Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 211

-Dương Hoằng tới nơi này động thủ rõ ràng là vì nhìn trúng đồ của Tụ Bảo các.

Mí mắt Phương Vân nhảy lên. Tên Dương Hoằng này từ kinh thành đi đến rồi nhằm thẳng Tụ Bảo các mà tấn công rõ ràng là vì nhìn trúng đồ của Tụ Bảo các. Phương Vân vô cùng hiểu rõ, lấy thực lực của Dương Hoằng bây giờ thì đồ ở trong Tụ Bảo các có thể lọt vào mắt hắn sợ rằng cũng chỉ có mấy món Địa Nguyên pháp khí.

Ùng ùng!

Mặt đất chấn động kịch liệt, vào thời điểm đạo hồng quang lao xuống thì cũng có một vòng quang màng màu hoàng kim đột nhiên từ dưới lòng đất bắn ra, tiếp theo đó là các màu đỏ, vàng, bạc. Bốn trọng cấm chế của Tụ Bảo các vừa mới xuất hiện thì đã bị Dương Hoằng đánh tan hết. Mỗi khi một đạo cấm chế bị đánh phá thì sẽ phát ra âm thanh còn dữ dội hơn so với lôi đình, dường như cả bầu trời cũng bị sập xuống.

Bốn đạo cấm chế vừa bị phá thì rốt cuộc có một đạo bạch quang mênh mông như trường giang và hoàng giang từ dưới đất xông ra, đạo bạch quang này nhất thời ngăn cản được đạo hồng quang, đồng thời có một tiếng thét giận dữ từ trong phát ra.

- Dương Hoằng, đắc tội với Tụ Bảo các chúng ta, ngươi sẽ phải hối hận! Tam đệ, các ngươi chạy mau đi!

Dường như là cùng một thời gian, có vài thân ảnh từ dưới đất bay lên, nhanh chóng bay về các hướng xa.

- Trốn?

Âm thanh lãnh mạc mà cao ngạo của Dương Hoằng vang vọng khắp trời đất Tây Nhị thành, giống như là chúa tể của thiên địa đang nói ra:

- Trốn được không?

Âm thanh vừa phát ra thì đột nhiên các đám mây ở trên trời cao hội tụ lại, rồi hóa thành một bàn tay vô cùng khổng lồ mạnh mẽ đánh xuống. Mấy đạo thân ảnh kia bị bàn tay to này đánh trúng lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi từ không trung rớt xuống. Địa Biến cảnh cùng Thiên Tượng cảnh, chênh lệch quá xa!

- Tam đệ!

Một tiếng kinh hô vang lên, đồng thời luồng bạch quang tiêu tán đi, một thân ảnh phá không bay ra bao lấy hết đám người kia, rồi nhanh chóng bay về phía xa.

- Hừ!

Dương Hoằng hừ lạnh một tiếng, không gian liền biến ảo rồi một bàn chưởng lại đột nhiên hiện lên, lấy thế lôi đình vạn quân đánh về mấy người đang chạy trốn.

- Hoàng Thiên ngọc ấn! Bạo cho ta!

Đột nhiên Phương Vân có cảm giác được đối phương dường như đã ném ra vật gì đó, âm thanh vừa phát ra thì một cỗ dao động hủy thiên diệt địa từ bên trong Tây Nhị thành truyền đến. Chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang lên, rồi trên bầu trời Tây Nhị thành xuất hiện một luồng sáng còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời, Phương Vân theo bản năng nhắm hai mắt lại.

- Tụ Bảo các dù sao cũng là Tụ Bảo các, ở đây cũng có vô số bảo bối. Dương Hoằng đã khinh thường rồi!

Uy lực tự bạo của pháp khí vô cùng cường đại, Phương Vân có cảm giác nếu như mình mà đối mặt với chiêu này thì trăm triệu lần ngăn cản không nổi. Cho dù là Địa Biến cảnh, nhưng dưới uy lực tự bạo của pháp khí ban nãy thì cũng bị nổ hài cốt cũng không còn.

Bị pháp khí tự bạo chặn đứng lại, chưởng lực do Dương Hoằng phát ra cũng bị chấn nát.

