Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1004

Tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung. Quá trình luyện hóa lâu dài không biết đã trải qua bao lâu, hỏa diễm mới dần dần tắt.

“ Võ giả cấp Địa Hồn, pháp tắc trong cơ thể cư nhiên lại cường đại như thế, thật khó có thể luyện hóa.”

Phương Vân đứng thẳng bên cạnh Vô Lân Tà Hoàng, hơi thở dốc. Thời gian dài như vậy, chân khí hắn thật sự tiêu hao qua lớn, khó có thể duy trì tiếp. “ Pháp tắc đại địa” trong cơ thể Vô Lân Tà Hoàng cường đại đến mức khó tin.

Hắn từng luyện hóa “ Pháp tắc không gian” trong cơ thể võ giả cấp Truyền Kỳ, nhưng so sánh lại thì võ giả cấp Địa Hồn ngưng tụ ra “ Pháp tắc đại địa” chắc chắn khó có thể tưởng tượng. Phương Vân muốn thiêu đốt luyện hóa nó là vô cùng khó khăn.

“ Ha ha ha, ta đã nói rồi, ngươi không có khả năng luyện hóa được ta. Muốn thành tựu được cường giả cấp Địa Hồn cần trả giá bao nhiêu ngươi vĩnh viễn không biết. Trên con đường này đã ngã xuống vô số võ giả. Ngay cả là ta nếu không phải có cơ duyên xảo hợp cũng không thể bước lên con đường này. Ngươi tưởng muốn luyện hóa được “ pháp tắc đại địa” trong cơ thể ta? Nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa…”

Vô Lân Tà Hoàng khôi phục lại một chút nguyên khí, mở lớn hai mắt, cất tiếng cười lớn, trong tiếng cười tràn ngập vẻ khinh miệt. Bỗng nhiên thanh âm chợt tắt, hắn lộ ra một tia cười quỷ dị:

“ Phương Vân, thời điểm ta thoát khốn, ngươi hãy chuẩn bị cho tốt đi.”

“ Ha ha, Vô Lân Tà Hoàng, ngươi cũng không cần phải hù dọa ta. Lúc này tuy vì nguyên nhân cảnh giới mà ta không thể luyện hóa ngươi nhưng chỉ cần ta có thời gian, sớm hay muộn cũng có thể đem ngươi luyện hóa hoàn toàn. Hơn nữa…”

Phương Vân cười cười:

“ Ngươi có lẽ còn chưa biết, ta đã hàng phục được Yên Thị Mị Hành. Hiện tại nàng đã vì ta sở dụng…ha ha ha…”

Phương Vân dứt lời, cười lớn mà đi, không hề để ý tới Vô Lân Tà Hoàng nữa.

“ Yên Thị Mị Hành!”

Vô Lân Tà Hoàng sắc mặt đại biến như bị trọng kích. Nguyên bản vẻ đắc ý dào dạt trên mặt đột nhiên trong nhất thời biến thành một mảnh trắng bệch. Lấy cảnh giới cấp Truyền Kỳ của Phương Vân tự nhiên không có khả năng luyện hóa được hắn. Cho dù có bao nhiêu thời gian đi nữa thì cũng không thể thay đổi. Nhưng nếu có thêm Yên Thị Mị Hành thì hoàn toàn khác.

Võ giả cấp Địa Hồn có tự tôn cực cao, cơ bản sẽ không có khả năng khuất phục một võ giả có cảnh giới võ công thấp hơn mình. Vô Lân Tà Hoàng không thể dự đoán được Phương Vân lại có thể thu phục được Yên Thị Mị Hành. Nhưng nhìn vẻ mặt hắn lại không giống với đang làm bộ.

“ Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”

Ở sâu trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung sau một hồi yên tĩnh chợt vang lên tiếng gầm gừ tuyệt vọng của Vô Lân Tà Hoàng:

“ Nữ nhân này đáng chết a!”

