Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 433

Phật tông nhất mạch, đạo nho chính thống từ sau phật chủ Thích Già Văn Mưu Ni qua đời thì đã bị thất truyền tương đối nghiêm trọng, không chỉ bị thất truyền về võ học của bảy vị cổ phật, mà ngay cả phật tông phật pháp cũng bị thất truyền.

Phệ Đà châu chính là nơi khởi nguyên của phật tông, nơi này mấy vạn phật tông lớn nhỏ. Tất cả tông phái cũng bởi vì có sự khác nhau trong việc hiểu biết về phật tông, cho nên mới phải phân liệt thành nhiều phái như vậy, hơn nữa phật tông vạn phật, tuy là có đắp tượng Phật Đà, nhưng toàn bộ mặt của Phật Đà đều để trống cả.

Bởi vì tất cả điển tịch ghi chép về khuôn mặt của Phật Đà toàn bộ thất truyền, kể cả phật môn thanh quy giới luật, toàn bộ đều đọa lạc trong thời gian dài, biến mất không thấy. Cả một đám phật tông tông phái, đều tuân theo giới luật phật môn không giống nhau, có không cấm rượu, không cấm sát sinh, không cấm cướp giết, không cấm dâm ô, có nơi mượn thanh quy giới luật của đạo môn thậm chí còn có nơi còn quên mất cả giới luật, không kiêng kỵ gì cả.

Phạm Thiên tuy là đệ tử chân truyền của Chiêu Giác tự, võ đạo tu vi cao thâm. Nhưng lại hoàn toàn không biết gì về phật môn phật pháp cả. Ngay cả chín lỗ trên đỉnh đầu, đều là do người trẻ tuổi mang mặt nạ gọi là Bạch Ngọc Xuyên bên cạnh truyền lại.

Chiêu Giác tự là đứng đầu phật tông tại trung thổ, cho nên ít nhiều gì cũng còn chút hiểu biết về kinh thư phật pháp. Giới luật kinh thư của phật môn bao gồm năm bộ: “Tứ Phân luật”. “Thập Tụng Luật”, “Ngũ Phân Luật”, “Ma hà tăng chi luật”, “Phạm Võng Kinh”.

Có điều cũng chỉ là biết tên mà thôi. Phạm Thiên vẫn nghĩ rằng ngũ đại giới luật kinh thư của phật tông đã bị thất truyền rồi. Thật không ngờ, trên người của người thần bí trẻ tuổi này lại có ngũ đại giới luật kinh thư của phật tông.

Phật môn nhất mạch, khác hẳn so với những tông phái khác. Nếu muốn phật môn hưng thịnh, nếu muốn thống nhất, cần phải sưu tập đầy đủ phật pháp áo nghĩa, chứ không phải là dựa vào con đường võ học.

“Bạch thí chủ, lời này là thật sao?”

Phạm Thiên kích động nói, giới luật kinh thư của phật môn rơi vào trong tay của tông phái khác, tất nhiên là không có tác dụng. Nhưng ở trong tay đệ tử phật tông thì lại vô cùng quý giá.

“Ngươi xuất gia không dám nói dối” Người trẻ tuổi điềm nhiên nói.

Vẻ mặt của Phạm Thiên chấn động, những lời của người trẻ tuổi thần bí này. không thể nghi ngờ chính phật môn yết ngữ. Mà yết ngũ này, chỉ có đệ tử phật tông mới hiểu được ý nghĩa cao thâm trong nó.

“Người xuất gia không dám nói dối” Phạm Thiên lẩm bẩm tự nói, như điên như dại.

Người trẻ tuổi cười cười, ống tay áo hơi rung động, để lại một mình Phạm Thiên, đi nhanh về hướng rừng cây phía trước.

“Bạch thí chủ, xin chờ..”

Phạm Thiên hồi phục tinh thần bỗng nhiên phát hiện ra những sa môn khác đã rời đi cùng với người trẻ tuổi kia, sắc mặt lập tức thay đổi, tăng bào khẽ động, như một con chim to cất cánh, vội vàng đuổi theo.

“Ào ào!”

