Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 373

Vừa thấy dãy núi này, một gã tán tu kinh hô:

“Hỏa sa Cả dãy núi này đều là hỏa sa!”

Hỏa sa mặc dù không phải tài liệu đứng đầu, nhưng là một tài liệu thuộc tính hòa cực kỳ trân quý. Khi rèn áo giáp chỉ cần trộn một ít hỏa sa vào lập tức độ cứng rắn và tính chịu lửa của áo giáp sẽ tăng lên cực nhiều.

Trung thổ thần châu cũng có mạch khoáng hỏa sa, nhưng tuyệt đối không nhiều đến mức xuất hiện thành cả một dãy núi nhu hiện tại.

“Nhất định nơi này là ổ của Tất Phương rồi. Cả dãy núi này đều bị hỏa diễm của nó biến thản như vậy. Tất Phương vô cùng đặc biệt, quanh thán đều là hóa diễm. Cho nên nếu thực sự giết chết nó. Tinh huyết của nó sẽ bị hỏa diễm đốt thành hơi nước trong chốc lát. Căn bán là không thu được. Chỉ có cách là làm tiêu hao hết lực lượng của nó. Sau đó mới tiến hành việc bắt giết. Lát nữa các ngươi đứng bên cạnh kiểm chế nó.”

“Dạ điện hạ!”

Mọi người cung kính nói.

Thần thú có thể không ngừng lấy ra năng lượng từ ba mươi sáu tầng thiên cương, bởi vậy muốn hao hết năng lượng của chúng, thực rất khó khăn!

Thập Tam hoàng tử khi định, ra chủ ý thu tinh, huyết Tất Phương cũng là đã nghĩ rằng trận chiến này có lẽ sẽ rất lâu mới kết thúc. Hơn nữa còn phải chuẩn bị thật tốt nếu không, tinh huyết của Tất Phương sẽ bị hóa diễm đốt khô.

Thập Tam hoàng tử gật đầu. Bay về phía dãy núi hỏa sa.

“Mọi người nên cách xa một chút. Hỏa diễm của Tất Phương vô cùng lợi hại.”

Phương Vân liếc mắt nhìn phía trước, mờ miệng nói.

Trong bảng thiên cương, Tất Phương đứng thứ mười hai. Chỉ cẩn nghĩ đến việc ấy đủ biết nó kinh khủng ra sao.

Mọi người gật đầu, không dám sơ suất, vội vã lui lại phía sau.

Sau khi rời khói hơn ba ngàn trượng, đoàn người mới dừng lại. Cự ly này. Sẽ không ảnh hướng đến việc phát ra công lực, nhưng lại an toàn hơn chút ít.

Một tiêng rít chói tai từ sau dãy hỏa sa truyên đên. Trong thanh âm ân chứa sự tức giận

Vô cùng. Chỉ nháy mắt, một vòng hỏa diễm sáng rực từ trong lòng núi vút thẳng lên không trung, không ngừng thiêu đốt... Liền đó là một đạo cầu vồng từ lòng núi vút lên bâu trời, phía sau là một biển lửa và khói đuổi theo gắt gao. Từng vòng sóng nhiệt rất rõ ràng, thậm chí có thể dùng mắt thường nhìn thấy, lấy dãy núi làm trung tâm, tản ra khắp bốn phía. Không khí tựa hồ bị đốt cháy. Từng làn khói xanh hiện lên.

“Mau lùi lại!”

Triều Tịch hùa đột nhiên kêu lên.

Cỗ sóng nhiệt vừa cuốn đến, Triều Tịch Hầu liền lập tức cảm nhận được, ông ta tu luyện công pháp liên quan đến nước, thuộc tính âm hàn, ngay cả ông ta cũng không thể chịu nói thì đừng nói gì những người khác. Nhất thời, bóng người hoảng động, ai nấy lần lượt lui lại phía sau mấy ngàn trượng. Tính ra mọi người đã lui lại cách dãy hỏa sa hơn bảy ngàn trượng, nhưng mỗi khi sóng nhiệt tràn tới. Vẫn khiến mọi người cảm thấy khó chịu.

Ầm ầm ầm!

Mây đen che trời bịt đất đột nhiên bao phủ kín phía trên dãy hỏa sa. Phiến mây đen này không phải do hơi nước bốc lên mà thành, mà thuần túy do khói đặc tụ lại. Bên dưới khói đặc là một biển lửa mênh mông. Thứ lửa này đỏ thẫm tựa nhu muốn đốt cháy thiên địa thành tro tàn.

“Mọi người chú ý, Tất Phương đang ở trong biển lửa. Chuẩn bị xuất thủ!”

Thanh âm một gã thị vệ truyền vào tai mọi người. Trong biển lửa, có một đám lửa sáng rực hơn hẳn những nơi khác. Từng cỗ uy áp khủng khiếp từ đám lửa ấy phát ra bên ngoài, khiến chứng nhân cảm thấy hai vai nặng trịch! Hô hấp cũng khó khăn thêm mấy phân. Nếu như lúc trước không lui lại hơn bảy ngàn trượng, sợ rằng lúc này không thể xuất thủ.

