Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 281

Ba ngày sau, đã có một tòa thành khổng lồ ập vào mắt của Phương Vân. Đồng thời lúc này có âm thanh đạm mạc của Lý Ức Huyền truyền đến:

- Đã đến kinh thành rồi, ngươi muốn theo ta thấy Phu Tử trước hay là về nhà trước?

Phương Vân do dự một chút, thản nhiên nói:

- Về nhà!

Đã quá lâu rồi chưa về nhà, Phương Vân sờ sờ phong thư của đại ca ở trong ngực. Cho dù là đại ca hay là hắn thì điều quan trọng nhất đối với hai người không phải là công pháp võ đạo, cũng không phải là tu vi, mà là mẫu thân ở trong nhà!

Nhập ngũ cũng đã gần một năm rồi, Phương Vân chưa bao giờ rời khỏi nhà lâu như thế. Nhớ tới mấu thân trong nhà thì trong lòng Phương Vân không khỏi dâng lên cảm giác ấm lòng: "Mẫu thân, hài nhi đã là đại tướng quân rồi! Đại ca hẳn là không kém bao nhiêu đâu. Sau này, hãy để hài nhi và đại ca chăm sóc cho mẫu thân sao!"

Về phần Phu Tử, Phương Vân cũng đã nghĩ thông rồi: Trọng sinh hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là quý trọng điều trước mắt!

- Đến rồi, ngươi trở về trước đi. Ba ngày sau ta sẽ tới đón ngươi!

Lý Ức Huyền đang ở trong không trung bỗng nhiên run lên một cái, liền để Phương Vân rơi xuống. Phương Vân cũng không để ý chút nào, nội lực khẽ run lên, liền như một con bướm đáp nhẹ xuống đất.

Cách đó không xa là một cửa thành rộng lớn màu vàng óng, hai bên có cấm quân được võ trang đang quan sát dòng thương lữ liên miên vào không dứt.

Phương Vân nhìn một cái rồi cất bước hòa vào dòng người. Khi đi qua cửa thành thì đi về phía Tứ Phương hầu phủ.

- Thiếu gia trở về!

Trong Phương phủ đã sớm kết hoa giăng đèn, dường như đã biết tin tức Phương Vân sẽ về kinh thành cho nên chuẩn bị trước. Phương Vân vừa mới xuất hiện thì cả Phương phủ náo nhiệt hẳn lên. Người hầu, nha hoàn, hộ vệ, tỳ nữ đều tới vây quanh, vẻ mặt vui mừng.

- Thiếu gia, người đã trở về rồi!

Lương bá vốn đã đứng chờ ở cửa từ lâu. Gần một năm không thấy, đầu của Lương bá đã bạc đi không ít, khóe mắt cũng nhiều nếp nhăn. Phương Vân nhìn vị quản gia của Phương phủ này, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác thổn thức. Nếu như nhớ lại thì trước khi hắn và đại ca ra đời, Lương bá đã bắt đầu hầu hạ Phương gia rồi. Đối với vị quản gia này, Phương gia cũng mang ơn rất nhiều.

- Trong túi không gian của ta còn không ít đan dược thượng phẩm. Lương bá mặc dù không biết võ công, sau khi dùng không thể tăng nội lực, nhưng để cường hóa thân thể thì vẫn còn được.

Phương Vân thầm nghĩ trong lòng.

Lương bá vốn là người hầu trong nhà mẫu thân, từ lúc mẫu thân còn là tiểu thư thì đã đi theo hầu hạ. Tu vi của Phương Vân lúc này đã cao, liếc mắt một cái có thể nhận ra Lương bá chỉ là người bình thường, không hề biết võ công.

- Linh nhi ra mắt ca ca!

Lúc này có một âm thanh dễ nghe từ bên trong truyền ra. Phương Vân khẽ động, liền theo tiếng nhìn lại. Chỉ thấy Lục Tiểu Linh thân mặc một bộ quần áo màu hồng, đang chạy ra rồi đứng bên cạnh Lương bá.