Suối nước mát lạnh, chảy theo một ống trúc trơn bóng, không ngừng chuyển động, cuối cùng chảy vào trong một cái guồng nước bằng gỗ, rót vào trong một cái ao nhỏ, lại chảy vào trong một cái hồ nhỏ, và chảy ra một cái hồ nước không xa.

Một bàn tay thon dài trắng mịn, nắm lấy một chén sứ nhỏ, đi lại đến cuối ống trúc, tùy ý để cho nước suối chảy vào trong chén.

Bàn tay này, làm da nhẵn nhụi, giống như của nữ tử vậy. Sau khi rót đầy nước suối liền thu trở về, rót nước suối ra khay trà, dùng nước ấy cẩn thận rửa lá trà bên trong.

Người này rửa rất cẩn thận, mỗi một lá trà được lật lên lật xuống rất nhiều lần, sau khi rửa sạch mới thả vào trong ấm trà, thần thái rất ung dung nhàn hạ.

“Hô Duyên đại nhân vẫn là tao nhã nhất. Nếu đổi lại là ta, thì lá trà này tuyệt đối không có khả năng rửa như vậy được”.

Cách đó không xa, một tuyệt thế nữ tử mặc váy dài màu đỏ, da thịt bóng như sứ, rực cháy lên như lửa, ngồi trên một tấm bồ đoàn, vỗ tay cười nói.

“Trà đạo tức võ đạo, võ đạo tu thân trà đạo tĩnh tâm, hai cái hỗ trợ cho nhau, trăm sông đổ về một biển”.

Tại vị trí chủ nhân là một nam tử khoảng bốn mươi, hắn mặc một bộ trù y màu trắng rộng thùng thình, trên mặt áo là hình của một cây anh đào màu hồng phấn, khiến cho người ta có cảm giác tao nhã thanh u vô cùng.

Diện mạo của hắn rất tuấn vĩ, lưu lại hai chòm râu đen dầy đặc, làm cho người ta có cảm giác rất có khí khái của nam tử, độc đáo nhất là hai hàng tóc dài bên tai, còn dày đặc hơn cả chòm râu của ông ta, giống như hai thanh trường đao vậy. Mái tóc đen bóng, phía trên được chải sơ qua, buộc lại thành búi đài, gấp khúc về phía dưới.

“Hô Duyên đại nhân, xa tại Doanh Châu mà có thể thấy được tạo nghệ của Nho gia trà đạo, làm cho Tiêu Tiêu bội phục vô cùng”.

Người nữ tử này chính là yêu nữ thượng cổ Oán Tình đạo Tiêu Tiêu, nàng ta vượt đại dương mênh mông, đến Đại Doanh châu, được vị đại tướng quân của Doanh Nhân tên là Hô Duyên Đại Tàng nghênh đón, tôn sùng là thượng khách.

Tiêu Tiêu cố ý tránh. Thập Tam hoàng tử, cũng muốn mượn lực lượng của Doanh nhân, cho nên cũng không từ chối.

“Ha ha, kinh học áo nghĩa của Nho gia, từ trước đến giờ ta luôn ngưỡng mộ. Cũng từng dùng tên giả lẻn vào trung thổ, bái nhập Nho môn học tập Nho gia áo nghĩa. Trà đạo này, ta cũng học được từ một Nho gia lão sư. Nếu có cơ hội, sau này còn có thể đi bái phỏng”.

Hô Duyên Đại Tàng đề cập đến Nho gia ở trung thổ thần châu, thần thái vô cùng cung kính, ngôn ngữ cũng cực kỳ tôn sùng.

Tiêu Tiêu chớp mắt, dường như không ngờ được, hồ Duyên Đại Tàng thân là đại tướng quân của Doanh Nhân lại cung kính với Nho gia Đại Chu triều như vậy.

“Đại tướng quân làm ta kinh ngạc. Nếu ta nhớ không sai, thì Đại Doanh châu hình như đã từng phát sinh chiến tranh với trung thổ thần châu”.

Hồ Duyên Đại Tàng lắc đầu, vừa đun nước suối, vừa cười nói.

