Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 226

-Mỗi một kiện Địa Nguyên pháp khí đều có giá trị liên thành...các phú hào trong thế tục phải bán hết gia tài đi thì mới có được một kiện.

Bằng vào tâm tư của Phương Vân thì làm sao để nó chạy trốn được. Hắn lần nữa thiêu đốt nội lực, nhanh chóng đi tới bên cạnh Ngũ Ngục Phong rồi tung một quyền ra đánh tan thiên địa nguyên khí xung quanh Ngũ Ngục Phong. Pháp khí mà không có nguyên khí thì cũng coi như là võ giả trở lại thành người bình thường.

Lê-eeee-eezz!

Khí linh của Ngũ Ngục Phong đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, định hấp thu nguyên khí từ trong mặt đất nhưng Phương Vân sao có thể để nó như ý nguyện được. Tâm niệm vừa động thì đột nhiên túi không gian bay ra chụp lấy cái Địa Nguyên pháp khí này sau đó trấn áp bên trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung.

Chỉ trong một thời gian chớp mắt thôi, Phương Vân đã đánh chết Lôi giám sát sứ, đồng thời trấn áp Ngũ Ngục Phong!

Nhưng tác dụng phụ của Huyết Ma đan giờ phút này cũng bộc phát toàn bộ ra.

Phốc!

Da của Phương Vân nổ tung lên rồi hóa thành huyết vụ từng mảnh bay ra ngoài, cảnh vật trước mặt cũng trở nên mơ hồ.

- Không tốt!

Ở cách đó hơn mười dặm, tam giám sát sứ Thủy, Vân, Phong đột nhiên cảm giác được khí tức cùng tinh mang của Lôi giám sát đã biến mất ở trong thiên địa, cả ba lập tức trầm xuống, một cảm giác không ổn từ dưới đáy lòng dâng lên. Cả ba dường như đồng thời thiêu đốt pháp lực trong cơ thể, điên cuồng hướng tới phương hướng của Lôi giám sát.

....

- Chẳng lẽ ta phải chết ở chỗ này sao?

Phương Vân cảm giác được thân thể của mình đang lạnh dần đi, hắn cố gắng đem mấy viên đan dược bỏ vào trong miệng, nhưng mà cảm giác lạnh băng đó vẫn hiện ra trong tâm thức.

Lực lượng Huyết Ma đan thật là bá đạo, chỉ là kích thích tiềm năng nhưng quá trình đó cũng đã lấy đi một nửa lượng máu trong cơ thể hắn, mà sau đó còn có một lượng lớn máu theo lỗ chân lông thoát ra ngoài cơ thể.

Máu trong cơ thể của Phương Vân lúc này vô cùng ít ỏi, việc mất nhiều máu như thế làm cho thực lực của Phương Vân quay trở về bốn mươi phi long lực không nói, mà hắn còn cảm giác được cơ thể mình đang dần mất sức đi. Đừng nói là Phương Vân, mà cho dù là võ giả có cảnh giới cao hơn hắn, nhưng nếu mất nhiều máu như thế thì cũng không thể nào chịu nổi.

- Mau rời khỏi chỗ này thôi!

Phương Vân có thể cảm giác được tam giám sát sứ Phong, Vân, Thủy đang cấp tốc hướng tới đây, hắn phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này!

Phương Vân nhanh chóng đi về phía trước, nhưng càng đi nhanh thì máu cùng nội lực lại càng không ngừng thoát ra ngoài, cảm giác lạnh trên cơ thể cũng ngày càng rõ hơn. Phương Vân cảm giác được mình đã cách cái chết không xa nữa.

- Ta không thể chết được, ta không thể chết được...mẫu thân còn đang ở kinh thành chờ ta, vận mệnh của phụ thân cùng đại ca còn chưa có thay đổi...ta còn muốn nghịch thiên cải mệnh, không thể cứ như vậy mà chết đi trong tay một võ giả Địa Biến cảnh! Không thể a...

Phương Vân cảm giác được tứ chi ngày càng lạnh như băng, trước mắt cũng mơ hồ hơ, tử vong đang vẫy tay gọi hắn. Nhưng trong đầu Phương Vân vẫn còn có một cỗ ý chí mãnh liệt, bằng vào cỗ ý chí này mà hắn cổ động trái tim của mình. Đem một chút máu còn lại từ trái tim lan tỏa đi khắp nơi để miễn cưỡng duy trì nhiệt độ, để cho thân thể của mình không lạnh đi.

- Tặc tử lớn mật! Ngươi muốn làm gì? Cút ngay!

Phía trước truyền đến một âm thanh sẵng giọng, không hề có chút khách khí. Nhưng tầm mắt của Phương Vân lúc này đã rất mơ hồ, căn bản không thể nào phản ứng kịp.

Phịch!

Trong phút chốc, Phương Vân cảm giác mình đã đụng vào một thân thể vô cùng mềm mại.

A!

Trong tai truyền đến một tiếng kinh hô thất thố, nội lực của Phương Vân lúc này đã cạn mất, chẳng qua là dựa vào một cỗ ý chí để duy trì sự tỉnh táo, nhưng lúc này va chạm như vậy thì lập tức trước mắt tối sầm rồi ngất đi.

