Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 309

Mặc dù da mặt của Hách Phương Thành dày, nhưng thấy ba tấm thẻ hoàng kim phát sáng trong lòng bàn tay Phương Vân thì không khỏi lúng túng cả lên. Hắn cũng hiểu rõ hành động này của Phương Vân là muốn cười nhạo cái tâm nhỏ của hắn.

Cái này cũng giống như ngươi đụng phải một lão đầu, ngươi cứ nghĩ nhiều cả lên. Tự cho lão đầu này ít tiền, nhưng không ngờ rằng lão đầu này lại là đại phú ông, lão đầu này tới chỉ để uống chút nước, uống chút nước mà thôi!

- Lúc ở Tây Nhị thành lần trước, hắn bán mười miếng linh chi vạn năm cũng chỉ có bốn vạn Chu Tước đan, làm sao hiện tại lại có nhiều như vậy!

Lam Ngâm Kiếm thấy tấm thẻ hoàng kim trong tay Phương Vân thì cũng âm thầm khiếp sợ. Đây không phải là một số lượng nhỏ, nếu nói thật ra thì hai tấm tạp phiến của Phương Vân có thể mua được một kiện Địa Nguyên pháp khí. Mà cả một năm thì Tụ Bảo các chỉ bán được một kiện Địa Nguyên pháp khí mà thôi.

Đây là giao dịch khối lượng lớn!

- Ha ha!

Hách Long Thành cười lớn một tiếng, vỗ vào vai Phương Vân hai cái. Hắn có thể làm được quản sự một phân các, tất nhiên cũng có mấy phần khả năng:

- Ta chỉ đùa với Phương lão đệ một chút mà thôi, bỏ qua đi! Còn không mau rút lui!

Hách Long Thành khiển trách. Tỳ nữ đang bưng cái khay gấm nghe thế thì sợ cả lên, vội vàng lùi về sau. Mới đi vài bước thì đã bị Hách Long Thành gọi lại:

- Chờ một chút!

Hách Long Thành lấy ra một tấm thẻ màu vàng khác từ dưới đáy khay gấm ra, đem tới:

- Đây là thẻ khách khanh của Tụ Bảo các chúng ta! Có tấm tạp phiến này thì có thể được hưởng giá ưu đãi tám phần! Mong Phương lão đệ đừng cự tuyệt, đây cũng là một chút tâm ý của chúng ta!

Phương Vân thản nhiên cười, cũng không cự tuyệt:

- Vậy thì đa tạ rồi!

Hách Long Thành gật đầu, nhìn Lam Ngâm Kiếm nói:

- Lam lão, ngươi mang tiểu hầu gia ra ngoài dạo đi, sẵn tiện làm quen với Tụ Bảo các chúng ta một chút!

- Vâng, các chủ!

Lam Ngâm Kiếm nói:

- Tiểu hầu gia, chúng ta đi thôi.

Phương Vân hiểu ý, theo Lam Ngâm Kiếm ra ngoài.

Lúc đi, Lam Ngâm Kiếm do dự một chút, nói:

- Tiểu hầu gia không nên phiền lòng, các chủ cũng không phải...

- Ta hiểu.

Phương Vân lạnh nhạt nói:

- Chuyện này, Lục gia đừng để ở trong lòng nữa!

Phương Vân tuy không biểu lộ gì ra ngoài, nhưng trong lòng đang tính toán làm sao nâng địa vị của Lục gia trong Tụ Bảo các lên. Tụ Bảo các là tổ chức làm ăn, tất cả đều lấy làm ăn là chủ, chỉ cần võ đạo vượt qua Địa Biến cảnh là có thể đảm nhiệm được các chức vụ cao.

Trong lúc đi tới đây, Lục gia đã giới thiệu sơ qua cho Phương Vân. Trong Tụ Bảo các, người nào có thể có khối lượng giao dịch lớn, nhiều, hơn nữa còn có nhiều khách hàng trọng yếu thì địa vị liền cao lên. Giống như Lam Ngâm Kiếm vậy, tuổi đã cao, muốn đạt đến Địa Biến cảnh thì tương đối khó khăn, nhưng làm trưởng lão thì không phải là vấn đề lớn gì.

