Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 960

Cơ thể Phương Vân trướng lên ngàn trượng, khi hóa thành Tà đế, mọi chân nguyên trong cơ thể đều hóa thành chân khí tà đế thuần túy, trở thành một kiêu hùng tà đạo hoàn toàn, khí tức tỏa ra khắp người không có chút nào là của hắn.

Điều này vô tình đã khiến Tà thần ẩn mình nơi Di hoang không nhận ra được khí tức thực sự của Phương Vân. Thậm chí đến Phệ ma tông chủ cũng bị hắn lợi dụng thành công!

Cho dù là vạn hóa chân khí hay là Vô cưu hay là Thiên địa vạn hóa chung đều có thể thay đổi khí tức cảu mình, huống hồ Phương Vân lại có cả ba thứ trong tay!

Con đường võ đạo, Phương Vân không dám nói là thiên hạ vô địch, dù gì phía trên còn có những nhân vật lớn các tông, còn có nhân hoàng, còn có đại đế các hoang. Những luận khả năng ẩn mình, thay đổi khí tức linh hồn, che giấu thiên cơ, Phương Vân chắc chắn được xếp vào top 3! Dù đối thủ là Tà thần cũng vậy. Chưa nói đến Thiên địa vạn hóa chung trong tay hắn có thể khắc chế năng lượng của Tà thần!

Sinh vật ngu muội, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?”

Trong tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên trong Thiên địa vạn hóa chung, hóa thân Tà thần bị Phương Vân nhốt trong đó đang gào lên, chỉ là, dù vô cùng phẫn nộ, nhưng trước Thiên địa vạn hóa chung lại không có cơ hội giãy giụa!

Phệ ma tông chủ, ăn một trả một! Chỉ có thể xem như ngươi đen đủi. Ta chạy đến vực sâu bi thương rồi mà ngươi vẫn theo đến, trách ta sao được!”

Phương Vân không để ý đến hòa thân Tà thần đang gào thét điên cuồng trong Thiên địa vạn hóa chung, vụ nổ lớn hư không sau lưng khiến hắn khô khốc miệng,, màu tràn lên, cảm giác như chết đi sống lại! Nếu trên người không có Thiên địa vạn hóa chung, nếu không có Vô cưu, người chết vừa nãy là hắn chứ không phải ai khác!

“Đùa với lửa một lần là đủ rồi, sự tồn tại cấp đại đế như Tà thần đúng là không thể động vào. Không thể dùng Tà thần quốc độ nữa, về sau chạy được càng xa càng tốt. Tà thần quá đáng sợ!”

Phương Vân trong tỷ vạn không gian nhanh chóng thay đổi tháo thuẫn. Phệ ma tông chủ cũng là cự nhân thượng cổ, nhưng đối diện với Tà thần Trung cổ mới tỉnh dậy thì chết không kịp trở tay. Nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta nổi da gà!

Phương Vân trông bề ngoài thì thong dong từ tốn, dường như chỉ trở tay thôi là có thể mượn đao giết người, đưa Phệ ma tông chủ vào đường cùng, nhưng thực ra hắn đang rất lo lắng căng thẳng. Đối phương là Tà thần có thể hủy diệt cả một thời đại cơ mà

"Đi thôi! Đi nào! Tìm nơi nào đó đã, nuốt hóa thân Tà thần này, không củng cố được cảnh giới thì tuyệt đối không thể ló mặt được!"

Trong bóng tối, Phương Vân cũng không có thời gian xác định phương hướng, cơ thể hắn tạo nên một cô tuyến lớn vắt ngang hư không, đi theo hướng vực sâu bi thương.

Khi Phương Vân biến mất chưa lâu sau thì lại có một tiếng nổ theo sau một bóng người xuất hiện trong vực sâu bi thương.

“Đến muộn rồi! Phụ than vừa mới… sao người lại không ra tay?”

Minh vương thái tử nhìn theo hướng Phương Vân biến mất, hằn học nói, giọng vô cùng bất cam.

Minh tông tông chủ đứng khoát tay, minh bào trên người đang bay phần phật, ánh mắt hắn điềm đạm nhìn vào hư không: “Một võ giả mệnh hồn cảnh giới, lẽ nào còn cần hai cường giả Địa hồn, đích thân ra tay bao vây tấn công sao?”

“Cái này …”

Minh vương thái tử bật cười, cự nhân Địa hồn cảnh giới, nếu ở thời Thượng cổ cũng là nhân vật cái thế, bất kì tụ hội nào cũng có quyền phát ngôn.

Ra tay với cả võ giả Mệnh hồn cảnh giới thấp hơn mình mấy đẳng cũng đã là phá cách rồi. Huống chi còn có hai người!