- Ta tuyệt đối không thể cứ như vậy mà chết đi!

Phương Vân cắn chặt răng, trong đầu hiện lên ý nghĩ này rồi lâm vào trong bóng tối vô cùng.

- Sư muội, ngươi làm sao vậy?

- Sư muội, không sao chứ?

Một nữ đệ tử áo lam hỏi han Lam Đại Nguyệt. Các nàng đang đi trên đường thì người toàn thân là máu này không nói không rằng xông vào trong đội ngũ, rồi đụng vào trong ngực của Lam Đại Nguyệt.

- Ta, ta không sao...

Lam Đại Nguyệt ôm võ giả đã bất tỉnh trong ngực, trên mặt vừa hoảng hốt vừa có chút e thẹn lúng túng. Nàng là một thiếu nữ chưa bị ai chạm qua bao giờ, bây giờ lại bị người khác đụng vào trong ngực. Nàng vừa nhìn lại định ném người này xuống, nhưng nhìn toàn thân lại đầy máu, hiển nhiên cách cái chết không xa nên không đành lòng ném xuống.

Thấy Lam Đại Nguyệt không có chuyện gì, một đám đệ tử Lãnh Nguyệt phái giờ phút này mới chú ý tới nam tử trong ngực nàng.

Người này thoạt nhìn qua vô cùng đáng sợ, da toàn thân bị nổ tung, cả người cũng là máu, ngay cả đầu tóc cũng đầy máu.

- Người này là ai vậy?

- Thật là đáng sợ, toàn là máu không!

Chúng đệ tử Lãnh Nguyệt phái bắt đầu nghị luận.

- Mau tản ra!

Một âm thanh sẵng giọng truyền đến, chúng đệ tử liền tản ra. Chỉ thấy một đạo cô có dung mạo xinh đẹp, thần thái uy nghiêm đang tiến đến.

Nàng nhìn qua huyết y nhân trong ngực Lam Đại Nguyệt, lạnh lùng nói:

- Nhìn dáng vẻ của hắn hình như là bị đuổi giết! Lần này chúng ta đến đây là để diệt trừ con hung thú, đồng thời cứu những người bình thường mắc ôn dịch, những chuyện còn lại không liên quan đến chúng ta. Đại Nguyệt, để hắn xuống, không nên nhiều chuyện làm gì!

- Nhưng mà, sư thúc...

Lam Đại Nguyệt nhìn thoáng qua người trong ngực mình, vẻ mặt không nỡ:

- Người này rõ ràng bị trọng thương, nếu chúng ta không cứu hắn thì hắn sẽ chết...

Phương Vân lúc này còn đang dùng Dịch Hình Hoán Cốt thuật cho nên Lam Đại Nguyệt không có nhận ra hắn.

- Sư muội, nghe lời sư thúc đi. Lai lịch người này không rõ, coi chừng mang đến phiền toái cho chúng ta.

Lam Thải Hà đứng ra nói, trong lòng cũng có chút đành chịu. Sư muội của nàng có tâm tính thiện lương, gặp phải người bị nạn là luôn muốn ra tay giúp đỡ, cũng chính vì vậy mà luôn phải chịu phiền toái.

- Sư tỷ, tất cả mọi người là đồng đạo, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau. Hôm nay người khác khó khăn, nếu như chúng ta cứ đứng nhìn vậy thì khi chúng ta gặp nạn, người khác cũng đứng nhìn thì sao? Sư tỷ, người còn nhớ ở Địch Hoang không? Nếu như không phải Phương Vân không giống chúng ta cứ khoanh tay đứng nhìn thì chẳng phải chúng ta đã bị người của Long Hổ tông giết!

Lam Đại Nguyệt không đành lòng nói.

- Cái này thì...

Lam Thải Hà chỉ còn biết cười cười..

- Không được! Chúng ta đều là nữ đệ tử, mang theo một nam nhân không tiện chút nào!

Nữ đạo cô được gọi là sư thúc khó chịu nói.

- Sư thúc, van cầu ngươi, cứu hắn đi...

Lam Đại Nguyệt cầu khẩn nói:

- Cùng lắm thì chúng ta trị lành cho hắn, sau đó để cho hắn rời đi!

Vẻ mặt nữ đạo cô vẫn lãnh ngạo, không hề có chút dấu hiệu nào. Nữ đạo cô cũng thầm than không thôi, chính vì môn phái quá nuông chiều Lam Đại Nguyệt nàng cho nên mới trêu chọc nhiều phiền toái đến như vậy.

- Sư thúc...cầu xin người, coi như là lời cầu xin cuối của ta ở Lãnh Nguyệt phái trước khi bị gả đi? Được không?

Lam Đại Nguyệt buồn bã nói, vẻ mặt như muốn khóc đi.

Nữ đạo cô nghe vậy thì giật mình một cái, đáy lòng cũng mềm yếu đi.

- Ài, coi như là trả cái nợ của tông phái với nàng!

