Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 947

“Thật là một thanh kiếm kì dị!”

Phương Vân búng ngón tay trỏ lên mặt thanh kiếm, không thèm nhìn người đàn ông tóc trắng. Thanh kiếm rung lên phát ra tiếng kêu uông uông, phát ra tiếng rên ưm ưm, toát lên vẻ tà ác và âm u khó tả, dường như có một con tà long đang gầm gừ trong vực vậy.

"Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!" Trong hàng vạn trượng, có một bộ xương trắng ởn run run từ từ đứng dậy, nói liên tục ba từ Đáng chết. Quyền vừa rồi của Phương Vân làm rơi hết huyết nhục của hắn, chỉ còn lại chút thịt vụn vẫn dính trên xương, trông vô cùng kinh khủng chết chóc.

"Hả?"

Phương Vân hơi chớp mắt, dường như có vẻ bất ngờ quyền vừa nãy lại không giết được cường giả không rõ lai lịch kia.

"Một võ giả Mệnh hồn cảnh giới bé nhỏ lại dám đoạt lấy thứ của ta! Ta vốn chỉ định cho người cái chết sáng khoái. Nhưng hiện giờ, ta muốn linh hồn ngươi, vĩnh viễn phải gào thét trong vực sâu này!"

Bộ xương bị Phương Vân đánh cho dóc hết thịt này cắn răng, một sát khí tỏa ra từ người hắn như cường triều. Từng mảng thịt còn sót lại bay lơ lửng trong không trung như có sức sống, rồi hội tụ lại, trong chớp mắt lại tại nên diện mạo vốn có của người đàn ông tóc trắng kia.

“Uông, uông!”

Đồng thời, không gian bồng bềnh, một sức mạnh vô hình tỏa ra từ người tóc trắng kia, truyền tới mọi ngõ ngách không hư không. Lát sau, một hồng lưu chí âm chí dương đi theo một đường thẳng nhập vào trong bộ xương.

Cướng giả thần bí này đã bị Phương Vân dùng Ngũ đế tinh túc quyền rút hết tinh huyết toàn thân, tuy phục hồi lại được hình thể, nhưng sức mạnh chưa phục hồi. Nhưng nay có được sức mạnh này, chỉ trong giây lát, khí tức của hắn cao lên như thuyền lên theo nước dâng, từ thiên xung nhị phẩm lên thần thông nhất trùng, nhị trùng, tam trùng, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên.

“Ầm, ầm!” một sức mạnh hắc ám như triều tịch từ nơi các Phương Vân hàng vạn trượng ập tới. Sức mạnh này mang đầy tính chiếm đoạt và hủy diệt. Hư không chợt có âm phong kêu u u, như hàng vạn vạn oan linh đang gào thét.

Cảm nhận được sự thay đổi này, Phương Vân cười nhạt: “Ta biết ngươi đúng là có tấm thân bất tử, thì ra đây chỉ là một hóa thân của người, thảo nào ăn một chưởng của ta mà vẫn không chết. Nhưng, có đúng là ngươi cho rằng bản thể của ngươi năm trong vực sâu, ta không làm gì được không?”

Người này không dùng quy tắc chi lực, Phương Vân vẫn chưa phát hiện ra. Nhưng một khi dùng đến quy luật thì dùng sức mạnh bản thể không qua mặt được cường giả cấp số như Phương Vân.

Lợi dụng quy tắc chi đạo, tạo ra hóa thân của mình, không giống với việc Phương Vân dùng "Minh vương đại bi chú" để luyện ra chín hóa thân. Hai thứ có ưu điểm riêng, đều là cách quyết thắng vận trù ác duy từ nghìn dặm.

Nhưng lợi dụng quy tắc chi đạo để tạo hóa thân thì không thể phá. Trong mắt cao thủ tinh thông quy tắc chi lực, vẫn có thể dựa vào mối liên hệ quy tắc chi huyền giữa hóa thân và bản thể để thông qua hóa thân tấn công bản thể. Và Phương Vân thì nắm rất rõ phương pháp này.

Hư không chợt ám lại, một cung điện khổng lồ xuất hiện lơ lửng trên đầu Phương Vân. Cung điện này vừa xuất hiện đã phát ngay ra uy áp nặng nề đáng sợ. Trong bán kính hàng nghìn dặm, phảng phất bị thái sơn viễn cổ trong truyền thuyết trấn áp, không gian dường như ngưng lại. Một khí tức không gian và thời gian liên tục tỏa ra.

