Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 394

Thủy ngục phong dùng nước biển màu đen tế luyện mà thành, lại dung hợp ngàn vạn khói độc, còn hấp thu khói độc ăn mòn do một Hóa Xà phun ra, độc tính cùng tính ân mòn của nó cực kỳ lợi hại. Bốn viễn cổ thiên long bị độc thủy này hơi dính vào, lân giáp đều bị ăn mòn, gào lên thảm thiết.

Bốn viễn cổ thiên long chỉ gầm lên một tiếng, run rẩy hạ xuống, lập tức không còn động nữa. Bởi vì bốn khí linh bên trong, trực tiếp đã bị độc chết.

“Ông!”

Thiên đế chiến xa đột nhiên lay động một cái. sau lưng chiến xa. Thiên đế hư ảnh cực lớn, đột nhiên chấn động một cái, giống như gợn sóng đồng dạng, nôi lên rất nhiều rung động. Ngay cả Thiên đế hư ảnh màu sắc cũng ảm đạm đi không ít.

Dương Hoằng triệu hoán Thiên đế hư ảnh, vốn mượn lực lượng của bốn viễn cổ thiên long.

Hôm nay bổn khí linh của viễn cổ thiên long, bị Phương Vân trong nháy mắt ăn mòn, độc chết, lực lượng của Dương Hoằng giảm xuống một tầng, tiện đà ảnh hưởng đến Thiên đế hư ảnh.

“Không ổn!

Linh hồn trong nhẫn cùng Dương Hoằng quá sợ hãi, trong lòng giật thót.

Bốn viễn cổ thiên long đã không chỉ đơn giản là thiên long, chúng nó đã bị tế luyện thành pháp khí, hơn nữa còn thêm vào các loại tài liệu đặc thù khác, cùng thủ pháp tế luyện cực kỳ cao minh, nếu tế luyện lên một tầng, là tương đương với sơ phẩm Thiên nguyên pháp khí, lại có thể nói ăn mòn là ăn mòn ngay cả khí linh cũng trong nháy mắt độc chết.

“Rầm!”

Đầy trời tiếng nước dậy sóng. Ngũ Ngục phong hóa thành nước biển đầy trời, nhấn chìm viễn cổ thiên long, hướng Dương Hoằng dũng mãnh lao tới, lập tức muốn đem hắn độc chết.

Thủy ngục phong uy lực đã siêu thoát phạm trù mà Ngũ Ngục phong nguyên bản đặt ra, không hề dựa vào lực lượng cùng công kích khổng lồ. Mà là tựa ở độc tính cùng tính ăn mòn hấp thu được tại không gian kia. Đừng nói Dương Hoằng hiện tại lực lượng chi đạt đến Thiên Trùng sơ cảnh, coi như là cường giả Thiên Trùng chân chính, cũng chịu không nổi!

Dương Hoằng muốn mượn lúc Phương Vân tinh thần buông lỏng nhất, mượn lực lượng linh hồn trong nhẫn, đánh tan tinh thần của hắn, kéo dài một chút thời gian để mình thi triển Thiên đế hư ảnh. Mà Phương Vân cũng tương kế tựu kế. sáng tạo cơ hội để cho hắn thi triển Thiên đế hư ảnh, mượn nhờ hắn thi triển loại tuyệt học này, thời gian quá ngắn không thể bù lấp chỗ thiếu hụt, thi triển Ngũ Ngục phong, hóa thành độc thủy ám toán!

Hai người ai cũng không phái là người ăn chay, đều là hạng tâm cơ sâu đậm, âm mưu xảo quyệt.

Dương Hoằng tính kế Phương Vân. Phương Vân làm sao mà không tính kế lại hắn.

Dương Hoằng một thân tuyệt học, ngoại trừ Thiên đế hư ảnh này, các tuyệt học khác căn bản trấn áp hắn không được mà còn bị hắn trấn áp! Đây cũng không phải là Phương Vân lần đầu tiên nhìn thấy Dương Hoằng thi triển Thiên đế hư ảnh. Phương Vân ngay từ đầu đã tính đến, Dương Hoằng nếu muốn đánh chết mình, tất nhiên phải thi triển ra Thiên đế hư ảnh này.

“Ầm ầm!”