Thời gian chậm rãi trôi qua, Phương Vân cùng Yên Thị Mị Hành đều chuyên tâm tu luyện võ công không để ý tới ngoại giới. Trong Phương phủ là một mảnh yên tĩnh nhưng ngoại giới bên ngoài đã sớm có những biến động to lớn.

Phệ Ma tông chủ ngã xuống tại Ai Hào Đại Thâm Uyên, chuyện này đã sớm loan truyền khắp thiên hạ. Có Minh Tông tông chủ làm chứng chuyện Phương Vân giết chết Phệ Ma tông chủ, việc này khiến cả thiên hạ chấn động. Một người vừa mới vượt qua Mệnh Tinh chi kiếp lại có thể đánh chết được võ giả Địa Hồn cấp tông sư.

Như vậy dùng “ Thần tích” để hình dung cũng không đủ. Đây cũng không phải là Trụ Thai lục cảnh hay Thoát Thai thất cảnh mà là Thần Thông cảnh a! Chỉ mới mấy tháng thời gian vượt qua cảnh giới Mệnh Tinh đã đánh chết cự đầu cấp Địa Hồn. Việc này quả thật khó có thể tin nổi.

Các nơi của thần châu hầu như đều nghe thấy danh tiếng của Quan Quân hầu triều Đại Chu. Hơn nữa đối với tư liệu về hắn gần như tất cả các võ giả đều biết. Cho dù là người ở ngoài sáng hay trong bóng tối đều âm thầm kinh hãi.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Nhưng mà người truyền ra tin tức này lại là Minh Tông tông chủ. Thời đại thượng cổ, Minh Tông chính là đại phái số một số hai, có thể nói là đã tiếp cận với Kiếm Tông. Lấy thân phận của tông chủ Minh Tông tất nhiên những lời này không thể là giả.

Vì thế trong lòng mọi người đều có nghi hoặc. Cũng có không ít người dự đoán, vị nhân tài mới xuất hiện thời cận cổ này chỉ sợ là đã ở trong một pháp khí thời gian ít nhất phải tiêu hao bảy, tám ngàn năm hoặc lâu hơn. Thậm chí hơn vạn năm cũng không phải không có khả năng. Chỉ có thời gian pháp khí có khả năng thay đổi thời gian cực lớn mới có thể giải thích được mọi chuyện. Ít nhất hai tháng thời gian hắn không thể có được loại thành tựu khủng bố này.

Pháp khí thời gian cũng có hai mặt tốt xấu của nó. Chưa nói tới muốn sử dụng nó cần tiêu hao năng lượng khổng lồ, trên con đường tu đạo đúng là nhanh không thể tưởng tượng. Nhưng về mặt căn cơ thì không thể bằng người tu luyện hơn ngàn năm theo thời gian thật. Hơn nữa, pháp khí thời gian có thể bù lại chênh lệch về thời gian nhưng lại không thể bù được lĩnh ngộ cùng lịch duyệt.

Lợi dụng pháp khí thời gian gia tốc tu luyện ít nhất về mặt thời gian sống phải giảm đi hơn phân nửa. Từ nay về sau, người trẻ tuổi này xem ra cũng không thể sống lâu dài, cùng lắm là chỉ sống được hai ngàn năm. Từ những điểm này xem ra cái giá phải trả cũng thật quá lớn.

Nhưng bất luận thế nào, tuổi còn trẻ mà có được tu vi như thế cũng là chuyện kinh hãi thế tục.

Sự tình Phệ Ma tông chủ ngã xuống tất nhiên không phải là chuyện nhỏ. Người của liên minh ma đạo liên tục phái người truy tìm tung tích Phương Vân, còn dùng cả tiên thiên sổ thuật để thôi diễn nhưng không hề đạt được thành công gì. Ngay cả một chút tung tích của hắn còn không có.