Cự nhân Địa hồn cảnh giới, vây quanh tấn công Mệnh hồn cảnh giới, chuyện này mà truyền ra ngoài, nếu truyền đến tai các đồng đạo thì mặt mũi đâu nhìn thiên hạ nữa! Hai người, một là tông chủ Phệ ma tông thượng cổ, từng chấn động thời thượng cổ, một là Minh tông tông chủ. Còn đối thủ chỉ là vương hầu của một triều đình bé nhỏ.

Minh vương thái tử ngẩn ra, nhất thời á khẩu không biết nói gì. Nếu là hắn, chắc cũng không làm được. Dù gì, càng là võ giả có võ đạo lớn, càng tự cao về bản thân, càng không làm được chuyện này!

“Đối phó với một võ giả Mệnh hồn cảnh giới, một mình Phệ ma tông chủ là thừa rồi. Dù đối thủ là thứ tử Phương gia đã đột phá Truyền kì cảnh giới thì vẫn không thay đổi được cục diện này, chỉ có thể nói hắn khiến người ta quá thất vọng, lại bị tên tiểu tử đó cho vào bẫy, dụ Tà thần đến giết chết!”

Minh tông tông chủ điềm đạm nói, đồng tử đen láy léo lên một tinh quang.

Giống như hai vương hầu vây kích một sĩ binh, Minh tông tông chủ ắt cũng không thể nào liên thủ với Phệ ma tông chủ được. Phương Vân còn chưa có tư cách ấy. Không chỉ hắn, các cự nhân thượng cổ khác cũng không có tư cách này.

Vương hầu đối phó với sĩ binh một người là quá đủ rồi, cần gì đến hai người ban đầu phát hiện ra Phệ ma tông chủ chạy đến đây, Minh tông tông chủ đã dừng lại, trong lòng cũng có tâm lý muốn xem kịch hay. Nhưng chuyện diễn ra khá nhanh, đến hắn cũng không phản ứng kịp. Phệ ma tông chủ đã bị Tà thần ập tới nuốt gọn, còn Phương Vân thì đã tháo chạy đằng nào.

“Phương Vân này, cũng có năng lực đấy chứ! Thảo nào hôm đó nhiều người thay hắn ra tay như vậy!”

Mái tóc của Minh tông thông chủ bay phất phơ, mắt hắn sáng lên, nhưng miệng thì không nói gì nữa.

“Phụ thân, sức mạnh của Tà thần vừa nãy là thế nào? Nghe nói vị Tà thần Di hoang đó từ sao khi trung cổ diệt vong đã không còn xuất hiện nữa. Lần này sao lại đột nhiên phá cách ra tay với Phệ ma tông chủ? Con thực nghĩ mãi mà không hiểu”

Minh vương thái tử lẩm bẩm. Đây cũng là nghi hoặc lớn nhất trong lòng hắn, thời khắc chiến đấu quan trọng nhất giữa Phương Vân và Phệ ma tông chủ lại kinh động đến Tà thần trong Ngũ vị đại đế, đây là điều mà không ai nghĩ tới. Phệ ma tông chủ chắc đến chết vẫn cảm thấy oan ức!

Minh tông tông chủ giống như có suy tư gì, trầm ngâm giây lát mới nói: “Ta cũng ít ra ngoài đi lại, nhưng, cũng nghe một số người may mắn sống sót truyền tai nhau về một truyền thuyết, rằng mọi tà trong thiên hạ đều bắt nguồn tà Tà thần ngoại vực. Cách nói này trong tông phái gần như không có ai tin, đa phần nghe rồi chỉ cười, cho là lời đồn đại. Nhưng hôm nay nhìn lại, e là đó đúng là sự thật rồi”

“Cái gì!!” Minh vương tông chủ cuối cùng không cầm được thốt lên kinh hoàng.

Minh tông tông chủ không để ý lắm thần sắc thong dong, nói tiếp: “Tiến triển võ đạo của Phương Vân đó đúng là khiến người ta kinh ngạc. Nhưng, nếu nói là đã khiến Tà thần chú ý thì không thể nào! Đừng nói hắn, đến hỗn độn lão tổ cũng không thể nào kinh động đến mấy đại đế đó. Cho dù là Vạn cổ thanh thiên đại đế, hay là Huyền kình liệt vũ đại đế, mục tiêu duy nhất của những tồn tại này là Tam hồn viên mãn, ngồi xếp bằng với Thánh hoàng viễn cổ. Dưới đại đế cảnh giới không thể lọt vào mắt họ được”

“Theo ta thấy, e là Tà đế quốc độ của Phương Vân đại thành, ý thức tinh thần cảm nhận được Tà thần Di hoang, nên mới dẫn đến sự xuất hiện của Tà thần. Cũng không biết hắn đã làm chuyện gì mà lại khiến Tà thần đó tức giận!” Minh tông tông chủ với ánh mắt thông tuệ đã đoán ra được gần hết chuyện vừa xảy ra.

