Hoàng Tử Lọ Lem

Chương 29

Trời sáng, Tuệ Lân liền đưa xe nhà đến đón quý tử và Diệp Tử Thanh.


Thiên Ngôn mất tích đã lâu thân thiện nở nụ cười thương mại giúp đỡ đại thiếu gia đem đồ chất lên. Quần áo và vật dụng cần thiết không nhiều nhưng chia ra nhiều túi nhỏ lỉnh kỉnh cũng kha khá chất đầy cốp sau, may mắn là Thiên Ngôn lái xe việt dã đến.


Thiên Văn và Diệp Tử Thanh ngồi ghế sau, sắc mặt cậu không tốt cho lắm. Ma vương khe khẽ cười nắm tay cậu trấn an, cục bông này từ tối qua tự dưng sinh ra tâm lý, nói rằng....sợ.


Ma vương nghĩ ngợi cậu sắp đối mặt với người nhà nên bất ổn, Diệp Tử Thanh hờn dỗi quay lưng với hắn cả đêm. Thật ra Thiên Văn nói không sai, tâm lý cậu bất ổn.


Nghĩ đến chuyện gặp người nhà Thiên Văn tự dưng cậu bối rối, càng đến gần ngày càng hồi hộp, cuối cùng đêm qua lại mong trời đừng sáng. Mặc dù chú đẹp trai lịch sự kia cậu đã tiếp xúc một lần vẫn không tránh khỏi cảm giác kì lạ này.


"Thiếu gia cần mua thêm gì không?". Thiên Ngôn hỏi, đây là lần đầu hắn ngồi chung với Diệp Tử Thanh nên tự giác lược bỏ chữ đại đi.


Thiên Văn phất tay tỏ ý không cần, xe lại lăn bánh. Diệp Tử Thanh giương mắt đáng thương nhìn hắn, cậu càng mong kéo dài thời gian chút để chuẩn bị sẵn tâm lý.


"Đừng sợ". Ma vương bất đắc dĩ kéo cậu ôm vào.


"Họ...sẽ thích em chứ?". Diệp Tử Thanh vùi mặt trong ngực Thiên Văn cọ cọ, cậu lo lắng hai người trưởng bối ghét bỏ thân phận thấp kém của cậu, đột nhiên lại thấm thía bốn từ Môn đăng hộ đối.


"Sao lại không, em đáng yêu thế mà".


Đang lái xe, Thiên Ngôn bất giác rùng mình. Quả nhiên tổ tông này thay đổi hết sức, bình thường đâu có dùng giọng điệu ôn hòa này mà an ủi ai đâu, nhịn không được liếc gương hậu nhìn cậu nhóc mắt xanh kia thêm vài lần.


Cao tay a.


Mà Diệp Tử Thanh, lần đầu tiên đến nhà Thiên Văn, đại khai nhãn giới, choáng ngộp suýt chút nữa ngất luôn.


Chỉ có thể dùng xa hoa mỹ lệ mô tả. Ngay từ cổng nhà chạm khắc tinh tế đã khiến Diệp Tử Thanh khó thở, càng vào sâu thấy đồng bằng xanh ngát cỏ và bầy cừu trên dưới mấy chục con tung tăng chơi đùa.


Đến lúc đối mặt với ngôi nhà kiến trúc cung đình lộng lẫy kia thì thật sự cậu muốn quay lưng chạy ra khỏi nơi này.


Tuệ Lân và Thiên Kì đứng đợi ngay trước cổng. Diệp Tử Thanh có hơi hoảng hốt, Thiên Văn vỗ lưng cậu thấp giọng rầm rì.


Để bậc trưởng bối đợi lâu quá thành vô lễ, cậu điều chỉnh tâm tình bước xuống xe chào hỏi.


Hai mắt Tuệ Lân sáng lên, lần trước gặp cậu nhóc đội mũ không rõ ngũ quan, hiện tại đều phơi bày ra trước mặt y, góc độ nào nhìn cũng thuần khiết, đúng là đứa bé dễ nhìn.


"Cháu chào hai chú, cháu là Diệp Tử Thanh, buổi sáng tốt lành ạ". Diệp Tử Thanh rành mạch chào hỏi, hơi cúi gập người, đầu và sóng lưng thẳng tắp, hóa ra Thiên Văn có đến hai trưởng bối là nam, thảo nào hắn lại nam tính và trưởng thành nhiều hơn đồng lứa.


