Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 426

Phương Vân một chưởng đánh chết bốn gã cưởng giả Địch Hoang, trong bóng đêm lập tức vang lên tiếng kinh hô. Lại chợt nghe một tiếng quát lớn, bóng người chen chúc trên các cương thiết lâu thuyền và khinh hình hạm thuyền ào ào phá không bay đi, tựa như thiểm điện biến mất trong đêm tối

Cùng lúc, trong hải dương mênh mông, từng đàn cá mập và ngư nhân chiến sĩ tựa như bị triệu hoán, vội vã quay đầu, cấp tốc biến mất trong đêm đen.

Cuồng phong biến mất, khơi xa nhanh chóng an bình trở lại...

Tại một chỗ khác, cách nơi này thật xa, thủy sư Đại Chu cũng gặp phải công kích của hải tộc.

“Hi hi hi!”

Tiếng cười điên cuồng của công chúa Kế Đô vang vọng trong đêm tối. Mái tóc dài của nàng không ngừng tung bay giữa mưa lớn, để mặc cho nước mưa dội ướt đẫm. Công chúa Kế Đô tựa hồ đặc biết thích nước mưa, hoàn toàn không dùng đến bất cứ thứ gì khác đề chiến đấu.

“Chết!

Một chữ “chết" vang lên, thần sắc công chúa Kế Đô trở nên lạnh lẽo. Kế Đô đao quỷ dị màu đen trong tay chợt rung lên, tức thì trong phạm vi hai ngàn trượng, tất cả những hạt nước mưa lập tức hóa thảnh đao khí. bắn đi vun vút. Vô số những hải tộc không ngừng kêu lên thảm thiết. Những đao khí vừa bắn ra đã đục thân thể chúng thảnh tổ ong.

“Hát!”

Trong đêm đen, một tiếng quát lớn chợt vang lên, một đại thủ đen kịt bỗng nhiên từ trong không trung chụp xuống công chúa Kế Đô. Chỉ thấy thần sắc công chúa Kế Đô lạnh lẽo, Kế Đô đao trong tay hắc khí đằng đằng, thuận thế chém ra. Tức thì, đại thủ đen kịt vừa chụp đến liền bị phân thành hai thân thể công chúa Kế Đô nhoáng lên, biến mất.

“Rầm!”

Ở bên ngoài mấy ngàn trượng, trên một chiếc thuyền lớn khác, hư không vặn vẹo, công chúa Kế Đô chợt xuất hiện. Tên cao thủ Tà Thần Điện Địch Hoang sợ hãi, vội vã trực xuất thủ. Thế nhưng ngón tay ngọc của công chúa Kế Đô đã nhanh đến mức không thề tượng tượng nổi điểm lên trán hắn.

“A!..”

Tên cường giả Di Hoang đột nhiên kêu thảm thiết. Da dẻ toàn thân hắn sau khi bị công chúa Kế Đô điểm nhẹ một cái, lập tức nứt toạc, máu tươi ồ ạt từ trong cơ thể hắn bắn ra. Thân thể hắn cực nhanh biến thành một đám máu đỏ tươi.

“Mang đi! Nhớ kỹ không được giết chết. Bản cung lưu hắn lại vì muốn dùng đến hắn!”

Công chúa Kế Đô nhìn lướt qua quan binh thủy sư xung quanh, lạnh lùng nói. Chúng nhân bị ánh mắt nàng đảo qua, lập tức rùng mình một cái. Mấy ngày qua họ đã phần nào hiểu thêm được về vị công chúa này. Nàng muốn lưu tên cường giả kia lại, không phải là cái gì tốt đẹp cho hắn, mà là muốn mang hắn đến khoang thuyền của nàng dằn vặt hắn một phen thống khoái.

Cùng lúc chúng nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua tên cường giả Di Hoang đang thống khổ kêu la. Sự đau khổ của hắn, thật không may, chỉ mới bắt đầu!

Khoang thuyền hơi rung động, Kế Đô lại biến mất, đến khi nàng xuất hiện trở lại thì một tên cường giả của quân địch đã bị một ngón tay của nàng xé vỡ chân khí toàn thân, da thịt trên thân thể nổ tung từng đám, máu chảy như mưa.

Bất kể là cường giả hải tộc, cường giả Địch Tộc, hay cường giả Man Tộc, bất kể là họ xuất quyền, xuất chưởng, xuất đao, hay xuất kiếm, công chúa Kế Đô đều chỉ một đạo xé ra, sau đó thuận thế tiến lên điểm tới một ngón tay, lập tức giải quyết xong cuộc chiến. Toàn bộ đối thủ đều bị thương mà không chết!