“Tất Phương thật quá mạnh, so với Hóa Xà kia mạnh hơn rất nhiều!”

Hóa Xà chỉ mới tiếp cận Thiên Trùng Cảnh, còn Tất Phương này là thần thú Thiên Trùng Cảnh chân chính. Hỏa diễm của nó có thể đốt cạn biển rộng, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Cùng Kỳ.

“Ngũ Đế Ngự Long Quyền!”

Thanh âm Thập Tam hoàng tử vang vọng hư không. Ngay sau đó. Trong không gian vang lên một tiếng gầm cực lớn. Nhất thời giữa biển lửa mênh mông xuất hiện hai con rồng khổng lồ, mãnh liệt đánh lên người Tât Phương.

“Xuất thủ”

Thanh âm vừa dứt! Những tiếng ầm ầm vang lên khắp trời. Một đạo kiếm khí mênh mông vụt lên, lướt qua tầng tầng không gian, chém vào trung tâm biển lửa. Chỉ trong nháy mắt. Lại thêm một đạo kiếm khí khác chém vào biển lửa.

“Huyết Hải Tu La chưởng”

“Liệt Thiên Kiếm Quyết!”

“Không Không Đại Thủ Ấn!”

“Đại Lực Thần Ma Chưởng!”

Ngay khi hai gã thị vệ Thiên Tượng Cảnh xuất thủ, mọi người hoặc chưởng hoặc đao hoặc kiếm lần lượt xuất thủ đánh vào trong biển lửa. Tức thì biển lửa dập đênh lay động. Hỏa diễm của Tất Phương cực kỳ lợi hại. Công kích của mọi người gần như chưa tới gần đã bị hỏa diễm đốt sạch nguyên khí, biến mất. Biển lửa do Tất Phương phát ra, công kích vào biển lửa căn bản không khiến cho Tất Phương bị thương. Có điều, mọi người cũng hiểu rằng nếu Tất Phương muốn duy trì được biển lửa, nó sẽ phái không ngừng phun ra hỏa diễm. Chỉ cần duy trì được công kích liên tục, năng lượng trong cơ thể nó sớm muộn cũng sẽ tiêu hao hết.

Trên trời. Thập Tam hoàng tử vẫn chưa biến thành Ứng Long. Trên người hắn tựa hồ có một pháp khi đinh cấp. Rõ ràng có thể đẩy bật lửa ở xung quanh.

“Hỏa diễm của Tất Phương cực kỳ lợi hại. Mặc dù lực lượng Thập Tam hoàng tử mạnh hơn ta, nhưng nếu muốn chống lại Tất Phương, thì pháp khi trong tay hắn ít nhất cũng là cực phẩm, thậm chí có thể là tuyệt phẩm!”

Phương Vân âm thầm suy nghĩ.

Hoàng thất không phải tông phái, nhưng tích lũy thì kể cả đại tông phái cũng không bằng. Đừng nói là pháp khí tuyệt phẩm cấp bậc địa nguyên, ngay cả thiên nguyên cũng sẽ có. Dù sao, hoàng thất đã chinh tiêu không ít tông phái. Khi các tông phái ấy bị tiêu diệt, công pháp, đan dược, pháp khí thuộc về triều đình hết thảy. Mà Thập Tam hoàng tử lại được sủng ái đến như vậy, Nhân Hoàng có thưởng cho hắn pháp khi đỉnh cấp cũng không có gì là kỳ quái.

“Đại Lực Thần Ma chưởng!”

Phương Vân động niệm, lập tức phát ra một đạo chưởng lực. Nhưng thần ma đại thủ màu trăng này khi tiến vào biển lửa, cũng chỉ chốc lát liền bị đốt cháy hoàn toàn.

Mười hai thiên long lực, đánh với thần thú Thiên Trùng Cảnh, căn bản không thể tính toán cho được. Bởi vậy với kết quả này, Phương Vân không hề bất ngờ.

“Hống” Tất Phương gầm lên giận dữ liên tục, nhưng căn bản không làm gì được Thập Tam hoàng tử. Còn mấy con kiến hôi trên mặt đất, nó không thèm để ý. Với nó mà nói, những công kích mức độ ấy, chẳng khác gì gãi ngứa. Kế hoạch săn thú, thuận lợi như đã định trước. Chứng nhân đều cảm thấy vui vẻ vì Tất Phương hoàn toàn không chú ý gì đến mình. Với sự hung hãn của Tất Phương, nếu nó thực sự chú ý đến mọi người, chỉ một lần tấn công, hẳn là mọi người sẽ hóa thành tro bụi.

Mặc dù trên người có tinh huyết Giác Thụy. Phương Vân cũng không thi triển. Chính là bởi vì không muốn làm cho Tất Phương chú ý đến. Bởi nếu không đến lúc đó. Biển lửa mênh mông kia sẽ tập trung vào mình, cho dù có hóa thành Giác Thụy cũng không chống đỡ nổi!

Năng lượng trong cơ thể Tất Phương, cứ chậm rãi tiêu hao mà nó không hề hay biết. Lực chú ý của nó hoàn toàn tập trung lên những công kích cực mạnh của Thập Tam hoàng tử.