- Lưu lại cho ta!

Dương Hoằng hừ lạnh một tiếng, dường như đã thật sự nổi giận rồi. Bốn đầu thiên long ngâm nga lên, Thiên Đế chiến xa lưu lại trong không khí luồng khí lãng khổng lồ rồi nhằm về phía đám người Tụ Bảo các đang chạy trốn.

Cường giả Thiên Tượng cảnh vô cùng cường đại, điều này không phải là nói chơi!

Bốn đầu thiên long ngâm nga hướng về phía tây mà đuổi theo. Khoảng cách mấy ngàn trượng chỉ thoáng chốc là sẽ đuổi kịp, nhưng khi gần đến thì đột nhiên...

Ầm!

Mặt đất lại lần nữa chấn động, đồng thời một cỗ hắc khí phóng lên cao rồi nhanh chóng trải rộng ra, đem bầu trời hóa thành một mảnh hắc ám.

- Phong Thái Thương.

Phương Vân huyền phù trên không trung khiếp sợ nhìn hướng tây. Ở cuối đường chân trời đó có một thân ảnh hùng vĩ đang chậm rãi đạp từng bước đi tới, mỗi một bước ra khiến cho cả vùng đất phải chấn động. Mặc dù cách rất xa, nhưng Phương Vân vẫn có thể thấy được mái tóc nửa trắng nửa đen đặc trưng của Phong Thái Thương.

Tuy nhìn qua bước đi của Phong Thái Thương rất chậm, nhưng tuyệt đối không chậm. Chỉ mới có mấy bước thôi nhưng Phong Thái Thương đã từ đường chân trời rất xa chỉ còn cách có Tây Nhị thành hơn mấy dặm. Từ người hắn toát ra mia khí như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt khắp vạn vật, Phong Thái Thương không hề nói gì cả, chỉ lẳng lặng đứng trước người Dương Hoằng, giống như một mảnh vải to tớn cắt ngang Dương Hoằng và những người Tụ Bảo các.

- Phong Thái Thương, ngươi muốn đường ta đi ư?

Âm thanh của Dương Hoằng vang dội khắp thiên địa, cảm nhận được khí tức cường đại của Phong Thái Thương, Dương Hoằng cũng không khỏi để cho Thiên Đế chiến xa chậm lại.

Thấy Phong Thái Thương hiện ra ở đây, Dương Hoằng cũng không khỏi kinh ngạc.

- Một người là đệ nhất cao thủ thanh niên của Ma Môn, một người là đệ nhất cao thủ thanh niên của Đại Chu hoàng triều, hai người này lại gặp ở đây ư!

Phong Thái Thương xuất hiện quá đột ngột, không giống như là tình cơ xuất hiện, mà dường như là vì Tụ Bảo các ở Tây Nhị thành mà đến.

- Tây Nhị thành hôm nay có sáu vị đại nho đương triều trấn áp, Phong Thái Thương lại dám xuất hiện ở đây! Hắn thật sự là tài cao hơn người, gan lớn bằng trời mà!

Nghĩ đến sáu vị đại nho triều đình, đột nhiên lòng của Phương Vân hơi động:

- Không tốt!

Phương Vân cũng chẳng quan tâm đến việc quan sát Phong Thái Thương và Dương Hoằng giao thủ, hắn cấp tốc đi đến phủ đệ của Bàng Cự NGuyên. Dương Hoằng vừa mới xuất thủ đã trấn áp toàn bộ cao thủ Tây Nhị thành, nhưng hiện đã có Phong Thái Thương cản trở, Dương Hoằng nhất thời cũng không thể quan tâm những người này nữa. Nhưng sau khi giải quyết Phong Thái Thương xong, e rằng việc làm kế tiếp của Dương Hoằng chính là muốn đối phó với những người trong tông phái này.

Trong những người đó tất có cả Bắc Đẩu quân vương Bàng Cự Nguyên, cho dù thế nào đi nữa thì Phương Vân cũng không thể để Dương Hoằng mang người này đi. Ngay lúc Phương Vân đi về phương hướng phủ đệ của Bàng Cự Nguyên thì trong tai đã nghe được âm thanh của Phong Thái Thương:

- Bốn kiện Địa Nguyên pháp khí ngươi có thể lấy, sau đó hãy về đi!

