Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 59

Lúc đến sơn đình, Triệu Hồng Lân chỉ thấy một khối thân thể xích lõa nằm trên thạch bàn không nhúc nhích.

Vội vã phi thân tới, nhìn Triệu Tĩnh đã mất đi tri giác, cả người phát tím, dịch thể dính đầy người, hạ thể tràn ngập vết máu, khóe miệng cũng chảy ra hỗn hợp tơ máu cùng chất lỏng màu trắng…

“Hoàng thượng… Tĩnh nhi…. Tĩnh nhi…”

Triệu Hồng Lân run rẩy vươn tay, sắp chạm vào thân thể của hắn lại ngừng lại, trong lòng không hiểu sao vô cùng sợ hãi… Run rẩy ôm lấy hắn, thân thể lạnh lẽo làm y kinh hãi không thôi. Vươn tay dò xét khí tức, may là vẫn còn thoi thóp, y vội vàng truyền chân khí nào, rồi cởi áo vây lấy thân hình của Triệu Tĩnh, sau đó bay thẳng về Cần vương phủ.

Đụng phải Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận đang ở gần cửa thành, y vội vàng hét lên: “Mau đi tìm thái y! Nhanh!” Cũng không trông nom có thể đụng phải người đi đường hay không, y lại dùng khinh công bay vút về Cần vương phủ.

Ôm Triệu Tĩnh vào tẩm phòng, một bên gào thét gọi người mau đun nước nóng, một bên đặt hắn trên giường, Triệu Hồng Lân xé ống tay áo lau thứ dơ bẩn trên khóe miệng hắn. Chỉ chốc lát sau, nước nóng tới, Triệu Hồng Lân thò tay xem thử, lập tức phẫn nộ gào: “Nước nóng như vậy, các ngươi muốn bỏng chết người à.”

Sau khi bỏ thêm nước lạnh, y lại cảm thấy lạnh quá, thật vất vả cho thêm đủ thứ vào đến khi y không chê mới thôi. Triệu Hồng Lân ôm lấy Triệu Tĩnh vào thùng tắm, thấy bốn hạ nhân còn đứng ở đó, không khỏi trừng mắt: “Các ngươi đứng đây làm gì! Ra ngoài! Chuẩn bị thêm một thùng nước ấm lại đây!”

Bốn tên hạ nhân chạy như bay ra ngoài, hôm nay tính tình vương gia thật nóng nảy, nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt.

Đặt Triệu Tĩnh vào trong thùng, kéo áo ngoài đang bao lấy hắn ra, Triệu Hồng Lân tự tay lau rửa cho hắn. Nghĩ đến trong cơ thể hắn còn dịch thể, Triệu Hồng Lân nâng hắn lên để ghé vào người mình, cũng không để ý quần áo mình đã bị ướt đẫm.

Ngón tay y đang muốn duỗi vào hậu huyệt của Triệu Tĩnh, nhưng lại nhìn thấy hậu huyệt sưng đỏ đầy máu, không đành lòng chạm vào, trong lòng bỗng cảm thấy đau đớn… Nhưng nếu không rửa sạch, chỉ sợ hắn càng thống khổ hơn.

Cẩn thận êm ái mà luồn vào, Triệu Hồng Lân nín thở, sợ động tác của mình đả thương đến hắn.

Có thể là do đã chết lặng, Triệu Tĩnh tựa hồ không có bất cứ tri giác gì, động cũng không động một cái, hừ cũng không hừ một tiếng.

Dường như hắn đã nuốt không ít dịch thể?

Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, hai mắt Triệu Hồng lân đỏ lên. Nhưng bây giờ không phải là lúc y phát hỏa. Ôm lấy Triệu Tĩnh ra ngoài, vì hắn mà lau khô thân thể, vừa mở cái miệng hắn ra, vươn tay vào yết hầu, ép hắn phun ra uế vật trong dạ dày. Lúc này, một thùng nước ấm khác cũng được nâng đến. Triệu Hồng Lân kêu bọn hắn để bên ngoài rồi cút ngay, còn y một mình khiêng thùng nước vào, vì Triệu Tĩnh mà tẩy rửa lại lần nữa. Cảm thấy thân thể hắn vẫn lạnh lẽo, Triệu Hồng Lân dùng chăn bông bao lấy hắn, lo lắng chờ đợi ngự y.