Có lẽ như vậy quá mức phiền phức, cho nên thần sắc công chúa Kế Đô chợt lạnh xuống, sau đó vung đao lên, sử xuất tuyệt học:

“Kế Đô Chưởng!”

Một tiếng quát lạnh, tay trái đưa lên đột nhiên hóa thành một ngôi sao đen kịt hừng hực cháy, khí tức hung lệ quét khắp bốn phía.

“Bạo!”

Công chúa Kế Đô quát lớn, tay trái rung lên, ngôi sao Kế Đô lập tức bay ra, nổ tung. Hỏa diễm màu đen vô cùng tận tán ra khắp nơi.

“A!”

Hết thảy những Ngư Nhân chiến sĩ cùng với những hải tộc thấp hơn khác liền kêu lên thảm thiết. Trên người chúng, lửa đen cháy hừng hực. Thứ lửa nảy cháy cực mạnh, hơn nữa còn nhanh chóng từ bên ngoài da thịt cháy vảo trong cơ thể.

Ở xung quanh, những quan binh thủy sư vừa nhìn thấy cảnh ấy, càng thêm hoảng sợ, sắc mặt người nào cũng trắng bệch, vội vã nhìn lên người mình. Một chiêu này của công chúa Kế Đô quét khắp bốn phía, không phân địch ta.

“Không việc gì!”

Những quan binh thủy sư đưa mắt nhìn nhau, phát hiện rằng mặc dù mình đang ở trong quỷ khí nhưng trên người lại không hề bị vướng vào loại lửa đen kịt cháy hừng hừng kia.

“Ngu xuẩn! Cường giả nếu ngay cả địch ta cũng không phân biệt được thì sao xứng gọi là cường giả?”

Công chúa Kế Đô mắng to một câu giữa bóng tối. Trong Kế Đô Quý của nàng, tinh thần lực bùng lên mạnh mẽ. Chỉ cần là địch nhân. Kế Đô hỏa diễm sẽ bùng phát nhưng không phải là địch nhân, tinh thần lực sẽ tự nó tiêu tán, không tùy ý phát tán.

“Ầm!”

Từ xa chợt truyền đến một tiếng nổ, công chúa Kế Đô liền chăm chú nhìn đến, chỉ thấy một gã cưởng giả Man tộc vóc người khôi ngô, tóc rối tung, mặc váy bằng da thú đang không ngừng phá tan Kế Đô hỏa diễm. Quan binh thủy sư ở xung quanh cũng bị hắn đánh chết từng mảng lớn.

Ánh mắt sáng ngời, công chúa Kế Đô tựa như tìm được thứ đồ chơi thật tốt, liền quát to một tiếng:

“Lui hết lại cho ta, tên Man nhân này bản cung muốn hắn. Không một ai được phép làm hắn bị thương.”

Công chúa Kế Đô nâng Kế Đô Đao lên, thân thể vụt một cái liền hóa thành thiểm điện bay về phía gã chiến sĩ Man nhân.

“Công chúa triều đình?! Chết!”

Tên cường già Man nhân cũng nhìn thấy công chúa Kế Đô, ánh mắt sáng rực, chủ ý bắt gọn công chúa triều đình bừng lên trong đầu.

“Man Thần Quyền Pháp!”

Cường giả Man tộc như một viên đạn bay thẳng lên không trung. Một quyền đánh ra Phía sau lưng hắn, một bóng đen cực lớn hiện lên, khí tức bóng đen này cực kỳ mãnh liệt, cuồng bạo, mặc một bộ áo giáp màu xanh, mặt mày hung ác, trên đầu có sừng nhọn tựa như sừng dã thú.

“Ầm!”

Không khí trong phương viên mấy trăm trượng bị xoắn vặn, hóa thành một quyền ảnh màu xanh, hướng đến công chúa Kế Đô.

“Hừ!” công chúa Kế Đô cười nhạt, Kế Đô Đao trong tay vừa chuyển, tức thì đao khí mấy ngàn trượng đen kịt phá không lao ra, chém đến quyền ảnh. Chỉ nghe ầm một tiếng. Man Thần Quyền Pháp nhất thời bị chém vỗ vụn. Thân thể công chúa Kế Đô uốn mạnh một cái, đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu tên cường giả Man tộc. Một ngón tay tựa như thiểm điện điểm xuống, thân thể tên cường giả Man tộc khẽ run lên, sau đó tựa như một tảng đá rơi xuống dưới.

