Hoàng Tộc

Chương 466

Trên mặt biển sóng gió rất lớn, sóng biển mãnh liệt mang đến uy hiếp cực lớn cho đội tàu, mau chóng tìm chỗ tránh gió là một việc cấp bách.

Vô Tấn đứng ở trong khoang tàu, thông qua cửa sổ mà nhìn chăm chú ra mặt biển mênh mông. Thuyền của hắn chỉ sợ vòi rồng tập kích, còn đối với gió bão bình thường thì không cần phải sợ. Nhưng những chiến thuyền chung quanh hắn, lại cao thấp phập phồng, tình hình nguy hiểm không ngừng, tâm tình của Vô Tấn cũng có chút lo lắng.

Hắn ly khai buồng nhỏ trên tàu, đi lên boong thuyền, boong thuyền bị mưa gió quần vũ, cơ hồ muốn thổi nó bay lên, hai gã ngư dân dẫn đường cũng đang khẩn trương nhìn chăm chú lên mặt biển mà tìm kiếm hải đảo.

- Đô đốc, mùa này xuất hiện bão biển là rất hiếm thấy, bình thường là mùa hè mới có.

Lâm Viễn Dương vừa mới thăng làm Đô úy nói lớn, ở trong mưa gió lớn tiếng nói.

Vô Tấn rất quan tâm có thể tìm được hải đảo hay không, ngón tay hắn chỉ hai gã ngư dân, cũng la lớn:

- Có hải đảo gần đây không?

- Bọn hắn nói, gần vùng này có một đảo lớn, ở trên đảo còn có một làng chài nhỏ, gọi là Cô Sơn đảo.

Vô Tấn vừa rồi xem qua địa đồ, Cô Sơn đảo ở phía bắc Lưu Cầu đảo, cách nhau ước chừng hơn tám mươi dặm, chẳng lẽ ở phụ cận này sao?

- Thấy rồi!

Hai ngư dân bỗng nhiên cùng nhau hoan hô lên, mọi người liên tục reo hò, theo ngón tay của bọn hắn chỉ mà nhìn lại, chỉ thấy trên mặt biển đen kịt xuất hiện một chấm đen, đó là bóng núi, boong thuyền lập tức tuôn ra một mảnh tiếng hoan hô. Trong nội tâm Vô Tấn cũng dị thường kích động, quay đầu nói:

- Phát đèn lệnh, để cho tất cả đội thuyền tới gần hải đảo bỏ neo.

Đèn lệnh chỉ dùng một chiếc đèn lưu ly phát ra, chụp đèn chỉ dùng lưu ly trong suốt của La Hàn quốc làm thành, phi thường trong suốt, mà dầu đèn thì dùng mở của một loại cá Thuồng Luồng ở Tây Phương làm thành, ánh sáng rất mạnh, ở trên mặt biển hắc ám, hơn mười dặm cũng có thể trông thấy.

Ánh sáng chói mắt ở trên cột buồm chớp động, đây là đèn lệnh, là mệnh lệnh bỏ neo gần đảo, mẫu thuyền vừa ra mệnh lệnh, bốn phía trên mặt biển lóe ra ánh đèn đồng dạng, chậm rãi chiếu đến đội thuyền cuối cùng.

Đại thuyền bắt đầu chậm rãi tới gần hải đảo, Vô Tấn lúc này mới phát hiện, hải đảo rất lớn, diện tích chừng vài dặm, ở trên đảo chỉ có một ngọn núi, cho nên gọi là Cô Sơn đảo.

Đến gần đảo, sóng gió rõ ràng nhỏ hơn, hơn nữa bốn phía hải đảo này cũng không có đá ngầm, rất có lợi cho ngừng thuyền, Cự Không mẫu thuyền rốt cục bỏ neo gần hải đảo, khi tiếng leng keng của neo sắt rơi xuống biển, tâm của Vô Tấn cũng trầm xuống.

Mắt thấy từng chiến thuyền lục tục tới gần hải đảo bỏ neo, Vô Tấn liền trở lại buồng nhỏ trên tàu, vừa lúc ở cửa khoang gặp Tuệ Năng thiền sư, Tuệ Năng thiền sư đi Lao Sơn bái tế tửu đạo sĩ Vu Huyền, ở nửa đường Giang Bắc thì lên thuyền.

Hắn thi lễ cười nói:

- Thiếu chủ có thời gian không, ta muốn cùng Thiếu chủ nói chuyện.

Kỳ thật trên đường đi Lưu Cầu đảo cũng có thể nói, nhưng ý tứ của Tuệ Năng Vô Tấn có thể hiểu được, là muốn nói chuyện với một mình hắn.

