Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 366

Phương Vân nghĩ ngẫm một hồi, lập tức đứng lên, đi đến trước mặt Thập Tam hoàng tử rồi dừng lại:

“Điện hạ, nơi này linh hoa dị thảo cực kỳ phong phú. Chờ sau khi rời nơi này rồi, muốn tiến vào sợ rằng sẽ phải đợi thật lâu. Ta định đi trước, tìm kiếm một chút xem có vận khí để thu được thiên tài địa bảo hay không?”

Linh khí tại trung thổ thần châu còn xa mới bằng được nơi này. Nếu muốn vơ vét thiên tài địa bảo, cực kỳ khó khăn. Phương Vân nói vậy quả thực cũng có đạo lý.

“ừ, ngươi đi đi!”

Thập Tam hoàng tử mở mắt, gật đầu nói.

Sau khi nói chuyện với Trấn Điện Hầu, biết được rằng phụ hoàng cũng chú ý đến Phương Vân này, cảm tình của Thập Tam hoàng tử đối với Phương Vân càng thêm không bình thường. Trong lòng càng thêm muốn lôi kéo.

Nơi này hung thú thường lui tới, nguy cơ bốn bề, Thập Tam hoàng tử đương nhiên không muốn thần tử hỗ trợ đắc lực trong tương lai sẽ chết ở đây. Có đều, Phương Vân đã có mười hai thiên long lực, hơn nữa từng hiển lộ Địa Biến Pháp tại Mãng Hoang, cho nên đám thần thú, hung thú ở nơi này rất khó uy hiếp đến hắn.

“Trong khoảng thời gian này, nếu mọi người muốn đi tìm thiên tài địa bảo, hoặc cướp đoạt tinh huyết thần thú, cứ thoải mái. Có điều không được đi quá xa, nếu có tình huống gì đặc biệt, ta còn kịp xuất thủ cứu viện.”

Thập Tam hoàng tử nhìn lướt qua chúng nhân, mở miệng. Hắn và Trấn Điện Hầu nói chuyện với nhau chỉ trong chốc lát, cõi lòng đã đã mở rộng thêm nhiều. Tại đạo làm vua, cũng có nhiều lĩnh ngộ, thủ đoạn dụ dỗ tăng thêm không ít.

“Đa tạ điện hạ!”

Mọi người đồng thanh nói.

Truyền thống từ các đời trước, chỉ khi thái tử đăng cơ, thì các tử tôn hoàng thất khác mới có khả năng được phong vương.

Có đều, trước đó, tử tôn hoàng thất lại có thể tiến vào quân ngũ Đại Chu để lịch duyệt. Nam tới Thủy Sư, Bắc tới Bắc Cương, thậm chí tại những mỏ khoáng mà triều đình đặt trọng binh, các hoàng tử đều có thể tiến vào lịch lãm.

Thập Tam hoàng tử dù không vương không hầu, nhưng các hoàng tử khác chưa thể sánh bằng hắn. Lúc còn trẻ hắn đã từng lĩnh binh đánh trận, lập hạ không ít công lao, cực kỳ có ảnh hưởng trong quân.

Hơn nữa, vị hoàng tử này công lực cực cao, đứng thứ ba tại bảng Thiên Tượng Cảnh là nhân vật có thực quyền lớn nhất trong mười vạn đại quân chinh tiêu của triều đình. Luận về quyền lực và lực ảnh hưởng, so với đám vương hầu ở đây còn lớn hơn.

Nếu đổi lại là một hoàng tử khác, các vương hầu này chưa chắc đã để ý tới. Nhưng Thập Tam hoàng tử lại không như vậy. Muốn quyền lực có quyền lực, muốn thực lực có thực lực, muốn huyết thống có huyết thống, không một ai dám đắc tội hắn.

