Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 330

- Không trách được Sưu La Thiên Địa đại pháp của đệ không tìm được hắn!

Tôn Thế Khôn gật đầu nói.

Mặc dù thấy Xuyên Khẩu Dương Giới bị Phương Vân phong ấn, nhưng hắn cũng không thấy kỳ quái. Công pháp phong ấn võ giả của giới tông phái có rất nhiều, chứ không phải là không có. Đại Lực Thần Ma tông cũng có tuyệt học phong ấn người khác.

- Đúng rồi, tìm được tung tích của Viêm Ma chi tâm không?

Tôn Thế Khôn nói.

- Không có.

Phương Vân lắc đầu, không khỏi có chút thất vọng:

- Tên Doanh nhân này chỉ là người truyền lời thôi. Hắn có mang theo một cái cẩm thư của Đại Doanh Châu, trừ những thứ này ra thì không còn gì cả. Ồ, không…chờ chút, huynh phát hiện được một thứ có chút thú vị.

- Cái gì?

Phương Vân không đáp mà nhắm mắt lại. Chỉ chốc lát sau, hai tay Phương Vân đột nhiên kết xuất thành hai loại ấn pháp một cách kỳ quái, sau đó đánh vào nhau một cách mạnh mẽ.

Binh!

Một tiếng vang nhỏ phát ra, thân thể Phương Vân đột nhiên nổ thành một cỗ sương mù màu trắng tán ra tứ phương, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn tung tích.

- Thế Khôn, đệ tìm huynh thử xem…

Âm thanh của Phương Vân từ bốn phương tám hướng truyền đến, không cách nào xác định vị trí được.

Tôn Thế Khôn lập tức nói:

- Được, đệ sẽ dùng Sưu La Thiên Địa đại pháp ngay…

Ý thức của Tôn Thế Khôn lập tức tán ra. Tất cả núi, sông, mạch nước ngầm, đất…toàn bộ động tĩnh đều bị hắn ghi vào trong đầu cả, không hề bỏ sót điều gì. Nhưng mà, Tôn Thế Khôn vẫn không phát hiện được tung tích của Phương Vân.

Liên tiếp tìm tòi hai lần, Tôn Thế Khôn vẫn không phát hiện được điều gì. Đến cuối cùng, dựa vào cảm giác thì hắn thấy cây đại thụ bên trái có chút không ổn, nhưng không ổn ở đâu thì hắn không nói ra được.

- Biểu ca, huynh ở chỗ này sao?

Tôn Thế Khôn nói mà có chút không chắc chắn.

- Uh.

Phương Vân cười cười, rồi từ bên trong thân cây bước ra dưới ánh mắt kinh ngạc của Tôn Thế Khôn. Mí mắt của Tôn Thế Khôn không khỏi nhảy lên, nhìn thấy có người từ bên trong thân cây đại thụ đi ra thì có cảm giác vô cùng quái dị.

- Đây là công pháp gì? Hoàn toàn khác với công pháp của trung thổ chúng ta.

- Đây là một loại bí thuật, được những người Doanh nhân gọi là Nhẫn thuật. Còn thứ mà ta thi triển vừa rồi chính là Mộc Tinh Nhẫn Pháp, đem máu huyết của bản thân cùng với tinh khí của đại thụ hòa lại làm một, qua đó tránh được sự theo dõi.

Phương Vân nói xong thì đầu ngón tay đưa ra, ngay lập tức có một quả cầu phù triện màu đen xuất hiện. Cái phù triện này chỉ lớn khoảng đầu ngón tay, có chút giống nòng nọc, mà cũng có chút giống con nhện. Nó không ngừng ngọa nguậy, làm cho người ta có cảm giác vô cùng kỳ lạ cùng quỷ dị.

- Đây là cái gì?

- Đây chính là phù triện người Doanh nhân có được, sau khi tu luyện nhẫn thuật đạt đến một trình độ nhất định. Hoặc, đệ có thể gọi nó là một đoạn quy tắc không trọn vẹn.