Tam tượng pháp khí, “Vu câu đế cung”!

Phương Vân tế Vu câu đế cung cùng với Thiên địa vạn hóa chung, khí thế toàn thân lập tức lại trướng lên, giống như ma thân viễn cổ tái thế, muốn tiêu diệt hóa thân của người ngày, lại muốn nhập vào hóa thân, làm trọng thương bản thể.

Thấy pháp khí trên đầu Phương Vân, và những tia chớp tìm bắn ra, người đàn ông tóc trắng cuối cùng đã biến sắc, trầm ngâm không nói, pháp khí cấp Tam tượng, hắn sao có thể không nhận ra.

Bất kì võ giả nào có được Tam tượng pháp khí, trận chiến này lập tức đầy biến số, không thể dễ dàng giải quyết như vậy.

Cường giả tóc trắng chỉ chần chừ giây lát rồi tỉnh lại.

Ánh mắt sáng lên, ấn đường thoáng qua một chút khí tức bạo tàn: “Không ngờ trên cơ thể ngươi lại có Tam tượng pháp khí, ngươi, một võ giả Mệnh hồn cảnh giới, có được pháp khí này mới là thiên vật bạo tàn. Đưa dây đi! Vật này chỉ có vào tay ta mới thực sự phát huy được sức mạnh!”

Cường giả tóc trắng đứng trong hư không hắc ám, hai tay nắm chặt, phát ra lôi quang kinh thiên bổ tới Phương Vân.

“Hay lắm! Ngươi lại fams ẩn thân trong vực sâu này, tất nhiên thông thuộc nơi đây. Ta đang muốn bắt ngươi để hỏi về tung tích của phụ thân ta đây!”

Phương Vân sáng mắt lên, trong lòng thầm tính toán.

Giờ không giống trước kia, tuy Phương Vân đã là Mệnh hồn đỉnh phong cảnh giới, nhưng lục đạo không gian pháp tắc trong người hắn thì có ba pháp khí mạnh. Thực lực gần như có thể so với võ giả Thần thông tam trùng truyền kỳ cảnh giới. Có thể dưới địa hồn không có địch thủ.

Thực lực này không có lý do gì mà chưa chiến đã chạy.

Phương Vân ban đầu còn vì chưa thông thuộc vực sâu mà cảm thấy khó hạ thủ, nhưng này có thể bắt được nhân vật này, chỉ cần có chút mạnh mối thôi Phương Vân cũng phải nắm lấy. Dựa vào khả năng phong ấn của Thiên địa vạn hóa chung, từ kí ức của đối phương, tìm cho được tung tích của phụ thân Phương Dẫn.

Gương mặt Phương Vân điềm tĩnh, nhưng trong cơ thể hắn, lục đạo không gian pháp tắc đang âm thầm dấy lên. Nơi đan điền, phù triện đại diện cho hàng vạn thuẫn hình pháp không gia đang được vận lên, phối hợp với Ngũ đế tinh túc quyền. Dù một hóa thân của đối phương đã lớn như vậy, nhưng Phương Vân chắc chắn, dù hắn có phục hoạt thế này thì vẫn một đòn giết chết đối phương, kết quả sẽ không ngoài dự đoán.

Chỉ là Phương Vân muốn phong ấn hóa thân của hắn để tìm kiếm kí ức mà thôi.

“Ahhhhh!” Người tóc trắng vừa nãy còn khí thế hừng hực chợt giống như bị tác động mạnh, cả người run bắn lên, gương mặt sợ hãi.

Người này sống trong vực sâu, có nhiều điều hơn Phương Vân, nhưng Phương Vân nhanh chóng cũng cảm thấy khác thường.

“Ào!” Tiếng sóng biển truyền tới, phong chi uông dương dường như lại nổi lên, chỉ là lần này mạnh hơn bất kì lần nào trước đó Phương Vân gặp.

Âm thanh này, giống như hàng nghìn vạn con chiến mã cùng gầm lên.

Phương Vân nhìn lướt qua, thấy một con sóng biển lớn đang dậy lên phía xa xa. Con sóng này lớn hơn bất kì con sóng nào khác mà Phương Vân gặp ở trong phong chi uông dương,hắn nhất thời không nhìn thấy đầu tận cùng của ngọn sóng đâu.

“Một con sóng thật mạnh!”

