Hoàng Tộc

Chương 516

Thái giám rụt rè nói:

- Nô tài nói là Đôn Hoàng quận vương khẩn cấp cầu kiến, ngài ấy nói cần bẩm báo bí mật quan trọng về hoàng đế Tấn An.

- Cái gì!?

Hoàng Phủ Huyền Đức chấn kinh:

- Mau, mau truyền hắn vào!

Thái giám hốt hoảng chạy đi. Hoàng Phủ Huyền Đức ngồi trở lại chỗ cũ, mắt ngây ngốc nhìn mặt đất, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.

Mã Nguyên Trinh cẩn thận nói:

- Bệ hạ, hiện giờ thái tử bị cầm tù, Sở Châu lại xảy ra biến cố. Còn có Sở vương, Tề vương, Triệu vương như hổ rình mồi. Trên đầu bao nhiêu chuyện khẩn cấp, cần gì tốn tâm trí vào nợ cũ bốn mươi năm trước, hơn nữa lão nô nghi ngờ…

Hoàng Phủ Huyền Đức liếc y một cái:

- Ngươi nghi cái gì?

- Bệ hạ quên sao? Hoàng Phủ Dật Biểu là thuộc về phái ủng hộ thái tử, đang lúc thái tử bị giam giữ bỗng dưng ra mặt. Bệ hạ cần phải cẩn thận hắn cố ý dời lực chú ý của bệ hạ để cứu thái tử.

- Cái này…trẫm tự biết rõ!

Hoàng Phủ Huyền Đức không kiên nhẫn khoát tay:

- Năm đó Thiên Phượng không rõ tung tích, phụ hoàng để lại di chúc muốn trẫm nhất định phải tìm ra hắn, chuyện này ở đâm căn trong lòng trẫm vài chục năm, thành mối họa cả đời. Không tìm ra hắn, trẫm tuyệt không cam lòng!

Lúc này, Hoàng Phủ Dật Biểu vội vàng đi tới, khom người hành lễ:

- Bệ hạ, thần có việc khẩn cấp muốn bẩm báo, không ngờ Hoàng Phủ Vô Tấn lại là…

- Chờ chút đã!

Hoàng Phủ Huyền Đức lập tức ngăn lại lão, chỉ vào phòng trong:

- Hoàng thúc, chúng ta vào trong rồi nói.

Hoàng Phủ Huyền Đức mang Hoàng Phủ Dật Biểu hướngtới phòng trong, khi đi tới cửa thì ngoái đầu dặn dò Mã Nguyên Trinh:

- Không cho phép bất cứ ai quấy rầy, cứ nói là trẫm không gặp!

Mã Nguyên Trinh chậm rãi gật đầu:

- Lão nô hiểu rồi!

Nhìn họ đi vào trong, nhẹ khép cửa lại, Mã Nguyên Trinh đi tới cửa dặn một tiếng, khiến mọi người nhanh chóng trở về cương vị khoanh tay đứng tại cửa, giống như thường ngày tùy thời chờ hoàng đế kêu gọi.

Lúc này, chỉ nghe trong phòng truyền đến tiếng gầm của Hoàng Phủ Huyền Đức:

- Hoàng Phủ Cương to gan, lại dám khi quân! Trẫm phải nghiền xương ngươi thành tro, bắt cả nhà ngươi xuống địa ngục!

- Bệ hạ, phải lập tức bắt Hoàng Phủ Vô Tấn ngay, không thể để hắn chạy thoát!

- Trẫm biết rồi, trẫm sẽ định tội hắn mưu phản, phải dùng quân cả nước truy sát hắn, không cho hắn có một chút cơ hội! Người giết Hoàng Phủ Vô Tấn, trẫm sẽ phong hắn làm vương! Còn có Trương Sùng Tuấn, kẻ đi theo hắn tạo phản, tru diệt cửu tộc! Người giết Trương Sùng Tuấn, trẫm thưởng mười vạn lượng hoàng kim, phong làm quốc công! Trẫm không tin không có người nào không động tâm!

Thân thể Mã Nguyên Trinh bắt đầu run bần bật, ánh mắt chuyển hướng cái bàn, trên bàn có một cái hộp vàng. Y chậm rãi siết chặt nắm tay.

- Bệ hạ…

Ngay lúc này, trong phòng truyền đến tiếng hét kinh hoàng của Hoàng Phủ Dật Biểu:

- Bệ hạ, người làm sao vậy? Mã công công, ngươi mau đến đây!

Mã Nguyên Trinh lao vào phòng, chỉ thấy Hoàng Phủ Huyền Đức dựa vách tường, khóe miệng chảy máu, lắc lư sắp ngã, mắt thấy sắp hôn mê.

Mã Nguyên Trinh vội vàng chạy tới dìu ông:

- Bệ hạ, tuyệt đối không thể ngất xỉu!

Hoàng Phủ Huyền Đức hít sâu một hơi, ổn định thân hình, nói với Mã Nguyên Trinh:

- Công công, mau lấy một viên thuốc, trong ngăn kéo thứ hai.