Khi nói ra những lời này thì trong mắt của Phương Vân cũng tràn đầy sự ngạc nhiên.

- Quy tắc?

Tôn Thế Khôn cứ cho là mình nghe lầm.

- Đúng, chính là quy tắc thiên địa mà chỉ có các cường giả có cảnh giới cực cao mới cảm nhận được.

Phương Vân kiên định nói.

- Làm sao có thể? Tên Doanh nhân này nhiều lắm chỉ có cảnh giới Tinh Phách cảnh, làm sao lĩnh ngộ được quy tắc?

Tôn Thế Khôn lắc đầu, giống như là thấy được chuyện hoang đường nhất trong trời đất vậy.

- Cái đoạn quy tắc không trọn vẹn này không phải là do bọn họ lĩnh ngộ hoặc sửa lại, mà là có người khác truyền cho bọn họ.

Phương Vân nói xong thì vận nội lực Phật môn đánh vào cái phù triện màu đen này một cái.

Gào!

Bị Phật môn kim quang đánh trúng, cái phù triện màu đen này đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.

Bất thình lình nghe thấy tiếng kêu chói tai này, Tôn Thế Khôn cũng thầm giật mình. Âm thanh này giống như là tiếng hét thảm của một vật động nhỏ nào đó kêu lên trước khi bị đạp chết vậy.

May mà Tôn Thế Khôn cũng là người có gan lớn, không bị cảnh tượng quỷ dị này làm sợ hãi!

Sau khi bị đánh một phát thì cái phù triện này chỉ còn lại một viên cầu nhỏ hơi bụi bậm đang huyền phù trong hư không, từ bên trong tản ra từng đợt dao động quỷ dị. Cây cối chung quanh lúc này cũng bị rung chuyển, giống như bị một lực lượng vô hình nào đó làm ảnh hưởng.

- Quy tắc vô hình vô tướng, mắt thường căn bản không cách nào thấy. Nhưng các cường giả Đại Doanh Châu lại có thể đem quy tắc trong cơ thể mình ra, ngưng thành thực chất, sau đó dung nhập vào các võ giả khác để cho bọn họ phục dụng!

Vừa làm, Phương Vân vừa đem những tin tức lấy được từ trong đầu Xuyên Khẩu Dương Giới nói lại cho Tôn Thế Khôn một lần.

Những võ giả Đại Doanh Châu này tự xưng mình là Nhẫn giả, được bồi dưỡng từ lúc dưới bảy tuổi.

Khi bọn hắn tiến hành tập luyện thì sẽ trải qua một nghi thứ gọi là “Trai Giới”. Quá trình này kéo dài trong ba ngày, trong vòng ba ngày đó bọn họ không được ngủ, phải luôn quỳ gối không nhúc nhích trước tượng Thần Ma để cầu nguyện. Đến khi nghi thức kết thúc thì có thể đạt được một quả “Nhẫn Hoàn”, cũng chính là cái Thần Ma gọi là “Thiên tứ”, sau đó mới bắt đầu tu luyện Nhẫn thuật.

“Thiên tứ” quyết định phương hướng tu luyện Nhẫn thuật của một Nhẫn giả. Nhẫn thuật chia làm năm loại là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ…phần lớn các Nhẫn giả đều có một loại thiên phú nhẫn thuật. Chỉ có rất ít người có thể có hai loại, thậm chí là ba loại thiên phú.

Tôn Thế Khôn nghe vậy thì da đầu có chút tê dại:

- Cái này…chẳng lẽ những người mà Đại Chu hoàng triều chúng ta gọi là Doanh nhân hải ngoại lại có thể tu luyện quy tắc từ nhỏ?

- Cũng không thể nói như vậy được.

Phương Vân lắc đầu:

- Những đoạn quy tắc ngắt quãng này không phải là do bọn họ tu tập ra. Bọn họ tu tập chẳng qua là dựa vào đó để phát huy Nhẫn thuật mà thôi.

Phương Vân nói xong thì có một giọt máu từ đầu ngón tay bay ra, giọt máu này vây quanh quả cầu nhỏ trước mặt lại rồi thu vào bên trong cơ thể.