Sóng biển màu đen cuộn đến, đánh lên Thiên đế hư ảnh mà Dương Hoằng triệu hoán ra, lập tức bị một cỗ lực lượng mênh mông, to lớn làm cho bốc hơi rất nhiều. Khí tức Thiên đế, đối với lực lượng độc khí khói độc, có tác dụng khắc chế nhất định. Nhưng mà, Dương Hoằng triệu hoán ra Thiên đế hư ảnh, còn không có cường đại đến mức có thể hoàn toàn xua tan những kịch độc này.

Nước biển màu đen bị bốc hơi, lập tức biến thành sương mù màu xanh lục, khuếch tán ra.

“Trong chốc lát. sẽ là giờ chết của hắn!”

Dương Hoằng trong lòng cắn răng gầm lên. Hiện tại, hai người tranh chính là thời gian. Phương Vân nếu như không thể trước khi Dương Hoằng triệu ra Thiên đế hư ảnh, đánh chết hắn. Như vậy người chết chính là hắn, mà không phải Dương Hoằng. Trái lại. Phương Vân một khi đắc thủ Dương Hoằng cản bản là thi triển không ra Thiên đế hư ảnh.

Thời gian tại thời khắc này, bị phóng đại ra vô hạn. Thiên đế hư ảnh sau lưng Dương Hoằng, đã tăng cường gấp mấy lần, khói độc của Phương Vân cũng ùn ùn phun ra. Chỉ nghe vang lên những tiếng xẹt xẹt. khói độc thôi qua, da của Dương Hoằng đã lộ ra một mảng màu đen.

Dương Hoằng đã nín hơi, đóng cửa lỗ chân lông. Nhưng vô ích. Thủy ngục phong không chỉ có kịch độc, mà còn tính ăn mòn. Làn da Dương Hoằng bị khí độc chạm tới, lập tức bị ăn mòn biến thành màu đen. sau đó khó độc kịch độc, thuận thế tràn vào. Khí cơ Dương Hoằng lập tức hồn loạn. Thiên đế hư ảnh cũng lắc lư.

“Quá độc, chịu không được, chạy mau! ”

Linh hồn trong nhẫn trong Thanh ngân bàn long giới tru lên, cỗ khói độc này không ngừng ăn mòn, đã ăn mòn tới hắn. Với năng lực của hắn lại có thể cũng ngăn cản không nổi kịch độc này. Chỉ sợ Thiên để hư ảnh của Dương Hoằng còn chưa có triệu ra, hắn đã bị độc chết ở trong Thanh ngân bàn long giới., ^

“Bốp!!”

Linh hồn trong nhẫn đột nhiên đoạt lấy quyền khống chế thân thể Dương Hoằng, nguyên bản nội lực dùng để triệu hoán Thiên đế hư ảnh, bị hắn dùng đến lực lượng thao túng không gian. Chỉ thấy bốp một tiếng, một hồi không gian rung động hiện ra, linh hồn trong nhẫn lập tức bọc Dương Hoằng, một cái lập lòe, lập tức biến mất không thấy.

“Đáng tiếc, đã để cho hắn chạy thoát!”

Phương Vân nhìn một chỗ Dương Hoằng biến mất, thân hình đã khôi phục nhân thân. Tay vẫy một cái, lập tức đem Ngũ Ngục phong triệu trở về, sóng nước cùng hàn khí đầy trời, lại lần nữa bị hắn thu hút vào trong Thủy ngục phong.

“Ngươi không sao chứ?” Phương Vân nói.

“Chủ nhân, ta không sao”.

Ý thức của khí linh Thiên địa vạn hóa chung, tại trong đầu Phương Vân vang lên. Vừa rồi khí linh đã đem tấn công về tinh thần của linh hồn trong nhẫn toàn bộ tiếp hết.

Phương Vân ngẫm lại cũng đã biết, khí linh Thiên địa vạn hóa chung, ngay cả ý thức Tà Thẩn đều có thể thôn phệ, huống chi chỉ là một linh hồn trên người Dương Hoằng.

“Trách không được Dương Hoằng võ đạo tiến triển nhanh như vậy, vốn là trên người ẩn đấu một linh hồn cường giả đỉnh cấp”.

Phương Vân thầm nghĩ trong lòng. Tuy không có thể giết chết Dương Hoằng, nhưng mà, lại nhìn ra bí mật của hắn.