Âm thanh của Phong Thái Thương vô cùng vang dội, giống như là hai tòa núi lớn đụng vào nhau phát ra chấn động vậy.

- Hừ! Khẩu khí lớn lắm. Bổn tọa cũng muốn thử xem rốt cuộc đệ nhất cao thủ thanh niên của Ma Môn có năng lực gì!

Âm thanh vừa phát ra thì hồng quang khôn cùng đã trào tới Phong Thái Thương, trong hồng quang đó, bốn con thiên long viễn cổ khổng lồ khàn giọng gầm thét, giống như là tia chớp mà phóng tới.

Phương Vân cũng chẳng quan tâm đến cái đó, vội vàng vào phủ Bắc Đẩu quân vương, vừa vào trong hành lang thì đã thấy Bàng Cự Nguyên đang được mấy tên hạ nhân đón hắn ngồi lên ghế, vẻ mặt lo lắng vô cùng.

Khí tức cường đại của Dương Hoằng đối với cao thủ tu luyện võ đạo là chiêu trí mạng, nhưng đối với người bình thường thì lại không tạo thành thương tổn gì cả.

Lúc này sắc mặt của Bàng Cự Nguyên tái nhợt như tờ giấy bạc, khóe miệng còn chảy máu, đang ngồi trên ghế không nhúc nhích được.

Phương Vân liền bước nhanh tới, lấy một mảnh linh chi vạn năm nhét vào trong miệng Bàng Cự Nguyên, đồng thời quát lui mấy tên hạ nhân. Mấy hạ nhân trong phủ Bắc Đẩu quân vương cũng biết gã, cho nên khi nghe gã quát cũng vội vàng lui xuống.

Chỉ chốc lát sau, trên mặt Bàng Cự Nguyên cũng đã khôi phục lại chút huyết sắc, hơi tỉnh lại.

- Bàng huynh, ngươi làm sao rồi?

Phương Vân ân cần hỏi.

Bàng Cự Nguyên nở nụ cười khổ:

- Thực lực của Dương Hoằng thật đáng sợ! Nội lực của ta đã bị hắn đánh tan rồi, trong khoảng thời gian ngắn thì sợ rằng cả đi cũng không được!

- Ngươi phải nhanh chóng rời khỏi phủ Bắc Đẩu, mục đích của Phong Thái Thương chỉ là ngăn cản Dương Hoằng bảo vệ Tụ Bảo các thôi, không thể nào cùng Dương Hoằng liều mạng đâu. Chờ sau khi xong việc bên đó, sợ rằng Dương Hoằng sẽ không tha cho người nào cả!

Phương Vân nói.

- Ta vốn định nhờ cậy ngươi hóa giải trận kiếp số này, nhưng giờ nhìn lại thì chỉ sợ rất khó!

Trên mặt Bàng Cự Nguyên hiện ra nét bất đắc dĩ.

Phương Vân như có điều suy nghĩ:

- Chuyện này còn không nhất định! Không nói nhiều nữa, ngươi đổi y phục rồi giả trang làm thị vệ của ta đi!

- Cũng chỉ có thể như vậy thôi!

Mặc dù nội lực của Bàng Cự Nguyên còn chưa hồi phục nhưng vẫn có năng lực khôi phục một chút hành động. Chỉ chốc lát sau, thì hắn đã bỏ đạo bào trên người rồi đổi lấy xiêm y một người bình thường.

Uống!

Nhưng vào lúc này, từ trong Tây Nhị thành truyền đến một tiếng quát khẽ. Nguyên khí trong cả thiên địa cũng nổi sóng dữ dội.

- Lão sư xuất thủ rồi!

Phong Thái Thương dù sao cũng là người trong Ma Môn, mặc dù Nho gia không thích Dương Hoằng nhưng lúc này chắc chắn đám người Quách Bá Tể sẽ giúp Dương Hoằng chứ không phải giúp Phong Thái Thương.