Bình tĩnh mà xem xét thì cho dù thực lực chúng nhân không thể bằng Thập Tam hoàng tử. Nhưng khi liên hợp lại, không biết là bao nhiêu thiên long lực hợp lại, thực lực Tất Phương bị tiêu hao. So với Thập Tam hoàng tử còn lợi hại hơn nhiều.

Trong suốt quá trình ấy. Phương Vân vẫn lưu ý đến một việc, diện vô biểu tình Trấn Điện Hầu một mực đứng ở bên cạnh nhưng không hề xuất thủ. Tham gia vây công Tất Phương. Còn hai vị thị vệ thì từ đầu đến cuối không nói một câu. Tựa hồ đây là chuyện đương nhiên.

“Quan hệ giữa Thập Tam hoàng tử và Trấn Điện hầu có vẻ không phải là chủ tớ!” Phương Vân liếc nhìn Trấn Điện Hâu, đăm chiêu suy nghĩ.

Trấn Điện Hầu đứng ở phía sau. Vai trò của ông ta, lúc này. Lại như là lược trận. Trong ánh mắt ông ta, tựa hồ không có gì khác, tựa hồ không có gì có thể hấp dẫn ông ta.

Phương Vân cũng biết Trấn Điện Hầu kỳ thực là người trấn thủ hoàng cung trong truyền thuyết. Lại liên hệ với biểu hiện của ông ta. Lập tức biết răng, người mà Trấn Điện hầu thuần phục thực sự. Sợ răng chỉ có Nhân Hoàng.

Thậm chí Thập Tam hoàng tử cũng không chắc đã có thể ra lệnh được cho ông ta!

“Trấn Điện Hầu này chỉ sợ là người Nhân Hoàng phái tới bảo hộ Thập Tam hoàng tử! Nhưng bảo hộ cũng có nghĩa là thăm dò! Ta cần phải cẩn thận, có những bí mật không thể cho ông ta biết được!”

Phương Vân nhớ lại một chút, liền biết rằng, thứ làm cho người ta chú ý nhất chính là khi hắn sử dụng ra Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp. Có điều hiện tại truyền nhân các tông phái thượng cổ xuất hiện. Thậm chí Nhân Hoàng còn sắc phong truyền nhân của Tầm Hành Tông thượng cổ Doãn Vi Lương làm vương hầu. Cho nên chuyện này có lộ ra cũng không có gì quá quan trọng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng chừng ba canh giờ sau, nội lực của chứng nhân tiêu hao rất nhiêu, mà biển lửa xung quanh Tất Phương cũng ảm đạm đi không ít. Khu vực bao phủ cũng đã nhỏ đi gần mười lần. Mọi người rốt cục cũng đã nhìn thấy được tướng mạo của Tất Phương.

Thoạt nhìn thì Tất Phương giống như một con hạc bị hỏa diễm bao phủ, cánh trải ra rộng hơn mười trượng, đuôi màu trắng dài chừng tám xích. Mắt nó hẹp, dài, thoạt nhìn cực kỳ hung ác.

Đặc biệt là nhìn qua thì Tất Phương chỉ có một chân, giống như một thủ trảo, khiến người ta cảm thấy mạnh mẽ có thể xé rách mọi thứ.

“Ngâm” Một tiếng kiếm ngân kinh thiên vang vọng, kiếm khí của thị vệ bạch y rốt cục xẹt qua hư không, đánh lên trên người Tất Phương. Tất Phương kêu lên sợ hãi, trong mắt hung quang hiên hiện, lập tức nhìn về phía chứng nhân.

“Ngũ Đế Ngự Long Quyền!”

Một cỗ long khí hùng hậu, mạnh mẽ đánh lên người Tất Phương, đẩy nó bắn đi hơn mười trượng, rốt cục hấp dẫn lực chú ý của nó trở lại.

“Mọi nguời cẩn thận, không nên cùng lúc xuất thủ, tốt nhất cứ thay phiên nhau tránh để Tất Phương chú ý.”

Phương Vân lập tức mở miệng nhắc nhở.

Bất kể là hung thú hay là thần thú. Đối với công kích, phản ứng đầu tiên đều là giết chết kẻ có uy hiếp lớn nhất trước. Nếu không làm được sẽ bỏ chạy. Như vậy hoàn toàn khác với nhân loại, bao giờ cũng là giết kẻ yếu nhất trước, tiêu diệt từng phần rồi mới đối phó với người mạnh nhất.

“Tiểu hầu gia nói đúng, chúng ta mau tách ra. Không nên xuất thủ cùng lúc!”

Huyết Y Hầu phụ họa. Chứng nhân cũng đã nhìn ra, khi biển lửa yếu đi, công kích của mọi người có thể đánh lên người Tất Phương, đương nhiên nó cũng sẽ chú ý đến mọi người. Tuy rằng thực lực nó giảm xuống, nhưng nếu thực sự để nó chú ý, chỉ một lần lao đến, thì đám người Huyết Y Hầu, Dịch Thiên Hầu, Tôn Thế Khôn... sẽ lập tức biến thành tro tàn!

.
Bình Luận (0)
Comment