Hoàng Tộc

Chương 457

Lần tụ hội này cử hành ở Lưu Cầu đảo, vừa vặn, ta cũng muốn cùng bọn họ thương lượng một chút, ta làm sao để đánh Phượng Hoàng Hội bọn hắn ?

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Năm ngày sau ta muốn ra biển diễn luyện, mọi người lên thuyền của ta ra biển!

Năm ngày sau Vô Tấn muốn ra biển diễn luyện, cho dù còn có năm ngày, nhưng Tô Hạm đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc thay hắn rồi, ngoại trừ quần áo tất yếu của Vô Tấn ra, còn một chút đồ dùng hằng ngày, còn có một ít sách vở mà Vô Tấn ưa thích.

Trong phòng, Tô Hạm lấy hai cái rương nhỏ, đem quần áo Vô Tấn bỏ vào, nàng cảm thấy cái rương này hơi nhỏ một chút, không biết sách của Vô Tấn có bỏ vào hết không, nàng nghĩ nghĩ, liền đứng dậy hướng nội thư phòng của Vô Tấn đi đến.

Nội thư phòng của Vô Tấn ở ngay trong tiểu viện của Tô Hạm, là gian phòng cao nhất ở phía đông, bình thường Tô Hạm cũng không nào thư phòng của Vô Tấn nội, ở đây đều là do Kinh Nương tới quét dọn, sửa sang lại, bất quá hiện tại Kinh Nương có thai, thân thể có chút không tiện, phản ứng chậm chạp, Tô Hạm quyết định thay nàng một thời gian ngắn.

Nội thư phòng không lớn, vách tường được dán giấy trắng, treo lên mấy bức tranh chữ, đồ dùng trong phòng bố trí cũng rất đơn giản, một cái bàn, một cái ghế cùng hai giá sách dựa vào tường, ở đây không có khách nhân tiến vào, cho nên không có chuẩn bị ghế ngồi khách nhân, mấy ngày nay Vô Tấn đi sớm về trễ, cũng không có ở trong thư phòng. Trong thư phòng lộ ra có chút vắng vẻ, khiến cho Tô Hạm không khỏi rùng mình một cái, nàng bước nhanh đi đến trước tủ sách, nàng cũng không phải tới đọc sách, nàng chỉ muốn nhìn một chút, Vô Tấn muốn mang theo bao nhiêu sách, nếu như sách nhiều, nàng phải dùng một cái rương lớn hơn.

Trong phòng có hai tủ sách, một lớn một nhỏ, có mấy trăm bản tàng thư, đều là sách vở mà Vô Tấn thường xem, trong kệ sách nhỏ có hơn mười quyển, là sách vở mà hắn thích nhất, bình thường đi đâu cũng mang theo trên người.

Tô Hạm nhanh chóng tính một chút, Vô Tấn đại khái muốn mang theo hơn sáu mươi quyển sách, như vậy cái rương kia chất không hết, nàng chỉ có thể chuẩn bị cho hắn cái rương khác.

Lúc này, Tô Hạm trông thấy trên tầng thứ nhất của giá sách có một cuốn sách nàng rất quen thuộc, là Mỹ Hầu Vương đại náo thiên cung, trong nội tâm nàng nổi lên một tia ấm áp, thò tay lấy quyển sách này xuống.

Cuốn sách còn giữ rất mới, bên trong có kẹp một sợi dây lụa đánh dấu trang đọc, nàng lật trang đánh dấu ra, là đoạn Tôn Ngộ Không đi vào vườn đào, nàng không khỏi nhớ tới câu chuyện mà Vô Tấn nói cho nàng, đây thật ra là Thần Tiên khác trộm bàn đào, sau đó đổ tội cho Ngộ Không, trên mặt Tô Hạm hiện ra vẻ hiểu ý mỉm cười.

Nàng khép sách lại, đem sách bỏ lại chỗ cũ, không ngờ thả mấy lần cũng bỏ không được, trong lòng nàng có chút kỳ quái, nhướng chân nhìn nhìn, phát hiện trong khe sách vừa rồi xuất hiện một chút ánh kim, tựa hồ có vật gì đó.

Nàng đem cái ghế của Vô Tấn dời qua, leo lên ghế nhìn giá sách, lúc này mới phát hiện bên trong là vật gì, tựa hồ là một hộp sắt. Sau lưng giá sách sao lại dấu hộp sắt? Trong nội tâm Tô Hạm kỳ quái, liền chậm rãi đem hộp sắt lấy ra, là một hộp sắt rất tinh xảo.

Người này, còn có dấu tín vật của ai sao? Tô Hạm lắc đầu cười cười, chuẩn bị đem hộp sắt thả lại chỗ cũ, nhưng lòng hiếu kỳ khiến nàng rút tay lại, trong này là cái gì?