Quyền lợi của trưởng lão rất lớn, địa vị ít nhất còn trên quản sự. Lúc đó, cho dù tu vi võ đạo Lam Ngâm Kiếm không bằng quản sự thì lời nói cũng rất có phân lượng.

- Hách Long Thành này là người có tâm cơ, không phải là người tình nghĩa như Lam lão. Bồi dưỡng Lam lão sẽ dễ dàng hơn nhiều vị các chủ này!

Cho dù là lúc nào, thì việc dệt hoa trên gấm cũng kém hơn việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Cho dù đưa cho Hách Long Thành bao nhiêu chỗ tốt thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Còn đối với người có tình nghĩa như Lam Ngâm Kiếm thì lại là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Phương Vân cũng biết Lục gia Lam Ngâm Kiếm được điều từ Tây Nhị thành đến Hoài An thành nên nền móng cũng chưa mạnh, không thể nào bằng được các chấp sự này.

- Trong túi không gian của Tiết Liệt còn có Oan Hồn Chi Thạch cùng Vạn Linh Chi Nham, số lượng cũng rất nhiều. Mấy tài liệu luyện chế pháp khí tà đạo này không hề có tác dụng với ta, không bằng tìm thời gian thông qua Lam lão bán cho Tụ Bảo các. Làm như vậy cũng có tác dụng nâng cao địa vị của Lam lão.

Phương Vân tuy đã có chủ định, nhưng vẫn không biểu lộ gì trên mặt. Mở miệng nói tiếp:

- Lục gia, có chuyện làm phiền ngươi.

- Tiểu hầu gia cứ nói. Nếu có thể làm được thì ta sẽ không khước từ.

Lam Ngâm Kiếm nói, âm thanh nhanh lẹ vô cùng.

- Ừ, trên tay của ta có không ít thẻ Chu Tước đan. Ta muốn đổi thành một chút hoàng kim, không biết Lam lão có thể giúp không?

- Tiểu hầu gia muốn đổi hoàng kim?

Lam Ngâm Kiếm hơi ngạc nhiên. Người người đến Tụ Bảo các đều muốn đem hoàng kim đổi thành Chu Tước đan, cho nên Tụ Bảo các đã lấy Chu Tước đan thành đơn vị chuẩn, thậm chí có lúc còn không thu hoàng kim. Nhưng mà, một chút hoàng kim thì vẫn có trong kho.

- Tụ Bảo các cũng có chút hoàng kim trong kho, nhưng mà số lượng không lớn. Không biết tiểu hầu gia muốn bao nhiêu?

Lam Ngâm Kiếm nói.

Phương Vân trầm tư một lúc, lấy ra một tờ thẻ màu trắng:

- Đem cái thẻ này đổi thành hoàng kim đi!

Mắt Lam Ngâm Kiếm lộ ra thần sắc chấn động. Cái thẻ màu trắng này tuy không nặng, nhưng đây chính là một trăm vạn Chu Tước đan a. Một Chu Tước đan ở bên ngoài có giá ba trăm lượng hoàng kim, nói cách khác, cái thẻ này giá đến ba ức hoàng kim!

Ba ức hoàng kim! Nếu như xếp chung ở một chỗ thì có thể xây được thành một phủ thành chủ rồi, hơn nữa còn thuộc loại sang trọng!

Đôi môi Lam Ngâm Kiếm giật giật, nhưng mà cũng không nói gì. Phương Vân xuất thân từ nhà Hầu phủ, mặc dù không phải rất giàu có nhưng cũng không lo ăn lo mặc, cũng không biết hắn cần nhiều hoàng kim như vậy làm gì. Nhưng mà, Lam Ngâm Kiếm đã sống đến tuổi này, biết có một số việc có thể hỏi, có một số việc không thể hỏi. Cho nên, hắn cũng không hỏi Phương Vân muốn nhiều hoàng kim như vậy làm gì.

- Sao vậy? Rất khó sao?

Thấy Lam Ngâm Kiếm trầm ngâm, Phương Vân hỏi.

- Không phải như vậy.