“Đó là hành vi của những lãng nhân. Trung thổ Thần châu bây giờ là của Chu triều, cai trị thanh bình, quốc thái dân an, chúng ta cũng không thể nào đối địch với một tồn tại như vậy. Ta đã sớm nghiêm lệnh, cấm không được cướp của bắt người tại duyên hải trung thổ. Có điều, tuy ta là đại tướng quân của Doanh Nhân, nhưng cũng không thể nào quản lý được những lãng nhân và nhẫn giả, điểm này, cũng giống như triều đình không thể ra lệnh cho tông phái vậy”.

“Ồ” Tiêu Tiêu nhìn Hô Duyên Đại Tàng một cái, cũng khẽ cười.

Hồ Duyên Đại Tàng dường như biết Tiêu Tiêu không tin nên giải thích:

“Doanh nhân chúng ta từ trước đến giờ đều thu nhận tất cả văn hóa của Trung thổ cũng như các khu vực khác. Giống như bản thân ta, cho dù có hai dòng máu Doanh nhân và Địch nhân. Nhưng tại Đại Doanh châu ta vẫn được trọng dụng, đứng hàng đại tướng quân, hoàng thái tử của chúng ta cũng từng lẻn vào Trung thổ, học tập văn hóa Nho gia. Cũng rừng tham gia thi cử triều đình, trên đại điện, từng được khâm điểm bảng nhãn. Chúng ta ngưỡng mộ triều đình Trung thổ như vậy, sao có thể đối địch với triều đình được”.

“Bảng nhãn?” Yêu nữ Tiêu Tiêu tuy rằng không hoàn toàn tin tưởng Hô Duyên Đại Tàng, nhưng nghe thấy người của Doanh hoàng từng lẻn vào triều đình, còn được xưng tên trên bảng nhãn, cũng không khỏi giật mình.

“Không sai!” Hô Duyên Đại Tàng gật đầu, đi đến trước bàn, vài lá anh đào bị gió nhẹ thôi đến, trên mặt lộ ra vẻ nhớ lại:

“Năm thi đó. Trạng Nguyên đệ nhất khảm điểm, hình như là Lý ức Huyền, người truyền thừa của Nho gia Đại Chu triều, đứng thứ ba Thám Hoa, hình như là Địch hoang hoàng nữ A Mị Quái. Lúc đó nàng ấy cũng dùng tên giả, hình như là Tạ Đạo Uyển” Yêu nữ Tiêu Tiêu trợn to mắt, trong mắt hiện lên một vẻ kinh dị. Kiến thức Nho gia của Đại Chu triều cực kỳ nhiều, mà sĩ tử Nho gia trong thiên hạ có cả vạn vạn. Vậy mà vị Hoàng thái tử ấy lại có thể tiếp vào trong tam giáp nhập điện thí, vậy thì đủ để thấy được tài năng về Nho học của người này rồi.

“Kịch kịch kịch...”

Nhưng đúng lúc này, những tiếng bước chân dồn dập truyền từ xa đến. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, một người thanh niên sắc mặt tái nhợt, đang loạng choạng bước đi trong khu rừng cây hoa đào màu hồng nhạt. Trên người hắn còn có y phục dạ hành! Chỉ là cái khăn che mặt đã biến mất không thấy, đầu đầy tóc dài, rối tung buộc sau đầu, và một cánh tay cũng biến mất, hiển nhiên là đã bị thương nặng.

“Tướng... tướng quân..

Phong Ma Tiểu Thái Lang tập tễnh bước vào, lảo đảo vài lần vừa đi vừa đùng Doanh ngữ để nói. Bỗng nhiên nhìn thấy nữ tử ngồi bên trái, thần sắc cứng lại, lại nhìn về phía Hô Duyên Đại Tàng, thấy Hô Duyên Đại Tàng đang ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc thản nhiên, nhưng trong ánh mắt xẹt qua một tia tức giận.