Lục Tiểu Linh sớm được Hoa Dương phu nhân nhận làm con nuôi. Lúc Phương Vân ở quân doanh đã nhận được tin tức của Trương Anh nói rằng Hoàng Hậu nương nương cũng vô cùng thích nàng, ban cho nàng danh hiệu Ngọc Linh quận chúa.

Nàng với Lục Vũ vốn xuất thân con nhà quan lại, nếu như không phải cảnh nhà thảm biến thì cũng là thiên kim đại tiểu thư. Vì nàng với Lục Vũ lang thang ở ngoài nhiều năm, cho nên vào lúc Phương Vân thấy nàng ở mỏ, nàng không những gầy yếu mà còn có khuôn mặt đen đen. Sau khi vào Phương phủ, được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ, cũng không làm việc gì nặng cho nên đã có phong thái lại, ngày càng yêu kiều hơn.

Mặc dù chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng Lục Tiểu Linh đã hiển lộ ra dung mạo một mỹ nhân. Tin tưởng sau một thời gian, nàng tất nhiên là một đại mỹ nhân.

Lục Tiểu Linh rụt rè nhìn Phương Vân, mặc dù chính Phương Vân đã mang nàng vào trong Phương phủ, nhưng tình cảm không thể nào bằng được với Hoa Dương phu nhân. Cho nên lúc Phương Vân nhìn sang, ánh mắt lập tức né tránh đi, giống như bị chấn sợ vậy.

- Ha hả.

Phương Vân cười cười, tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ của Lục Tiểu Linh, đi về phía trước:

- Đi thôi, cứ đứng ở cửa vậy thì người khác sẽ chê cười.

Đại Chu hoàng triều, nam tử được mười tám tuổi thì có thể thừa kế tước vị, cũng có thể thành gia lập nghiệp. Mà nữ tử thì còn sớm hơn nam nhiều lắm, mười lăm tuổi thì đã có thể nói đến chuyện cưới hỏi. Nói cách khác, Lục Tiểu Linh qua một năm nữa là có thể bàn chuyện cưới hỏi rồi.

Bị bàn tay to của Phương Vân nắm đi, Lục Tiểu Linh cũng an tâm đi không ít. Nàng biết Phương Vân dùng hành động này để nói lên đã xem nàng như người thân của mình, nhưng rất nhanh khẽ run lên. Nàng vốn xuất thân từ nhà Nho, thụ lễ nam nữ thụ thụ bất thân, bị Phương Vân nắm lấy nên đã sớm rút về, nhưng khí lực của nàng sao có thể bằng được với Phương Vân. Rút mấy cái cũng rút không ra, trong lòng cũng đành buông tha cho. Nhưng mà, dù sao nàng vẫn chưa để nam tử nào nắm tay ngoại trừ đại ca Lục Vũ, cho nên khi bị Phương Vân nắm đi thì không khỏi đỏ mặt lên, vội cúi đầu xuống để không ai nhìn thấy.

Phương Vân lại không suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn đã đáp ứng với Lục Vũ thì tự nhiên phải thực hiện. Ở trong lòng hắn, mặc dù Lục Tiểu Linh đã trưởng thành không ít, nhưng đối với hắn thì vẫn là cô bé mười ba tuổi yếu ớt đứng ở trong mỏ cần phải bảo vệ kia. Nàng là muội muội của Lục Vũ, Phương Vân cũng đem nàng trở thành muội muội của chính mình.

Vẻ mặt Lục Tiểu Linh e lệ, may là sau khi đi qua cổng thì Phương Vân đã buông nàng ra.

- Lương bá.

Phương Vân lấy mấy viên đan dược thượng phẩm từ trong túi không gian ra, đặt ở lòng bàn tay:

- Lúc ta gia nhập quân đội, nhân duyên tế hội cho nên được một ít đan dược. Lương bá là quản gia lâu năm của Phương gia chúng ta, chúng ta cũng không có gì báo đáp cho ngài. Nơi này có mấy viên đan dược thượng phẩm, cũng là tâm ý của ta. Sau khi dùng thì thân thể của ngài sẽ tráng kiện hơn, trì hoãn già yếu.

Phương Vân vừa nói thì đem năm viên đan dược thượng phẩm bỏ vào lòng bàn tay Lương bá.

