Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 204

Tây Nhị thành, trong phủ tướng quân.

Trong không gian của túi không gian bỗng nhiên tản phát ra một trận mưa lất phất các điểm sáng, trong các điểm sáng đó hiện ra một thân ảnh cường đại, một uy áp cường đại cũng từ thân ảnh mông lung này phát ra.

- Dương Hoằng!

Phương Vân lập tức nhận ra thân ảnh pho tượng này. Dương Hoằng lúc này giống như một pho tượng mặt trời đứng huyền phù trong không trung phủ tướng quân, khí thế cường đại giống như núi cao làm cho mọi người thở dốc cũng không được.

Trong điện, Sở Cuồng vốn đang kiểm kê thu hoạch thì đột nhiên bị đè xuống, hét thảm một tiếng rồi bò lổm ngổm ở trên mặt đất.

Dưới chân Quản Công Minh kêu răng rắc một tiếng, lập tức đạp bể hai khối đá phiến. Hai vai của hắn rung động không thôi, giống như là hai cây đinh đang bị đóng xuống đất vậy, thấy hư ảnh của Dương Hoằng muốn mở mắt ra, Quản Công Minh lập tức điên cuồng gầm thét lên:

- Đây chính là cách không truyền lực! Đại nhân, ngăn cản hắn, Dương Hoằng đang muốn sử dụng cách không truyền lực, một khi hư ảnh pho tượng này mở mắt ra thì tất cả chúng ta đều sẽ bị trấn áp mất!

Trong cả đại điện, người duy nhất còn có thể nhúc nhích chỉ còn có Phương Vân.

Khí tức của túi không gian ngày càng mạnh hơn, nhưng cũng không có mạnh đến mức có thể trấn áp Phương Vân. Dương Hoằng cũng chỉ để lại trong túi không gian một tia ý thức tinh thần mà thôi, mặc dù cường đại nhưng còn không có cường đại đến mức chỉ dựa vào khí tức có thể trấn áp một tên Tinh Phách cảnh bốn mươi con phi long lực.

- Không tốt!

Nghe thấy lời của Quản Công Minh, Phương Vân lập tức biết sự tình quan trọng. Trước mắt đây vẫn chỉ là năng lượng do túi không gian phát ra, nhưng nếu Dương Hoằng có thể dùng cách không truyền lực để khống chế túi không gian này thì thật là phiền toái.

Uống!

Phương Vân không nói hai lời, lập tức đạp mạnh sử ra Băng Thiên Đại Thủ Ấn đánh vào túi không gian. Tuyệt học tràn đầy lực lượng hủy diệt này vừa ra tay thì cả điện tướng quân cũng phải lay động không ít, mà ánh sáng do túi không gian phát ra cũng ảm đạm đi không ít, ánh mắt Dương Hoằng muốn mở ra cũng dừng lại một chút.

- Có hiệu quả!

Phương Vân vui mừng trong lòng, tiếp đó liền thi triển ra ba chiêu đầu tiên của Luân Hồi đao pháp!

Ba chiêu đao: Giang Hà Luân Hồi đao, Ngũ Ngục Luân Hồi đao, Nhật Nguyệt Luân Hồi đao liền chém ra, ba đạo đao khí lần lượt chém lên trên túi không gian. Ba chiêu này một khi phát ra thì ngay cả núi cũng có thể chặt đứt, nhưng rơi vào trong túi không gian thì lại như đang rớt vào trong vũng nước xoáy, nhưng cũng làm cho hư ảnh của Dương Hoằng mờ nhạt đi. Không những thế, uy áp trong điện tướng quân cũng đã yếu bớt đi không ít.

Uống!

Quản Công Minh quát lên một tiếng lớn, lập tức giậm tới hai bước đánh ra tuyệt học Vạn Cổ Hung Thú quyền đánh lên túi không gian. Phương Vân thấy thế cũng hơi động, lập tức triệu ra chín tên cao thủ bị phong ấn, tất cả đều không nói lời nào mà đều dùng tuyệt học điên cuồng tấn công về túi không gian.

