Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 907

Thực lực của Thái Bảo là điều không cần phải hoài nghi, là một trong tam công, với võ lực và từng chấp chưởng binh bộ, Thái Bảo không thiếu thực lực và khí phách cường hãn.

Nhưng tới thăm dò thực lực, không thể chỉ dừng lại ở đó. Người trong Tông phái làm chuyện gì cũng đều suy xét tới lợi ích, giống như Phương Vân, thực lực không cao, nhưng lại mang võ đạo hiếm có, dùng để trấn áp pháp khí tam tượng môn phái, tất nhiên sẽ gây nên tranh cướp điên cuồng.

Về phần ân oán giữa võ giả Nho gia và tà đạo, từ xưa tới nay cũng chẳng phải một hai ngày gì. Mặc dù có tranh giành nhau nhưng về tranh trục lợi ích, động lực của tà đạo đã nhỏ hơn nhiều. Có điều, nếu trong nháy mắt có thể giết chết người đứng đầu Nho gia, tiêu diệt một cường giả nho gia trong tương lai, chuyện như vậy, người trong Tông phái vẫn vui vẻ thực hiện.

Chỉ có điều không phải ai cũng rảnh rỗi như vậy, hơn nữa cũng phải tính toán thành phẩm. Nếu bảo vệ lực lượng quá lớn, vì chuyện không hề có lợi ích, chỉ để giải trí, tâm trạng sảng khoái nhất thời mà liều lĩnh, thật chẳng đáng.

Cho nên, ra tay như vậy đều để thăm dò là chính, nhưng nếu lực lượng bảo vệ Lý Ức Huyền không hề lớn mạnh, thì thăm dò cũng sẽ trở thành ra tay thật. Lý Ức Huyền sẽ gặp nguy hiểm thật sự.

Ầm ầm!

Lại là một đạo chân khí ma đạo, từ nơi xa xôi phá không lao tới, đối phương không nói gì, chỉ lặng lẽ không tiếng động cuốn về phía Lý Ức Huyền và Thái Bảo. Đồng thời, vận mệnh trong hư không, như trục lãng chi sa (cá mập đuổi sóng), ngửi thấy mùi máu ập tới, từng đạo khí tức quanh quẩn xung quanh cũng hóa thành cầu vồng kinh thiên, đánh tới mệnh tinh Lý Ức Huyền, trung tâm sao văn, võ vũ khúc.

Đây là thăm dò, cũng không thiếu sát khí.

Nơi này chính là nơi cách kinh thành mấy trăm dặm, trận chiến lớn nhất của Thái Bảo không nghi ngờ gì chính là kinh thành ở phía sau. Từng ánh mắt đều đang nhìn tới. Triều Đại Chu sau khi thành lập quân chính, vẫn khá quan tâm, rủ lòng thương tới chuyện Nho gia gặp kiếp nạn,

“Làm càn”.

Thái Bảo nhìn cảnh trên bầu trời, đang định triển khai thần thông, đánh tan nó đi. Đột nhiên, đường chân trời hướng đông, mây dày cuồn cuộn bay tới: “Thái Bảo đại nhân, người nghỉ ngơi một chút đi”.

Nói xong, tốc độ tăng cao, đánh tới. Tình cảnh lúc này, Thái Bảo bất đắc dĩ đành chặn chân khí lại, lại đem từng đạo khí tức đó ngăn lại. Thấy Lý Ức Huyền cũng bị đám cường giả tà đạo hung mãnh chặn giết, vừa lúc đó, có dị biến.

ầm ầm.

Một đường ánh sáng màu xanh bá đạo vô song ập tới, xông thẳng tới ngưu đấu, trong nháy mắt, xuyên qua không gian hơn ba mươi vạn dặm, như hổ nhập bầy cừu, đánh tan từng đạo chân khí.

“Lần trước đánh sâu vào mệnh tinh, mới giết chín người, xem ra vẫn giết quá ít người”.

Giọng nói lạnh lùng vang lên, nhưng lại vô cùng bá đạo. Từ trong dãy núi, Phương Vân chậm rãi đi ra, nhờ bóng đêm phụ trợ, trông lại giống như hắc ám quân vương.

“Con thứ của Phương gia! Là hắn”.

“Không ngờ, sau mệnh tinh lần trước, hắn lại lớn mạnh tới mức này, sức mạnh thật đáng sợ!”

Trong hư không từng đạo ý niệm dao động, trong hơi thở tập trung tới, không thiếu lần trước, tham gia tranh đoạt mệnh tinh Phương Vân. Còn lần này, cảnh tượng Phương Vân đánh sâu vào mệnh tinh chỉ sợ khiến những người này suốt đời khó quên.

Không chỉ Phương Vân dùng thực lực cá nhân thể hiện ra sức mạnh to lớn, cũng không phải chỉ là đại quân Khôi Lỗi hắn tập trung được, càng vì người này đánh sâu vào mệnh tinh….tầng tầng lớp lớp đem nguyên khí chặn đám tà đạo các nơi.