Minh vương thái tử nghe rồi thần sắc bất an. Hắn chưa từng coi Phương Vân ra gì, chỉ tưởng là có kiếm tông đệ nhất mới xứng là đối thủ của hắn. Thế mà hôm nay tân mắt nhìn thấy, Phương Vân lại đĩnh đạc vượt lên hắn, bỏ lại hắn mãi phía sau. Đây chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp với bất kì ai.

“Phụ thân, có lẽ người đúng. Ngoài đệ nhất kiếm tông, Phương Vân này, e cũng sẽ là đại địch của con!” Minh vương thái tử trầm ngâm nói, ánh mắt lo lắng.

“Xe!” Minh tông tông chủ chợt cười: “Con có tâm sự này, nói đủ rồi. CÒn về khác biệt cảnh giới, con không cần lo lắng. Minh tông chúng ta tuyệt đối không dưới kiếm tông. Lần này trở về từ vực sâu bi thương, con tốn không nhiều thời gian đã có thể đuối kịp chúng rồi!

Thời gian bào mòn tất cả, bao gồm cả khoảng cách giữa Minh tông và Kiếm tông. Vô số tông phái chìm xuống, sau hàng vạn năm mới tỉnh dậy. Nhưng sự kế truyền của Minh tông chưa từng dừng lại! Dù là thời thượng cổ, trung cổ, cận cổ đều như vậy!

Hương hỏa Minh tông, có lẽ không thịnh vượng lắm, nhưng mỗi một nhiệm tông thủ đều là những bậc tài ba có tiếng, dù không bằng Min vương đời thứ bảy A Bất Tư, nhưng đảm nhiệm vị trí tông chủ Minh tông thì thừa sức!

Minh tông chỉ cần vào Minh vương A Bất Tư kế nhiệm là đủ rồi, từng đời Minh vương đã để lại những bảo tàng cho Minh tông, đến Đế Ma tông tự nhận là hiểu rõ Minh tông mà cũng khó tưởng tượng nổi!

“Đi thôi!” Minh tông tông chủ phất tay áp, lập tức quay người đi vào phía sâu hơn trong vực sâu bi thương. Nhưng vừa mới bắn đi được mấy chục trường thì nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên: “Đó là… Minh tông tông chủ phải không?... Đợi tôi với, … cứu tôi với”

Nghe thấy giọng nói này, Minh tông tông chủ, Minh vương thái tử đều biến sắc: “Phệ ma tông chủ!”

Minh vương thái tử kinh ngạc không dám tin vào tai mình nữa, trong sự hủy diệt đó, Phệ ma tông chủ vẫn có thể sống sót!

Gió vẫn rít mạnh, Minh tông tông chủ quay người lại, bay về hướng giọng nói yếu ớt đó, Minh vương thái tử theo sát phía sau.

Đến đúng rìa khu bãi xác ban đầu, cha con Minh tông tông chủ nhìn thấy Phệ ma tông chủ đang thoi thóp.

Trong mảnh hư không lạc long này, từng tàn cốt lẫn với tro tàn của y bào và huyết nhục, từng tia âm lôi màu đen đang tiết ra những năng lượng cuối cùng.

“Tam tượng khí!” Nhing thấy những mảnh vụn rải rác khắp không gian, Min vương thái tử nheo mắt lại, đòn đó của Tà thần đã hủy diệt một Tam tượng khí!

“Cứu ta… cứu ta… Minh tông tông chủ… mau đưa ta về Đế ma tông…”

Ý thức yếu ớt của Phệ ma tông chủ lại vang lên, trong đống khí tàn hài kia, cha con Minh tông tông chủ cuối cùng đã nhìn thấy Phệ ma tông chủ kiết hậu.

Đó là một con mắt màu xám lơ lửng trong hư không. Khói đen cuồn cuộn không ngừng tỏa ra từ bên trong con mắt ảm đạm không còn sáng nữa. Sự hắc ám đó đầy tỉnh hủy diệt, vô cùng tà ác.

Con mắt đó từ từ cuộn tròn, giống như bọ ròi, khiến người ta tháy buồn nôn!

Phệ ma tông chủ đã thoi thóp rồi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, nhưng sự thực thì lại chưa chết!!
Bình Luận (0)
Comment