Hơn mười cao thủ đứng đầu điên cuồng công kích, đội hình như vậy thì cho dù là cường giả Địa Biến cảnh cũng phải kiêng kỵ ba phần để tránh hiểm nguy. Chỉ trong nháy mắt, túi không gian đã bị đánh vào nặng nề, các điểm sáng chung quanh cũng có thể dùng mắt thường thấy được đang ảm đạm đi không ít.

Chỉ qua mấy chút thời gian, nghe phịch một tiếng thì hư ảnh của Dương Hoằng đã bị bạo tán ra, năng lượng trong túi không gian hao hết, rớt xuống.

Phịch!

Trong phủ Anh Vũ hầu, sắc mặt Dương Hoằng xanh mét, mạnh mẽ đánh một chưởng lên bàn gỗ trước mắt làm cho vô số gỗ vụn rối rít bay khắp nơi.

Sắc mặt mọi người trong phòng biến ảo không thôi, đặt biệt là các võ tướng lại càng kinh hãi nhìn Dương Hoằng, không ngờ cách không truyền lực còn chưa kịp thi triển thì đã bị đối phương phá rồi!

- Hầu gia, có biết là ai làm không?

Thần sắc Dương Hoằng âm trầm, biến ảo không thôi. Hắn lưu lại một tia ý thức tinh thần ở dưới đáy túi không gian, nhưng cái ý thức tinh thần này ũng không phải phải là vạn năng, nhất định phải cách không truyền lực vào thì mới có thể hóa ra một phân thân của mình, lúc đó sẽ có rất nhiều năng lực. Nhưng Dương Hoằng không nghĩ tới ngay lúc cách không truyền lực của mình gần thành công thì lại bị đối phương đánh cho năng lượng trong túi không gian mất hết.

- Đại nhân, có khả năng là Phương Vân hay không?

Trong mắt Chu Cát lộ ra vẻ suy tư, chỉ chốc lát sau liền hỏi.

- Hẳn không phải là hắn!

Dương Hoằng đứng dậy:

- Năng lượng mà ta lưu lại trong túi không gian tương đương với một cường giả Địa Biến cảnh, trừ phi là Phương Vân tấn thăng đến Địa Biến cảnh thì mới có thể đánh tan được. Lấy năng lực của Phương Vân thì hẳn là còn chưa thể nào nhanh như vậy đạt đến Địa Biến cảnh!

Địa Biến cảnh là một cánh cửa lớn của con đường tu luyện võ đạo, không biết bao nhiêu tuyệt thế thiên tài cũng phải dừng lại ở cánh cửa này. Dương Hoằng tuyệt đối không tin Phương Vân có thể nhanh như vậy mà bước vào Địa Biến cảnh!

- Lập tức phái người đi điều tra xem thử ở trong Tây Nhị thành có những cường giả Địa Biến cảnh nào!

Dương Hoằng trầm giọng nó, trong âm thanh có một cổ lửa giận không đè nén được. Túi không gian cực kỳ hiếm có, không chỉ có thể dùng để chưa đồ vật, mà trong đó còn có dung hợp mảnh vỡ không gian có thể trợ giúp võ giả lĩnh ngộ quy tắc không gian. Dương Hoằng từ trước tới giờ chỉ có hắn ức hiếp người khác chứ chưa có người nào dám ức hiếp trên đầu của hắn!

- Vâng, hầu gia!

Một gã võ tướng lập tức lĩnh mệnh đi.

- Chờ một chút!

Dương Hoằng đột nhiên gọi tên võ tướng này lại, ánh mắt hắn hơi chớp động, nói:

- Phái người đi thăm dò Phương Vân một chút, xem thử vào thời điểm Lâm Hà Phách bị giết thì hắn đang làm gì!

- Vâng, hầu gia!