Thiên Kì thảng thốt nhìn cặp mắt xanh biếc như đại dương kia âm thầm ca thán, Tuệ Lân và hắn đã nhìn hình của Diệp Tử Thanh không dưới mười lần, thế nhưng khi tiếp xúc với người thật mới đánh giá rõ vẻ đẹp tinh tế này.


Tên sao người vậy, thuần khiết vô cùng.


"Mau vào nhà, lạnh lắm không hả?".


Tuệ Lân nắm tay Diệp Tử Thanh cười nói dẫn vào phòng khách. Quản gia Trần chuẩn bị trà nóng từ sớm, vội vàng rót ra đưa đến cho cậu. Diệp Tử Thanh nhận lấy lễ phép gật đầu cảm ơn.


"Cháu cứ gọi ta là chú Trần như thiếu gia là được". Ông lão hào sảng cười, y làm ở đây hơn ba chục năm, hiểu rõ lòng người khác, cậu nhóc xinh đẹp này tương lai sẽ trở thành đại phu nhân a.


"Tử Thanh cố ý cọn quà cho Papa, hai người nhìn xem". Thiên Văn đem hộp quà ngày hôm qua đã cùng mua đặt lên mặt bàn.


"Chút tâm ý nhỏ, mong rằng hai bác sẽ thích".


Văn hóa Trung Quốc không mở quà trước mặt khách, Tuệ Lân sau khi nghe cậu nói là ấm trà liền yêu thích bảo quản gia đem vào phòng cho mình, về sau dùng hẳn trong phòng đọc sách trong thời gian rất dài.


Đa số những câu hỏi thăm Tuệ Lân chọn lọc khá kĩ càng, y không tìm hiểu sâu vào vấn đề Mẹ Diệp nằm viện, sợ rằng cậu nhóc chạnh lòng, mặc khác luôn hỏi xoay quanh mối quan hệ của quý tử và cậu, thỉnh thoảng lại kể vài chuyện xưa của Thiên Văn, Diệp Tử Thanh rốt cuộc thả lỏng tâm tình cười suốt.


Nghe Diệp Tử Thanh thích hoa cỏ liền vui vẻ dẫn cậu vào phòng kính, tíu tít suốt cả buổi sáng.


Thiên văn không đi theo, hắn đem đồ của cục bông vào phòng ngủ đã chuẩn bị sẵn sắp xếp lại quần áo cho cậu, hoàn thành xong mới thong thả đi đến phòng kính.


"Thằng bé đó tính tình khó chiều, Tử Thanh cháu vất vả rồi". Tuệ Lân nói xấu con trai.


"Không có đâu ạ, Thiên Văn tốt với cháu lắm, vết thương trên tay anh ấy là do cháu giận dỗi mà làm ra, cháu áy náy quá".


Tuệ Lân cười càng lớn, y biết vết thương đó là do cậu nhóc gây ra, hẳn là con trai làm loạn mới bị phạt, đáng lý ra làm cha mẹ nghe đến đó hẳn giận lắm nhưng không hiểu sao Tuệ Lân giận không nổi, ngược lại buồn cười vì có người quản được Thiên Văn.


"Nếu nó bắt nạt cháu, cứ nói với chú, nhất định không để cháu chịu thiệt". Tuệ Lân yêu thích xoa lên mái tóc đen mềm mại kia, hắn không thể không phủ nhận đứa trẻ này ngoan ngoãn đến động lòng người.


Xong, Papa và "bà xã nhỏ" hợp tác. Thiên văn nhếch cao khóe miệng âm thầm đi khỏi phòng kính, cứ để hai người hắn yêu thương tìm hiểu nhau đi.


Diệp Tử Thanh tiếp xúc với Tuệ Lân càng lúc thích nhiều hơn, y đồng thời là bậc trưởng bối như cha mẹ, đồng thời là bạn bè để con cái trò chuyện. Tâm lý đều nắm bắt được nên dễ dàng thu phục Diệp Tử Thanh, hiếm khi có dịp gặp cậu nhóc ngoan thế này trong lòng Tuệ Lân rất vừa lòng.