Phương Vân cõng Bàng Cự Nguyên lên rồi bay lên trên bầu trời hướng về phía tây, lúc bay lên hắn cũng liếc mắt một cái, thấy đầy trời cũng là hồng quang cùng ma khí nồng đậm. Dương như một tiếng quát xích của đại nho cũng không làm cho Phong Thái Thương bị thương quá nặng.

- Phong Thái Thương, đây là ngươi tự tìm chết!

Âm thanh của Dương Hoằng lại lần nữa vang lên, trong đó còn ẩn chứa sự tức giận. Thiên Đế Chiến Xa, cộng thêm đại nho triều đình, hơn nữa còn có hắn nhưng Phong Thái Thương cũng không lùi bước, điều này làm cho hắn tức giận vô cùng.

- Quân Niệm Sinh, người được Toàn Cơ tiên sinh nói đến không chỉ có mình ta, ngươi còn chưa định ra sao?

Từ trong ma khí cuồn cuộn truyền đến giọng nói của Phong Thái Thương, tiếng nói vang dội cả thiên địa!

- Quân tử chỉ dùng miệng chứ không động thủ! Chuyện của các ngươi ta cũng không định nhúng vào!

Một âm thanh dương dương tự đắc từ phía bên trên truyền đến, sau đó có một đạo thanh khí từ đường chân trời phát ra, lướt qua không gian rồi nhanh chóng xuất hiện trên bầu trời Tây Nhị thành. Thanh khí mênh mông cuồn cuộn, bên trong còn có một con chim trắng to lớn, trên lông chim có một thư sinh phong lưu anh tuấn đang đứng. Tên thư sinh này có làn da trắng vô cùng, giống như thủy tinh vậy. Khóe miệng của hắn hơi mỉm cười, cái quạt lông hơi lay động, con ngươi của hắn sáng như ngôi sao.

Quân Niệm Sinh vừa xuất hiện thì thanh khí liền phiêu lãng khắp cả thiên địa, không chỉ là hồng quang của Dương Hoằng mà cả ma khí của Phong Thái Thương cũng bị bài xích ra, hắn chẳng qua là tùy ý đứng đó thôi mà dường như đã thành trung tâm của thiên địa, hưởng thụ sự chú ý của ngàn vạn người. Lúc này đây, hắn đã trở thành đứa con cưng của đất trời rồi.

- Người này chính là Quân Niệm Sinh!

Thấy người này, con mắt của Phương Vân cùng Bàng Cự Nguyên cũng khẽ chấn động. Tên Quân Niệm Sinh này gây cho người ta cảm giác như hắn là nơi tập trung của linh khí, phúc khí, cùng vận khí trong thiên địa, làm cho người ta không nhịn được mà sinh lòng ghen ghét!

Dương Hoằng cùng Phong Thái Thương tuy cũng là rồng trong loài người, nhưng nếu so sánh với Quân Niệm Sinh thì lập tức ảm đạm đi rất nhiều!

Tâm niệm của Phương Vân vừa động, liền sử dụng Vọng Khí Pháp của Thiên Tà Tông. Nhưng gã vừa mới sử dụng thì liền thấy trong phạm vi trăm trượng mà Quân Niệm Sinh đứng thì tử khí không ngừng bay lên, đám tử khí đó không ngừng diễn hóa thành long phượng giao nhau, phát ra tiếng long ngâm phượng minh.

Cả người Phương Vân có cảm giác bị người khác đánh vào một quyền, tức muốn đến hộc máu. Số mệnh của Quân Niệm Sinh quá kinh khủng rồi, kinh khủng đến mức dọa người, chẳng những có tử khí của chưởng môn tông phái cùng với Nhân Hoàng mới có, mà đám tử khí đó còn diễn hóa thành long phượng. Số mệnh như vậy thì cho dù là chưởng môn tông phái cùng Nhân Hoàng thấy thì cũng phải tức lên không thôi!

Bàng Cự Nguyên dường như biết Phương Vân đang sử dụng Vọng Khí pháp thì thản nhiên nói:

- Ngươi bây giờ đã biết vì sao ta nói người này là đứa con được trời đất ân sủng rồi chứ!

Phương Vân trầm mặc không nói.

.
Bình Luận (0)
Comment