- Thiếu gia...

Vẻ mặt Lương bá kích động.

- Lương bá, người đã chăm sóc ta và đại ca cùng lớn lên. Chút đồ này cũng không đáng gì, người cứ thu nhận đi!

Phương Vân cười cười, nói:

- Thật ra thì ta cũng có chút tư tâm. Tương lai ta mà có hài tử thì còn chờ Lương bá chiếu cố chúng đây!

Nghe thấy Phương Vân nói mấy lời này, Lục Tiểu Linh cúi đầu xuống, trên mặt bỗng nhiên đỏ trở lại.

Lương bá nghe vậy, lắc đầu cười cười, hít vào một hơi:

- Vậy thì ta nhận, cảm ơn thiếu gia!

Phương Vân cười cười, xoay người rời đi.

Sau khi tắm rửa thay quần áo tẩy đi phong trần một đường dài, rồi mặc vào hoa phục sĩ tử, đầu đội tử kim quan, Phương Vân đã từ đại tướng quân đẫm máu sa trường trở lại thành một sĩ tử hầu phủ.

Phương Vân sửa sang quần áo lại, liền đi về gian phòng của Hoa Dương phu nhân để tiếp kiến. Nhưng mà khi Phương Vân tiến vào thì lại không thấy mẫu thân, chỉ thấy có mấy người nha hoàn đang sửa sang lại gian phòng của Hoa Dương phu nhân.

Thấy Phương Vân đi vào, hai nha hoàn vội vàng quỳ gối hành lễ:

- Ra mắt thiếu gia!

- Ừ.

Phương Vân gật đầu, nhìn lướt qua:

- Phu nhân đâu?

- Bẩm thiếu gia, nương nương triệu kiến, phu nhân đi rồi ạ.

Một nha hoàn trả lời.

Trong hoàng cung của Đại Chu hoàng triều, các nương nương, phi tần trong hoàng cung vì không muốn tịch mịch nên thông thường có cử hành chút yến tiệc để chiêu đãi các vị phu nhân trong kinh. Thứ nhất là giải buồn, thứ hai là mượn cơ hội mượn hơi các vị phu nhân, đại phu nhân để nâng cao địa vị của mình trong cung.

Các yến tiệc này ngoài mặt thì cười cười vui vẻ, hòa khí vô cùng, nhưng đao thương ảnh kiếm ẩn chứa bên trong lại không hề thua kém ở ngoài chiến trường chút nào!

Hoa Dương phu nhân tham dự yến tiệc cũng không phải là một hay hai lần, Phương Vân cũng không cảm thấy kỳ quái gì. Đi được mấy bước, đột nhiên Phương Vân nghĩ đến điều gì đó, nhíu nhíu mày, hỏi:

- Phu nhân vào cung từ lúc nào?

Hai nha hoàn thấy Phương Vân cau mày, cho là hắn đã phát hiện ra điều gì thì run cả lên, thần sắc có chút cứng ngắc:

- Bẩm thiếu gia, từ buổi sáng ạ!

- Hử?

Ánh mắt Phương Vân bén nhọn cỡ nào cơ chứ, nhìn thấy hai người nha hoàn run lên thì lập tức cảm giác được có vấn đề. Hơi trầm ngâm một chút, lạnh giọng quát lên:

- Lúc ta không ở kinh thành, chẳng lẽ mấy người phu nhân các Hầu phủ kia lại tới tìm phiền toái với mẫu thân?

- Thiếu gia thứ tội.

Thân thể hai nha hoàn run lên, vội vàng cúi đầu:

- Phu nhân đã sớm nói qua, nếu như thiếu gia trở lại thì hãy nói là sẽ về mau. Còn những chuyện khác thì không thể nói với thiếu gia!

- Hử?

Nghe thấy hai nha hoàn nói vậy thì Phương Vân liền biết mình đã đoán trúng. Lập tức có một ngọn lửa vô danh từ trong lòng bốc lên:

- Những đồ không biết sống chết này! Vào lúc đại ca và ta còn bé, phụ thân ở biên cương xa xôi, mẫu thân yếu thế thì các đồ này đã làm khó cho mẫu thân, khắp nơi điều nói nặng, nhục nhã mẫu thân. Hiện tại ta cùng đại ca làm đại tướng quân, phụ thân có thực lực của Võ hầu mà còn dám tới tìm phiền toái! Thật là không biết sống chết.