Mã Nguyên Trinh kêu Hoàng Phủ Dật Biểu dìu Hoàng Phủ Huyền Đức. Y liếc nhanh ba phong thư ố vàng trên bàn, chạy như bay ra ngoài mở ngăn kéo thứ hai, bên trong đặt một cái hộp vàng dẹp. Đây là lần trước hiến dược. Y chậm rãi lấy ra một viên, viên thuốc to cỡ trứng bồ câu, sắc xích hồng. Y chần chờ một lát, trở lại phòng. Lúc này y thấy bên cạnh bàn một kim bài hình rồng, đó là kim bài điều động thị vệ bí mật của Hoàng Phủ Huyền Đức. Y lặng lẽ nhét kim bài vào ngực mình.

Mã Nguyên Trinh rót một ly nước bước nhanh vào phòng, đem viên thuốc đỏ thẫm đưa cho Hoàng Phủ Huyền Đức. Hoàng Phủ Huyền Đức nhận lấy viên thuốc, nuốt xuống! Ông lại uống hai hớp nước, dựa vào ghế, thở dốc.

Mã Nguyên Trinh nói với Hoàng Phủ Dật Biểu:

- Lão quận vương, bây giờ bệ hạ rất nguy hiểm, ngươi đi Thính Mai các chờ chút, đợi bệ hạ khỏe hơn sẽ triệu kiến ngươi.

Hoàng Phủ Dật Biểu liếc hoàng đế. Hoàng Phủ Huyền Đức chỉ cảm thấy trái tim cực kỳ khó chịu, xua tay ý bảo lão trước tiên lui xuống.

Hoàng Phủ Dật Biểu chỉ còn cách chậm rãi đi xuống.

Đợi lão đi rồi, Mã Nguyên Trinh lại nói:

- Bệ hạ hãy nghỉ ngơi chốc lát, lão nô đi truyền thái y.

Mã Nguyên Trinh cũng theo đi ra, tới bên ngự án, từ một cái hộp lấy ra một tiểu ngọc linh, nhanh chóng đi ra thư phòng. Y đi tới trên hành lang trắc viện nhẹ rung ngọc linh. Thanh âm giòn vang êm tai, có thể truyền ra tới vài chục bước. Thoáng chốc có hai bóng xám như hồn ma xuất hiện trước mặt y, quỳ một gối xuống.

- Xin Mã công công phân phó!

Mã Nguyên Trinh lòng thầm biết, khoảng thời gian này Thân Như Ý và hoàng đế quá miệt mài, không thích thiếp thân thị vệ ở bên cạnh dòm ngó, khiến họ lui ra bên ngoài, dùng ngọc linh triệu hoán, lấy kim bài ra lệnh. Chỉ cần y có kim bài thì sẽ không xảy ra bất cứ bất trắc gì. Y lấy ra một kim bài điều động thị vệ bí mật đưa cho họ.

- Bệ hạ có lệnh, khả năng sẽ có người ám sát thái hậu, ra lệnh hai ngươi nhanh đi Lạc Kinh bảo vệ thái hậu, nghe theo thái hậu ra lệnh.

- Tuân lệnh!

Trong đó hai người, quốc sĩ nhất hào nhận lấy kim bài, chợt lóe người lập tức biến mất!

Mã Nguyên Trinh sợ nhất là ba thị vệ bí mật bên người Hoàng Phủ Huyền Đức. Võ công của họ thật sự rất đáng sợ, thấy họ bị mình điều đi, y thở ra hơi dài, tùy tay ném ngọc linh vào hồ sâu dưới cầu nhỏ.

Y bước nhanh đi ra nội viện, trông thấy Hoàng thị vệ trưởng mà thái tử xếp đặt ở trong cung, liền vẫy tay với gã. Hoàng thị vệ trưởng lập tức nghênh đón.

Mã Nguyên Trinh kéo gã vào một góc vắng, nhỏ giọng nói:

- Hoàng Phủ Dật Biểu định tố giác thái tử dưỡng tư quân, hắn có chứng cớ. Chúng ta tuyệt không thể để hắn gặp hoàng thượng, nếu không thì thái tử xong đời. Bây giờ hắn đang ở Thính Mai các, các ngươi msu đi diệt khẩu, động tác phải nhanh!

Hoàng thị vệ trưởng kinh ngạc. Hai ngày nay thái tử kêu gã đặc biệt chú ý tình huống trong cung, gã cũng biết rất có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Gã cắn chặt răng:

- Vậy ta đi đây!

Võ công của Hoàng thị vệ trưởng cực cao, gã sải bước chạy nhanh, chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt.

Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Mã Nguyên Trinh lại trở về ngự thư phòng, ở cửa nghe Hoàng Phủ Huyền Đức tức giận hỏi:

- Ngọc linh của trẫm đâu?

- Bẩm, nô tài không thấy.

- Nói nhảm! Trẫm luôn đặt nó tại đây, làm sao không thấy được?
Bình Luận (0)
Comment