Phương Vân tất nhiên sẽ tìm cớ để Tôn Thế Khôn lưu lại, còn tự mình thì vụt đi, bay thẳng về phía sơn cốc mà đại trưởng lão Thánh Vu Giáo nói

Khi Phương Vân xẹt qua bầu trời, một con thỏ đột nhiên ngẩng đầu lên. Nhìn cảnh tượng ấy, nó âm hiểm cười vài tiếng, chắp tay sau lưng, nhìn hướng Phương Vân lao đi, thong thả bước đi.

“Mau nhìn, thỏ, rõ ràng là một con thỏ!”

“Chuyện gì vậy? Linh thảo linh dược sau khi thành tinh không phải biến thành người hay sao? Sao lại biến thành thỏ?”

Vài tên tán tu cường giả đi qua, nhìn thấy thỏ tinh chắp tay sau lưng thẳng người bước đi trong rừng cây, lập tức kinh hô.

‘Đừng động đậy nhiều như vậy, Chu Linh Thảo Vương này có thể không giống với những thứ khác, dược lực của nó sẽ mạnh hơn nhiều. Không hay, kinh động nó rồi. Đám người kia đúng là một lũ đầu đất mà. Đừng để nó chạy, mau xuất thủ!”

Một gã cao thủ thanh y rít lên.

Nơi này tuy rằng linh thảo mọc khắp nơi trên đất, nhưng có thể biến thành thiên tài địa bảo, lại cực kỳ ít ỏi. Thiên tài địa bảo hình người đã từng gặp qua, nhưng mang hình hài thỏ thì đây là lần đầu tiên. Thiên tài địa bảo “thỏ” này đứng giữa đám thiên tài địa bảo hình người, quả thực là hạc giữa bầy gà, cực kỳ bất đồng.

Mấy tên cường giả tán tu bằng vào trực giác, cảm thấy đây là một báu vật cực kỳ hiếm thấy. Còn nó có phải là thỏ hay không? Hừ đúng là trò đùa? Nơi nấy hung thú hoành hành, ngươi cảm thấy một con thỏ có thể sinh tồn ở đây sao? Mà ai đã từng gặp một con thỏ đứng thẳng, đi bằng hai chân như người chưa? Còn về phần lông nó đài, thì nó chẳng qua là thỏ, lông dài cũng chẳng có gi đáng ngạc nhiên!

“Ầm!”

Trong nháy mắt, hư không rung động, sựơng khói bốc lên mờ mịt, từng đại thủ hoặc xanh hoặc trắng hoặc tím, phác thiên cái địa, chụp lấy con “thỏ”.

Tai thỏ cực đài và thính, mỗi câu, mỗi chữ của đám “nhân loại”, nó đều nghe rõ ràng. Trong chớp mắt mấy người xuất thủ. tròng mắt thỏ yêu, màu đỏ máu hiện lên cực kỳ đáng sợ.

“Đừng có chọc giận thỏ gia, thỏ gia mà nổi giận rất nguy hiểm đó!”

Đột nhiên thỏ quay đầu, mạnh mẽ quát lên.

Mọi người cả kinh, lập túc mừng như điên:

“Gốc linh thảo vương này không ngờ có thể nói chuyện được. Hỏa hầu cỡ này ít cũng phải mười vạn năm trở lên.”

“Mau xuất thủ, đừng để nó chạy!”

Ban đầu chúng nhân chỉ dùng bảy phần nội lực, thì lúc này sau khi đột nhiên nhìn thấy thỏ mở miệng nói chuyện, liền xuất toàn lực, không hề bảo lưu.

“Hát!..”

Bầu trời tối sầm lại, vài tên cường giả tán tu vừa phát ra công kích lập tức biến mất không thấy tung tích.

“Đã nói từ trước, thỏ gia không đễ chọc. Các ngươi lại một mực không nghe!”

Màu đỏ tươi trong mắt thỏ tinh từ từ rút đi, tâm tình tựa hồ tốt hơn rất nhiều. Nó xoay người lại, lại như trước, chắp tay sau mông, thong thả bước đi. Mỗi bước đều rất nhẹ nhàng, đi về phía sơn cốc.

