Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 284

- Hài nhi ra mắt mẫu thân!

Phương Vân bước nhanh đến, sau đó cung kính đứng bên cạnh chiếc xe ngựa.

Mặc dù Phương Vân lúc trước còn vô pháp vô thiên, bá đạo vô cùng trước mặt Hiển Hoa phu nhân; nhưng trước mặt Hoa Dương phu nhân thì hắn không phải là vị tướng quân uy nghiêm nào cả, cũng không phải là cường giả Địa Biến cảnh thực lực rung trời, mà chỉ là một hài tử hiếu thuận cung kính, không dám ngỗ nghịch với mẫu thân!

Bức màn che khẽ vén lên, Hoa Dương phu nhân từ trong xe nhìn về Phương Vân, hai hàng lông mày hơi cau lại.

Phương Vân cúi đầu xuống, một tiếng cũng không dám nói. Hắn cũng biết mình đã làm ra chuyện gì, lấy tính tình của mẫu thân thì tuyệt đối không tha thứ cho mình dễ dàng được!

Hoa Dương phu nhân nhìn Phương Vân, việc mà Phương Vân làm lần này quá mức rồi, quá lỗ mãng, quá thiếu suy tính! Nàng vừa mới trở về phủ, nghe tin thì đã chạy đến đây! Việc này nếu không giải quyết tốt thì chính là tai họa a!

Đôi môi Hoa Dương phu nhân giật giật, vốn theo tính tình của nàng thì phải giận dữ mắng Phương Vân. Nhưng nàng bỗng lắc đầu, thở dài một tiếng rồi nói:

- Vân nhi, lên đây đi!

Vừa dứt lời thì nhẹ buông màn che xuống, không nói thêm gì nữa.

Trong lòng Phương Vân hơi run, vội vàng ngẩng đầu lên. Do dự một chút, Phương Vân cũng đi lên chiếc xe ngựa.

- Trương lão, trở về phủ đi!

Hoa Dương phu nhân ngồi yên trong xe, nói với người phu xe.

- Vâng, phu nhân!

Cái roi vung lên một cái, chiếc xe ngựa đã quay trở lại Tứ Phương hầu phủ.

Trong xe yên tĩnh vô cùng, Phương Vân nhìn mẫu thân một cái. Một năm không gặp, nếp nhăn ở khóe mắt mẫu thân đã nhiều hơn rất nhiều, Phương Vân đau xót trong lòng, cúi đầu xuống:

- Mẫu thân, thật xin lỗi!

Hoa Dương phu nhân nghe thế thì ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Phương Vân. Hiểu con không ai bằng thân sinh, nghe thấy câu này của Phương Vân thì Hoa Dương phu nhân sao không rõ bản thân Phương Vân vẫn không cho việc mình làm là sai chứ. Nếu như cảm thấy sai thì Phương Vân sẽ không nói là "Thật xin lỗi" mà phải là "Mẫu thân, hài nhi sai rồi!"

"Vân nhi đã trưởng thành rồi!", trong lòng Hoa Dương phu nhân có trăm ngàn cảm xúc đang ngổn ngang, cũng có chút vui sướng cùng hi vọng. Nàng mặc dù biết người mẫu thân không thể nào vĩnh viễn che chở hài tử, nhưng trong lòng Hoa Dương phu nhân vẫn hi vọng sẽ kéo dài được sự che chở của mình hơn.

- Vân nhi!

Hoa Dương phu nhân cảm khái nói:

- Con đã trưởng thành rồi, bây giờ cũng là đại tướng quân của triều đình, cũng tự có ý nghĩ của mình, bản thân cũng không cần mẫu thân che chở nữa! Chuyện này, mẫu thân cũng không muốn hỏi nhiều, mẫu thân chỉ có một câu muốn hỏi: Chuyện này có thể mang đến tai họa gì cho Phương gia không?

Phương Vân nghe thấy mẫu thân nói như vậy thì mặt hơi tái đi. Hắn vội vàng quỳ xuống trước mặt Hoa Dương phu nhân, nói:

- Mẫu thân, cho dù hài nhi làm tướng quân hay vương hầu thì vĩnh viễn cũng là hài tử của mẫu thân! Mẫu thân yên tâm, hài nhi làm chuyện đều có suy tính, tuyệt không làm hại đến Phương gia!

- Như vậy thì ta an tâm!