Tên võ tướng này lập tức lĩnh mệnh đi, nhưng mà hắn không biết là chuyến đi này của hắn cản bản không tra ra được kết quả gì, Phương Vân lúc lên đường giết Lâm Hà Phách thì đã sớm bố trí hết thảy, bọn họ có muốn tra thì cũng không được....

Trong phủ tướng quân, Phương Vân cùng Quản Công Minh điều tức trong chốc lát rồi mở mắt ra. Đối phó với một cái túi không gian lại cho hai người có cảm giác như đang khổ chiến vậy.

- Thật là nguy hiểm! Nếu như để Dương Hoằng mở mắt ra thì lập tức cũng biết là chúng ta giết thuộc hạ của hắn, lúc đó tình hình thật là nguy cấp a!

Quản Công Minh đứng dậy, vẻ mặt hoảng sợ. Một khi Dương Hoằng phát hiện ra bọn họ thì lập tức bọn họ sẽ nằm trong tay hắn ngay.

Dương Hoằng hôm nay đã thăng chức làm người của Quân Cơ Xứ, mấy người của hắn tự nhiên cũng là người của Quân Cơ Xứ, chính là trọng thần của triều đình. Mưu hại trọng thần của triều đình theo luật định Đại Chu thì sẽ bị phán tử tội. Như vậy, Dương Hoằng có thể quang minh chính đại đối phó với mấy người bọn họ. Một khi liên quan đến luật định Đại Chu thì cho dù là Tứ Phương hầu có ra mặt cũng không thể nào cứu được.

Phương Vân đứng dậy, nhặt cái túi không gian lên, hơi phủi bụi một chút.

- Dương Hoằng sơ suất một lúc, ta được lợi lớn rồi. Lần này coi như là đan dược hắn bị mất hết, không những thế, cái túi không gian này cũng là của ta!

Cái túi không gian này nếu như ở trong tay Dương Hoằng thì tự nhiên Phương Vân không có năng lực lấy đi, nhưng nếu cách hơn vạn dặm thì lại không giống nữa rồi.

Bất kỳ oán khí, uẩn niệm hay năng lượng nào cũng có giới hạn. Chỉ cần phá tan năng lượng còn lưu lại thì việc tế luyện nó lại cũng dễ dàng hơn nhiều. Nhưng mà đại đa số những đồ do võ giả tế luyện xong thì đều bỏ ở trong đan điều, có thể giống như Dương Hoằng bỏ ra xa hơn vạn dặm thì lại rất hiếm, cái này cũng có thể coi như là vận khí của riêng Phương Vân.

- Bây giờ cứ tế luyện nó đã, sau này nó là của ta rồi!

Vừa nghĩ như thế, Phương Vân liền đưa vào một cỗ nội lực, lần này không có lực lượng Dương Hoằng ngăn cản, Phương Vân thành công tế luyện cái túi không gian này, sau đó thu vào trong đan điền đưa vào trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung.

Oong!

Thiên Địa Vạn Hóa Chung đột nhiên chấn động tản mát ra một cỗ quang mang vàng nhạt, trong lúc này Phương Vân cảm giác được trong túi không gian dường như có vật gì đó bị xóa đi, hơn nữa giờ khắc này Phương Vân mới có cảm giác mình đã hoàn toàn nắm túi không gian trong tay!

- Quá đáng sợ rồi, không ngờ Dương Hoàng còn để trong đây một tia ý thức tinh thần!

Phương Vân vừa cả kinh vừa sợ ở trong lòng. Không ngờ sau khi tế luyện cái túi không gian này xong thì còn phát hiện ra Thiên Địa Vạn Hoa Chung lại có năng lực xóa đi ý thức tinh thần.

Một lát sau, kết quả kiểm kê đã nhanh chóng được báo ra: Đan dược trung phẩm có sáu ngàn viên, đan dược thượng phẩm có ba nghìn viên, pháp khí bình thường có khoảng ngàn kiện, còn Nhân Nguyên pháp khí có khoảng ba kiện, ngoài ra còn có vài đồ vật nữa.