Con trai y chọn người thật tốt.


Mùa đông ăn lẩu thích hợp nhất, quản gia Trần tổ chức bữa tiệc buffet nho nhỏ trong vườn, nơi đó có hệ thống lồng kính ấm áp tránh lạnh.


Món ăn tươi ngon và nồi lẩu nóng hôi hổi bắt mắt khiến Diệp Tử Thanh không đói lại vô thức nuốt nước bọt. Tuy nói buffet nhưng mọi người vẫn quây quần ngồi với nhau, Tuệ Lân quan tâm cậu nên cứ gắp thức ăn vào chén liên tục, Diệp Tử Thanh ăn đến không ngẩng đầu.


"Ăn nhiều vào a". Tuệ Lân gắp cho cậu thịt bò đầy chén, vui vẻ nhìn cậu nhóc ra sức ăn.


Toàn bộ đều do Tuệ Lân chọn lựa và nấu nướng nên vô cùng hợp khẩu vị, lại nói Thiên Kì và con trai chỉ thích hợp ăn đồ y nấu nên không khí bữa ăn rất nhiệt tình.


"Ngày mai đánh golf cùng chú nha".


Thiên Kì mở lời, vừa vặn tên nhóc Từ Khiêm hẹn gặp nhau nên hứng thú bừng bừng, Diệp Tử Thanh gật đầu đồng ý, cậu cũng có ý định tập thử bộ môn này.


Ăn trưa xong Thiên Kì lái xe đưa bà xã đến trung tâm thương mại, thuận tiện để lại không gian cho quý tử.


"Ăn ngoan lắm". Thiên văn hài lòng xoa cái bụng mềm mại cục bông.


"Có muốn vận động cho tiêu hóa không?".


Hắn nghiêng đầu hôn lên vành tai cậu, Diệp Tử Thanh tránh đi vội vàng nhìn xung quanh


"Đừng nháo, người lớn nhìn thấy mất".


Ở nhà cậu để mặc hắn tùy tiện nhưng hiện tại không được. Ma vương cười không làm khó cậu, chậm rãi dẫn cục bông đi tham quan nhà.


Diệp Tử Thanh đi đến đâu há hốc mồm sửng sốt đến đó, mọi thứ trong căn nhà này kẻ ngốc nhìn sơ qua liền biết giá trị không nhỏ. Không gian và cách bày trí hòa hợp chứng tỏ chủ nhân bỏ ra tâm huyết không ít.


"Papa học ngành kiến trúc". Thiên văn giải tỏa thắc mắc của cậu.


"Chú thật giỏi". Diệp Tử Thanh thật lòng ca ngợi.


Sau cùng Ma vương đưa cậu đến phòng hắn. Vừa bước vào đã nhận ra vị đạo thanh lãnh quen thuộc kia tràn ngập khắp khoang mũi, đến giờ Diệp Tử Thanh mới hiểu vì sao mùi hương trên người Thiên Văn rất quen nhưng không tài nào nhớ nổi, hóa ra đó là mùi trà, còn là loại trà ướp thủ công.


Vị thanh thanh dễ chịu làm tinh thần sảng khoái vô tình hòa hợp thấm sâu vào cơ thể Thiên Văn, không thể lẫn với bất kì ai.


Cách bày trí đơn giản lấy ba màu chủ đạo trắng, xám bạc và đen. Lạnh lùng như chính con người hắn, lại không kém đi vài phần bá vương vốn có, nhìn chung hơi lãnh khốc nhưng lại hợp lý.


Không có màu sắc nổi bật trong căn phòng này, thế nhưng góc độ nào cũng sang trọng, Diệp Tử Thanh thích thú ngắm nghía, đây hẳn là "tẩm cung" trong truyền thuyết đi nha.


"Tối ngủ cùng anh?". Thiên Văn ôm cậu từ phía sau.


"Không được". Diệp Tử Thanh nghiêm túc cảnh cáo hắn, phụ huynh ở trước mặt mà anh còn hồ nháo.


"Nghỉ ngơi chút đi, chiều anh mang em ra hồ bơi".


"Lạnh thế này?". Diệp Tử Thanh sửng sốt.


