Hoàng Tử Lọ Lem

Chương 34

Từ Khiêm là người sống nguyên tắc trọng thời gian, đúng 5 giờ đã có mặt tại nhà, bên cạnh dĩ nhiên là Thiên Ngôn với vẻ mặt âm trầm hắc khí.


Diệp Tử Thanh thấy rất rõ ba chữ Không tình nguyện viết trên mặt Thiên Ngôn, nhưng mà Thiên Văn và Từ Khiêm dường như không bận tâm, cậu hoài nghi mắt mình có vấn đề.


Thấy cục bông xoa xoa mắt, Thiên Văn kề sát định bụng xem giúp cậu, Diệp Tử Thanh ngượng ngùng tránh đi, vô thức kéo cao cổ áo, cậu trừng mắt cảnh cáo hắn.


Vừa nãy đứng trước gương cục bông mới phát hiện ra vết tích ái muội chễm chệ trên cổ mình, nghĩ đến việc cả sáng nay bản thân nghênh ngang đem ra trưng bày cho trên dưới mấy chị giúp việc xem, Diệp Tử Thanh hận không thể lấy chăn quấn đầu lại.


Cả quản gia Trần khi bước xuống cầu thang cũng trố mắt nhìn cậu, trên gương mặt đầy nếp nhăn kia nheo lại thâm trường ý vị.


Diệp Tử Thanh chẳng hiểu chuyện gì, mơ hồ nghi hoặc cho đến khi nhìn thấy trên cổ có dấu hôn màu đỏ mận cực kì bắt mắt.


Đại khái là chết sững trước gương hơn năm phút, chốc sau đem cả người bay vèo lên giường trốn như thỏ.


"... Em không đi nữa...".


Diệp Tử Thanh hậm hực trong chăn phát ra tiếng hờn dỗi, Ma vương nhịn cười lôi kéo cậu ra. Cục bông non mềm tức giận đỏ bừng mặt, hai má phiếm hồng lan dài ra phía sau vành tai, nhìn vô cùng thích.


"Ngoan, mặc áo vào sẽ không thấy nữa".


Ma vương dụ dỗ, đi đến tủ lựa chọn áo của hắn đưa cho Diệp Tử Thanh.


Thế nhưng cổ áo sơ mi làm cách nào cũng không kéo cao lên được, nhìn "cánh hoa đào" ẩn hiện dưới lớp vải càng làm người khác tò mò chú ý, cục bông bĩu môi cài đến nút cao nhất mới miễn cưỡng che đi, nhưng nhìn phong cách này hợp với đi làm hơn là đi chơi.


Diệp Tử Thanh xụ mặt, trừng mắt nhìn Thiên Văn, trong lòng trách cứ hắn không thể hôn thấp hơn một chút sao. Ma vương tỏ vẻ biết sai, ôm cậu dỗ dành thật lâu, hắn làm như vậy chính là cố tình nhưng lại giả vờ vô tội trót dại, năn nỉ hồi lâu cục bông mới đồng ý đi cùng hắn đến biển, thái độ cũng vui vẻ hẳn lên.


Chỉ là, dưới cổ áo hắn cũng có thêm một cái "hoa đào" thật lớn, so với Diệp Tử Thanh còn lớn hơn. Ma vương xoa xoa cổ, buồn cười nhìn cục bông hả dạ đi phía trước, nụ cười tà mị lặng lẽ xuất hiện.


Thật dễ dụ dỗ.


6 giờ hơn, bốn người khởi hành đến bãi biển gần khu X. Nơi đó cách trung tâm thành phố 200 kilomet, lái xe khoảng 1 đến 2 tiếng.


Từ Khiêm ngồi ở vị trí lái, Thiên Ngôn gật gù ở ghế phụ, hai nhóc con kia liền thuận lợi chui xuống hàng ghế sau.


Xe chạy được tầm 10 phút, Thiên Ngôn ngả đầu ngủ. Âm nhạc trên xe vừa phải, điều hòa ấm ấp, cực kì thích hợp để làm một giấc. Phía sau Diệp Tử Thanh cũng tựa đầu lên vai Thiên Văn ngủ say.


Từ Khiêm thèm cảm giác yên bình đó vô cùng, tiếc là Thiên Ngôn chưa từng dựa vào hắn mà thoải mái ngủ như vậy. Cậu đáp ứng hắn tất cả nhưng ngoại trừ bài xích và miễn cưỡng thì chưa từng phát sinh tình nguyện.


"Chuyện thế nào rồi?".


Không khí quá đỗi yên lặng, lái xe có phần nhàm chán nên Từ Khiêm hạ giọng nói chuyện với em trai.


Biết anh họ nói về chuyện gì, Thiên Văn khép mắt dựa đầu vào lưng ghế, buông điện thoại trong tay xuống, vừa xoa sóng mũi vừa trả lời.


"Đã tiến hành".