Vừa nhìn thấy kết quả này, Phương Vân cũng sợ hết hồn a, nhiều đồ như vậy thì cần biết bao nhiêu đan dược hạ phẩm của hải tộc để đổi lấy đây.

- Đại nhân, lần này thì chúng ta phát tài rồi!

Sở Cuồng hưng phấn nói.

Nếu như nói lúc mới bắt đầu, mọi người thấy Phương Vân có nhiều đan dược như vậy thì cũng có hơi thắc mắc, nhưng sau khi thấy hư ảnh của Dương Hoằng trong đại điện thì lập tức biết Phương Vân đánh cướp của Tứ Phương hầu Dương Hoằng, ý nghĩ này cũng quá điên cuồng rồi!

- Có nhiều đan dược như vậy, trong quân cũng sẽ có nhiều cao thủ hơn!

Chu Hân nói, hiện tại có thể nói hắn và Phương Vân cùng cột vào bởi một sợi dây thừng, cho nên Phương Vân càng cường đại thì hắn càng vui mừng.

- Chu Hân, Sở Cuồng, sau này các ngươi tìm những người tinh nhuệ trong quân, hơn nữa có thể tin tưởng được rồi tiến hành bồi dưỡng họ. Quản Công Minh, chuyện này ngươi cũng tham dự đi.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Quản Công Minh đã ở trong quân lâu năm, cho nên đối với chuyện này hắn cũng có nhiều kinh nghiệm hơn.

- Ừ.

Phương Vân gật đầu:

- Các pháp khí này các ngươi cũng chọn đi. Mặt khác, chúng ta hiện tại cũng có không ít cao thủ Trận Pháp cảnh, đến cảnh giới này là có thể tế luyện pháp khí rồi, các ngươi chọn qua một chút rồi phân phát ở dưới đi!

- Vâng, đại nhân!

Mấy người cũng bắt đầu lựa chọn pháp khí.

Chu Hân chọn lấy một phù không toa ( Chắc là pháp bảo phi hành gì đấy) lại một bộ kiếm trận công kích, còn Sở Cuồng chọn lấy một thanh trường kiếm, Trần Liệt chọn lấy một kiện pháp ấn cùng một ngọc ấn; Còn Quản Công Minh thì chọn lấy một bộ quyền sáo do bùa cương chế tạo thành.

- Được rồi, bộ quyền sáo này đối với ta có chỗ hữu dụng.

Quản Công Minh nói. Thực ra với võ đạo hiện nay của Quản Công Minh thì nào có hứng thú với mấy cái pháp khí này, trừ phi là có Nhân Nguyên pháp khí...Nhưng ở đây mới chỉ có ba kiện, Quản Công Minh cũng biết trên biết dưới nên để cho Phương Vân.

Vào thời điểm đám người Sở Cuồng đang chọn lựa thì Phương Vân cũng đi qua nhìn, đôi với hắn bây giờ thì đan dược đã không còn tác dụng gì, hơn nữa pháp khí cũng không lọt vào mắt gã cho nên những đồ lọt vào mắt Phương Vân cực kỳ hiếm hoi.

- Hử?

Ánh mắt Phương Vân nhìn lên trên một cái hổ phách trong đống đồ, lập tức đi lại. Trong cái hổ phách đó có một bóng con vật, nhìn kỹ lại thì đó là Thiềm Thừ.

- Là hồn phách của Thiềm Yêu ư?

Trên người Phương Vân có một cái Thiềm Thừ ba chân, nhưng mà cũng chi pháp khí mà thôi, nếu như Phương Vân phong ấn vào trong đó hồn phách một con thiềm yêu thì lập tức có thể tấn thăng thành Nhân Nguyên pháp khí, uy lực cũng tăng hơn nhiều.

.
Bình Luận (0)
Comment