Liên minh ma đạo đã sớm ra lệnh, bất luận kẻ nào nhìn thấy Phương Vân đều có thể giết không cần hỏi.

Tìm kiếm Phương Vân không chỉ có những người này. Từ khi hắn xuất hiện tại doanh trướng của Lưu Triệt, Lưu Khải đã phái người ráo riết truy tìm tung tích hắn.

Từ Phương hầu phủ, Quan Quân hầu phủ cùng với đại quân viễn chinh đều được Lưu Khải phát thiệp mời Phương Vân đến có việc thương lượng nhưng không hề thấy có hồi đáp. Vì tìm kiếm tin tức Phương Vân mà ngay cả Phúc Khang công chúa cũng được Lưu Khải nhờ thu thập tin tức rồi chuyển giao cho hắn.

Lần tranh đấu giữa các hoàng tử này, Lưu Khải càng lúc càng cảm thấy nóng nảy.

Trong lúc này, Kế Đô công chúa cũng mấy lần đi đến Phương phủ tìm kiếm tung tích Phương Vân. Nhưng hắn dường như đã biến mất, ai cũng không biết hắn đi đâu, ngay cả người trong Phương phủ cũng không hề có tin tức gì.

“ Hầu gia, hiện nay tình thế rất nguy hiểm. Nếu không cần thiết Hầu gia hay là không nên rời khỏi kinh thành thì hơn!”

Trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung, một tòa đại điện màu đen, Phương Vân ngồi trên cao, phía dưới là Triệu Bá Ngôn với vẻ mặt vô cùng kính cẩn.

Người biết Phương Vân hiện đang ở kinh thành cũng không nhiều lắm, Triệu Ba Ngôn có là một trong số đó. Nhưng ngay cả hắn cũng không dám tự tiện rời khỏi kinh thành. Cũng may trong tay hắn nắm vô số nhân thủ, cũng không cần hắn phải tự thân đi ra ngoài, chỉ cần phái người đi thu thập tin tức là được.

Người muốn tìm Triệu Ba Ngôn để hỏi rõ tung tích của Phương Vân cũng không ít. Nhưng hành tung của hắn cũng cực kỳ có quy luật, so với trước khi Phương Vân đến kinh thành cũng không có bất cứ biến hóa gì. Hơn nữa hắn có lệnh bài của Tứ Phương hầu, mỗi khi bị truy vấn hắn đều nói không biết. Ngay cả là như thế, hắn cũng chỉ có thể gặp mặt Phương Vân mỗi khi được triệu kiến, cũng không có liên hệ mật thiết gì.

Loại lý do thoái thác này rất bình thường, nhưng người giám thị hắn cũng không ít. Chẳng qua không gian lực của Phương Vân quá mức cao minh, ai cũng không phát hiện ra được là Triệu Ba Ngôn thỉnh thoảng lại biến mất không thấy, tuy rằng thời gian cũng không lâu.

“ Chuyện này ta tự có chủ trương. Những ngày này ngươi chỉ cần tận lực tránh gặp mặt người của tam thập lục hoàng tử, đừng cho người của hắn gặp mặt.”

“ Thuộc hạ đã rõ.”

Triệu Bá Ngôn gật gật đầu. Ở trên kinh thành mà muốn trốn tránh không gặp mặt một vị hoàng tử cơ hồ là không có khả năng. Nhưng nếu chỉ cần kéo dài một chút thì có thể làm được.

“ Ân.”

Phương Vân gật đầu, thu lấy điệp báo Triệu Bá Ngôn cung kính dâng lên, lâm vào trầm tư. Thuộc hạ của Triệu Bá Ngôn càng ngày càng có cơ cấu kinh doanh khổng lồ, tác dụng càng lúc càng lớn. Hắn đã tra ra tin tức của Tông Nhân phủ, ở phương diện này rõ ràng hắn đã vượt xa ngày trước.