Hết kì nghỉ đông này sợ là Thánh Huy, không phải, không phải riêng Thánh Huy mà toàn bộ giới doanh nhân sẽ loạn cào cào. Ma vương cuối cùng hạ thủ lên Nhiên gia đầu tiên, vì sao lại là Nhiên gia thì chắc hẳn Từ Khiêm hiểu rõ nhất.


Cô nàng váy đỏ đầy ác ý buông lời nhục mạ Diệp Tử Thanh chính là Nhiên Từ.


Lái xe hơn một tiếng, Từ Khiêm dừng lại ở bách hóa tiện lợi, Thiên Ngôn chậm rãi thức giấc, mơ màng dụi mắt, chốc sau bước xuống xe đi vệ sinh, tuy rằng ghế được bọc mềm mại nhưng việc ngồi chết trân một chỗ không thoải mái chút nào.


Hai nhóc kia xuống xe từ lâu, Diệp Tử Thanh nhìn thấy Thiên Ngôn liền nở nụ cười, so với Từ Khiêm lạnh lùng thì người này hòa hợp hơn với cậu, nói sao nhỉ, có lẽ là cùng giai cấp.


Thiên Ngôn đáp lại, nhanh chóng đi giải quyết chiếc bụng căng cứng. Khi cậu trở ra thì Từ Khiêm khoanh tay dựa lưng đứng đợi ở gần đó.


Ánh nắng vừa vặn chiếu nghiêng vào mặt hắn, Thiên Ngôn nhìn đến ngơ ngẩn, hai nắm tay siết chặt lại bình thản đi tới.


"Còn đau?".


Từ Khiêm rất tự nhiên duỗi tay sờ lên bụng Thiên Ngôn, cậu gật đầu, chỉ ăn cay vài ngày trước mà đau đến tận bây giờ, uống bao nhiêu thuốc không thuyên giảm, âm ỉ đau suốt mấy hôm.


Từ Khiêm nhíu mày rút tay về, như có như không nhìn về phía xa xa. Dạ dày Thiên Ngôn không tốt, nhưng đó cũng là nhược điểm cậu đem ra làm điều kiện cùng hắn.


Chỉ cần Từ Khiêm có chút quá phận, Thiên Ngôn liền tuyệt thực. Nhìn cậu đau đớn mặt trắng bệch, thân thể quằn quại cong lên nhưng ánh mắt kiên định nhìn hắn chưa từng có ý định nhường nhịn, thậm chí Từ Khiêm còn nhận ra sự thách thức trong đôi mắt quật cường kia.


Thiên Ngôn đang tạo khoảng cách, Từ Khiêm biết chứ, nhưng có thể làm gì khác sao, hắn không thể bắt ép người khác ăn, càng không thể, miễn cưỡng tình cảm của bất kì ai.....


"...Để tôi lái xe". Thiên Ngôn mở lời.


Từ Khiêm không đáp, mở cửa chui vào ghế phụ, tháo kính xuống nhắm mắt lại, hắn thật sự mệt, nhiều ngày nay không ngủ đủ giấc.


Chuyến đi chơi này là đáp ứng lời mời của người bạn tặng cho đặc quyền qua đêm tại khách sạn mới khai trương, Từ Khiêm không thể từ chối.


Quãng đường còn lại chỉ có Từ Khiêm ngủ say, Thiên Văn và Diệp Tử Thanh thấp giọng trò chuyện, thỉnh thoảng còn pha chút tiếng cười nho nhỏ.


Tay Thiên Ngôn bất tri bất giác siết chặt trên vô lăng, tập trung điều khiển xe, cố gắng không để những suy nghĩ loạn xạ kia ảnh hưởng.


"Nhìn bên này".


Ma vương phát hiện ra điều thú vị vội nâng cằm cục bông xoay theo hướng tay hắn, Diệp Tử Thanh rời mắt khỏi trò chơi, ngoan ngoãn nhìn theo.


"Biển". Diệp Tử Thanh thốt lên.


Đập vào mắt là một màu xanh biếc đẹp nao lòng. Mặt biển yên lặng hiền hòa trải dài tận chân trời, càng nhìn xa càng đậm màu, bãi cát trắng dưới ánh nắng mặt trời giống như phát quang, từng hạt cát ánh lên màu trắng bạc lấp lánh như những ngôi sao nhỏ.


"Đến Everest". Từ Khiêm không biết khi nào tỉnh lại, duỗi ngón tay chỉ lên bản đồ điện tử trên xe, bảo Thiên Ngôn lái đến địa điểm đó.


Đánh vòng chạy thêm năm phút đến khách sạn, người bạn của Từ Khiêm nhác thấy bóng dáng chiếc xe liền đích thân ra đón.


"Cậu chịu tới thật vinh hạnh cho tôi quá". Người bạn hồ hởi vỗ vai hắn.


Lực đạo khiến chút nữa vỗ cho Từ Khiêm bất tỉnh, đầu đau buốt từng cơn nhưng vẫn gượng gạo nặn ra nụ cười bất biến xã giao.


Bắt tay chào hỏi từng người, người bạn khiêm ông chủ nơi đây dẫn bọn họ đi nhận phòng. Vì Từ Khiêm dặn dò nên ông chủ chuẩn bị đúng hai phòng theo yêu cầu.


