Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 287

- Kính xin Hầu gia chỉ điểm!

Phương Vân lập tức nói.

Hắn cũng không vòng vo rồi, trong phòng chỉ có ba người, cả ba đều là người thông minh cả. Trung Tín hầu biểu lộ tâm thái đứng về phía Tứ Phương hầu phủ, hơn nữa còn chuẩn bị chỉ điểm cho mình. Phương Vân tự nhiên sẽ không tỏ thái độ coi thường hoặc là khoái thác.

Trung Tín hầu đã ở trong quân ngũ nhiều năm, là vị Hầu gia nổi danh vì trí mưu. Người như vậy có thể đứng vững ở Đai Chu hoàng triều suốt hai mươi năm không ngã, hơn nữa còn có thể lấy thân phận Bình dân hầu mà được sự tín nhiệm của thái tử thì đã cho thấy khả năng của mình.

Mặc dù Phương Vân ở trên chiến trường Địch Hoang áp chế được Tạ Đạo Uẩn - Người mà Trung Tín hầu không làm gì được, nhưng tranh đấu trong triều lại là một phương diện hoàn toàn khác, ở mặt này thì Trung Tín hầu hơn Phương Vân rất nhiều. Lời của hắn nói ra tự nhiên sẽ có phân lượng.

Trung Tín hầu nghe vậy cười cười.

Mặc dù Trung Tín hầu có tâm tư chỉ điểm Phương Vân, nhưng nếu người ta không vui thì cho dù hắn có tâm, cũng sẽ không làm được gì cả. Cho nên, vừa mới bắt đầu thì hắn cũng không có làm rõ, lúc này nghe thấy Phương Vân nói như vậy thì đã hiểu được tâm ý.

Rầm!

Trung Tín hầu phất tay một cái, cửa sổ thư phòng lập tức đóng chặt lại. Trương Anh sợ hết hồn, hành động này của Trung Tín hầu cũng quá mức thận trọng rồi.

Trung Tín hầu cũng không để ý tới vẻ mặt chấn động của Trương Anh, ngón tay cong lại một cái, một đạo cấm chế vô hình bay ra ngoài. Đạo cấm chế này hóa thành những văn tự cổ xưa chuyển động trên vách tường của thư phòng.

- Tiểu hầu gia chắc đã gặp Võ hầu Dương Hoằng ở Mãng hoang rồi!

Câu thứ nhất Trung Tín hầu nói ra liền dọa Phương Vân run lên.

- Xem ra, đúng là như vậy.

Trung Tín hầu mỉm cười, nhìn vẻ mặt của Phương Vân là hắn biết mình đã đoán trúng.

- Dương Hoằng này thâm tàng bất lộ. Lúc ta nghe nói người này bị thương ở trong đại chiến thì đã thấy có vấn đề. Dương Hoằng giả bộ bị thương tất nhiên là để đối phó tiểu hầu gia, nhưng ngươi lại tới được kinh thành, điều này cho thấy Dương Hoằng đã thất bại.

Trung Tín hầu nói.

- A!

Trương Anh khẽ kinh hãi. Lúc ở Tam Đường Hội Thẩm, Dương Hoằng thua Phương Vân là thua bởi công phu miệng lưỡi, chứ ở phương diện võ đạo thì không thể nghi ngờ là Dương Hoằng hoàn toàn vượt trội. Đây là bản thân Trương Anh còn không biết Phương Vân đã từng giao thủ với Dương Hoằng!

- Hầu gia quả nhiên lợi hại! Không sai, ta đã gặp Dương Hoằng, dùng chiêu "Kim thiền thoát xác" mới thoát khỏi hắn được.

Phương Vân trực tiếp khẳng định suy đoán của Trung Tín hầu. Nhưng mà, Phương Vân cũng không hề thua kém, chỉ một câu nói của Trung Tín hầu thôi nhưng Phương Vân lập tức ý thức được một điều: Vị hầu gia Đại Chu trước mắt này sợ rằng có hiểu biết rất sâu về Dương Hoằng.

- Dường như Hầu gia rất hiểu rõ Dương Hoằng, không biết Hầu gia đối với Dương Hoằng có đánh giá như thế nào?

Phương Vân nói.

Trong mắt Trung Tín hầu hiện lên thần sắc tán thưởng. Phương Vân có thể từ một câu nói của hắn mà nhận ra được điều này, đã quá đủ chứng minh cho sự thông minh của Phương Vân.