Lam Ngâm Kiếm lắc đầu:

- Bao nhiêu hoàng kim đó, trong kho Tụ Bảo các vẫn có. Tuy nhiên, mặc dù nói ba trăm lượng hoàng kim có thể đổi lấy một Chu Tước đan, nhưng nếu như muốn đem Chu Tước đan đổi thành hoàng kim thì không cách nào đổi được một Chu Tước đan thành ba trăm lượng hoàng kim.

Phương Vân nghe thấy Tụ Bảo các lại có nhiều hoàng kim như vậy trong kho thì cũng thầm giật mình. Ba ức hoàng kim mà để ở dưới đất thì cũng có thể chất thành núi nhỏ a. Không ngờ Tụ Bảo các lại có thể tùy thời lấy ra được.

Nhưng mà, nghe thấy câu nói sau cùng của Lam lão thì hắn hơi nhíu mày:

- Ta hiểu, nếu như đổi thì một Chu Tước đan có thể đổi bao nhiêu hoàng kim?

Lam Ngâm Kiếm lộ ra thấn sắc trầm tư:

- Ta cố gắng hết sức thì một Chu Tước đan cũng chỉ đổi lại được hai trăm năm mươi lượng hoàng kim thôi.

- Chỉ là một quá trình trung gian thôi mà lại chênh lệch giá đến như vậy! Tụ Bảo các quả nhiên biết làm ăn!

Phương Vân cũng biết Lục gia nói đúng sự thật. Thương nhân chính là thương nhân, đó cũng là quy củ của Tụ Bảo các. Khẽ gật đầu, Phương Vân nói:

- Lục gia, cứ làm như vậy đi!

- Thật ra thì trong Hoài An thành có rất nhiều phú hộ, ta đề nghị ngươi lấy một nửa trong đó đổi thành hoàng kim, một nửa khác thì đổi lấy hoàng kim từ trong các phú hộ. Chu Tước đan ở chỗ này chính là "tiền", nếu như ngươi muốn mua nó thì sợ rằng không có ai đổi cho ngươi, nhưng nếu như ngươi muốn làm ngược lại thì sẽ có rất nhiều người nguyện ý!

Tụ Bảo các dù sao cũng là tổ chức làm ăn, Lam Ngâm Kiếm không thể nào đem hết ba ức lượng hoàng kim ra. Làm như vậy là không đúng với quy củ của Tụ Bảo các. Nhưng nếu như đổi một nửa thì vẫn có thể chấp nhận được.

- Vậy thì không thể tốt hơn được nữa!

Phương Vân cười nói.

- Ngươi chờ một chút.

Lam Ngâm Kiếm nói xin lỗi một tiếng rồi bước nhanh đi tới bên cạnh một tỳ nữ ở ngay đó, rỉ tai nói mấy câu rồi phất phất tay:

- Đi đi!

Người tỳ nữ này hơi hoảng sợ, nhưng cũng nhanh chóng rời đi.

- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tham quan một chuyến!

Lam Ngâm Kiếm nói.

Tuy quy mô Tụ Bảo các tại Hoài An thành lớn hơn ở Tây Nhị thành rất nhiều, nhưng cách tổ chức cũng không có biến hóa quá nhiều. Tầng thứ nhất vẫn là nơi thế tục trao đổi, bán các loại đan dược, công pháp bình thường. Tầng thứ hai cùng tầng thứ ba mới là nơi dùng Chu Tước đan để đổi lấy pháp khí, sách quý, đan dược, linh thảo, cùng tài liệu luyện khí.

Bây giờ Phương Vân đã có Địa Nguyên pháp khí, đối với những thứ này cũng không có để ý là mấy. Nhưng mà, hơi suy nghĩ một chút thì vẫn mua một đống pháp quyết cùng đan dược cấp thấp.

Dưới tay của hắn bây giờ có một đống thám báo. Những thám báo trong thế tục chỉ cần cho hoàng kim là được, nhưng đối với những thám báo trong tông phái thì lại không hứng thú với hoàng kim. Chỉ có những điển tịch quý hiếm, bí pháp, đan dược mới có thể hấp dẫn được họ.

