Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 429

“Rống!...”

Trong tiếng gầm gừ thê lương, cổ lão, một bóng đen ma thần cực lớn, theo trong bóng tối bước ra, một quyền chấn vỡ hư không, nhấc lên một mảng không gian loạn lưu, hướng về phía Kế Đô công chúa lao nhanh tới.

“La Hầu tái thế!”

Kế Đô công chúa thần sắc khẽ run sợ, nàng cũng cảm giác được một chiêu này của Phương Vân cường đại tới cỡ nào.

Trong nháy mắt, lập tức sử ra tuyệt học thượng cổ Kế Đô La Hầu tông, La hầu tái thế.

Hư không ông một tiếng rung động lắc lư, một pho tượng ma thần đen kịt cực lớn, đột nhiên phá vỡ hư không, đứng vững ở sau lưng Kế Đô công chúa, khí tức của nó hung ác dữ tợn, trên người tản mát ra khí thế độc ác như sóng lớn ngập trời. Trong phương viên trăm trượng, lập tức khói đen cuồn cuộn, hóa thành một vùng hung lệ.

“Hú!”

Một tiếng ngâm nga, trường đao trong tay Kế Đô công chúa, đột nhiên bay lên, rơi vào trong tay hóa thân La Hầu sau lưng. Tòa thần đế hung lệ vô cùng này, tay cầm Kế Đô đao, dùng sức chém tới, hư không rung động lắc lư, một đạo mũi nhọn dài mấy ngàn trượng mãnh liệt bắn ra...

“Oành!...”

Hai tòa thượng cổ thần ma chạm vào nhau, Kế Đô công chúa kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược ra sau, giữa không trung, há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Luận tuyệt học, thượng cổ võ học Kế Đô La Hầu tông cũng không nhất định yếu hơn Đại Lực thần ma tông, thậm chí có khả năng còn mạnh hơn một điểm. Nhưng mà, chân khí của Kế Đô công chúa làm sao so với nhị thiên lục bách (2.500) phi long chi lực của Phương Vân.

Một chiêu này, Kế Đô công chúa thua không phải chiêu thức, mà là lực lượng!

“Công chúa”.

Quan binh thủy sư trên lâu thuyền sắt thép phát ra một tiếng thét kinh hãi, nguyên một đám từ bong thuyền, phá không mà dậy, hướng về phía Kế Đô công chúa đuổi theo. Nàng dù sao cũng là công chúa hoàng thất, nếu ở trên lâu thuyền sắt thép có sơ xuất gì, ở trên trách tội xuống, ai cũng chịu không nổi.

“Phương Vân, ngươi dám thương tổn công chúa hoàng thất?!’’

Một Tổng binh thủy sư quát, vẻ mặt kinh sợ. Hắn cũng không phải là bộ hạ của Triều Tịch hầu, thủy sư Đại Chu lại là một quân đội độc lập, thế lực Tứ Phương hầu còn ảnh hưởng không đến thủy sư triều đình, nên cũng không kiêng kị Phương Vân.

“Yên tâm, nàng không chết được đâu”.

Phương Vân từ trên không từ từ hạ xuống, khoát tay áo, lạnh nhạt nói. Hắn hiện tại tu vi ngày càng cao, tầm mắt cũng ngày càng cao, cũng lười so đo với một Tổng binh thủy sư.

Bên ngoải lâu thuyền sắt thép, Kế Đô công chúa bay ngược hơn ngàn trượng, ngừng thân hình lại. Lồng ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Nàng khoát tay áo, cho lùi quan binh thủy sư bốn phía chen chúc tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Vân.

Ai cũng cho rằng nàng sẽ điên cuồng nổi giận, không ngờ, Kế Đô công chúa chằm chằm vào Phương Vân, đột nhiên cười ha hả:

“Ha ha ha, tiểu nam nhân của ta, ngươi là sợ hãi bổn cung làm bị thương tiểu tình nhân của ngươi sao. Ha ha, tỷ tỷ vốn đang cảm thấy ngươi tuổi còn nhỏ một chút. Hiện tại, tỷ tỷ nhìn ngươi càng ngày càng hợp khẩu vị!...”