Bình thái y đã già lắm rồi, lại bị Tiểu Hòa như đòi mạng gọi đến, thở không ra hơi chạy tới, trực tiếp vào tẩm phòng thượng dược cho Triệu Tĩnh.

Lần này tình hình còn nghiêm trọng hơn nhiều so với các lần trước, bởi vì hàn khí xâm nhập lục phủ ngũ tạng, nếu không có Cần vương liên tục truyền chân khí vào, chỉ sợ đã sớm thăng thiên rồi.

Mà lúc này, Triệu Tĩnh đang sốt cao, hôn mê bất tỉnh, miệng không ngừng hô: “Cửu hoàng thúc, cứu ta…”

Triệu Hồng Lân cầm lấy tay hắn, vì hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, nhẹ nhàng nói: “Tĩnh nhi tỉnh lại, cửu hoàng thúc ở đây, Tĩnh nhi…”

Chỉ là Triệu Tĩnh căn bản không nghe thấy, vẫn liên tục hôn mê.

Bất quá, lúc này đã vào đêm, hoàng thượng không có trong cung tự nhiên khiến mọi người sốt ruột ồn ào. Tìm một lúc lâu không thấy bóng dáng, hoàng hậu thoạt nhìn như sắp bão nổi, sai người tìm từng ngóc ngách. Sau có thị vệ báo lại, lúc nãy thiếp thân thái giám của hoàng thượng là Tiểu Hòa và Tiểu Thuận lôi kéo Bình thái y vội vã chạy tới Cần vương phủ.

Hoàng hậy nghe thấy, sắc mặt thay đổi, lập tức gọi người chuẩn bị kiệu tới đó.

Hoàng hậu đến, Triệu Hồng Lân cũng không hành lễ, chỉ nắm tay Triệu Tĩnh, một tay tiếp nhận khăn ướt Tiểu Thuận mang tới để lau mồ hôi cho hắn, trong mắt căn bản không có người khác tồn tại.

Hồng Linh cũng không trách y vô lễ, thấy Triệu Tĩnh mặt không còn chút máu nằm trên giường, không khỏi sợ hãi hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Hoàng thượng sao lại như vậy? Các ngươi trả lời cho ta!”

Trả lời? Bảo bọn hắn trả lời thế nào đây?

Tiểu Hòa hai mắt sưng đỏ đứng một bên, nước mắt không ngừng chảy xuống. Tiểu Thuận đen mặt, sau khi đưa khăn ướt cho Triệu Hồng Lân, đôi mắt cũng chưa từng rời khỏi y. Ánh mắt nếu có thể giết người, chỉ sợ Triệu Hồng Lân đã sớm chết trăm ngàn lần rồi. Bình thái y không có ở đây, nên y tự mình bôi thuốc cho Triệu Tĩnh.

“Vương gia!” Hồng Linh bước tới bên người Triệu Hồng Lân, ánh mắt như mũi tên bắn về phía y, lạnh lùng hỏi: “Sao hoàng thượng lại ở phủ ngươi, còn biến thành bộ dạng này? Ngươi chung quy cũng phải cho ta một lời giải thích chứ?”

Triệu Hồng Lân sững người một chút, quay đầu nhìn chằm chằm Hồng Linh, ánh mắt trở nên sắc bén: “Hoàng hậu nương nương, xin thứ cho vi thần không cách nào giải thích được. Nương nương nên chờ hoàng thượng tỉnh lại, rồi để hoàng thượng chính miệng nói cho nương nương.”

“Ngươi…” Hồng Linh nhíu mi, trầm giọng nói: “Vương gia, hoàng thượng thành như vậy, lại nằm ở vương phủ của ngươi, bổn cung nghi ngờ ngươi mưu hại hoàng thượng, ý đồ soán vị.”

“Hoàng hậu nương nương, những lời này thật oan uổng cho vi thần. Nếu vi thần thật sự muốn mưu hại hoàng thượng, thì tại sao lại kêu Tiểu Hòa cùng Tiểu Thuận đi tìm thái y? Mong hoàng hậu minh giám.”

Bình Luận (0)
Comment