân Như Ý bị một tát làm cho đỏ cả mặt, tuy trước mặt là cô cô của nàng nhưng dã tính của nàng cũng phát tác.

Nàng tóc tai bù xù hô to:

- Chuyện này có thể trách được ta sao, đóng băng ba thước không phải là một ngày có thể hết hàn, ta tiến cung mới được hai tháng, trước kia thì sao nào? Hoàng thượng là bị ai lấy hết thân thể, là ai làm?

Thân hoàng hậu giận tím mặt, đối phương là chỉ trích nàng, nói trách nhiệm ở trên người nàng, lại nghĩ tới Như Ý cướp đi sự sủng ái của hoàng thượng, trong lòng nàng vốn căm phẫn liền bạo phát.

Thân hoàng hậu mất đi lý trí nàng nắm lấy tóc của Như Ý, liều mạng định đánh.

- Tiện nhân này, hôm nay bổn cung đánh chết ngươi.

Nhưng mà nàng mang thai năm tháng thân thể cồng kềnh làm sao có thể sánh với Thân Như Ý mạnh mẽ như mèo hoang chỉ nghe Thân hoàng hậu hét lớn một tiếng, nàng bị Thân Như Ý đẩy ngã xuống đất, hai tay che bụng, đau đến mức toàn thân phát run.

Vài cung nữ thiếp thân hoàng hậu vội vã chạy ra phía ngoài hô to:

- Có ai không hoàng hậu nương nương bị té xỉu rồi.

Thân Như Ý thấy xảy ra chuyện trong lòng liền sợ hãi, đứng dậy định vụng trộm trốn khỏi cửa hông, đám cung nữ cùng hoạn quan tiến vào cung, vài ngự y cũng chạy tới, lúc này dưới thân hình của Thân hoàng hậu đã xảy ra một bãi máu.

......

Trước điện Long lân hơn mười trọng thần đã chạy tới, lại bộ thượng thư Trương Tấn Tiết, hộ bộ thượng thư Thân Quốc Cữu, binh bọ thượng thư Triệu Nguyên Lượng, lễ bộ thương thư Lý Mặc, đại biểu Hàn lâm thái phó Dương Thịnh cùng với thái tử Hoàng Phủ Hằng, Tề vương Hoàng Phủ Cung, sở vương Hoàng Phủ Điềm, ngoài ra còn có Lan Lăng quận vương Hoàng Phủ Cương cũng tới.

Đúng lúc này một gã hoạn quan vội vàng chạy đi, khẽ nói với Thân Quốc Cữu và Sở vương điều gì đó, Thân Quốc Cữu và Sở vương đều chấn động, Sở vương nhanh chân chạy tới hậu cung.

Ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn, tất cả đều không biết xảy ra chuyện gì? Hoàng Phủ Hằng không kìm nén được lo lắng, bước nhanh tới trước hỏi:

- Xảy ra chuyện gì.

Lúc này trên mặt Thân Quốc Cữu đã không còn dáng vẻ ung dung như lúc trước nữa, hắn thản nhiên nói;

- Hoàng hậu vô ý ngã, có thể đã bị sẩy thai rồi.

Thân Quốc Cữu nói một câu khiến cho tất cả kinh hô, đây đúng là họa vô đơn chí, hoàng hậu tình hình chưa rõ, hoàng hậu đã bị sẩy thai loạn càng thêm loạn.

Trong lúc mọi người bị sự tình này chú ý, Hoàng Phủ Chung đã nhìn thấy thái tử kín đáo đem kim bài giao cho hoạn quan tâm phúc, đây là lệnh bài điều động đông cung lục suất , điều này khiến cho Hoàng Phủ Chung cảm thấy sợ hãi, hắn ý thức được việc thái tử chuẩn bị động thủ rồi.

Hoàng Phủ Chung cảm thấy nguy hiểm đã tới, mình nhất định phải chạy ra khỏi kinh thành.

Không chỉ có Hoàng Phủ Chung nhìn thấy Lan Lăng quận vương cũng nhìn thấ khiếp sợ vô cùng, không ngờ thái tử lúc này liạ điều động quân đội vào thành, một khi thái thái tử khống chế kinh thành, hắn sẽ không bỏ qua cho Vô Tấn, tất cả những người uy hiếp hắn đăng cơ hắn đều không thể bỏ qua.

Lan Lăng quận vương liền kín đáo lấy ra một viên minh châu lặng lẽ đưa cho một tiểu hoạn quan, lại thấp giọng nói:

- Phiền tiểu công công ra cửa phủ tìm xa phu của ta, nói cho hắn chuyển cáo với người nhà của ta, nói là tình huống của hoàng thượng không rõ, ta khả năng đêm nay không hồi phủ, mặt khác nói cho cháu của ta lấy đại sự làm trọng, lập tức trở về quân doanh chờ quân lệnh.

Tiểu hoạn quan thấy hạt minh châu quý giá, lập tức nhanh chân chạy ra ngoài.

.......

Ở bên trong phòng động phòng, Hoàng Phủ Vô Tấn bị tiếng đập cửa dữ dội đánh thức hắn cùng với thê tử Tô Hạm tỉnh lại, nàng sợ hãi nhìn Vô Tấn:

- Phu lang đã xảy ra chuyện gì?

- Ta cũng không biết nàng mặc y phục lại đi.

Vô Tấn nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài nói chuyện với một người, một lát sau hắn quay lại, hắn lấy cái đèn dạ minh châu ra , trong lòng liền sáng rực.

- Phu lang có chuyện gì?

Tô Hạm thấy biểu lộ của Vô Tấn có phần ngưng trọng thì liền hỏi.

- Hình như hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì, tổ phụ nói ta lập tức trở về quân doanh.

- Tại sao?

- Nàng không nên hỏi nhiều, ta phải lập tức rời khỏi thành, nếu như ngày mai kinh thành có chuyện không may ta sẽ lập tức đi Sở châu, nếu không có chuyện gì ta sẽ trở về.

- Phu lang thiếp đi cùng chàng.

Tô Hạm ôm chặt lấy Vô Tấn, ngẩng đầu nhìn hắn, tối nay chính là tân hôn của bọn họ sao có thể tách rời ra.

Vô Tấn suy nghĩ một chút nếu như bọn họ bắt Tô Hạm làm con tin thì cũng không ổn, hắn liền gật đầu:

- Được rồi mau mặc quần áo, chúng ta cùng đi.

Tô Hạm nghe thấy Vô Tấn chịu mang mình đi thì mừng rỡ trong lòng nàng liền thu thập y phục, trang điểm đơn giản mà rời khỏi.

Kinh Nương và nha hoàn A Xảo cũng được thông báo mà thu dọn, Vô Tấn cũng muốn mang cả hai người cùng đi.

- Xe ngựa đã đến rồi đi thôi.

Ba người rời khỏi phòng, Kinh Nương đi cuối cùng, nhìn lại gian phòng, nàng thấy viên dạ minh châu phát sáng liền cất vào trong túi da mang theo trên người mà rời khỏi.

Mọi người ở trên xe ngựa, trong đêm mưa mông lung mà nhanh chóng rời khỏi vương phủ, hướng về phía cửa thành phía đông.

Xe ngựa như một căn phòng nhỏ chạy gấp đi, ở trong xe đen kịt một mảng, Kinh Nương lấy viên minh châu ở trong túi ra, xe ngựa lập tức sáng rực.
Bình Luận (0)
Comment