Kế Đô công chúa mắt phóng kỳ quang, giống như tìm được con mồi cực kỳ yêu mến. Máu tươi trên khóe miệng nàng, cùng làn da trắng phụ trợ, có vẻ cực kỳ thê diễm, nhưng nàng lại giống như không biết chút nào, chỉ cười lên giống như điên cuồng.

Trong bầu trời đêm, các quan binh thủy sư cách đó không xa, nghe những lời như thế, da đầu đều run lên. Cả đám đều nhìn về phía Phương Vân.

“Bị Kế Đô công chúa nhìn trúng, Phương gia vị này..., thật có phúc”.

Mọi người nhìn Phương Vân, trong lòng thăng lên một cỗ cảm giác nhìn thấy gặp tai họa mà có chút hả hê.

“Hừ... phụ nữ không biết xấu hổ”.

Tạ Phiên Phiên ở một bên tức giận mắng một câu. Các cô gái trong tông phái tuy trời sinh tính rộng rãi nhưng cũng không có rộng rãi đến như Kế Đô công chúa, ở trước mặt mọi người rõ ràng thổ lộ tình trạng!

Phương Vân trong lòng thờ dài một tiếng, đối mặt loại cô gái như Kế Đô công chúa này, hắn có loại cảm giác khó có thể chống đỡ. Cô gái này tác phong quá hung hãn. Nho gia cái gì tam tòng tứ đức, cái gì phụ đức các loại, đối với vị công chúa hoàng thất này, quả thực chỉ là trò cười.

Cô gái này, tựa như đối với cường giả, có tâm lý sùng bái rất mạnh. Ngươi đánh không lại nàng, nàng đối với ngươi chẳng thèm ngó tới. Ngươi áp đảo nàng, cho dù địa vị của ngươi không bằng nàng, nàng cũng đối với ngươi vô cùng có hứng thú. Hoàn toàn không thèm để ý đến mấy cái địa vị nọ.

“Kế Đô công chúa, cô muốn nói thì để sau này. Hiện ta tạm không thể phụng bồi. Tạ Phiên Phiên, chúng ta trở lại thuyền” Phương Vân nói.

“Chờ một chút!” Kế Đô công chúa kêu lên, tiếp đó vẻ mặt đầy nụ cười nói: “Đã đến đây, cần gì phải đi. Tất cả mọi người đều đi Đại Doanh châu, bổn cung sẽ không ngại đưa các ngươi một đoạn đường. Người đâu, đưa tiểu hầu gia cùng tiểu tình nhân của hắn, đến phòng của bọn họ đi”.

“Vâng, công chúa”.

Lập tức có một quan binh thủy sư đáp đi đến trước người Phương Vân, cung kính nói:

“Hai vị, mời".

Phương Vân hơi trầm ngâm, gật nhẹ đầu: “Được”.

Kế Đô công chúa tính cách hỉ nộ vô thường, khó có thể phỏng đoán. Nhưng mà, Phương Vân tất nhiên không có khả năng vì vậy mà sợ nàng, ở trên vũ lực tuyệt đối, tính cách gì cũng đều là mây bay. Cùng lắm thì, trực tiếp đem nàng trấn áp mà thôi. Huống chi, Kế Đô công chúa và Thập Tam hoàng tử quan hệ không cạn, sau này cơ hội chạm mặt còn rất nhiều.

Hôm nay tránh khỏi lần tới gặp gỡ cũng như vậy. Với tính cách của Phương Vân, tất nhiên sớm muộn cũng đối mặt, còn không bằng đối mặt sóm một chút, ít nhất như vậy đối với Kế Đô này sẽ rõ ràng hơn một chút.

Phương Vân đi đến mép thuyền phất phất tay nói: “Đưa đến đây là được, các ngươi lập tức trở lại hạm đội thủy sư đi”.

Quan binh thủy sư trên thuyền hạm nhẹ cũng không có đi theo nên cũng không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, nhìn thấy Phương Vân nói như vậy, cũng chỉ gật gật đầu.

“Vậy tiểu hầu gia, chúng ta trở về”.

“Chờ một chút”, Tạ Phiên Phiên thân hình nhoáng một cái, xuất hiện ở bên người Phương Vân, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi thật nhất định phải cùng phụ nữ điên này đi cùng một chỗ sao?”