Phương Vân có thể cảm thấy, sức mạnh trong con sóng này còn mạnh hơn gấp trăm lần con sóng đã quất hắn bay ra xa. Con sóng này khiến hắn không thể xem nhẹ được.

Đúng lúc Phương Vân quay sang nhìn thì con sóng này cuộn lên, sức mạnh đáng sợ của nó khiến chỉ phong chi uông dương cũng phải lắc lư mạnh.

“Cái gì! Sao lại nhanh như vậy được?!” Phương Vân kinh ngạc, con sóng lớn như mới bắt đầu còn cách xa như vậy, sao mới có một lúc mà Phương Vân đã cảm thấy con sóng áp tới sát mình, giống như một lưỡi đao, tốc độ nhanh đến kinh người.

“Phong bão cự nhân!” Một tiếng hô lên kinh ngạc truyền tới, người đàn ông thần bí vừa mới khí thế hùng hục muốn giết Phương Vân đoạt bảo lại kinh hãi kêu lên. Soạt một tiếng, chạy biến đi mất, một con sóng lớn cuộn lên, rồi biến mất tăm mất tích.

“Phong bão cự nhân?!” Phương Vân kinh ngạc, dường như nhớ đến điều gì đó, chợt ngẩng đầu lên nhìn ra xa mà không khỏi thất kinh.

Đây đâu phải là sóng nước gì đâu, chỉ là một thủy lang cao mấy chục trượng do cự nhân hóa thành. Cự nhân này màu đen xám, ánh mắt sáng quắc. Mỗi khi mắt sáng lên lại có một tia chớp hiện ra, trong tay hắn có một tam xoa kích đang đi trong phong chi uông dương!

Thần thái cự nhân này rất hung mãnh, hung mãnh giống như Kim cương vậy, trong cơ thể hắn có ngưng tụ được nguyên tố phong bão khó hiểu. Phong bão nguyên tố này luôn trong trạng thái không ổn định, giống như một ngọn núi lửa, có thể nổ bất kì lúc nào. Mà thực ra là cũng bùng nổ rồi.

Xung quanh cự nhân này nhoằng nhoằng ánh điện, tiếng sấm, hải lang và phong bão. Thứ gì cũng đáng để võ giả Truyền kỳ phải lùi lại, còn sức mạnh hủy diệt trong người cự nhân thì không khỏi khiến Phương Vân lạnh gáy.

Với năng lực hiện nay của Phương Vân, căn bản không thể nào đối phó với cự nhân. Có là võ giả Địa hồn cảnh giới, nếu không phải tu vi cao thâm, e là khó chiếm thượng phong!

“Phong bão cự nhân!”

Nghĩ đến tiếng hô hoán mơ hồ lúc nãy nghe được, Phương Vân cuối cùng đã hiểu ra, trước mắt mình là sinh vật gì. Hắn vốn tưởng rằng, thứ mình nhìn thấy chỉ là một cự lang đặc biệt mạnh trong phong chi uông dương, nhưng khi nhìn rõ thì mới biết, căn bản đó là mắt cá chân của cự nhân.

“Ma thân viễn cổ cũng đã tuyệt diệt rồi, trong vực sâu này sao lại có sinh vật đáng sợ thế này!”

Phương Vân bất giác cảm thấy căng thẳng cực độ, năng lượng của cự nhân này căn bản không thể kháng cự được. Điều duy nhất đáng cảm thấy may mắn là, đối với cự nhân mà nói, Phương Vân quá nhỏ bé, hoặc có thể với cự nhân, Phương Vân chỉ là một hạt cát, không khiến hắn chú ý.

Nhưng có như vậy thì khi hắn đi quan, làm sóng nước dấy lây cũng đủ là một sự uy hiếp với Phương Vân.

“Gừ rừ!” Một âm thành gào rống khó hểu phát ra từ miệng cự nhân, cả phong chi uông dương chấn động, Hàng nghìn hàng vạn cự lang xuất hiện, cuốn lên cao hàng nghìn trượng, đồng thời tán ra từ trung tâm là cự nhân.

“Cái này… cự lang của phong chi uông dương… là do cự nhân này gây ra!” Phương Vân chứng kiến cảnh này mà mí mắt rung rung, vô cùng kinh ngạc. Giờ thì hắn đã biết những tiếng gầm trước đó là ở đâu mà ra.
Bình Luận (0)
Comment