Hơn nữa độc tính của Thủy ngục phong phi thường mạnh mẽ. Dương Hoằng tuy chỉ là bị độc khí thoáng cái, nhưng mà. Phương Vân phòng đoán hắn không chết, thì cũng trọng thương, nguyên khí tổn hao nhiều là tất nhiên.

“Rít.., liên tiếp chín tiếng rít, đột nhiên từ trong trời xanh truyền đến. Chín đạo tiếng rít bén nhọn này, mỗi một đạo dị thường chói tai, trong thanh âm ân chứa sự tàn bạo dữ đội, làm cho người không rét mà run.

Phương Vân nghe thấy chín âm thanh này, cũng cảm thấy khí huyết bốc lên, trong lòng cực kỳ khó chịu.

“Gầm...”

Chín tiếng rít vừa mới vang lên, trong hư không đã vang lên một hồi tiếng rồng gầm kinh thiên, một cỗ lực lượng vô hình, đem lực lượng quỷ dị trong chín tiếng rít tách ra.

Phương Vân trong lòng hơi giật mình, vừa quay đầu, đã nhìn thấy một cự long cao mấy ngàn trượng, hiển hiện ở chỗ cao nhất trên trời xanh, cặp mắt vĩ đại như chuông đồng, như đèn phóng xạ ra một mảng kim quang chói mắt, trong đêm tối, mở ra hai mảng thế giới màu vàng.

Ứng Long, thiên lý bài danh thứ bảy thần thú bảng, thân rồng có hai cánh, thần thú cấp Thiên Trùng!

Một cổ long uy mênh mông, theo trời xanh uy áp bổn phương, nguyên bản khí lưu hỗn loạn, bị này cỗ long uy ảnh hưởng, lập tức ngưng lại không ít trờ nên sền sệt như nước.

“Thập Tam hoàng tử rốt cuộc thi triển ra Ứng Long hóa thân!”

Phương Vân đang nhìn bầu trời, yên lặng thầm nghĩ.

Thập Tam hoàng tử vốn chính là xuất thân hoàng thất, trên người vốn có hoàng giả khí, hơn nữa hắn thân có tiềm long mệnh cách, cùng Ứng Long tinh huyết tương hợp. Thi triển Thiên Tượng pháp, biến hóa Ứng Long, hai bên hỗ trợ với nhau, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Bầu trời gió lớn lay động, Ứng Long cực lớn, vũ động hai cánh, trên người tản mát ra khí tức so với Phương Vân còn muốn khủng bố hơn. khoảng chừng tam thập ngũ (35) thiên long chi lực. Khí tức như gió lốc quét ngang bốn phương.

Phía dưới Ứng Long, minh khí cuồn cuộn một hung thú cao mấy trăm trượng, lơ lửng ở trong hư không, chín cái đầu dữ tợn, hung ác khàn giọng la hét bén nhọn.

Minh vương Thái tử cùng Thập Tam hoàng tử thực lực tương đương, đánh lâu không được, rốt cuộc song song sử xuất ra năng lực mạnh nhất của mình!

Ứng Long cùng Cửu Anh, một bên là Thiên Cương thần thú, một bên là Địa Sát hung thú, bài danh đều cực kỳ gần nhau. Bản thể của nó đều so sánh với võ giả thực lực Thiên Trùng cảnh. Hai người ở trong không gian, rốt cục lại tiếp tục đánh.

“Phanh”..

Hắc, Bạch Vô Thường cùng hai bạch y hộ vệ va chạm một cái, lập tức bắn người bay ra, trở xuống vách núi phía tây sơn cốc, ngẩng đầu chú ý nhìn lên bầu trời.

Tả hữu hộ vệ cùng Giang Bắc thiết ưng, cũng vô cùng ăn ý, không có đuổi giết, thân hình nhoáng một cái, cũng lui về sơn cốc phía bắc, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời.

Người hai bên tranh đấu càng lợi hại, rốt cuộc vẫn chỉ là tôm tép nhỏ trong cuộc chiến, không quan hệ tới đại cuộc. Chân chính quyết định thắng bại, vẫn là Thập Tam hoàng tử cùng Minh vương Thái tử. Minh vương Thái tử cùng Thập Tam hoàng tử đã cùng xuất ra bộ võ học mạnh nhất, hai bên trong lòng đều đã khẩn trương, không có lòng tranh đấu, tự nhiên là lui ra.