“Bằng không thì thế nào? Cô phải đi về sao? Nếu như cô muốn trở về, ta có thể cho bọn họ tiễn cô một đoạn đường” Phương Vân nói.

“Hừ”, Tạ Phiên Phiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Kế Đô công chúa, nàng làm sao có thể bỏ mặc Phương Vân cùng Kế Đô công chúa tính cách phóng đãng này cùng một chỗ: “Ta trở về? Chẳng lẽ thành toàn cho các ngươi? Hừ!”

Dứt lời ống tay áo hất lên, bước đi theo.

Ngoài mép thuyền, mấy tên quan binh thủy sư tuân lệnh, quay đầu thuyền, đạp lên sóng biền mà chạy tới.

Một quan binh thủy sư dẫn đường cho Phương Vân cùng Tạ Phiên Phiên đi vào trong thuyền, đi đến trước một gian phòng muốn mở cửa đưa hai người vào, đột nhiên trong lúc đó, một đạo thanh âm lạnh như băng truyền vào trong tai:

“Đem hai người bọn họ tách ra, một người một phòng”.

Nghe ra là thanh âm của Kế Đô công chúa, người binh lính thủy sư này ngẩn ngơ, thần sắc nhất thời cực kỳ phức tạp. Nhưng mả, trên lâu thuyền sắt thép, địa vị tối cao chính là Kế Đô công chúa. Hắn cũng không dám cải lời.

“Tiểu hầu gia, ngươi sẽ ở chỗ này”.

Người binh lính này xoay đầu lại, mặt hướng về phía Phương Vân, cung kính nói.

“Ừm”, Phương Vân hơi chút phẩy thủ, đối với mấy thứ này cũng không quá để ý, áo bào rung động, lập tức hướng về trong phòng đi đến. Tạ Phiên Phiên cũng không để ý, tự nhiên đi theo sau vào trong phòng.

Một đường tới, nàng cùng Phương Vân là đều ở một phòng, hình thành thói quen.

“Vị tiểu thư nảy, xin đợi một chút”.

Tạ Phiên Phiên còn chưa đi được hai bước, đã bị người binh lính thủy sư này ngăn cản:

“Vì nam nữ thụ thụ bất thân, vị tiểu thư này mời theo ta tới đây. Phòng của cô ở đây".

Tạ Phiên Phiên trên mặt ửng đỏ, lúc này mói kịp phản ứng, mình cũng hình thành thói quen.

“Ừm” Tạ Phiên Phiên gật nhẹ đầu, rất nhanh dấu đi vẻ đỏ hồng xấu hổ trên mặt.

Tại Kế Đô công chúa đã có ý định, người binh lính thủy sư này thay Tạ Phiên Phiên an bài một gian phòng, cách phòng Phương Vân cực xa, Tạ Phiên Phiên cũng không có dị nghị gì, thản nhiên đi vào.

Trong phòng bố trí rất lịch sự tao nhã, bình phong, bàn đá, ghế khắc hoa, có loại khí tức nho sĩ. Phương Vân gật nhẹ đầu, ở trên giường khoanh chân ngồi xuống, tu luyện võ công.

Bất kể là Kế Đô hay là Tạ Phiên Phiên đều không có tới quấy rầy, Phương Vân ngược lại nhất thời mừng rỡ được thanh nhàn. Đến lúc chạng vạng tối, Phương Vân nghe được gian phòng cách vách, truyền đến một hồi thanh âm bang bang, tựa như là có người nào đó đến đập gõ cái gì đó.

Phương Vân cũng không có để ý, chỉ nghĩ là bên cạnh có hàng xóm mới mà thôi.

Vào đêm sau, vừa xong cơm tối, Phương Vân lại khoanh chân tu luyện trong chốc lát, đột nhiên một hồi tiếng bước chân thanh thúy vang lên trong phòng, mơ hồ có làn gió thơm bay vào mũi.

Phương Vân trong lòng khẽ động, bỗng nhiên mở mắt ra, đã thấy một thân ảnh cung trang xinh đẹp, đang lướt về phía mình, lộ ra dung nhan xinh, đẹp tuyệt trần, ghé vào ở trước mặt mình, môi đỏ như lửa, cách mặt mình, không đủ ba tấc. Đôi mắt phượng mười phần mê người.

