Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 217

Dường như dược tính của trái quả đã phát huy tác dụng. Khoảng chừng nửa canh giờ sau thì mười mấy thôn dân bị bệnh ôn dịch đã có thể đứng dậy, mặc dù còn chưa được như người bình thường nhưng đã khôi phục hơn nhiều.

- Lão tiên sinh, hiện tại nơi này thiếu nước nghiêm trọng. Chờ sau khi thương thế của bọn họ lành đi thì người hãy dẫn bọn họ rời khỏi đây đi!

Phương Vân nói.

- Ừ!

Lão đại phu cũng hiểu, có thể cứu những người này đã coi như là đến cực hạn của con người.

- Tướng quân, trên đường đi tới còn có vài thành trì nữa. Trong tay ngươi có thuốc giải trừ ôn dịch, vậy người bệnh của mấy tòa thành đó phải làm phiền ngươi rồi.

- Ta hiểu.

Phương Vân gật đầu, phân phó Sở Cuồng lưu lại chút ít thức ăn cùng đồ uống rồi suất lĩnh đại quân tiếp tục lên đường. Dọc trên đường đi, Phương Vân thấy không ít tử thi, Phương Vân liền phân phó binh sĩ cẩn thận chôn đi.

Giờ khắc này hắn cũng hiểu ôn dịch đã lan rất rộng rồi, không hề giới hạn ở Bích Lạc thành nữa. Một khu vực lớn như vậy mà phải tìm một con hung thú thì cho dù là cường giả Thoát Thai cảnh cũng phải tương đối khó khăn. Cho nên triều đình điều động đại quân chỉ sợ không phải là vì săn giết con hung thú này mà là muốn bắt giữ.

Dù sao, nếu quả thật có một con hung thú cao đến mấy ngàn trượng, đồng thời còn có thể làm cho ôn dịch xuất hiện thì e rằng quân đội Đại Chu cũng không có tác dụng, chân chính có tác dụng đó là những cường giả thực sự!

- Chu Hân, truyền lệnh xuống. Nói các binh sĩ không nên đụng đến tử thi!

Mấy canh giờ sau, Phương Vân đã tới tòa thành thứ nhất, An Vân thành!

Một cỗ khói dầy đặc từ bên trong An Vân thành bốc lên cao, trong không khí còn ẩn chứa mùi vị đốt cháy tử thi.

Phương Vân vừa mới tới cửa thành thì đã thấy một tên thái y đứng đó chờ sắn, thấy Phương Vân tới, hắn vội mở miệng:

- Tướng quân tới vừa lúc, xin đi theo ta!

Vị thái y này đưa ra một lệnh bài của Quân Cơ Xứ, sau đó liền xoay người rời đi, bộ dáng vội vã vô cùng.

Phương Vân lười chú ý. Hắn đã biết Quân Cơ Xứ giao cho các thái y này có quyền điều động binh mã. Phương Vân liền thúc ngựa đi theo.

- Thái y đại nhân, tình huống trong thành thế nào?

- Rất không tốt!

Vị thái y khoảng hơn bốn mươi này lắc đầu, bộ dáng tiều tụy:

- Từ lúc ôn dịch bùng phát đến đây thì trong thành thiếu nước nghiêm trọng, vô cùng thiếu nước. Trước ngươi cũng có vài chi quân đội đi qua An Vân thành này, ta cũng có nói bọn họ lưu lại một ít nước. Tướng quân này, không biết trong quân của ngươi còn bao nhiêu túi nước?

Thái y hỏi.

- Ta cũng không rõ lắm, chắc khoảng năm ngàn túi!

Phương Vân nói đại khái mấy chữ.

Trong mắt thái y có chút kinh ngạc:

- Trong các quân đội tới đây thì quân đội của ngươi là còn nhiều nước nhất!

Phương Vân nghe vậy cũng cười cười. Đối với kết quả này cũng không ngạc nhiên mấy, ngay từ đầu hắn đã nhắc nhở binh sĩ sử dụng nước tiết kiệm đi, cho nên đối với số lượng này cũng không quá mấy ngạc nhiên.

- Tướng quân...

Thái y do dự một chút:

- Ta hi vọng quân đội của ngươi có thể lưu lại một nửa số nước, mặt khác, ta cũng mong ngươi có thể để lại vài ngươi. Trong thành bây giờ rất hỗn loạn, cho dù là việc duy trì trật tự, hay đào hầm chôn thi thể, đốt cháy thi thể cũng cần có người.

- Ừ!

Phương Vân gật đầu:

- Chu Hân, Sở Cuồng, một lát nữa, các ngươi phải nghe theo sự sai khiến của vị đại nhân này.

- Vâng!

Hai người cung kính nói.

Phương Vân tiếp tục đi về phía trước thì thấy trong thành có rất nhiều giếng được đào lên, dường như là muốn tìm nước ngầm nhưng mà không được.