Trong chân khí, có triều đình, có Tông phái. Phủ chính đạo có tà đạo. Thân phận phức tạp như vậy khiến mọi người đều giữ kín thân phận hắn.

Sức mạnh cường hãn như vậy, lại là nhân tài mới xuất hiện có chỗ dựa lớn mạnh, không phải ai cũng có thể chọc vào.

“Tiểu tử miệng còn hôi sữa, tuổi còn nhỏ, khẩu khí rất lớn, còn dám nói lời ngông cuồng trước mặt tiền bối chúng ta. Ta rất muốn xem thử, ngươi có bản lĩnh thế nào!”

Một ý niệm ba động, đột nhiên từ nơi xa truyền tới, lộ vẻ khinh thường

“Sao?”

Hàn quang lóe lên trong mắt Phương Vân, áo bào khẽ lay, chân đạp xuống dưới, trong nháy mắt trốn vào hư không, biến mất không thấy đâu

“Hữu long”

Mọi người còn chưa phản ứng lại, chỉ thấy thân hình Phương Vân lại hiện ra tức thì, trong tay có vật gì đen nhánh, đột nhiên ném xuống…tiếng răng rắc, ngã xuống đất, đứt thành đôi.

A

Mọi võ giả nhìn rõ vật dưới đất đều hít vào hơi lạnh.

Vật đen sì kia chính là một võ giả cổ phong mặt mày xám xịt, mặc bào đen. Sắc mặt hắn trắng bệch, cuộn tròn dưới đất, mắt mở lớn, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, gần như không dám tin, mình lại chết nhanh như vậy.

Phương Vân nắm giữ “Ức Vạn không gian độn hình đại pháp…” càng có pháp quy, tốc độ nhanh hơn cả tưởng tượng. Chỉ hít thở là lập tức kết thúc trận đấu, đem tên võ giả mở miệng khiêu khích ở ngoài vạn dặm đánh chết, rồi ném về đây.

Thủ đoạn bá đạo, cay nghiệt, đoạn tuyệt, khiến người khác sợ hãi.

Nhiều người đều biết, Phương Vân chỉ giết gà dọa khỉ nhưng vẫn thấy chấn động trước thủ đoạn và sức mạnh của hắn. Sát phạt quả quyết như vậy nếu ở ma đạo, đây chính là đại ma đầu tuyệt thế!

Thái Bảo ở bên cũng nhíu mày nhưng không nói gì. Hiện giờ không phải thịnh thế thiên hạ thái bình, không thể hành hủ nho chi đạo.

ầm ầm

Trong nháy mắt này, không trung chấn động, chân khí của Lý Ức Huyền bỗng chốc đánh phá mệnh tinh, khí tức vương xung quanh, lại náo động. Nhưng Phương Vân vẫn đứng ở trung tâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới. Trong thời gian ngắn, sợ sức mạnh, thủ đoạn bá liệt của hắn, không ai dám nhúc nhích.

Nếu không rời khỏi, trong vòng ba ngày, ta ghé thăm từng nhà, giết sạch toàn bộ các ngươi hoặc luyện thành con rối, cả đời ra roi”.

Phương Vân lại công khai thể hiện thủ đoạn bá đạo của hắn

“Ầm”

Lần này, không ai dám do dự nữa, luận võ đạo, cảnh giới của Thái Bảo vẫn cao hơn Phương Vân, nhưng ở mức độ kinh hoàng vẫn kém hơn Phương Vân nhiều. Nho gia chuyện gì cũng lưu tình, ngoài chuyện đại ác ra, thường không hạ tử thủ, nhưng Phương Vân lại khác, hắn vốn xuất thân trong quân ngũ, nói tới thủ đoạn tàn nhẫn, sát phạt quả quyết, không chỉ cao hơn Thái Bảo một bậc.

Có bài học trước mắt, nhìn người kia vẫn lạnh như băng nằm dưới đất, không ai dám coi lời Phương Vân là nói đùa.

“Chàng trai, ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng thủ đoạn ngay cả những lão già chúng ta cũng phải nhượng bộ vài phần, khi ngươi trùng kích mệnh tinh, lão phu vẫn không để ý, đếm xỉa tới, giờ xem ra lão phu đã nhìn lầm rồi”.

Một cường giả Địa hồn đánh Thái Bảo, lạnh lùng nhìn Phương Vân, nhưng chưa rời đi ngay.

“Với người như các ngươi, nếu thủ đoạn không tàn nhẫn, há chẳng phải sẽ chết sớm sao? Còn chuyện lần trước, nếu ngươi thấy tiếc nuối, giờ làm cũng chưa muộn”.

Phương Vân nhìn vào hư không, lạnh nhạt nói.