Nữ đạo cô bất đắc dĩ thở dài trong lòng. Mấy tháng nữa là Lam Đại Nguyệt phải xuất giá đi, nhưng không phải là tình yêu nam nữ tự nguyện mà là vì lợi ích của môn phái, vì lợi ích của Lãnh Nguyệt phái, đành phải hi sinh người đệ tử này.

- Được rồi!

Nữ đạo cô đáp ứng một tiếng, đi tới.

Nội lực của nàng tiến vào trong cơ thể Phương Vân, sau khi tìm tòi một hồi thì nhíu mày lại:

- Thể nội kinh mạch vô cùng rối loạn, máu huyết gần như không còn. Hình như người này đã ăn cấm vật của giới tông phái, Huyết Ma đan.

Kiến thức của nữ đạo cô rộng rãi vô cùng, kiểm tra nội lực một chút liền đoán ra được. Phương Vân chính là sử dụng Huyết Ma đan, cấm vật của giới tông phái. Loại vật này thường được thấy trên người của sát thủ, vì để đạt thành nhiệm vụ mà các sát thủ sử dụng Huyết Ma đan để thực lực tăng vọt lên hoàn thành nhiệm vụ.

Những tên sát thủ này thường chính là vật hi sinh, sau khi dùng Huyết Ma đan có chết hay không thì cũng không sao cả.

- Người này lại là sát thủ!

Nữ đạo cô nhìn thoáng qua Phương Vân, trong lòng càng không vui.

Nghe thấy tên Huyết Ma đan thì các đệ tử Lãnh Nguyệt phái mờ mịt vô cùng. Những nữ đệ tử này nhập thế tục chưa lâu cho nên không hiểu biết nhiều lắm. Đừng nói là biết đến Huyết Ma đan, ngay cả nói đến cũng chưa nghe.

Nữ đạo cô cũng lười giải thích, trực tiếp lấy cách nói đơn giản nhất:

- Căn bản mà nói, hắn đã là người chết!

- A!

Mọi người kinh hô lên.

Đạo cô lại hờ hững nói tiếp"

- Nhưng mà, còn có thể cứu được.

- Ài...

Lam Đại Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cao hứng nói:

- Ta cũng biết sư thúc nhất định có biện pháp!

- Cũng đừng cao hứng quá sớm. Dùng Huyết Ma đan thì căn bản là cửu tử nhất sinh. Theo đạo lý thì hắn đã phải chết vì mất quá nhiều máu, tuyệt đối không sống được. Nhưng mà dường như hắn đã dùng không ít linh dược, thậm chí trong cơ thể còn có linh dược chưa hoàn toàn tan hết. Bởi vì, có những đan dược này nên máu của hắn không có tán hết đi...mặt khác...

Nữ đạo cô nhíu mày:

- Ý chí lực của hắn vô cùng cường đại. Lẽ ra hắn bị thương nặng, lại ít máu như vậy, cho dù có dùng qua linh đan diệu dược thì cũng sẽ vì nhiệt độ quá thấp mà chết. Nhưng mà, trái tim của hắn vẫn còn đập, người này tuy đã hôn mê nhưng hắn vẫn dùng một lực lượng ý chí đáng sợ đè ép trái tim để cho nó đập. Nói một cách khác, hắn đang dùng lực lượng ý chí để truyền máu từ tim đi tới các nơi khác.

- A!

Chúng đệ tử Lãnh Nguyệt phái kinh hô lên. Dùng ý chí lực làm cho trái tim nhảy lên, lực ý chí như vậy quả thật vô cùng đáng sợ!

"Quả nhiên là sát thủ!", nữ đạo cô càng khẳng định suy đoán trong lòng mình, cũng chỉ có những sát thủ mới có lực ý chí đáng sợ như vậy. Trong nội tâm nàng càng không thích Phương Vân hơn.

- Sư thúc, vậy còn có thể cứu hắn không?

Lam Đại Nguyệt thấp giọng nói.

- Trở về tông phái, ta còn một phần đan dược có thể cứu được hắn!

Nữ đạo cô lãnh mạc nói.

- Đa tạ sư thúc!

Lam Đại Nguyệt vui vẻ hẳn lên, đối với thái độ của sư thúc thì nàng không hề để ý:

- Ta cũng biết sư thúc đối với ta rất tốt!

- Đừng nói nhiều nữa. Hiện tại, mau đem hắn rời đi, trở về bên trong tông hãy chữa trị. Nếu không, khi người đuổi giết hắn tới đây thì chúng ta cũng càng khó tránh liên lụy!

- Vâng, sư thúc!

Chúng đệ tử Lãnh Nguyệt phái đáp ứng nói, sau đó phải bỏ qua hành động lần này để về. Nếu còn ở lại rồi để một thế lực như Long Hổ tông tìm tới cửa thì không còn cách nào đi cả.

- Đi thôi, mau đi!

Nữ đạo cô nhận lấy Phương Vân từ trong ngực của Lam Đại Nguyệt, sau đó mang theo mọi người phi thân rời đi.
Bình Luận (0)
Comment