Hoa Dương phu nhân gật đàu, trên mặt nở nụ cười hiền hòa. Nàng vươn cánh tay ra sờ sờ đầu Phương Vân, nhẹ giọng nói:

- Vân nhi, mẫu thân cũng không có ý trách cứ con. Lúc ở Tam Đường Hội Thẩm con luận tội Dương Hoằng, mẫu thân đã biết con làm việc có lúc nhìn qua rất là lỗ mãng, nhưng trên thực tế đã có suy tính cẩn thận!

Hoa Dương phu nhân nói xong thì ngẩng đầu lên, khẽ nói:

- Mẫu thân biết con làm việc thì chắc chắn có lý do. Nhưng mẫu thân cũng muốn nói cho con một việc: Phú quý vô thường, khắp kinh thành này có rất nhiều phủ đệ vương hầu. Từng phủ đều có bài biển ( bảng hiệu) riêng, nhưng cũng hay đổi qua đổi lại, thay cái cũ đổi cái mới! Nhưng chỉ có nhà của các bình dân kia thì chưa bao giờ thay đổi nhiều cả!

Phương Vân chấn động mạnh trong lòng, khiếp sợ nhìn mẫu thân. Những lời nói này hắn và đại ca chưa bao giờ nghe mẫu thân nói, đây là lần đầu tiên nghe được!

- Hài tử, những thứ chúng ta có cũng chỉ là do hoàng thất, triều đình cho! Bọn họ có thể cho thì cũng có thể lấy lại, cũng có thể thu hồi đi! Cái duy nhất bọn họ không thể thu hồi chính là các con! Cả đời mẫu thân này có phụ thân, có hai huynh đệ con nữa là đủ rồi, còn những cái vinh nhục đối với mẫu thân mà nói chỉ là cát bụi mà thôi! Mẫu thân chỉ hi vọng phụ thân cùng hai huynh đệ con có thể ở bên ta, cả nhà đoàn tụ, sống hạnh phúc với nhau!

Phương Vân nghe thấy những lời này thì lỗ mũi đau lên, cơ hồ không nhịn được mà phải rơi nước mắt xuống:

- Mẫu thân!

- Vân nhi, đứng lên đi! Triều đình đã phong cho con làm Bình Yêu đại tướng quân, điều này cũng có nghĩa con không phải là hài tử nữa! Từ hiện tại, con đã thành nam nhân của Phương gia. Nam nhân của Phương gia có thể chảy máu, nhưng tuyệt đối không được rơi lệ.

Phương Vân từ từ đứng thẳng dậy, trong tâm thầm ghi nhớ: "Mẫu thân, ta nhớ rồi!"

Hắn ngồi trở lại xe ngựa, ngồi thẳng lên như một cây thiết trụ chống trời vậy.

Không chuyện nào có thể giấu được mãi mãi cả, huống chi ngày đó Phương Vân xông vào Bình Đỉnh hầu phủ còn có rất nhiều người biết. Sự bất hòa của Bình Đỉnh hầu cùng Tứ Phương hầu thì tất cả các quan lại lớn nhỏ trong kinh thành đều hiểu rõ. Hiện tại, ấu tử Phương gia vừa mới trở về kinh tự chức thì ngày đầu tiên đã xông vào bên trong Bình Đỉnh hầu phủ. Chuyện lớn như vậy tại sao không ai biết được chứ, giờ đây tất cả quan viên văn võ, phu nhân ở ngoài, nương nương ở trong cung đều chú ý đến chuyện này cả!

Tất cả mọi người đang chờ Hiển Hoa phu nhân đại phát thần uy, vào trong cung diện thánh giá. Nhưng không ngờ, Hiển Hoa phu nhân lại chậm chạp không có động tĩnh gì cả! Phải biết rằng, Hiển Hoa phu nhân từ trước tới giờ có tiếng là nhân vật tàn nhẫn. Với tính tình của nàng thì ngay khi Phương Vân rời khỏi Hầu phủ, nàng phải lập tức lên xe ngựa vào cung ra mắt Hoàng Hậu nương nương mới đúng chứ!

Sự khác thường như thế của Hiển Hoa phu nhân càng làm cho mọi người có hứng thú hơn. Mà khắp Bình Đỉnh hầu phủ lại yên tĩnh vô cùng, tất cả người trong phủ đều im lặng không nói gì cả.