“Thu dọn lại chiến trường đi! Những tên nào không chết phải đưa hết đến thuyền của bản cung!”

Công chúa Kế Đô dứt lời, liền một tay nắm tên đại hắn Man tộc giống như người ta kéo lẽ một con chó, lôi đến khoang thuyền của mình.

Một lát sau, từ trong thuyền của công chúa Kế Đô, đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm tê tâm liệt phế, tựa hồ như đang phải chịu một thứ đau đớn không gì chịu nổi. Toàn bộ các thuyền, khi nghe được tiếng hét ấy, đều khẽ rung động.

Trên mỗi con thuyền đều yên ắng, lặng lẽ. Quan binh thủy sư ai nấy đều kinh hồn táng đảm nhìn về phía thuyền của công chúa Kế Đô, câm như hến.

“Tốt lắm, cuối cùng cũng có thể lên đường đến Doanh Hoang!”

Phương Vân đứng trên thuyền, mở miệng nói.

“Doanh Hoang?” Tạ Phiên Phiên nheo mắt: “Không phải ngươi phụng mệnh trấn áp hải tộc sao?”

“Ha ha,” Phương Vân lắc đầu, cười nói: “Trấn áp hải tộc, chỉ là tiện đường thôi. Không phải ngươi cho rằng ta thực sự đến đây để trấn áp hải tộc đấy chứ?"

“Soát!”

Một thanh kiếm lập tức kề trên cổ Phương Vân. Thần sắc lạnh lẽo, Tạ Phiên Phiên tức giận nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì.”

Phương Vân không buồn nhìn đến kiếm trong tay Tạ Phiên Phiên. Ngón tay nhẹ nhàng bật ra, lập tức gạt kiếm của Tạ Phiên Phiên qua một bên:

“Ngươi là một thiên kim của tông phái, không thể không biết chuyện Doanh Hoang có một Doanh Cốc, bên trong phong ấn rất nhiều những viêm ma thượng cổ chứ?”

Nhìn Phương Vân gạt kiếm của mình ra, Tạ Phiên Phiên cũng không buồn để ý. Chỉ là nàng tức giận vì Phương Vân không nói chuyện này với nàng, mà ngay từ đầu đã “dắt mũi” nàng rồi.

Trên người Phương Vân có tinh huyết Giác Thụy, Tạ Phiên Phiên đương nhiên biết rằng nàng không thể đánh lại hắn. Nàng làm như vậy chằng qua cũng chỉ vì muốn phát tiết chút tức giận trong lòng.

Ánh mắt đăm chiêu, đột nhiên Tạ Phiên Phiên nói: “Ngươi định cướp đoạt tim của Viêm Ma Quân Vương sao?”

Trong tay Phương Vân có Ngũ Ngục Phong, đi Doanh Cốc, bề ngoài là vơ vét viêm ma thượng cổ, tế luyện Hỏa Ngục Phong. Nhưng Tạ Phiên Phiên không hề tin rằng chỉ một Hỏa Ngục Phong có thể thỏa mãn Phương Vân. Cho nên lập tức nghĩ đến những chuyện xa hơn.

“Ừm!” Khóe mắt hơi giật giật, trong mắt xẹt qua một tia dị sắc, Phương Vàn nói: “Không ngờ ngươi lại có thể biết cả chuyện này!”

Viêm Ma Quân Vương chết già, đây là chuyện mà Phương Vân biết được từ miệng đại trưởng lão Thánh Vu Giáo. Còn Tạ Phiên Phiên đương nhiên không đủ khả năng làm điều đó, như vậy chỉ có thể nói rằng, ngay từ đầu Thiên Ma Tông đã biết được tin tức nảy. Mà điều này cũng chính là ưu thế của tông phái.

“Quả nhiên ngươi có ý định đối với Viêm Ma Quân Vương chi tâm.” Trong mắt Tạ Phiên Phiên xẹt qua một tia dị sắc: “Không ngờ, một Viêm Ma Quân Vương thượng cổ cuối cùng lại chết già vào đúng lúc này!”

Quả thực nàng từng nghe trưởng lão trong tông nói qua có một Viêm Ma Quân Vương chết già nhưng không biết cụ thể thời gian là khi nào. Nghe Phương Vân nói vậy, biết rằng Viêm Ma Quân Vương chết đúng vào thời gian này. Nhất thời trong mắt Tạ Phiên Phiên ánh ra tia sáng kỳ lạ.