"Hồ nước nóng, yên tâm".


Đẩy cậu xuống giường nhanh chóng chặn lại cái miệng kia, Thiên Văn nằm dài lên người cậu vuốt ve.


Đến giờ vận động tiêu thực rồi.


Diệp Tử Thanh hoảng hốt chặn lại hắn, thế nhưng dưới móng vuốt thành thạo của Ma vương liền phủ phục. Trong căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ nho nhỏ, cậu đè nén thanh âm thấp nhất, xấu hổ chịu đựng khoái cảm dâng trào.


Mùi trà kia vương vấn khiến đầu óc cậu mê loạn, chìm đắm hoàn toàn trong ôn nhu, cả người mềm nhũn như xuân thủy.


Ma vương cảm nhận được mẫn cảm khác ngày thường của cậu, tất nhiên không bỏ qua cơ hội mà được nước lấn tới.


"Phòng cách âm". Hắn xấu xa kề sát tai cậu thủ thỉ.


Diệp Tử Thanh thẹn quá hóa giận vung tay đánh lên lưng hắn, Thiên Văn khẽ cười xoay cậu nằm sấp xuống giường, hắn gặm sau gáy cậu dịu dàng đưa lưỡi càn quét khắp nơi, vành tai, má, bờ vai, không bỏ sót nơi nào.


"Ha....". Diệp Tử Thanh càng thở dốc, thật muốn đánh người này mà.


Bất quá Ma vương chỉ giúp cậu thoải mái xuất ra, lại nằm ôm cậu vỗ về ru ngủ. Diệp Tử Thanh nhắm mắt trong lồng ngực ấm áp, chốc chốc ngủ say sưa, quên luôn cả việc...thay quần.


Đêm qua ngủ không yên giấc, buổi sáng lại tỉnh sớm, Diệp Tử Thanh coi như vắt cùng sức kiệt ngủ đến ngon lành.


Ma vương không nỡ lòng nào động đậy đánh thức cậu dậy để giải quyết, hắn đành ngậm ngùi nằm đó chịu trận.


Tự làm bậy không thể sống.


"Thiếu gia". Quản gia Trần gõ cửa nhẹ giọng gọi.


Ma vương duỗi tay che chắn tai Diệp Tử Thanh, cục bông ưm vài tiếng khẽ trở mình ôm gối tiếp tục ngủ. Hắn quan sát thấy cậu không tỉnh lại mới rón rén đi ra mở cửa.


"Phu nhân muốn gặp cậu".


"Để em ấy ngủ".


Quản gia trong lòng hiểu rõ phân phó giúp việc khoan dọn dẹp khu vực này, vẫy tay đuổi hết chừa lại không gian yên tĩnh. Cậu Diệp này thật được lòng đại thiếu gia, ngay cả phòng vốn cách âm vẫn chu đáo để tâm.


"Papa, sao hai người đi sớm vậy?".


Ma vương ngạc nhiên nhìn hành lí ngang dọc trước phòng khách, Thiên Ngôn đang cùng bảo vệ chất lên xe.


"Không phải ngày mốt mới xuất phát sao?". Vội như vậy.


"Ông nội con mong quá nên dứt khoát về sớm cho ông bà vui lòng".


Tuệ Lân xoa đầu con dịu giọng giải thích, vốn dĩ là đợi ngày mốt nhưng Thiên Kì đột xuất có họp khẩn nên cả hai nhất kiến đi luôn trong ngày giải quyết, mà từ thành phố này bay về nhà chuẩn bị rồi bay tiếp rắc rối quá, hành lí đem nhiều ngán ngẩm nên trực tiếp đi một lần, đỡ tốn công.


"Tiếp đãi cậu nhóc cho cẩn thận". Thiên Kì nháy mắt với con đầy ẩn ý.


Rốt cuộc khi Diệp Tử Thanh hay tin oán trách Thiên Văn không đánh thức cậu dậy tiễn hai chú, cậu chờ đợi họ đáp máy bay liền để Thiên Văn gọi video call rối rít xin lỗi. Tuệ Lân và Thiên Kì vốn dĩ có hảo cảm liền cười bỏ qua bảo không sao, ấn tượng cậu nhóc này hiểu chuyện còn hơn là để con trai giao du với những đứa không ra thể thống gì.