“Công chúa chính là cường giả võ đạo, tay có lực lượng băng thiên, hôm nay hai mắt lại vô thần, tay chân vô lực, sắc mặt ửng hồng, chẳng lẽ là bệnh nhập cao hoang, đại nạn buông xuống, cách cái chết cũng không còn xa?”

Phương Vân mở to mắt, hai mắt nhìn chằm chằm vào Kế Đô công chúa, bình thản thong dong nói.

Kế Đô công chúa nghe vậy, trong mắt xẹt qua một tầng tức giận. Nhưng mà nàng lần này có chuẩn bị mà đến, nào đâu có thể bị Phương Vân đơn giản như vậy mà đuổi đi. Không có tức giận, ngược lại càng thể hiện ra vài phần tình trạng vô lực yếu đuối:

“Đúng vậy, tỷ tỷ ta bệnh nhập cao hoang, không thể cứu được".

“Ồ”, Phương Vân trong lòng bật cười, lắc đầu nói: “Cho dù là như thế, công chúa hẳn là đi tìm lang trung mói đúng, không biết tại sao lại vào phòng ta?”

“Ta bị chính là bệnh tương tư. Bệnh này, không thuốc có thể trị, chỉ có tiểu lang quân, mói có thể trừ được bệnh này.”

Kế Đô công chúa nói, một tay nhân thế ôm lấy cổ Phương Vân. Kế Đô công chúa không chỉ võ đạo cao cường, hơn nữa hành động cũng rất có kiểu cách. Khi nàng thu liễm bản tính điên cuồng, tàn nhẫn, hoàn toàn thể hiện ra vẻ xinh đẹp như tiên tử của mình ra, thì lại không hề sơ hở, phương diện khí chất, so với Thiên Ma công chúa cũng không chút thua kém, thậm chí ở mặt thẹn thùng, còn thắng ba phần.

Phương Vân bị nàng ôm lấy cổ, da đầu cũng run lên. Cô gái này chơi cũng hơi quá! Nếu không phải đã chứng kiến thủ đoạn điên cuồng của cô gái này, hắn có lẽ thật sẽ bị bộ dáng trước mắt của cô gái này mê hoặc.

Cô gái này có dung mạo tiên tử, nhưng lại có tâm điên cuồng.

“Công chúa, đêm đã khuya, người nên trở về nghỉ ngơi đi”.

Hoa này tuy đẹp, nhưng có kịch độc, Phương Vân cũng không muốn đối với nàng tồn tại ý niệm thân cận gì, ngón tay hất lên, đã muốn đem tay nàng đẩy ra.

“Hì hì, gấp cái gì. Phòng ta, ở ngay cách vách. Muốn đi về thì chỉ vài bước mà thôi”.

Kế Đô công chúa cười nói, lời nói còn có ý tứ, dùng bộ ngực rất tròn rất mẩy, áp qua thân thể Phương Vân. Đồng thời quàng lên cánh tay Phương Vân, chẳng những không có buông ra, ngược lại còn kéo chặt.

“Cô gái này, quá khó chơi".

Phương Vân bắt lấy tay nàng, vừa mới chuẩn bị chấm dứt trò chơi nguy hiểm này. Đột nhiên trong lòng khẽ động, bỗng nhiên nở nụ cười:

“Công chúa, vừa rồi mới nói, bị bệnh tương tư ư? Cần an ủi phải không?”

“Hì hì, đúng vậy. Tiểu lang quân cũng đừng làm cho ta thất vọng”, Kế Đô công chúa vô ý thức nói, trong lòng còn chưa có kịp phản ứng.

“Ha ha hạ đã như vậy, mạt tướng chỉ có thể tuân lệnh. Công chúa, một khắc đáng giá ngàn vàng, công chúa bệnh cũng không nhẹ, chúng ta lúc này đây cũng nhanh lên. Miễn cho thật không có thuốc nào cứu được, như vậy thì đã muộn”.

Phương Vân cười lớn, bàn tay bao quát, đã ôm ngang eo Kế Đô công chúa. Vừa chạm đến da thịt như dương chi bạch ngọc của nàng, Phương Vân rõ ràng cảm giác được, thân thể dưới cung trang của Kế Đô công chúa rõ ràng căng thẳng hẳn lên
Bình Luận (0)
Comment