Các phu nhân trong kinh thành tự nghĩ trong chuyện tranh đấu với nhau thì còn có thể thua Hiển Hoa phu nhân, nhưng trong chuyện tìm hiểu sự việc thì không ai cho là lại thua Hiển Hoa phu nhân cả.

Mới sáng sớm ngày thứ hai, các phu nhân này đã rối rít chạy đến Bình Đỉnh hầu phủ để bái phỏng. Nhưng Hiển Hoa phu nhân dường như đã sớm ngờ tới, trực tiếp lấy lý do bị nhiễm phong hàn để khước từ, đóng cửa từ chối tiếp khách. Đại môn Bình Đỉnh hầu phủ được đóng chặt lại, ngay cả hộ vệ canh cửa cũng lui vào trong.

Chuyện này, mặc dù có thể có chút mất thể thống, nhưng so với việc Phương gia một môn ba hầu cùng khuôn mặt còn rõ hai cái tát của Phương Vân thì không là gì cả! Nhưng Hiển Hoa phu nhân càng che giấu thì những phu nhân đó lại càng cảm thấy hứng thú, vốn họ chỉ muốn là hỏi một chút, nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì càng không thể không hỏi kỹ!

Bình Đỉnh hầu phủ đóng cửa từ chối tiếp khách? Không cần gấp gáp, ở phủ có nhiều người như vậy, chẳng lẽ không cần ăn cơm hay sao! Trong Hầu phủ có nhiều hạ nhân chịu trách nhiệm đi ra ngoài mua thức ăn, vừa mới ra ngoài thì đã bị chặn lại.

Những hạ nhân này trong Hầu phủ có địa vị thấp nhất, nhưng trong việc có tin tức lại là lanh lẹ nhất. Sau khi bị ngăn cản, dưới những lời uy bức lợi dụ, hơn nữa còn có sự đồng ý là sẽ để mình tiến vào quý phủ khác, bọn họ lập tức khai ra: Phương Vân quả thật có xông vào Bình Đỉnh hầu phủ, nhưng không hề đánh nhau! Bởi vì không có ai trong phủ lúc đó có tư cách đánh với cường giả Địa Biến cảnh cả, còn những việc khác thì họ không biết. Chỉ biết đúng là Phương Vân có xông vào trong phòng của Hiển Hoa phu nhân!

Nhưng chỉ một chút như vậy thôi đã đủ rồi, ngay lập tức khắp kinh thành bị chấn động cả lên! Vốn các thế lực cũng không quá để ý đến việc Phương Vân được phong làm đại tướng quân trở về kinh báo cáo, nhưng giờ cũng sôi sục lên cả rồi! Đại tướng quân không phải là Địa Biến cảnh cùng đại tướng quân là Địa Biến cảnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

Cái trước chỉ có ý nghĩa là trong hàng ngũ đại tướng quân Đại Chu có thêm một vị đại tướng quân. Còn cái sau lại có ý nghĩa hàng ngũ vương hầu trong tương lai sẽ có thêm một người!

- Phương gia đây là muốn một môn hai hầu a!

Trong một phủ đệ vương hầu, một thân ảnh đứng lẩm bẩm tự nói! Tin tức này so với tin tức Phương Vân xông vào trong Bình Đỉnh hầu phủ thực sự rung động hơn nhiều! Tứ Phương hầu vốn đã có sức ảnh hưởng vô cùng lớn trong quân đội, cử chỉ đưa đao ngày đó đã chấn kinh cả thiên hạ. Mặc dù Phương Vân bây giờ chỉ là đại tướng quân, nhưng với sức ảnh hưởng của Phương Dận thì chuyện phong hầu gần như là chắc chắn.

Một môn hai hầu! Tin tức này làm chấn động khắp nơi, cũng làm cho kinh thành nổi lên một làn sóng lớn! Tất cả mọi người đã biết thế cục cường đại mà Bình Đỉnh hầu cùng Anh Vũ hầu Dương Hoằng tạo nên đã bị phá vỡ!