- Đại nhân, y quán ở đâu? Chỗ ta có một vị thuốc, có thể có tác dụng chữa ôn dịch.

Phương Vân nói.

Thái y cũng không để ý, liền chỉ ra một phương hướng rồi dẫn theo Chu Hân, Sở Cuồng rời đi,

Phương Vân chỉ dẫn theo Quản Công Minh cùng mình đi tới y quán.

- Ta vốn vẫn không tin nhưng bây giờ nhìn lại, đúng là do hung thú làm loạn mà.

Quản Công Minh thở dài nói:

- Nơi này đào lên rất nhiều giếng nước nhưng lại không hề có nước. Nếu như chỉ là ôn dịch bình thường thì không thể nào ngay cả mạch nước ngầm cũng khô cạn.

- Nếu như quả thật có hung thú thì chúng ta phải tự cầu phúc đấy! Một con hung thú cao đến mấy ngàn trượng lại còn có thể tạo thành ôn dịch như vậy thì thực lực của chúng ta không đánh nổi nó đâu.

Phương Vân nói.

Quản Công Minh trầm mặc không nói, trong lòng cũng nặng trịch.

Lúc này, các đại phu, lang trung, thái y được triều đình Đại Chu phái tới đang tập trung ở y quán An Vân thành. Đây là một tòa kiến trúc có ba tầng lầu, ở ngoài y quán đang có mười mấy đại đỉnh màu xanh, ở phía dưới thì lửa cháy hừng hực. Xa hơn một chút là một hàng dài các bênh nhân, tiếng ho khan, rên rỉ thống khổ vang lên không dứt. Không ít đại phu, lang trung tiến lên trấn an bệnh nhân, đồng thời mớm thuốc cho họ.

Phương Vân mang theo Quản Công Minh đi tới trước cửa y quán.

Sau khi Phương Vân bắt chuyện cùng với các đại phu này xong thì dưới ánh mắt nửa tin nửa ngờ của mọi người, Phương Vân đem linh chi vạn năm xé thành mảnh nhỏ thả vào trong đại đỉnh, dĩ nhiên, vẫn thừa cơ hội bỏ vào vài giọt máu của mình.

- Trong khi tới đây, ta đã từng sử dụng thuốc này để cứu mấy bệnh nhân trong một thôn trang. Mấy vị đại nhân nếu như không tin thì có thể cho một vài bệnh nhân dùng trước, nếu như có tác dụng thì hãy dùng cho người khác.

Phương Vân nói.

Hai gã đại phu lĩnh mệnh đi. Chỉ chốc lát sau đã bưng cái chén không về, khuôn mặt vui vẻ chạy tới. Tuy hai người thở hồng hộc, nhưng trên mặt lại hưng phấn vô cùng:

- Tướng quân, có tác dụng rồi. Ngươi còn có phương thuốc này nữa không?

- Còn.

Phương Vân cười nói. Sau khi bào chế xong thì lại đem máu tươi của mình nhỏ vào trong mười mấy cái đại đỉnh màu xanh.

Dược tính của trái quả đối với ôn dịch có tác dụng rất lớn. Chỉ chốc lát sau, tình hình các bệnh nhân chung quanh đã có chuyển biến tốt, trên mặt đã có tí máu lại.

Động tĩnh lớn như vậy lập tức oanh động của An Vân thành.

Một lượng lớn đại phu, lang trung, thái y rối rít từ các nơi trong thành chạy tới đây.

- Hoang đường! Thuốc có thể dùng lung tung sao?

Chỉ chốc lát sau, một tên đại phu có chòm râu trắng ngà, thoạt nhìn trông rất đức cao vọng trọng chạy tới đây.

- Đại nhân! Thuốc này quả thật có tác dụng!

Một gã đại phu chịu trách nhiệm nấu dược đỉnh, vội vã nghênh đón.

- Ta đọc thông Y Kinh, chuyện này chẳng lẽ không biết sao? Tuy cùng là một thứ thuốc, nhưng nếu chuẩn bị không tốt thì sẽ biến thành độc dược. Những điều này mà sao các ngươi cũng không biết? Thật đúng là không ra gì cả!

Lão thái y nổi giận nói.

Mọi người lập tức trầm mặc!

- Dương lão tiên sinh!

Phương Vân lúc này mở miệng.

- Hả?

Lão thái y xoay người lại, đột nhiên kinh nghi thốt lên:

- Tiểu hầu gia!

Người này không phải ai khác mà chính là Dương đại nhân đã từng qua khám bệnh cho Phương Vân khi Phương Vân lâm trọng bệnh. Năm ngoái, Hoa Dương phu nhân thấy Phương Vân bị bệnh nặng, liền mời người này đến Tứ Phương hầu phủ xem bệnh.

Phương Vân cũng không ngờ rằng lại gặp lại người này ở đây.

- Thì ra là tiểu hầu gia!