Trầm ngâm một lát, Trung Tín hầu nói ra một câu khiến cho cả hai người trẻ tuổi ở đây phải rung động:

- Vào tám năm trước, Dương Hoằng ở trong quân đội từng bái phỏng ta, đồng thời còn lãnh giáo binh pháp của ta!

Vào tám năm trước, lúc đó Dương Hoằng mới chỉ có mười tám tuổi, còn Phương Vân và Trương Anh chỉ có tám tuổi, đang là trẻ thơ. Nhưng vào lúc đó thì Dương Hoằng đã thống lĩnh mấy vạn binh mã chinh chiến ở bên ngoài! Thanh danh của Dương Hoằng vào lúc đó tuy cao chót vót, nhưng hiển nhiên chưa bằng Trung Tín hầu Trương Nhân được!

Trung Tín hầu cũng không để ý đến sự rung động của hai người thiếu niên này, nhớ lại nói:

- Ngay từ lúc gặp Dương Hoằng, ta đã cảm nhận được tài năng của người này. Hắn như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, trong xương của hắn còn có một cổ ngạo tính, phảng phất như không có một đồ vật nào trên thế gian này có thể vào mắt hắn được. Nhưng lúc hắn bái phỏng ta thì lại cực kỳ khiêm tốn. Mặc dù ta đã sống qua mấy chục năm, nhưng chưa hề gặp ai như vậy cả. Có thể nói, thiên tư cùng ngộ tính của người này thuộc loại trăm năm khó gặp!

Phương Vân từng đọc qua tư liệu của Dương Hoàng, hắn cũng biết Dương Hoằng lúc mười tám tuổi đã được coi là anh hùng thiếu niên. Trung Tín hầu đánh giá về hắn như vậy cũng không quá chút nào!

- Hầu gia lợi hại! Tuy Dương Hoằng đã được phong làm Võ hầu, nhưng trước giờ ta vẫn không để hắn vào trong mắt. Cho đến khi hắn giả bộ trọng thương ở Mãng hoang, rồi chặn đánh ta lúc về kinh thì mới biết mình đã đánh giá sai lầm về người này. Lấy lòng dạ cùng tâm tư của người này, quả thật rất đúng với đánh giá của Hầu gia!

Phương Vân mở miệng nói.

Tuy hắn đem chuyện Dương Hoằng chặn đánh hắn nói một cách rất thản nhiên, nhưng Trương Anh ở một bên nghe được thì kinh hãi không thôi!

Dương Hoằng và Phương Vân, hai người này đều là kỳ tài tuyệt thế! Dương Hoằng thì không cần phải nói, Đại Chu lập quốc đã lâu như vậy mà hắn có thể trở thành vị Võ hầu thứ tám, nhiêu đó đã đủ chứng minh năng lực cùng ngộ tính của hắn. Mà Phương Vân, mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng trong suy nghĩ của Trương Anh thì Phương Vân không hề thua kém Dương Hoằng. Ít nhất, có thể từ chối Thái Phó, đầu nhập vào trong quân rồi trong vòng một năm bước vào Địa Biến cảnh, những điều đó đã nói lên được năng lực của Phương Vân. Trương Anh tin tưởng, chỉ cần qua một thời gian nữa thôi thì thành tựu của Phương Vân sẽ không hề dưới Dương Hoằng.

Hai kỳ tài này sau khi gây nên thù hận ở Tam Đường Hội Thẩm, lại gặp mặt ở Mãng hoang xa xôi, điều này làm cho Trương Anh phải suy nghĩ không thôi.

"Cũng không biết Phương huynh cùng Dương Hoằng đã nói gì với nhau? Nếu như ta có thể ở đó thì thật tốt quá!", Trương Anh thầm nghĩ trong lòng. Nhưng Phương Vân không nói thì hắn cũng không muốn hỏi tới.

- Ha ha.

Trung Tín hầu cười cười:

- Dương Hoằng có lập trường bất đồng với ngươi, nhưng ngươi có thể nhận xét như vậy. Chỉ dựa vào khí độ này thì ngươi cũng đã hơn xa những người đồng trang lứa rồi. Xem ra, cái mà ta hay gọi là "thiên tài trăm năm khó gặp" lại có thêm một người.

Phương Vân cười cười, từ chối cho ý kiến trong vấn đề này.