- Những thứ này giúp ta thu lấy đi, lát sau hãy để chung với hoàng kim. Lúc đó ta sẽ thu lấy cả.

Phương Vân phân phó nói.

Người ở đây rất đông, người nào cũng có cả. Phương Vân cũng không muốn trước mặt nhiều người như vậy để lộ ra bí mật của túi không gian.

Lam Ngâm Kiếm phụng bồi Phương Vân đi tới, thấy Phương Vân nhìn sơ qua thì đã biết hết thì lập tức biết những thứ đó không hấp dẫn được Phương Vân.

- Tiểu hầu gia, nơi này khác với Tây nhị thành. Phòng đấu giá ở tầng thứ tư, lần này có không ít thứ tốt, nếu như ngài có hứng thú thì đi theo ta đi!

Lam Ngâm Kiếm nói.

- Ừ.

Phương Vân gật đầu.

Hắn đã tìm thấy một ít tài liệu luyện chế Viêm Ma thượng cổ từ túi không gian của Tiết Liệt. Nhưng mà, vẫn còn thiếu một chút, lần này tới Tụ Bảo các chính là mua một chút ít tài liệu luyện khí.

Tầng thứ tư được xây dựng theo hình tròn, trên nóc khảm không ít Dạ Minh châu cùng với thủy tinh, mã não. Sau khi Dạ Minh châu phát ra ánh sáng thì được thủy tinh, mã não chiết xa, làm cho cả phòng đấu giá này phát ra ánh sáng mông ảo mê ly.

Ở ngay trung ương của nơi này chính là nơi đấu giá. Mà chung quanh lại được chia làm hai tầng. Tầng một chính là nơi các khách nhân bình thường, còn ở tầng trên chính là nơi cho khách khanh. Phía trước mỗi một gian phòng khách khanh có màn sáng lưu động.

Màn sáng lưu động này chính là một cấm chế. Người ở bên trong có thể nhìn thấy người ở bên ngoài, nhưng người ở bên ngoài lại rất khó nhìn vào bên trong. Đây cũng là một biện pháp để Tụ Bảo các bảo vệ các khách nhân trọng yếu.

Lam Ngâm Kiếm trực tiếp dẫn Phương Vân lên một phòng khách khanh, sau khi bỏ hết cấm chế thì mới nói:

- Tầng cấm chế này có tác dụng ngăn tầm mắt phía ngoài, nhưng không ngăn được âm thanh. Một lát, nếu tiểu hầu gia nhìn trúng thứ gì thì chỉ cần nói giá là được. Quy của đấu giá rất đơn giản, người trả giá cao là được.

Phương Vân gật đầu. Hắn nhìn xuống phía dưới, lúc này đã bắt đầu đấu giá rồi.

- Nhân Nguyên pháp khí, Thiên Tâm Đăng! Giá thấp nhất là tám ngàn Chu Tước đan!

- Tám ngàn mốt!

- Tám ngàn năm!

- Tám ngàn hai!

- Một vạn!

- Một vạn ba!

Giá tiền lập tức vượt qua Thiên Long Nhãn mà Phương Vân đã mua được ở Tây Nhị thành.

- Giá trị của Thiên Tâm Đăng này không bằng Thiên Long Nhãn. Nhưng tại sao còn có giá cao hơn Thiên Long Nhãn!

Phương Vân cũng âm thầm kinh ngạc. Hắn không biết rằng Thiên Long Nhãn chỉ có giá trị đối với những võ giả tự thấy mình khó bước vào Linh Tuệ cảnh được. Còn những người có công pháp Linh Tuệ cảnh chân chính như Phong Thái Thương sẽ không mua Thiên Long Nhãn làm gì.

Dù sao, Thiên Long Nhãn cũng chỉ là một thế giới mơ hồ, chỉ để cho những cường giả Địa Biến cảnh không cảm giác được quy tắc thế giới có thể cảm nhận dễ hơn. Tác dụng thực tế trong chiến đấu không quá lớn, cho nên giá tiền cũng tương đối thấp. Hơn nữa, thành thật mà nói thì Thiên Long Nhãn chỉ là một tài liệu chứ không phải là pháp khí!
Bình Luận (0)
Comment