Phương Vân trực tiếp lấy đi cái quy tắc trọng yếu ở bên trong phù triện, so với những người Nhẫn giả kia còn mạnh hơn nhiều. Ít ra vào thời điểm đem máu huyết toàn thân dung nhập vào trong tinh khí thân cây cũng không cần phải đánh ra thủ ấn phiền phức, tránh đi không ít phiền toái a.

- Nếu đúng như những gì huynh nói thì nhất định trên Đại Doanh Châu kia đang có một vị cường giả đáng sợ đang trấn áp, triều đình mà muốn phái binh trấn áp nơi đó thì sợ rằng cũng không dễ dàng gì.

Tôn Thế Khôn nói.

- Bất kể là Man Hoang, Địch Hoang, Di Hoang hay Đại Doanh Châu đều có những cường giả tồn tại cả, có thể tồn tại lâu như vậy ắt có đạo lý riêng của nó. Mà triều đình có thể nói trấn áp bát phương thì cũng có nguyên nhân riêng, chúng ta không thể nào suy đoán được đâu.

Phương Vân nói, hắn khoát tay áo:

- Đừng quan tâm nhiều như vậy, về Hoài An thành trước đã. Xem ra Viêm Ma chi tâm rất khó kiếm, liên tục tìm hai lần mà không hề tìm được. Ừ, qua một thời gian ngắn nữa, huynh sẽ tìm một cơ hội lẫn vào trong Thủy Sư triều đình, mượn lực lượng của triều đình đi Đại Doanh Châu tìm Viêm Ma chi tâm.

Nếu Phương Vân đã biết Đại Doanh Châu có cường giả thần bí trấn giữ thì sẽ không mạo muội xông vào. Thủy Sư của triều đình cách một đoạn thòi gian sẽ đi lên biển để lấy huyền thiết dưới biển sâu, thuận tiện trấn áp hải tộc ở dưới đó cùng với Doanh nhân hải ngoại.

So với việc một mình đi thì việc mượn lực lượng triều đình hiển nhiên tốt hơn nhiều.

- Ừ.

Tôn Thế Khôn gật đầu.

Hai người phi thân bay đi, nhằm hướng về Hoài An thành.

****

Kinh thành, hoàng cung.

Vào lúc này, tất cả cung nữ, thị vệ ở trong Đông cung đều bị đuổi ra ngoài. Trong tẩm cung của thái tử, thần thái của thái tử Lưu Tú bây giờ vô cùng không tốt, đang ngồi xếp bằng không nhúc nhích trên giường gấm, đôi lông mày nhăn lại, dường như đang chịu lấy một sự thống khổ nào đó.

Ở ngay của tẩm cung, có hai lão thái giám đang yên lặng đứng đó. Thân thể của hai lão thái giám này đều khọm cả nửa người xuống, nhìn bộ dáng trông rất già yếu, tùy thời đều có thể gần đất xa trời.

- Cảnh giới thái tử vẫn còn kém một chút a.

Một đạo ý thức mạnh mẽ xẹt qua trong hư không. Trong ánh mắt đang buông xuống của lão thái giám bên trái đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng chói mắt. Nếu như so với ánh sáng của trí tuệ thì đạo ánh sáng này còn chói mắt hơn gấp trăm lần.

- Đúng vậy a, thái tử đã bị cảnh giới này vây khốn ba năm rồi, không biết đã thất bại bao nhiêu lần. Đáng tiếc là Hoàng Hậu nương nương vẫn không cho chúng ta giúp thái tử.

Lão thái giám bên phải nói. Khí tức dao động trên người hắn còn mạnh hơn so với lão thái giám bên trái. Nếu như đem so với khí tức của Thánh Vũ hầu tại trận chiến ở Mãng Hoang mấy tháng trước thì cũng không thua kém bao nhiêu.