Trung Tín hầu bỗng nhiên ngưng nụ cười trên mặt lại, nghiêm nghị nói:

- Chiến công của ngươi ở đại chiến Mãng Hoang từ lúc về kinh thành thì Lục bộ đã xem xét có được phong hầu hay không. Khi đó ta vốn dự tính rằng trong vòng năm năm ngươi không thể nào phong hầu được, nhưng mà ngươi vừa trở về kinh thành đã gây nên chuyện như vậy, thì thật không thể nào nói trước được!

Trương Anh ở một bên nghe vậy thì cũng nhịn không được mà phải mở miệng hỏi:

- Phụ thân, chuyện Lục bộ thương nghị Phương huynh có được phong Hầu hay không thì con cũng đã nghe được lúc ở Lan Thai Bí Uyển. Nhưng mà, Phương huynh chỉ còn thiếu chút nữa là sẽ được phong Hầu mà, sao phụ thân lại nói rằng cần đến năm năm? Còn nữa, chuyện Phương huynh xông vào Bình Đỉnh hầu phủ tại sao không phải là sẽ làm hại Phương huynh, mà còn giúp được phong Hầu sớm hơn?

- Anh nhi, đấu tranh trong triều đình so với chiến đấu trên chiến trường còn phức tạp hơn nhiều. Nếu như chỉ dựa vào binh pháp thì không thể nào đủ được. Chờ đến khi lúc nào con có thể phong vương bái hầu được thì ta sẽ nói một chút cho con.

Trung Tín Hầu nói xong câu này, liền không nói thêm lời nào. Xoay đầu lại, đối mặt Phương Vân nói:

- Tiểu hầu gia, chuyện tình ở Bình Đỉnh hầu phủ mặc dù Hiển Hoa phu nhân không có ra mặt, nhưng chuyện này lại có quan hệ đến thể diện của triều đình. Ta đoán trong mấy ngày nữa thì nội cung sẽ mời ngươi vào, ngươi nên chuẩn bị một chút.

Phương Vân gật đầu:

- Chuyện này ta đã sớm nghĩ tới, tất nhiên sẽ có đối sách.

- Vậy thì tốt.

Trung Tín hầu vuốt vuốt râu, nói tiếp:

- Còn có một chuyện thứ hai mà ngươi phải cẩn thận. Ta đoán, không lâu nữa bọn họ sẽ tìm tới ngươi!

- Ồ?

Phương Vân chắp tay:

- Kính xin Hầu gia chỉ điểm.

- Ngươi có thể trong lúc đại chiến ở Mãng hoang mà giết được tám vị Yêu Quân, đó là chiến công hết sức to lớn. Nhưng mà, chuyện ngươi dùng Địa Biến chi pháp lại khiến cho nhiều người chú ý. Ta đoán, trong khoảng thời gian tới, Phủ Tông Nhân sẽ tới tìm ngươi!

Trung Tín hầu nói.

- Phủ Tông Nhân?

Nghe thấy cái tên này thì sắc mặt Phương Vân cũng hơi đổi. Phủ Tông Nhân là nơi nào thì hắn dĩ nhiên biết. Nơi này có quyền thế vô cùng lớn, nơi mà các hoàng tôn quốc thích Đại Chu e ngại nhất cũng đúng là nơi này, ngay cả Thái tử Lưu Tú cũng không ngoại lệ. Nhưng mà, quyền thế của Phủ Tông Nhân chỉ có tác dụng với những chuyện trong cung, cùng với những chuyện liên quan với hoàng thất! Còn về phần các đại thần, võ tướng thì không hề thuộc phạm vi quản hạt của Phủ Tông Nhân. Nói một cách ngắn gọn thì Phủ Tông Nhân chính là quản gia của hoàng thất!

Mặc dù trong lòng Phương Vân có chút nghi ngờ, nhưng hắn biết Trung Tín hầu sẽ không phải là người nói chuyện mà không có mục đích, cho nên cũng không hỏi nhiều, lẳng lặng nghe tiếp.