“Ha ha.” Phương Vân cười. Khi ánh mắt hắn nhìn Tạ Phiên Phiên, liền biết được nàng đang nghĩ cái gì: “Nếu ngươi muốn đoạt được Viêm Ma Quàn Vương chi tâm, thi cứ việc. Chỉ cần ngươi đủ bổn sự để làm việc đó.”

Viêm Ma Quàn Vương chi tâm bây giờ vẫn là vật vô chủ, ai cũng có quyền đoạt lấy, vấn đề chính là bản lĩnh. Nếu đồ không đoạt được, thì căn bản là không nên đề cho kẻ khác chú ý đến mình, bởi như thế sẽ là sai lầm. Hơn nữa, muốn đoạt được Viêm Ma Quân Vương chi tâm, tuyệt không phải chỉ một vài thế lực. Tạ Phiên Phiên một thân một mình, nhiều cũng là nhiều mà ít cũng là ít, Phương Vân tự nghĩ chút độ lượng ấy hẳn phải có.

Tạ Phiên Phiên có thể đoạt được đồ từ trong tay nhiều kẻ khác, ấy là bản lĩnh của nàng. Có điều, nếu như đoạt đồ từ trong tay hắn, thì lại là chuyện khác!

“Đây là ngươi nói đấy nhé!”

Mắt Tạ Phiên Phiên lấp lóe.

“Đúng là ta nói! Chỉ cần có bổn sự đó là được!”

Phương Vàn thản nhiên nói. Không phải hắn khinh thường Tạ Phiên Phiên, mà thực lực nàng vẫn còn quá kém.

Một Viêm Ma Quân Vương thượng cổ tương đương với cường giả Thiên Trùng Cảnh, cho dù nó suy nhược thì vẫn có thực lực Thiên Trùng Cảnh. Không có thực lực để chống đối thì ngay cả năng lực đến gần nó cũng không có.

Thực lực của Tạ Phiên Phiên mặc dù không tệ, nhưng rõ ràng là cách Thiên Trùng Cảnh không phải chỉ một chút một ít!

Cộp cộp cộp!

Một loạt tiếng bước chân từ phía sau truyền đến. Tổng binh thủy sư đi tới, thi lễ rồi cung kính nói:

“Đại nhân, mệnh lệnh của triều đình, cơ bản đã hoàn thành. Lần này hải tộc tổn thất hẳn là không nhỏ. Đại nhân đã có thể đi tới Doanh Hoang. Thuyền cũng đã chuẩn bị xong, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, lập tức lên đường tới Doanh Hoang.”

“Ừ!” Phương Vàn hơi gật đầu. Triều Tịch Hầu đã đáp ứng hắn sẽ cử một cương thiết lâu thuyền đưa hắn đến Doanh Hoang.

“Cái này không cần đâu!” Phương Vân khoát tay.

“A...” Tổng binh thủy sư cả kinh, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

“Nơi này cách Doanh Hoang chưa tới nửa đường, không cần phải dùng tới cương thiết lâu thuyền làm gì. Chỉ cần dùng thuyền nhẹ là được. Mặt khác, cũng không cần phải tập trung các giáp sĩ làm gì. Ta chỉ cần vài người để chèo thuyền là được.”

Phương Vàn có suy nghĩ của riêng hắn. Lấy thực lực của hắn, muốn một cái thuyền nhẹ không bị công kích, đó là việc dễ dàng. Hoàn toàn không cần phải dùng đến Cương Thiết Lâu Thuyền. Hơn nữa, chỉ cần hắn đoạt được Viêm Ma Quân Vương chi tâm là lập tức có thể đạt đến Thiên Tượng Cảnh, hóa thân thành Côn Bằng, không cần phải dùng đến Cương Thiết Lâu Thuyền.

Mà quan trọng nhất là tại Doanh Hoang hiện tại tập trung rất nhiều cường giả, kể cả có cường giả Thiên Trùng Cảnh cũng không có gì kỳ quái. Nếu gặp phải cường giả như vậy, thì Cương Thiết Lâu Thuyền rất có khả năng bị đánh chìm.

Mặc dù hảo ý của Triều Tịch Hầu là dùng Cương Thiết Làu Thuyền đưa mình tới Doanh Hoang, nhưng nếu như bị đánh chìm, thì sẽ là đại sự, rất có khả năng toàn bộ chiến công trước đây mất sạch, bị bôi đen. Thậm chí là chuyện phong hầu cũng sẽ bị người khác lấy cớ này để công kích.

“Đi thôi!”

Phương Vân khoát tay, dứt khoát nói

“Dạ, đại nhân!”

Tổng binh thủy sư cấp tốc quay đầu rời đi.
Bình Luận (0)
Comment