Phương Vân giận tím mặt, mẫu thân chính là nghịch lân lớn nhất của hắn! Hắn hôm nay đã làm đại tướng quân, chỉ không lâu nữa là sẽ phong vương bái hầu, vậy mà còn có người dám đụng tới Phương gia!

- Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt Phương Vân như tia chớp, quét hai người một cái, trầm giọng nói.

- Thiếu gia bớt giận, phu nhân có nói tính tình thiếu gia dễ xúc động. Nếu như biết chuyện thì sẽ có chuyện cho nên không thể nói được ạ!

Hai người thấy Phương Vân tức giận, vội vàng quỳ xuống.

- Các ngươi…

- Ca ca, đừng trách cứ các nàng nữa! Muội biết chuyện gì xảy ra!

Ngay lúc này có một âm thanh truyền đến. Phương Vân quay đầu lại thì liền nhìn thấy Lục Tiểu Linh đang đi tới, hai nắm tay nàng nắm chặt lại. Môi của nàng còn hơi bậm lại, thân thể cũng khẽ run lên, dường như có chút khẩn trương.

- Tiểu quận chúa, không thể nói!

Hai nha hoàn vội nói.

- Hử?

Phương Vân trừng mắt lên:

- Các ngươi còn không mau đi xuống!

Hắn trước giờ ở trong hầu phủ luôn có tình hòa khí, đối với hạ nhân cũng rất ít tức giận. Nhưng hắn vừa mới lập được công lớn ở Mãng hoang, trở lại kinh thành là để nhận thụ ấn của đại tướng quân, đây vốn là chuyện vui. Nhưng không ngờ rằng, vừa mới tới hầu phủ thì đã nghe tin mẫu thân bị làm khó, hỏi sao trong lòng không tức giận được.

Bản thân Phương Vân ở trên chiến trường chinh chiến một năm, bây giờ trên người cũng mang theo sự uy nghiêm cùng khí thế mãnh liệt. Hắn chỉ trừng mắt một cái thì hai nha hoàn sợ hết hồn hết vía, có một cảm giác kinh hãi trong lòng. Cả hai cũng không dám nói gì nữa, vội vàng lui xuống.

- Tiểu Linh, nói đi. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Phương Vân hỏi.

Lục Tiểu Linh đi theo Hoa Dương phu nhân rất nhiều, rất được mẫu thân yêu thích. Hơn nữa nàng còn hay theo mẫu thân đi vào trong cung, ra mắt Hoàng Hậu nương nương, nên chắc chắn biết được nhiều điều.

Nhận được sự khích lệ của Phương Vân, Lục Tiểu Linh lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói:

- Vâng, đúng là Hiển Hoa phu nhân!

- Lại là con đàn bà này!

Phương Vân nhướng mày, hai hàng lông mày tụ lại giống như hai thanh đao, hiển lộ ra một cổ sát khí lành lạnh.

- Sau khi ca ca đi, mẫu thân vẫn được an ổn trong một thời gian ngắn. Nhưng từ sau khi Anh Vũ hầu được sắc phong, Hiển Hoa phu nhân cùng mấy vị phu nhân khác luôn tới kiếm mẫu thân tìm phiền toái.

Lục Tiểu Linh nói.

Phương Vân hơi trầm ngâm, lập tức hiểu được, trong lòng cười lạnh nói: "Ta nói lá gan nữ nhân này làm sao lớn như vậy, thì ra là cấu kết lại Anh Vũ Hầu Dương Hoằng!"

Phương Vân không nói hai lời, thân hình thoáng một cái, lập tức hóa thành một đạo hắc ảnh hướng Bình Đỉnh Hầu phủ đi.

- Ca ca.

Lục Tiểu Linh cũng không nghĩ tới, Phương Vân nói đi là đi, chỉ gọi gọi một tiếng, đã không thấy bóng dáng Phương Vân đâu cả.
Bình Luận (0)
Comment