Trung Tín hầu thấy vậy cũng thầm khen, nói tiếp:

- Lúc trước, Tây bộ bộc phát ôn dịch, chuyện này dẫn đến việc các cường giả tông phái tới tranh đoạt máu huyết hung thú Phỉ. Sau này, dưới sự tức giận của triều đình mà các giọt máu huyết đó đều đã được thu hồi lại. Nhưng mà, lúc ngươi ở Mãng Hoang sử dụng ra Địa Biến chi pháp lại biến thành hung thú Phỉ. Chuyện này, cho dù như thế nào thì triều đình cũng sẽ hỏi tới, đồng thời Phủ Tông Nhân cũng sẽ ra mặt. Đứng đầu Phủ Tông Nhân là một người có quyền lực rất lớn, người này cũng đã chấp chưởng Phủ Tông Nhân gần hai mươi năm rồi. Tuy chưa có ai từng thấy mặt hắn, nhưng nghe nói tu vi của hắn không hề thua kém Thần Võ hầu đâu! Phủ Tông Nhân lại là nơi nắm giữ hình phạt của hoàng thất, cũng có trách nhiệm thay mặt Nhân Hoàng giám sát thiên hạ. Ngươi phải cẩn thận!

Phương Vân trầm ngâm không nói. Nếu như không phải Trung Tín hầu lên tiếng nhắc nhở thì hắn cũng sẽ không ngờ rằng hoàng thất còn có một tổ chức như vậy. Dù nói như thế nào, đối với các vương công tử đệ thì Phủ Tông Nhân là một khái niệm hết sức xa xôi.

- Đa tạ Hầu gia, chuyện này ta sẽ lưu ý!

Phương Vân cảm kích từ tận đáy lòng.

Nếu như Phủ Tông Nhân chỉ tương đương với một tổ chức như Lục bộ thì hắn cũng sẽ không để ý là mấy. Nhưng Trung Tín hầu đã nói rõ Phủ Tông Nhân có nhiệm vụ giám sát cả thiên hạ thay Nhân Hoàng thì lại là chuyện hoàn toàn khác, cái quyền lợi này phải nói là quá lớn rồi.

- Ừ, ngươi chỉ cần lưu ý hai việc này thôi. Nếu như không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì trong một hai năm nữa là ngươi sẽ được phong Hầu.

Trung Tín hầu gật gật đầu. Phương Vân là người thông minh, có nhiều thứ không cần phải nói thì cũng hiểu, điều này giúp Trung Tín hầu giảm rất nhiều phiền toái.

- Anh nhi, hai người các ngươi cũng một năm không gặp rồi. Nếu có gì muốn nói thì nói một chút với tiểu hầu gia đi?

Trung Tín hầu nhìn Trương Anh một cái, nói.

Phương Vân hiểu ý tứ của Trung Tín hầu. Vị Hầu gia này đã ngừng lại ở đây, cũng không muốn nhiều lời nữa. Ngầm hiểu ý, Phương Vân nhìn Trương Anh nói:

- Không sai, ta cùng Trương huynh đã lâu không gặp rồi. Còn không biết Trương huynh hiện nay thế nào rồi?

Câu này vừa nói ra thì không khí trong phòng cũng giản bớt hẳn đi, không còn trịnh trọng như trước nữa.

Trương Anh cười cười:

- Nói đến chuyện này thì phải cảm ơn Phương huynh nhiều.

Sau đó, Trương Anh liền đem những chuyện của mình sau khi Phương Vân rời đi kể ra.

Thì ra, sau khi được Phương Vân đề cử thì không bao lâu sau, Thái Phó đã thu Trương Anh làm đệ tử ký danh. Thái Phó là người đức cao vọng trọng, không nói câu ở ngoài, không bao giờ cười chọc, là người vô cùng nghiêm túc. Hắn truyền dạy cho đệ tử vô cùng nghiêm khắc, nhưng cũng không quá mức khó khăn. Ngoài ra, Thái Phó còn là một trong Tam Công, cho nên cũng sẽ không có nhiều thời gian truyền dạy cho Trương Anh.

Suốt một năm, Trương Anh cũng chỉ có bảy lần được gặp Thái Phó. Trước mặt vị Thái Phó này, Trương Anh vô cùng cung kính, không dám vô lễ chút nào, luôn lấy cái đạo làm đệ tử mà làm. Mỗi lần Thái Phó tới cũng vô cùng vội vàng, thời gian dừng lại cũng không bao lâu. Nhưng cách một đoạn thời gian thì cũng có sai người tới hỏi tình huống học tập của Trương Anh, và đưa cho mấy bộ sách.

Cứ như thế mấy tháng, Thái Phó đã cho phép Trương Anh vào trong Lan Thai Bí Uyển ở trong hoàng cung, kiêm nhiêm làm quan thư ký. Mỗi ngày, số văn kiện mà Trương Anh phải sao chép rất nhiều, chất chồng như núi, mệt mỏi vô cùng.

!
Bình Luận (0)
Comment