Thiên văn quả thật dẫn cậu đến hồ bơi, mặt hồ sóng sánh nước màu xanh nhàn nhạt phản chiếu hình ảnh đại dương 3D dưới đáy hồ rất sống động, vòm che nắng xây bằng đá hoa cương trắng tinh.


Diệp Tử Thanh khó thở, cậu không thể từ chối nhiệt tình của Thiên Văn nhưng đồng thời không muốn lộ điểm yếu trước mặt hắn.


Diệp Tử Thanh không biết bơi, nói thẳng ra là vịt cạn chân chính.


Từ bé chưa từng bơi bao giờ, thậm chí trong kí ức còn không có nhớ đã đến hồ bơi công cộng lần nào chưa nữa.


Nói không biết bơi thì xấu hổ quá, Diệp Tử Thanh đinh ninh xuống nước chắc sẽ khác, lỡ đâu cậu bơi được được thì sao, khoa học từng nói con người khi sinh ra có khả năng bơi lội mà.


Nghĩ là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác.


Chân vừa chạm vào dòng nước ấm áp dễ chịu liền tự khắc vui mừng, có ai ngờ giây tiếp theo Diệp Tử Thanh sải bước ra xa chút thì hụt chân.


Cậu chới với vung loạn xạ tay chân, thiết kế hồ bơi xây theo kiểu từ thấp đến cao, hiện tại vừa lúc cậu vừa chạm tới độ cao 1m80, Diệp Tử Thanh cao 1m72.


8cm vượt hẳn đầu cậu.


Diệp Tử Thanh hoảng sợ giãy giụa, nước tràn vào họng vào mũi ngày một nhiều. Cậu cố vung tay chân hòng nổi lên nhưng thân thể cứ chìm nặng xuống, cảm giác lơ lửng không điểm tựa thật không dễ chịu.


Đương lúc sắp ngất đi thì bóng người lao thẳng xuống vội vã tóm lấy vai cậu, hai ba bước đem cậu ngoi lên mặt nước kéo đến bờ đá.


Thập tử nhất sinh tìm được không khí, Diệp Tử Thanh ho sặc sụa. Thiên Văn tái mét vỗ lưng đẩy nước ra cho cậu dễ chịu.


"Em có sao không?". Giọng nói hắn run rẩy.


Diệp Tử Thanh lắc đầu, thân thể run lên ôm cổ Thiên Văn, lồng ngực chạm nhau nghe tiếng tim đập nhanh mới biết mình còn sống. Diệp Tử Thanh nhắm mắt trấn tĩnh, cậu sợ quá.


"Sao lại đi ra xa thế?".


Ma vương chưa hoàn hồn, hắn lo lắng muốn đưa cậu đến bệnh viện xem thế nào, Diệp Tử Thanh ngăn lại.


"...Em nghĩ nước không sâu". Diệp Tử Thanh lí nhí nói.


Ma vương nghe nhịp tim cậu dần ổn định ngoài sặc nước ra chẳng đáng ngại, vừa rồi hù dọa hắn hồn vía lên mây, mới rời khỏi cục bông này chưa đầy vài phút đã tự đem bản thân ra suýt dìm đến chết.


"Em không biết bơi? ".


Xem kìa, biểu tình rõ ràng thế kia. Ma vương thở dài niết mặt cậu trách


"Tại sao không nói anh?".


"....."


"Nghĩ anh chê em?"


"....."


"Tử Thanh, anh không đòi hỏi em phải biết thứ này thứ kia, có một số người mặc định không thể làm được chuyện này hay học cái gì đó, em tại sao phải xấu hổ chứ".


Diệp Tử Thanh lặng lẽ biết sai, Ma vương lại tiếp tục nói


"Em thà không biết anh đều sẵn lòng chỉ dẫn, nhưng đừng cạy mạnh, được không?".


Bảo bối tâm can này xảy ra chuyện hắn biết chạy đi đâu khóc đây chứ?


Nghĩ tới tình cảnh ban nãy chỉ thấy sợ hãi lan tỏa sóng lưng.


Đã thế Ma vương quyết định làm công cuộc cải cách tư tưởng cho cục bông nhà hắn.



















Bình Luận (0)
Comment