Trong hư không lại hoàn toàn yên lặng, cường giả đó im lặng không nói, có Thái Bảo bên cạnh hắn cũng không động tới Lý Ức Huyền.

Hồi lâu

“Được! Có can đảm. Lần trước là ở kinh thành, như ngươi nói chính là dưới chân thiên tử. Mặc dù ta tự nhận võ đạo tu luyện cũng không tệ nhưng vẫn chưa tự đại tới mức cho rằng có thể khiêu chiến nhân hoàng. Đợi người rời khỏi kinh thành, ta sẽ tìm ngươi”.

Giọng nói lạnh lùng

“Khi ta xuất hiện, ta cũng sẽ tìm ngươi”.

Giọng nói hùng hồn, xuyên qua hư không, vang lên trên đỉnh núi, trong giọng nói để lộ mùi quyền thế mãnh liệt.

Vũ Mục!

Trong lòng Phương Vân chấn động, hơi thở này, hắn không hề lạ lẫm.

Giọng Vũ Mục vừa xuất hiện, hơi thở người này liền ngưng đọng, giống như một con vịt, lúc kêu lớn đột nhiên bị cắt đứt. hơi thở do dự, giống như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ rút lui, rời khỏi.

Hơi thở người này vừa mất, hơi thở Vũ Mục cũng rút lui, không tiếng động.

Phương Vân vốn muốn cảm tạ ân giúp đỡ của Vũ Mục khi trùng kích mệnh tinh. Có điều, ngẫm nghĩ lại vẫn thôi, phía sau là kinh thành, muốn gặp Vũ Mục vẫn có thời gian và cơ hội. Nếu Vũ Mục rút lui tất có việc, Phương Vân cũng không cưỡng cầu.

Lúc này Lý Ức Huyền cũng tập trung được các mảnh vỡ mệnh tinh, trận trùng kích mệnh tinh này có kinh vô hiểm, so với Phương Vân ban đầu, vẫn an toàn hơn nhiều.

“Cảm ơn”.

Bóng người lóe qua trước mắt, Lý Ức Huyền quần áo trắng từ trên đỉnh núi, người nhẹ nhàng hạ xuống, nói.

“Không cần, lúc trước khi ta mới vào võ đạo, nếu không phải ngươi nhiều lần trợ giúp e rằng đã chết từ lâu rồi. Cái gọi là có ân báo ân, ta nợ ngươi ba lần, sau này cũng sẽ báo đáp lại ngươi”.

Phương Vân khoát tay áo, lạnh nhạt nói.

Quân tử chi giao nhạt như nước. Hai người kết giao cũng không phải ít, càng nhiều ân tình như trợ giúp và cứu mạng. Có điều, đứng cạnh nhau mặt đối mặt thật sự mới phát hiện giữa hai người chỉ có thể nói chuyện nhạt như gió nhẹ. Có thể đó chính là phong thái quân tử chăng?

“Ngươi không cần tính cả ta vào, chuyện này không liên quan tới ta. Ta chỉ nhận lệnh Tắc Hạ Học Cung, tới đây mà thôi”.

Lý Ức Huyền bình tĩnh nói, sau khi phá mệnh tinh, sức mạnh của hắn cũng giảm, hơi thở cũng nặng nề, chỉ là càng thêm phiêu dật, giống như cơn gió bất định.

“Ha ha, mặc cho ngươi nhận mệnh lệnh của ai, nhưng đã cứu ta, xác thực là ngươi không tệ. Chuyện này ta sẽ không nhớ sai. Chuyện lúc trước, với ngươi có lẽ chỉ làm xong rồi quên nhưng với ta lại khác, ngươi có thể không để ý, nhưng ta lại không thể quên”.

Phương Vân lạnh nhạt nói.

Lý Ức Huyền không nói gì thêm, biết có nói thêm cũng không thay đổi được ý kiến của Phương Vân, chỉ đành tuần hoàn vô vị.

“Phương Vân, Ức Huyền là truyền nhân quan trọng của Nho gia ta, lần này hắn trùng kích mệnh tinh, đa tạ ngươi”.

Lúc này, Thái Bảo cũng từ trên đỉnh núi nhẹ nhàng lướt xuống. khí tức hắn lớn mạnh, giống như từng làn sóng biển đánh tới. Đây chính là bản sắc nhưng cũng là một kiểu thăm dò, thăm dò xem rốt cuộc Phương Vân ở mức độ nào?

Mặc dù khí tức Phương Vân không lớn như của Thái Bảo, nhưng cũng như cột trụ giữa dòng, khí tức Thái Bảo đánh tới thế nào, cũng vẫn sừng sững như cũ.

Hiện giờ ý chí hắn cường hãn, người lại có sổ bảo. hơi thở tầng thấp thể này đánh tới tất nhiên không thèm để ý.
Bình Luận (0)
Comment