Thân hình của Phong Ma Tiêu Thái Lang run lên, lập tức biết mình đến không đúng lúc. Nếu là bình thường, hắn căn bản là không phạm phải sai lầm này. Nhưng mà hiện tại, thứ nhất hắn đang bị thương nặng, cho nên đầu óc cũng bị giảm xuống, thứ hai căn bản là không nghĩ đến, trong vườn của đại tướng quân lại tự nhiên có một vị khách đến từ Trung thổ.

“Hỗn trướng! Còn không đến!”

Hô Duyên Đại Tàng tức giận nói, vị yêu nữ thượng cổ Oán Tình đạo này rất khôn khéo, tất nhiên là đã bị hắn nhìn thấy, muốn rời đi cũng đã muộn!

Phong Ma Tiểu Thái Lang lập tức quỳ cái rầm xuống đất.

“Thuộc hạ biết tội. Xin tướng quân bớt giận”.

“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.

Hô Duyên Đại Tàng trầm giọng nói, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, nhìn từ ngoài vào, căn bản là không thấy thay đổi gì cả. Lúc này ông ta dùng Doanh ngữ để nói với Phong Ma Tiểu Thái Lang.

“Đại tướng quân, xin trách tội, đại Chu triều xuất hiện nhân vật lợi hại, thuộc hạ không phải là đối thủ của hắn bị hắn chặt đứt một cánh tay”.

Phong Ma Tiểu Thái Lang cúi đầu, thấp giọng nói.

“Ngươi đem chuyện ấy kể ra đi”.

Hồ Duyên Đại Tàng trầm giọng bảo.

Phong Ma Tiểu Thái Lang đem mọi chuyện mình trải qua kể lại một lần, cuối cùng nói:

“Tướng quân tha tội, xin cho thuộc hạ một cơ hội nữa! Thuộc hạ nhất định sẽ lập công chuộc tội, mang đầu người này đến cho tướng quân!”

Phong Ma Tiểu Thái Lang cúi đầu nói.

“Tốt” Hồ Duyên Đại Tàng chỉ nói đúng một chữ.

Phong Ma Tiểu Thái Lang vui mừng, ngẩng đầu lên, đang muốn nói lời cảm kích thì một ánh đao đột nhiên đến trước mặt, ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đầu lập tức rời khỏi cổ. Một tia máu nóng phun lên từ trên cái đứt lìa của Phong Ma Tiêu Thái Lang, trên khuôn mặt của hắn vẫn còn vẻ chấn động, tựa như không thể tin được rằng mình lại chết như thế.

“Người đâu, đem thi thể của hắn xuống dưới”.

Hồ Duyên Đại Tàng giết chết Phong Ma Tiểu Thái Lang mà không hề báo trước, thần thái vẫn bình thản như trước, chỉ phất tay ra lệnh.

“Vâng, tướng quân!”

Lúc này, hai thị tỳ có tướng mạo xinh đẹp đến quỳ xuống đất, cúi đầu đáp một tiếng, sau đó đứng dậy, đỡ lấy thân thể vẫn còn đang quỳ không nhúc nhích của Phong Ma Tiêu Thái Lang xuống dưới.

“Đao thật nhanh!” Yêu nữ Tiêu Tiêu liếc nhìn Phong Ma Tiểu Thái Lang, nhìn cái thân thể quỳ không ngã ấy, trong lòng hơi run sợ. Trong giây phút Hô Duyên Đại Tàng rút đao giết người, trong lòng nàng cũng không hề sinh ra bất kỳ dấu hiệu đề phòng nào cả. Mà sau khi chết, thân thể của đối phương vẫn sừng sửng không ngã, cái này cần đao pháp thật nhanh mới có thể làm được.

“Tiêu tiểu thư, làm cô chê cười. Tên này là một thuộc hạ của ta. Trong lúc luận bài với đồng liêu, kỹ không bằng người, cho nên mới thất bại”.

Hồ Duyên Đại Tàng xoa tay, chậm rãi nói. Ngôn ngữ của Doanh Nhân vô cùng phức tạp, cho nên ông ta cũng không cho rằng, nữ tử đến từ Trung thổ có thể nghe hiểu được Doanh ngữ.
Bình Luận (0)
Comment