Bình Đỉnh hầu cùng Anh Vũ hầu chỉ là vì lợi ích mà liên hiệp lại; còn Phương Vân và Phương Dận lại là phụ tử với nhau, sự khác biệt trong đó chỉ cần nhìn một cái là đủ biết! Điều làm cho các vương hầu, tướng quân kinh ngạc chính là sao mà lá gan của Phương Vân lớn đến như vậy? Lại dám xông vào Bình Đỉnh hầu phủ! Nhưng điều kinh ngạc nhất phải là: Không biết Phương Vân đã dùng thủ đoạn gì, mà khiến cho Hiển Hoa phu nhân phải nén giận, không dám nói gì cả! Đây mới là điều làm người khác phải khiếp sợ nhất!

Mặc dù Phương Vân chỉ mới mười sáu tuổi, chỉ mới là đại tướng quân. Nhưng từ việc Tam Đường Hội Thẩm lúc trước, cho đến chuyện xông vào Bình Đỉnh hầu phủ ép Hiển Hoa phu nhân nén giận đến giờ đã thể hiện được sự đảm phách cùng thủ đoạn của hắn, khiến cho tất cả các thế lực ở kinh thành phải âm thầm khiếp sợ.

Tất cả mọi người không cùng hẹn mà có cảm giác: Con thứ Phương gia so với phụ thân hắn là Phương Dận còn khó đối phó hơn!

*****

Văn Khúc hầu phủ.

- Như thế nào?

Thế tử Nghiêm Luân đứng trong thư phòng, nhìn người phụ thân của mình mà mỉm cười.

Nghiêm Trực đứng ở trước cửa sổ, chắp tay lại. Trong tay của hắn là một quyển sách, trong đó có ghi lại mọi chuyện của Phương Vân. Nghe thấy câu hỏi của Nghiêm Luân, Nghiêm Trực trầm mặc không nói, một lúc sau mới nói ra:

- Con thắng rồi!

Trên mặt Nghiêm Luân nở nụ cười.

*****

Trung Tín hầu phủ, trong thư phòng.

Có một bàn cờ đang được đánh, cờ trắng đen ở khắp nơi. Trung Tín hầu đang mặc một bộ đồ Nho gia màu trắng, vuốt râu cười. Mà đối diện với hắn là một nam tử ngồi nghiêm chỉnh, khí thế bất phàm. Trong tay của người này đang có một quân cờ màu đen, hắn nhíu mày lại lộ vẻ suy tư, dường như đang suy nghĩ là nên làm thế nào.

Thần thái của Trương Nhân thong dong, thấy vậy thì mỉm cười nói:

- Chu huynh, ta với huynh là người đồng liêu. Ta cho huynh một câu nói: Bây giờ đã không còn gì rồi, nếu mất thì mất tất cả. Mà chuyện này đối với huynh, đối với ta cũng như đối với tất cả các Bình dân hầu khác cũng là cơ hội. Lấy tâm tính của vị kia Phương gia, nếu như lần này huynh bỏ qua thì sau này không còn cơ hội đâu.

Người nam tử có khí thế bất phàm đang ngồi đối diện rõ ràng chính là Thần Tiễn hầu Chu Trung!

Nghe thấy Trương Nhân nói thế thì hai vai Thần Tiễn hầu khẽ giật giật lên, cuối cùng không nhịn được mà lắc đầu thở dài một cái, đặt con cờ trong tay xuống rồi nói:

- Thôi thôi! Ta bây giờ sẽ trở về, đồng thời sẽ đem mẫu thân của nghiệt tử kia nạp làm thê thiếp! Tiễn thuật của ta cũng sẽ truyền dạy cho nghiệt tử đó!

- Ha ha ha.

Trương Nhân vuốt râu nở nụ cười:

- Huynh nên sớm làm như vậy! Chu huynh trở về đi thôi, ta sẽ không tiễn khách rồi!

Cùng một thời gian...

Biên thùy Mãng hoang, trên đỉnh núi phía bắc.

Một con chim ruồi bay vào trong lều. Dương Hoằng đột nhiên mở mắt ra thu chim ruồi vào trong tay, rồi thu lấy tờ giấy tin tức ở chân chim ruồi. Dương Hoằng nhìn lướt qua, sau đó nở nụ cười cổ quái:

- Phương Vân, ngươi quả nhiên chỉ nghe một chút mà đã thông hiểu! Ta chỉ vừa nói với ngươi thôi mà ngươi đã lập tức thể hiện rồi!

Âm thanh vừa phát ra thì Dương Hoằng khẽ dùng sức một chút, tờ giấy tin tức này lập tức bị chấn thành nát bấy!

!
Bình Luận (0)
Comment