Nét tàn khốc trong mắt Dương thái y dịu đi không ít. Làm thái y trong cung, phía tây Đại Chu bị bộc phát ôn dịch, cho nên hắn cũng bị điều tới đây.

- Tiểu hầu gia, cái đạo của y học vô cùng phức tạp, không thể không cẩn thận a.

Dương thái y uyển chuyển nói.

Phương Vân cười cười, cũng không muốn nói nhiều.

- Lão già, có tác dụng hay không thì chính ngươi mở mắt nhìn đi.

Lúc này, đột nhiên Quản Công Minh quát to lên.

Dương thái y đang tức giận nhưng thấy vẻ mặt đáng sợ của Quản Công Minh thì không khỏi khiếp sợ.

- Người thô tục như như ngươi, ta không thèm chấp.

Vung tay áo lên, Dương thái y lập tức đi tới mấy người bệnh nhân.

Hắn tìm hiểu y đạo mấy chục năm, biết rất nhiều điều mà người bình thường không biết. Có chút thuốc nhìn qua coi như là chữa hết, nhưng một lát sau thì bệnh nhân lại bị trúng độc lại. Chuyện như vậy cũng không phải hắn chưa gặp, cho nên không tự mình nhìn qua thì hắn không yên tâm được.

- Hả?

Dò xét người đầu tiên, Dương thái y phát ra một tiếng kêu kinh dị, sau đó lại khám sang người thứ hai, thứ ba, thứ tư...

Càng khám nhiều người thì Dương thái y càng khiếp sợ hơn. Hắn vội vàng đến bên dược đỉnh, đẩy người nấu thuốc ra. Múc một ngụm nước lên ngửi ngửi, sau đó lại nếm.

- Các ngươi đã bỏ thêm vị thuốc gì?

Dương thái y hỏi.

- Tiểu hầu gia cho thêm một mảnh linh chi vạn năm.

Một gã đại phu trả lời.

- Không đúng!

Dương thái y lập tức lắc đầu:

- Linh chi vạn năm mặc dù có nguyên khí dư thừa, có thể trị nội thương nhưng đối với ôn dịch thì không có hiệu quả gì cả! Mà trong thứ thuốc này còn có một mùi máu tươi, rốt cuộc là cái gì.

Phương Vân nghe vậy thì hơi kinh ngạc. Hắn vốn cho rằng chiêu này có thể giấu diếm được người khác, nhưng không ngờ rằng vị Dương thái y có học vấn dược lý tinh thâm có thể ngửi thấy mùi máu tươi bên trong.

- Cây linh chi vạn năm này ta lấy được từ một con hung thú. Có lẽ vào lúc ta giết nó, không cẩn thận để máu vung lên linh chi!

Phương Vân nói.

- Hung thú? Là hung thú gì?

Dương thái y lập tức hỏi.

- Con hung thú này có một sừng dài, mặc màu xanh, thân thể rất dài!

Phương Vân tùy ý bịa ra.

- Hả? Chẳng lẽ là Bích Tình thú? Không đúng, chẳng lẽ là Cơ Giác thú?

Dương thái y hơi suy tư.

- Có thể là loại biến dị nào đó!

Phương Vân cố ý nói dối.

- Chắc là vậy, chắc là do máu của con hung thú đó văng lên linh chi vạn năm cho nên mới có hiệu quả như vậy. Nhưng, cho dù là như thế nào, nếu như đã tìm được thuốc giải ôn dịch này thì đúng là chuyện đáng vui mừng. Chuyện này, ta nhất định sẽ bẩm báo lên triều đình!

Dương thái y tạm thời để chuyện này sang một bên, tỉ mỉ an bài phân phối các dược đỉnh. Người bị bệnh trong An Vân thành nhiều lắm, những người vây quanh y quán đây chỉ là một phần nhỏ.

- Tiểu hầu gia, ngươi còn loại thuốc này không?

Dương thái y nói.

- Còn.

Phương Vân liền đem số linh chi còn lại ra. Nhưng nếu như chỉ dựa vào linh chi thì nhất định là không có hiệu quả, cho nên Phương Vân còn phải lặng yên không tiếng động đem máu của mình bỏ vào trong dược đỉnh.

- Tiểu hầu gia, ta thay mặt mọi người trong An Vân thành cảm ơn ngươi. Lần này là công lớn của ngươi, ta nhất định sẽ báo lên cho triều đình. Đúng rồi, cái con hung thú mà ngươi giết bây giờ ở đâu? Nói cho ta để ta còn phái người lên triều đình bẩm báo!

Phương Vân hơi run lên, Dương thái y này đúng là! Đã chữa được thì thôi, lại còn đi bới cái con hung thú do hắn bịa ra!

- Ta cũng không nhớ rõ nữa. Chắc là ở trong một hang núi sâu nào đấy, chỗ đấy cũng không có gì đặc biệt cả.

Phương Vân nói hai câu lấy lệ rồi tìm cớ rời đi.
Bình Luận (0)
Comment