- Mời đến!

Đã tìm được hải đảo, tâm tình của Vô Tấn rất tốt, hắn dẫn Tuệ Năng thiền sư đến khoang thuyền của mình, hai người ngồi trên mặt đất.

- Đại sư muốn nói chuyện gì với ta?

- Ta muốn cùng Thiếu chủ nói sự tình Trần gia.

Nụ cười trên mặt Vô Tấn biến mất, trở nên nghiêm túc dị thường, hắn yên lặng gật đầu:

- Đại sư mời nói!

Tuệ Năng thiền sư cười khổ một tiếng nói:

- Thực không dám dấu diếm, ta ở Lao Sơn cũng không hoàn toàn đi bái tế tửu đạo sĩ, còn có một sự tình rất trọng yếu, ta đi gặp Trần An Bang.

Trần An Bang là con trai trưởng của Trần Chí Đạt, tin tức này làm cho Vô Tấn khẽ giật mình, Trần An Bang vậy mà xuất hiện ở Lao Sơn, một địa phương so với Giang Ninh phủ còn xa hơn, hắn lại không đến Giang Ninh phủ gặp mình, đây là vì cái gì?

Vô Tấn không có tức giận, mà là bình tĩnh hỏi thăm:

- Hắn vì sao đi Lao Sơn, lại không chịu đến Giang Ninh phủ gặp ta? Hoặc là nói, hắn vì sao không thể đại biểu phụ thân đến Giang Ninh họp, mà bảo chúng ta đi Lưu Cầu đảo?

- Đây cũng là sự tình ta muốn nói cùng Thiếu chủ.

Tuệ Năng thiền sư khe khẽ thở dài:

- Bởi vì trước đó, toàn bộ Tấn An hội đều do ta phụ trách, tất cả hành động, đều do ta xứng lên, cứ mỗi hai năm, thành viên Tấn An hội sẽ tụ tập đến Thiên Tích Tự họp, thương lượng một ít chuyện trọng đại, ví dụ như để ngươi đi Lao Sơn học nghệ, là chúng ta nhất trí quyết định. Bốn mươi năm, chúng ta tổng cộng mở hai mươi lần hội nghị, mà Trần gia chỉ đi có mười lần, tất cả mọi người có thể hiểu được, dù sao bọn hắn phải vượt biển mà đến, thật sự quá xa. Nhưng thực tế chỉ có ta biết rõ nguyên nhân, bởi vì ba mươi năm trước phát sinh một sự kiện, làm cho ta cùng Trần gia gieo xuống hạt giống cừu hận.

- Cừu hận?

Vô Tấn có chút ngây ngẩn cả người:

- Đại sư, nghiêm trọng như vậy sao?

Tuệ Năng thiền sư chậm rãi gật đầu:

- Ít nhất ở năm đó rất nghiêm trọng.

Tuệ Năng thiền sư nhớ lại chuyện cũ, từ từ nói:

- Chính xác là hai mươi tám năm trước, Thiên Phượng thái tử được hai mươi tuổi, đã qua tuổi thiếu niên, nên lấy vợ sinh con, mọi người vì chuyện này mà hội họp. Ta lúc ấy muốn đem nữ nhi của ta là Trương Như Tĩnh gả cho Thiên Phượng, cũng đã được mọi người ủng hộ, kể cả Trần Chí Đạt. Hắn cũng rất ủng hộ, qua không bao lâu, Trần Chí Đạt tìm ta, nói hắn cũng muốn đem con gái gả cho Thiên Phượng, cũng chính là mẫu thân Trần Phượng Hoàng của ngươi. Chúng ta thương lượng thoáng một chút, cái kia chính là nhị nữ cùng gả, Như Tĩnh làm chính thê, Phượng Hoàng làm vợ lẽ, mọi người đã định một lời. Không lâu sau, ba người ở Duy Dương huyện lập gia đình, theo như quy củ phải hồi môn, trước đi Lưu Cầu đảo, bởi vì Duy Dương huyện đi Lưu Cầu đảo tương đối dễ dàng, quan trọng hơn là, sau khi Thiên Phượng lập gia đình, là phải đến Kinh thành, trở thành con trai trưởng của Hoàng Phủ Cương, đây là quyết định của mọi người. Nhưng sự tình phát sinh ở trên đường bọn hắn đi Lưu Cầu đảo, thuyền của bọn hắn không biết sao lại bị chìm, người trên thuyền cứu được Thiên Phượng cùng mẹ của ngươi, mà Như Tĩnh lại chết thảm ở trên biển, hài cốt không còn.
Bình Luận (0)
Comment