Tô Hạm cũng không lo lắng trượng phu giấu diếm mình cái gì, bởi vì bí mật lớn nhất hắn cũng nói cho mình, nhưng trực giác nói cho nàng biết, vật trong hộp này cùng thân thế của hắn không quan hệ.

Tô Hạm từ trên ghế bước xuống, chậm rãi mở hộp sắt ra, chỉ thấy bên trong là một viên Dạ Minh Châu bằng trứng chim bồ câu, toàn thân óng ánh bích lục. Tô Hạm cũng có một cây đèn dùng Dạ Minh Châu chế thành, nàng đối với khỏa Minh Châu này không có hứng thú, một khỏa ngọc bên cạnh làm tương tự như đậu đỏ lại làm cho nàng có thêm vài phần hứng thú.

Lúc ở Kinh thành, nàng thấy Vô Tấn mang qua, về sau lập gia đình, viên ngọc này đeo ở trên cổ không thấy. Nàng đã từng hoài nghi là tín vật của nữ tử khác cho hắn, có lẽ là Trần Anh, Tô Hạm biết rõ Trần Anh là biểu muội của Vô Tấn, vẫn đối với hắn rất si tình, chỉ là tên này ngại con gái người ta da đen.

Đoán chừng khỏa Dạ Minh Châu này cũng là Trần Anh cho hắn, thên này rõ ràng lại dấu kín như vậy. Lúc này, Tô Hạm lại phát hiện phía dưới còn có một tờ giấy nhỏ, nàng hơi do dự.

Nàng biết không nên xem vật mà trượng phu giấu, trượng phu đem hộp sắt giấu ở trong tủ sách, là không muốn cho nàng biết, thế nhưng bản năng của nữ nhân khiến cho nội tâm của nàng tràn đầy một loại khát vọng mở nó ra.

Trải qua một phen đấu tranh trong nội tâm về sau, Tô Hạm cuối cùng cũng nhịn không được lấy tờ giấy này ra.

“ Tâm ta như Minh Châu, hàng đêm phát quang huy, Minh Châu khiến tương tư, trông mong người quay về”

Trên giấy trắng viết bốn câu thơ, chữ viết rất đẹp, phía dưới là tám chữ, là bút tích của Vô Tấn “Tâm trung tàng chi, hà nhật vong chi”, Tô Hạm ngây dại, nàng biết rõ, nữ tử này không phải Trần Anh.

Tô Hạm lau nước mắt, đem thư phòng dọn dẹp sạch sẽ, liền cầm tờ giấy đi ra thư phòng. Hướng tiểu viện của Kinh Nương đi đến.

Trong phòng, Phượng Vũ đang cùng Kinh Nương nói chuyện, chủ đề không rời hài tử. Hai năm trước, thẩm thẩm của Phượng Vũ sinh ra một đứa bé, nàng có chút kiến thức bé tý ấy, liền chạy tới làm sư phụ cho Kinh Nương.

Hai người đang nói hăng say, thì thấy Tô Hạm vẻ mặt mất hứng mà đi đến, hai người đều sửng sốt một chút, nhìn nhau, Phượng Vũ hỏi trước:

- Đại tỷ, ngươi làm sao vậy?

Tô Hạm hướng hai nha hoàn bên cạnh khoát khoát tay:

- Các ngươi ra ngoài đi!

Hai nha hoàn đi ra ngoài, nàng đóng cửa phòng, trong phòng chỉ còn lại có ba người các nàng.

- Đại tỷ, đến cùng xảy ra chuyện gì?

Phượng Vũ rất kinh dị, nàng tâm tư tinh tế, phát hiện Tô Hạm có chút thất thường, mặt mũi không vui, sau lưng tựa hồ cất giấu một tia sầu lo, đây là biểu hiện mà trước giờ Tô Hạm chưa từng có, đã xảy ra chuyện gì sao?

Tô Hạm ngồi xuống, nàng hỏi Kinh Nương trước:

- Ngươi có từng dọn dẹp kệ sách của công tử không? Ta nói là nội thư phòng.

Kinh Nương lắc đầu:

- Hắn không cho ta xê dịch đồ đạc của hắn, trong ngăn kéo, kể cả giá sách, ta chỉ thay hắn dọn mặt bàn cùng quét sạch mặt đất, hắn nói có rất nhiều công văn cơ mật, không thể cho ta xem.

- Thế nhưng mà...

Tô Hạm cười khổ một tiếng:

- Vừa rồi ta đi dọn thư phòng, muốn nhìn một chút hắn cần mang bao nhiêu sách đi, kết quả trong lúc vô tình phát hiện một sự tình ta không biết.

- Là chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment