Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 272

Phương Vân ngây ngốc, hắn cũng không ngờ rằng con hầu tử ham chiến này lúc đi lại dứt khoát như thế, không hề có chút chần chờ nào cả.

Hầu tử vừa đi thì ba đại Yêu Vương lập tức quát to một tiếng. Nó đi như vậy thì chẳng phải là giao hung thần này cho ba người bọn họ sao.

Nơi có con người sinh sống thì tất sẽ tạo thành địa bàn của mỗi người, nơi Yêu tộc sống ắt cũng sẽ có địa bàn của riêng từng Yêu tộc. Mặc dù mười hai Yêu Vương cùng tứ đại Viên Vương đều là Yêu Vương của Yêu tộc, nhưng lúc bình thường không ai hợp nhãn ai cả.

Tứ đại Viên Vương đều cảm thấy mười hai Yêu Vương không có bản lãnh, không có tư cách ngồi cùng hàng với mình; Mười hai Yêu Vương thì cảm thấy tứ đại Viên Vương lúc nào cũng đưa lỗ mũi hướng lên trời, ngay cả lệnh của Yêu Hoàng cũng không có phản ứng là mấy, cũng không hợp mắt.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, nên hầu tử mới trực tiếp gọi Hỏa Long yêu vương là con lươn, không hề có ý tôn trọng nào. Mà ba đại yêu vương vào lúc hầu tử xuất thủ đối phó Phương Vân cũng không hề có ý ra tay giúp đỡ!

Vào lúc ba đại Yêu Vương đang hao tổn tâm trí nghĩ cách đối phó, Phương Vân thấy hầu tử rời đi thì cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bạch Mục Thần Thông cực kỳ hao tổn tinh thần cùng nội lực, hơn nữa tính chính xác cũng quá kém, tốc độ không nhanh, có thể dễ dàng tránh được. Lấy thực lực của Phương Vân thì nhiều nhất chỉ phát ra được mười chiêu Bạch Mục Thần Thông!

Hầu tử chưa biết thực hư thì đã vội vàng rút đi, điều này làm cho Phương Vân thở phào nhẹ nhõm:

- Cũng không biết cây côn của hầu tử làm bằng cái gì, ngay cả Bạch Mục Thần Thông của Phỉ cũng không làm gì được nó!

Phương Vân nhớ tới lúc phát ra Bạch Mục Thần Thông bắn trúng cây côn của hầu tử thì nhớ cây côn này chỉ bị chấn bay ra ngoài, chứ không hề bị hao tổn gì.

- Thôi, mặc kệ đi! Bây giờ phải lo lập chiến công đã, ta bị ba đại Yêu Vương cùng hầu tử này trì hoãn quá lâu rồi. Loại cơ hội đại chiến Mãng Hoang quy tụ mấy trăm vạn đại quân đồng thời có cả ba vị Võ hầu như thế này không phải lúc nào cũng có! Ta phải nắm chắc lấy để mà lập công!

Mặc dù biên cảnh của Đại Chu hoàng triều chiến loạn liên miên không ngừng, nhưng quy mô lại tương đối nhỏ. Bình thường cũng chỉ do Bình dân hầu hoặc Quý tộc hầu thống lĩnh mà thôi, xa xa không thể so sánh được với lần này!

Thân hình thoáng một cái, Phương Vân lại xông vào đại quân Yêu tộc. Hiện tại hắn đã hoàn toàn nắm giữ được lực lượng của Phỉ, lòng tin cũng tăng vọt lên.

Rống!

Sau tiếng gầm thét đó, lại có tiếng thiền hát "kim", "cương" bắn tán loạn ra. Tất cả Yêu tộc trong phạm vi ngàn trượng đều ngã lăn ra! Thân hình lại hơi động, Phương Vân lần nữa hiện ra ở một chiến tuyến cách đó mấy dặm, nơi hắn đi qua thây chất thành đống. Phỉ do Phương Vân hóa thân lúc này đã không còn là hung thú ôn dịch nữa mà là một con hung thú giết chóc!

Độc ôn dịch cho Phỉ phát trên người ra cũng có hiệu quả trong chiến tranh, nhưng lại xa xa không thể nào so sánh được với tiếng thiền hát Phật tông của Phương Vân. Hơn nữa hiệu lực cũng quá chậm, ngoài ra còn có thể ảnh hưởng đến quân của bên mình, đây là điều Phương Vân không hề muốn!

- Ngăn cản hắn!

Ba đại Yêu Vương không dám chậm trễ. Nếu như thật sự để cho Phương Vân tàn sát bừa bãi làm cho đại quân Yêu tộc tan tác thì khi Yêu Hoàng tra cứu, chắc chắn ba người bọn họ không thể nào thoát tội được.

- Hủy diệt yêu long!

- Yêu thần chi thủ!

- Hám sơn yêu chưởng!

Ba đại Yêu Vương không hề nói lời nào, dùng tuyệt học của mình trực tiếp đánh xuống:

- Ha ha ha, lại là ba đầu Yêu Vương các ngươi!

Phương Vân sau khi chiến đấu với hầu tử xong thì kinh nghiệm chiến đấu tăng lên không ít. Hắn cũng biết mình có ra tay thì cũng không đánh tới ba con Yêu Vương ở trên trời cao, cho nên trực tiếp đem hai kiện Địa Nguyên pháp khí hướng lên trên đỉnh đầu, sau khi phát ra quang màng bảo vệ toàn thân thì trực tiếp đi về phía trước.

Ầm! Ầm! Ầm!

Thế công của ba đại Yêu Vương không ngừng đánh xuống, làm cho quang màng trên đỉnh đầu Phương Vân chấn động không thôi. Nhưng mà, thực lực của ba đại Yêu Vương không hề mạnh như hầu tử, ngay cả hầu tử còn không đánh vỡ được phòng ngự của Phương Vân, nói chi là ba đại Yêu Vương này.

Rống!

Tiếng quát của Phương Vân như sấm gào thét vậy, nơi âm ba đi qua thì tất cả Yêu tộc như cây cỏ bị khô héo vậy, ầm ầm ngã xuống.

Ùng ùng!

Đột nhiên trong lúc này có một cỗ lực lượng đáng sợ bức bắn ra cả bầu trời, thiên địa trong nháy mắt đã trở nên tối đen như mực. Theo sát phía sau thì bầu trời vang lên tiếng răng rắc như muốn gãy ra vậy, vô số đạo thiên lôi như những con rắn nhỏ tạo thành mạng nhện, phát tán ra khắp nơi.

Biến cố này lập tức hấp dẫn mọi sự chú ý.

Trong bóng tối, tất cả mọi người phảng phất còn nghe được tiếng quát của hầu tử:

- Ăn một gậy của gia gia ngươi đây!

Tiếng rên rỉ cùng với tiếng hét thảm của bốn con thiên long từ trong bóng tối truyền đến. Phương Vân quay đầu nhìn lại thì liền thấy ở ngoài mấy chục dặm, bốn con thiên long viễn cổ kéo theo một chiến xa như mặt trời đang như lưu tinh từ trên trời rơi xuống dưới.

- Dương Hoằng bị thương.

Phương Vân giật mình nhìn ra phía nam, nhất thời hơi hoảng loạn.

Dương Hoằng ngay một khắc ban nãy dường như bởi vì dị tượng mà phân tâm, rồi hầu tử nắm bắt cơ hội liên hiệp với tam đại Viên Vương khác mà cùng triển khai thế công!

Phương Vân còn chưa có hồi phục tinh thần lại thì trong tai đã nghe được một âm thanh nổ khiến cho thiên băng địa liệt!

Ầm!

Một đám lôi vân ở trên bầu trời nổ tung ra, rồi trong cái lôi vân khổng lồ đó có hai bóng đen đáng sợ như tên bắn bắn ra ngoài.

- Đi! Đi mau!

Một âm thanh vang dội khắp thiên địa. Âm thanh này vô cùng hoảng sợ, vô cùng lo lắng!

Nghe thấy âm thanh này thì cả đại quân Yêu tộc liền rối loạn cả lên.

- Là Kính Thiên đại nhân!

Ba đại Yêu Vương đang tấn công Phương Vân, nhưng sau khi nghe được giọng nói này thì hoảng sợ vô cùng. Âm thanh của Kính Thiên Yêu Hoàng lo lắng như thế, cho thấy đã có chuyện đáng sợ xảy ra.

- Đại quân Yêu tộc nghe lệnh. rút lui!

Một âm thanh khác kêu lên, âm thanh này cũng hoảng loạn vô cùng.

- Là Lay Thiên đại nhân!

Sơn Nhạc yêu vương nhận ra được giọng nói này, sự việc phát sinh quá nhanh, khiến cho tay chân của nó còn có chút luống cuốn, không biết làm gì cả.

- Toan Nghê* đại nhân đâu? Sao lại không thấy Toan Nghê đại nhân!

Sơn Nhạc yêu vương bỗng nhiên thấp giọng lẩm bẩm. Nghe thấy lời này thì cả Hỏa Long yêu vương cùng Hắc Lân yêu vương trắng bệch cả mặt ra, đồng thời giật mình. Sơn Nhạc yêu vương nói xong thì tựa hồ cũng ý thức được điều gì đó, gương mặt trở nên trắng như người chết.

- Không phải...không phải...như vậy chứ!

Sơn Nhạc yêu vương cà lăm nói, toàn thân bị cái ý nghĩ này mà sợ cả lên. Cái ý nghĩ này quá kinh người rồi! Mặc dù nó là Yêu vương, nhưng khi nghĩ đến điều này thì không khỏi có cảm giác như đang hồn phi phách tán, thật là đáng sợ!

- Đi mau!

Hỏa Long yêu vương không còn tâm tình đối phó với Phương Vân nữa, nhanh chóng bắt lấy bả vai của Sơn Nhạc yêu vương cùng Hắc Lân yêu vương, sau đó bay về sâu trong Mãng hoang. Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, ngay cả hai đại Yêu Hoàng cũng kinh hoảng bất an, muốn chạy trốn thì mấy tên Yêu Vương bọn họ cũng không có tư cách dừng lại!

- Kính Thiên yêu hoàng! Lay Thiên yêu hoàng! Các ngươi muốn chạy đi đâu?

Một âm thanh hùng hồn mà uy nghiêm giống như lôi đình vậy, bỗng nhiên phát ra chấn động cả trời đất. Âm thanh này vừa phát ra thì mây đen trong hư không bị nổ tung, bầu trời quang đãng trở lại. Rồi có hai thân ảnh to lớn, khí tức như sấm đang đứng yên trên bầu trời của chiến trường.

Hai người này đúng là Dũng Vũ hầu cùng Liệt Vũ hầu đã biến mất lúc nãy. Trên người của hai người có hoàng kim chiến giáp lấp lánh, lúc này trông y như là chiến thần vậy. Trên mặt, khôi giáp của bọn hắn dính đầy máu, trên chiến giáp hoàng kim cũng có những vết sâu vô cùng, hiển nhiên vừa trải qua một trận đại chiến!

Mà ở trước người của Dũng Vũ hầu cùng Liệt Vũ hầu chính là Thần Vũ hầu có thực lực mạnh nhất, người này giờ đây giống như một vị thần vậy, đang đứng yên trong hư không. Trên người Thần Vũ hầu không mặc chiến giáp hoàng kim giống như hai vị Võ hầu kia, mà là một bộ chiến giáp màu đỏ tía. Ở hai vai, bộ ngực cùng các đốt ngón tay của chiến giáp này đều có những những ký ấn hình rồng, ngay cả mũ của chiến giáp cũng có hình rồng!

Trọn bộ chiến giáp cao khoảng tám thước, lúc mặc trên người của Thần Vũ hầu thì tỏa ra một cỗ khí tức hoa lệ, cùng với một cỗ khí phách và tôn quý lạ thường!

Thần sắc của Thần Vũ hầu bình tĩnh, hơi thở trầm ổn, trên người không hề có chút thương thế hay vết máu nào. Dưới chân của hắn đang đạp trên đầu một con quái thú tựa như sư tử nhưng không phải sư tử, tựa như rồng mà không phải rồng. Con quái thú này có đầu màu vàng, thần thái dữ tợn mà uy nghiệm, to lớn vô cùng. Từ trên người của nó đang chảy ra một cổ huyết thủy màu hoàng kim, giống như là con suối vậy, không ngừng theo tứ chi, đuôi, bộ lông chảy ào ào xuống dưới.

Đầu quái thú này không nhúc nhích, hiển nhiên đã chết đi!

- Toan Nghê đại nhân!

Thấy con quái thú dưới chân Thần Vũ hầu, trận doanh Yêu tộc phát ra những tiếng gào thét bi thảm. Chỉ trong nháy mắt mà tất cả đại quân Yêu tộc đã tan tác, con nào con nấy đều bỏ chạy sâu vào trong Mãng hoang.

Không khí thảm thiết buồn bã giờ phút này bao phủ cả đại quân Yêu tộc. Có thể nói từng Yêu Hoàng đối với Yêu tộc là những tồn tại quý giá vô cùng! Mà hiện tại, lại có một Yêu Hoàng vẫn lạc ở trong chiến tranh, đây quả là một sự đả kích lớn đối cả Yêu tộc.

Yêu tộc Mãng Hoang không thể nào so với nhân tộc được, số lượng bọn họ thua xa nhân loại. Muốn dưỡng dục ra một Yêu Hoàng mới còn không biết cần bao nhiêu thời gian nữa!

- Thần Vũ hầu, cư nhiên lại lợi hại như vậy!

Phương Vân nhìn vị Thần Vũ hầu chân đang đạp trên đầu Toan Nghê yêu hoàng, khí khái hiên ngang thì không khỏi khiếp sợ. Cái khí tức mà vị Võ hầu này đang tỏa ra chính là cực đoan bá đạo cùng lãnh khốc không thôi.

- Kính Thiên yêu hoàng! Lay Thiên yêu hoàng! Toan Nghê yêu hoàng đang ở đây, các ngươi không đi theo hắn sao!

Thần Vũ hầu một chân đạp lên Toan Nghê yêu hoàng, mắt thì nhìn về phía trước. Trong mắt của hắn hiện lên hàn quang, đột nhiên bàn tay của hắn tạo thành trảo đưa về phía trước. Kính Thiên yêu hoàng cùng Lay Thiên yêu hoàng đang bỏ chạy thì cả không gian mấy ngàn trượng xung quanh hai người bị vặn vẹo lại, giống như có một cỗ lực lượng nào đó đang cách ly không gian hai người đang đứng với không gian bên ngoài vậy.

Từ trong cổ không gian cách ly này lại tỏa ra một cỗ hấp lực kỳ lạ, làm cho Yêu lực của hai vị Yêu Hoàng này không ngừng tỏa ra bên ngoài.

- Đế Nghiêu chiến giáp! Nhân Hoàng lại đem Đế Nghiêu chiến giáp cho ngươi lặng lẽ tới Mãng hoang! Thần Vũ hầu, ngươi lại còn giết Toan Nghê yêu hoàng, ngươi đã giết hắn rồi! Các ngươi muốn xảy ra đại chiến thật sao?

Kính Thiên yêu hoàng gầm thét lên, trong cơ thể hắn đang tỏa ra một cỗ ánh sáng đen nhánh, điên cuồng kháng cự lại lực hút ở bên ngoài!

Đế Nghiêu là một đại Đế trong Ngũ Đế! Theo như trong truyền thuyết thì chính là người đã đè ép cả Yêu tộc ở Mãng hoang, mà bộ chiến giáp Thần Vũ hầu đang mặc trên người đúng là chiến giáp của Đế Nghiêu thượng cổ!

Ngũ Đế chiến giáp đúng là để chỉ chiến giáp chinh chiến của năm vị đại Đế thượng cổ! Theo thứ tự là Đế Dự chiến giáp, Đế Nghiêu chiến giáp, Đế Thuấn chiến giáp, Đế Vũ chiến giáp, cùng Đế Thang chiến giáp!

-----------------------

* Toan Nghê: Sửa lỗi ở các chương trước, các chương trước thì bên Yêu tộc cử ra ba Yêu Hoàng là Kính Thiên, Lay Thiên cùng Cực Nghê, nay sửa lại thành Toan Nghê.
Bình Luận (0)
Comment