“Hống!..”

Cách đó mười dặm, bốn con viên hầu thân thể lớn hơn trăm trượng, không ngừng rống giận, đang kịch đấu với một thần thú khổng lồ vô bỉ.

“Yêu hoàng đại nhân, ngươi không thể làm một việc như thế được!”

“Bao Bao đại nhân, tha mạng đi mà!”

‘Đại ca cẩn thận!”

“Thỏ, yêu hoàng sao? Hừ giỏi cỡ nào cũng chỉ là một con thỏ!” Đây là tiếng chửi bới của một hầu tử.

“Vút!”

Quang ảnh bốn phía chợt lóe, không gian ba động, sau một khác, bốn đại viên vương phát hiện mình đã rơi vào một không gian xa lạ, trong một dãy núi. Bốn phía tĩnh lặng. Tứ đại viên vương thở phào.

“Tứ đệ à, ta đã nói rồi. Yêu hoàng đại nhân chúng ta không thể chọc vào được đâu. Lần sau chớ nên lắm miệng. May mà có Bao Bao đại nhân.

Đại La Viên Vương còn chưa nói xong đã bị một cỗ khí tức cường đại chặn lời.

Một con Cùng Kỳ cực lớn chậm rãi từ trong lòng ngọn núi chui lên. Tròng mắt hung ác, độc địa nhìn chằm chằm vào tứ đại viên vương.

Cùng Kỳ, là thần thú thiên cương đứng thứ hai mươi bảy, thực lực khoảng chừng mười hai thiên long lực. Theo đạo lý, tứ đại viên vương hẳn là sẽ thu thập được nó. Nhưng hiện tại, mấy viên vương này lại cảm thấy chấn động mãnh liệt, mắt lộ vẻ kinh hoàng, ngay cả hầu từ cũng biến sắc.

Bởi lẽ rằng, từ trên người con Cùng Kỳ này đang tản ra khí tức lớn hơn mười hai thiên long lực.

“Chạy mau!”

Đại La Viên Vương quát to một tiếng, tựa như thiểm điện bay đi. Gần như là cùng lúc, ba viên vương khác cũng dựng thân bay lên. Tứ đại viên vương tức thì chạy trốn như điên.

“Hống!..”

Một tiêng rít vang lên. Trên người Cùng Kỳ đột nhiên bạo phát một cơn lốc kiếm khí. Kiếm khí nhiều vô số, phân thành bốn dòng kiếm khí, đuối theo bốn viên vương.

Bốn dòng kiếm khí này, san núi lấp sông, hủy diệt không gian, nơi nó đi qua, đều lưu lại những dòng sáng lấp lánh cực lớn, rất lâu sau vẫn chưa tan đi. Uy lực trong đó, kinh khủng tới mức dọa người.

Cùng lúc, hai cánh Cùng Kỳ vỗ mạnh, mang theo ngàn vạn kiếm khí bay lên, tiếp đó nhắm đến tứ đại viên vương truy sát.

“Bao Bao đại nhân...”

Tứ đại viên vương kêu la thảm thiết.

Phương Vân đứng phía trên một sơn cốc rất lớn. Toàn bộ phía Tây, cũng chỉ có nơi này có phần giống với những gì đại trưởng lão Thánh Vu Giáo miêu tả.

ở sát sơn cốc, xương mục chất đống. Những thi thể này, nhìn qua như đã hư thối cả ngàn, vạn năm, toát ra khí tức cực kỳ xa xưa. Thế nhưng, bản năng Phương Vân lại cảm nhận rằng, những thi hài này không thể giống với thi hài của những cường giả thượng cổ.

“Nơi này hẳn là nơi mà đại trưởng lão nói rồi!”

Phương Vân âm thầm suy nghĩ, sau đó hạ xuống.

Thời gian là thứ rất kỳ diệu. Ngươi không thể nào nhận biết được nó. Thời gian trôi qua từng khắc từng giờ, nhưng ngươi không thể nào cảm thụ một cách rõ ràng, cụ thể.