Cùng một thời gian. Phong Thái Thương cùng Quân Niệm Sinh cùng vỗ một chưởng, song song tách ra, lui về mặt đông cùng nam trong sơn cốc, chú ý nhìn lên không trung.

Tam thập ngũ thiên long chi lực, ba nghìn năm trăm con rồng bay!

Thực lực như vậy, đã vượt xa khỏi cấp Thiên Tượng đỉnh phong, tiếp cận gần gấp đôi. Minh vương Thái tử cùng Thập Tam hoàng tử trạng thái lúc này, đã tương đương với hai gã cường giả Thiên Trùng cảnh, duy nhất khác biệt là, bọn họ còn chưa có khống chế được quy tắc.

Phía bắc sơn cốc. Trấn Điện hầu mộc không có vẻ mặt gì nhìn lên không trung, nhưng nắm tay hắn, cũng không tự giác nắm thoáng cái, thân hình đã có chút xuất hiện trạng thái căng thẳng. Tựa như sẵn sàng chuẩn bị ra tay.

Võ giả cấp Thiên Trùng đỉnh phong bình thường. Trấn Điện hầu căn bản là không cần quan tâm. Nhưng Minh vương Thái tử thi triển Địa Biến chi pháp, hóa thân Cửu Anh, thực lực đã đạt đến mức độ đáng sợ tam thập ngũ thiên long chi lực, tại lực lượng đã có thực lực uy hiếp Trấn Điện hầu.

Xì xào...

Trấn Điện hầu vừa mới làm ra phản ứng, không gian bên người rung động, không khí phát ra âm thanh “ào ào” như nước gợn. Trước mắt lóe lên. Trấn Điện hầu lập tức phát hiện ra mình xuất hiện ở phía bắc sơn cốc, cực xa chã trên ngọn núi vừa rồi.

“Rốp!” Một tiếng giòn tan vang lên từ bên cạnh truyền đến, con thỏ ngồi xồm trên một khối đá, gặm một cây cà rốt, trong miệng nói gì đó không rõ: “Ngươi cũng nên không ngu xuẩn như vậy chứ? Muốn can thiệp trận chiến đấu này? Nếu như ngươi muốn ra tay, ta đây đành phái xuất thủ”.

Con thỏ thái độ không chút kính sợ, thủy chung vẫn không liếc qua nhìn Trấn Điện hầu. Nhưng mà. Trấn Điện hâu nghe được một câu nói kia của hắn thân hình mãnh liệt co rút, tiếp đó triệt để trầm tĩnh lại. Hắn ra tay, là vì bảo vệ Thập Tam hoàng tử. Con thỏ nếu như ra tay, vậy sẽ muốn giết sạch tất cả mọi người! ở đây tất cả mọi người, kể cả Thập Tam hoàng tử.

Loại kết quả này, cũng không phải hắn nguyện ý nhìn thấy!

“Cái này đúng rồi đó, đến ngồi xuống đi, cùng ta cùng một chỗ xem trận đùa giỡn này.”

Con thỏ đưa ngón tay chi chỉ xuống bên cạnh. Trấn Điện hầu do dự một chút, theo lời ngồi xuống bên người con thỏ. Bộ dáng không hề phòn gbị, trên thực tế, con thỏ thật muốn ra tay, phòng bị cũng vô dụng.

“Ăn cà rốt đi, mùi vị không tệ” Con thỏ tùy ý lần lượt đưa cà rốt qua. Trán Điện hầu vĩnh viễn vẻ mặt không chút cảm tình, rốt cuộc kinh qua một tia dao động, không biết là khóc, hay cười.

Nhưng mà, hắn đúng là vẫn không dám cự tuyệt. Từ trong tay con thỏ tiếp nhận cà rốt.. ánh mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn, Trấn Điện hầu thình lình phát hiện, dưới chân con thỏ, đang ngồi hầu tử cao thấp chừng bốn đến sáu tấc.

Nhìn rõ diện mạo của bổn hầu tử này. Trấn Điện hầu trong lòng khẽ chấn động thoáng cái, lại là tứ đại viên vương.
Bình Luận (0)
Comment