- Nhân Hoàng bệ hạ nghiêm cấm nương nương phi tử ở hậu cung nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử. Hoàng Hậu nương nương là người đứng đầu cả hậu cung, nhất định phải làm theo. Mặc dù nàng là truyền nhân đạo thống của Chiến Thần cung thượng cổ chúng ta, nhưng cũng không thể nào nhúng tay vào chuyện thái tử tu luyện được. Nếu không, một khi bị Nhân Hoàng phát hiện ra thì sẽ phế bỏ võ đạo của nàng ta ngay, đưa vào lãnh cung để nhốt!

Vào lúc nói đến Nhân Hoàng, chân mày của lão thái giám cũng phải rung lên, dường như rất kiêng kỵ và rất sợ hãi.

Không ai có thể ngờ tới vị Hoàng Hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, chấp chưởng hậu cung, hàng ngày cười nói với các phu nhân trong kinh thành lại là chưởng giáo của Chiến Thần cung thượng cổ. Nếu như tin tức này mà thoát ra ngoài thì cũng không biết có bao nhiêu võ giả bị hù chết nữa.

Chiến Thần cung, môn phái này cho dù tồn tại ở thời đại thượng cổ thì vẫn được xếp vào trong một trăm vị trí đứng đầu của ba nghìn đại tông phái. Mà không ai ngờ rằng chưởng giáo của đại tông phái như thế lại đang ẩn núp trong hậu cung của Đại Chu hoàng triều! Tin tức này cũng quá kinh người rồi! Nhưng, kinh người hơn là: Tựa hồ chỉ cần một câu nói của Nhân Hoàng thì có thể dễ dàng phế bỏ chức chưởng giáo Chiến Thần cung của Hoàng Hậu nương nương, thậm chí còn bỏ nàng vào trong lãnh cung, trở thành phế nhân. Nghe qua ý tứ của hai lão thái giám thì tựa hồ vị Hoàng Hậu nương nương có thực lực sâu không lường được kia khi đứng trước Nhân Hoàng, thì ngay cả năng lực chống cự cũng không có.

- Những chuyện này, tuy Hoàng Hậu nương nương không tiện xuất thủ, nhưng chúng ta lại có thể.

Lão thái giám bên trái đột nhiên nói.

Lão thái giám bên phải nghe vậy thì cả kinh, lông mày xám trắng cũng run rẩy xuống. Đồng thời, trên người cũng phát ra một sự dao động vô cùng mạnh mẽ:

- Ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận, một khi đã làm như vậy thì chắc chắn phải chết!

- Vì nương nương phân ưu chính là phận của bọn nô tài chúng ta. Chuyện này nương nương không thể tiện ra mặt được, cũng chỉ còn chúng ta ra mặt mà thôi. Cho dù Nhân Hoàng có trách tội xuống thì cũng không trách được lên nương nương. Trung Hiền huynh, nếu như ta chết đi thì thái tử giao cho huynh chiếu cố vậy.

Lão thái giám này nói xong liền xoay người nhìn thái tử Lưu Tú. Đôi lông mày dài của hắn hơi giật giật, trong mắt phát ra từng tia sáng kỳ dị.

Ầm!

Chỉ chốc lát sau, một cỗ tinh thần lực kinh khủng từ trên người lão thái giám này phát ra, giống như biển sâu triều tịch vậy, không ngừng tràn vào bên trong người thái tử Lưu Tú. Nhận được cổ tinh thần lực hùng hậu này, khuôn mặt vốn tái nhợt của thái tử Lưu Tú dần hồng nhuận lại, đôi lông mày đang nhăn cũng hơi giãn ra, hô hấp cũng trở nên thăng bằng.

- Ngươi thật to gan! Lại dám nhúng tay vào cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử!

Ngay lúc này đây, đột nhiên có một âm thanh như lôi đình vang lên trong đầu hai lão thái giám. Đạo âm thanh này vô cùng uy nghiêm tôn quý, bên trong còn ẩn chứa uy áp khôn cùng, tựa hồ người phát ra âm thanh này là chúa tể của thiên địa, không một vật gì có thể chạy trốn khỏi bàn tay của hắn!
Bình Luận (0)
Comment