Phương Vân chỉ biết rằng sơn cốc này cho hắn cảm giác rất kỳ quái, có một loại cảm giác rất khó nói rõ. Hắn không thể nào biết rằng ba động thời gian ở đây có chuyện, thế nhưng hắn có biện pháp để có thể thăm dò.

Ngón tay bật ra, Phương Vân dùng một lá cây vừa mới ngắt, bắn vào trong sơn cốc, sau đó nhìn chằm chằm vào nó.

Phiến lá cây màu xanh ngắt, dùng một tốc độ cố định bay đi, không nhanh cũng không chậm. Vừa bay được hơn mười trượng, phiến lá xanh lập tức lốm đốm vàng; lại đi về phía trước, bắt đầu xuất hiện những điểm khô xám; tiến về phía trước. lập tức hiện ra hiện tượng héo úa rõ ràng tiếp tục đi về phía trước, từ màu vàng biến thành màu xám, sau đó tách một tiếng nhẹ nhàng, nổ tung, hóa thành hư vô, không lưu lại bất cứ thứ gì.

Phương Vân âm thầm giật mình, lại cúi đầu nhìn một phiến lá khác trong tay. Hai phiến lá xanh này đều. được hái xuống từ một thân cây. Phiến lá kia đã biến., mất, còn phiến lá này vẫn xanh ngắt đầy nhựa sống.

Sau khi lá được hái xuống, cần một thời gian rất lâu mới hoàn toàn héo úa. Nhưng phiến lá mà Phương Vân vừa bắn đi, lại chỉ trong vài hơi thở đã hoàn toàn biến thành hiện tượng chỉ có sau bảy đến tám ngày.

“Nơi này, quả nhiên rất quỷ dị!”

Phương Vân lập tức khẳng định lời mà đại trưởng lão Thánh Vu Giáo nói. Thời gian ba động tại sơn cốc này thực sự rất không bình thường. Nếu mạo muội đi vào, sợ rằng ngay cả chết thế nào cũng không biết.

Hắn lại liếc mắt nhìn thi hài phủ kín đường phía trước, rất hiển nhiên, những người này đều đã xông bừa vào đây.

“Bây giờ thử xem tốc độ ba động của thời gian trong cốc này lợi hại ra sao?!”

Phương Vân phất tay, phát ra hai luồng luân hồi đao khí cắt xuống một thân đại thụ ở cách đó hơn trăm trượng. Cùng lúc dùng bùn đất che kín hai đầu thân cây.

Phương Vân thầm hạ quyết tâm, nếu như thời gian nơi này ba động không quá mức khoa trương, thì hắn sẽ thử vào một phen, để xem có bảo vật gì hay không.

Trong sơn cốc mặc dù có một vài thi thể, nhưng Phương Vân dù sao cũng chưa từng nhìn tận mắt, vô pháp cảm thụ được biến hóa cụ thể của thời gian. Chỉ có tự mình động thủ thí nghiệm, mới rõ ràng và trực quan hơn.

“Vút!”

Cọc gỗ bay đi, sau hơn hai mươi trượng, đột nhiên hóa thành than. Tiếp đó hóa thành bột phất rắc đầy trời, phiêu tán tứ phía.

“Hả!”

Phương Vân bị dọa đến ngây ngốc. Tốc độ lưu chuyển của thời gian ở đây, đừng nói là tầm bảo, chưa tới gần đã hao hết thọ nguyên, chết già rồi.

“Thảo nào người của Thánh Vu Giáo không dám đi vào. Nơi này nếu có thể đi vào tầm bảo, hẳn là Thập Tam hoàng tử đã vào lấy đi rồi, đâu tới lượt ta.”

Phương Vân ngừng lại hơn hai mươi ngày trong khói độc, thật sự nếu nơi này có bảo bối, đã không đến lượt hắn.

.
Bình Luận (0)
Comment