Phương Vân tuy rằng tạm thời ẩn náu mà không ra nhưng người của liên minh ma đạo cũng không tạm dừng hành động. Biên cảnh Di Hoang đã xuất hiện tám cường giả của liên minh ma đạo tìm đến Tình Nghĩa hầu Phương Lâm nhưng đều được Quan Quân hầu trung cổ là Hoắc Khứ Bệnh ngăn cản lại.

“ Danh tông, cự tông…không ai tự tiện đắc tội với áo bào trắng….” những lời này quả thật không phải tin đồn vô căn cứ. Trải qua thời gian dài lâu, võ đạo của Hoắc Khứ Bệnh so với lúc trước càng thêm khủng bố, đáng sợ hơn.

Liên minh ma đạo phái người đến bị hắn giết một đám, đánh tan một đám, dọa chạy một đám mà phải tránh xa, không dám tới gần đại quân Di Hoang. Ngay cả một số ít cự đầu cấp Địa Hồn cũng không dám tự tiện tìm tới gây sự với hắn.

Thủ đoạn của vị Quan Quân hầu trung cổ này bá liệt, tàn khốc, lấy đầu địch nhân vô cùng quyết đoán. Phương Vân tuy rằng không có tận mắt chứng kiến nhưng chỉ cần nhớ lại thủ đoạn của hắn trong truyền thuyết cũng biết là cho dù liên minh ma đạo cũng không dễ dàng đắc tội với hắn.

Người này tuy chỉ có một người nhưng cơ hồ so được với cả một tông phái.

“ Lúc ấy tìm tới Lưu Triệt quả là một quyết định chính xác.”

Phương Vân ngồi trên bảo tọa, âm thầm gật đầu. Thế lực sau lưng của Lưu Khải tuy rằng cũng có thực lực rất mạnh nhưng vị tất đã đối phó được phiền phức của hắn. So sánh lại thì Hoắc Khứ Bệnh tuy chỉ có một người nhưng lại làm tốt hơn nhiều lắm.

Ít nhất, cho dù đã có mấy cường giả tới nhưng ca ca hắn vẫn bình yên vô sự.

“ Tất nhiên, thập tam hoàng tử Lưu Triệt đã có hành động thiện ý như vậy, hiện giờ cũng đến phiên ta. Triệu Bá Ngôn, truyền khẩu dụ của ta, để cho chư vị vương hầu đi tiếp đón hoàng tử Lưu Triệt.”

Phương Vân nói xong, từ trong người lấy ra thư tín. Những thứ này hẳn là hắn đã sớm chuẩn bị, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để lấy ra.

“ Nhưng Hầu gia, tam thập lục hoàng tử thì làm sao bây giờ. Hắn đã tìm tới người vài lần rồi.”

Triệu Bá Ngôn rầu rĩ nói. Hoàng tử chi tranh là một sự tình cần phải rất thận trọng. Tương lai nếu như triều Đại Chu vượt qua được nguy cơ quần hổ phệ long, lần lựa chọn này chỉ sợ mang tính quyết định đến vận mệnh Phương gia. So với nguy cơ từ quần hổ phệ long còn lớn hơn nhiều.

“ Cái này cũng không thể nói trước được. Lần hoàng tử chi tranh này, vốn ta chỉ định đứng ngoài bàng quan bên ngoài nhưng hiện tại phải làm ra quyết định cuối cùng thôi. Còn về tương lai, ngươi không cần quan tâm. Bổn tọa tự khắc có chủ trương.”

Trên gương mặt Phương Vân hiện lên sự tự tin, hiển nhiên đối với tương lai hắn sớm đã có kế hoạch.

Nhìn thấy vẻ mặt của Phương Vân như vậy, trong lòng Triệu Bá Ngôn cảm thấy yên tâm. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phương Vân lộ ra vẻ mặt này. Mà thường thường những lúc như vậy đều có ý nghĩa sự tình sẽ được giải quyết dễ dàng.
Bình Luận (0)
Comment