Đã là khách quý nên vị trí đắc đạo ngắm phong cảnh thuộc loại tốt nhất, hướng nhìn đều ra biển, lan can cố ý xây ra thật dài nên khi đứng đây tham quan tạo cảm giác như đang bay bổng.


Từ Khiêm không có tâm tình nghe diễn thuyết, thấy sắc mặt hắn tối sầm người bạn kia chỉ dẫn hướng đến phòng liền khuất dạng.


Ngược lại bên Thiên Văn lại nghe đến háo hức, thấy hai bạn nhỏ đẹp mắt ngoan ngoãn liền đích thân dẫn đi tham quan cả khách sạn.


Từ Khiêm vừa hạ lưng xuống nệm lập tức mê man, hắn cảm giác được độ mát lạnh trên trán, muốn mở mắt ra nhìn người nhưng vô lực đến mức không nhấc nổi mi mắt.


"Em thật tàn nhẫn". Từ Khiêm dùng chút tỉnh táo nói lên câu đó.


Thiên Ngôn sửng sốt, cánh tay vừa nhấc lên khựng lại giữa không trung. Cậu trầm lặng nhìn Từ Khiêm mê man, chầm chậm cúi đầu hôn lên cánh môi mỏng kia.


Môi mỏng thường bạc tình, có lẽ vì thế mà Ba cậu sống chết ngăn cản, bản thân ở cùng người này nói dài không dài, ngắn càng không ngắn, đủ để Thiên Ngôn hiểu rõ đằng sau bản chất bất cần ngông cuồng, diện mạo đường hoàng thật chất là tên biến thái không hơn không kém, càng hơn nữa là trái tim bọc lớp vỏ cứng hơn sắc đá, duy nhất vì Thiên Ngôn mà rộng mở.


Khóe mắt cậu ẩm ướt, đau đớn lan dần khoét sạch tim gan. Bàn tay khai mở từng lớp áo của Từ Khiêm đến khi cả hai chẳng còn gì che chắn, Thiên Ngôn ôm lấy hắn, run rẩy hôn môi, nóng lạnh giao hòa.


Yêu một người, sao thật nhiều đau khổ.


Khóe môi nếm được vị mặn, hai bên má rơi vụn từng cái hôn. Từ Khiêm theo bản năng quấn quít sự thân mật này, bên tai truyền đến thanh âm bi thương cùng cực, nỉ non gọi tên hắn, mỗi lần nghe thấy đều tựa như chuông đồng đánh vào não hắn, đau buốt đến tê dại.


"Tiểu Ngôn....". Từ Khiêm hé mắt, xung quanh đều mờ ảo khó nhìn, hình bóng kia lại chân thật đến lạ.


"Em ở đây".


"Từ Khiêm, em ở đây". Thiên Ngôn hôn hắn đáp lại.


Dây dưa triền miên không dứt, trái tim Từ Khiêm ý thức được, Thiên Ngôn tựa hồ đang từ biệt hắn.


"....Đừng đi...đừng bỏ anh...".


"Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn".


Nước mắt thấm đẫm trên mặt hắn, thấm vào tận tim gan hắn, bất đắc dĩ và đau lòng, Từ Khiêm vươn tay giữ chặt người, dùng sức xâm nhập, đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi không rõ nguyên nhân.


Bên trong đượm đầy tình nồng thì bên ngoài đượm đầy vui vẻ. Ông chủ kia có việc bận liền để cho hai cậu nhóc tự do đi dạo.


Diệp Tử Thanh đi phía trong nắm tay Thiên Văn hưởng thụ từng cơn gió mát phà lên mặt, ngoài biển tất nhiên lạnh hơn nhiều, nhưng tâm trạng phấn khởi làm cục bông chẳng biết lạnh.


Dọc bờ biển xây hẳn hành lang dài trắng xám nối ra tận biển, xa xa còn thấy cả cầu phao nổi trôi theo từng con sóng.


"A, là cầu treo đó".


Diệp Tử Thanh nhanh chân chạy đến, cậu chỉ mặc quần ngắn đến bắp chân, lòng bàn chân trắng muốt chạm vào mặt nước xâm xấp đến mắt cá liền thích ý mà cười rộ lên.


Cơn sóng bất thình lình đánh vào làm cầu treo nảy lên, Diệp Tử Thanh loạng choạng ngã vào trong lòng Thiên Văn. Cậu ngẩng đầu cười với hắn, ngọc lục bảo so với mặt biển càng muốn nồng đậm hơn.


Sờ lúm đồng tiền đáng yêu kia, Thiên Văn tự cảm thán, hắn dường như nhặt được bảo bối trân quý nhất thế gian này rồi.


Nước biển quá lạnh chưa thích hợp để tắm, Thiên Văn đành dắt cục bông nhỏ đi dạo trên bờ cát.


Cát trắng mềm mịn như bông, dẫm lên rất thích, Diệp Tử Thanh nhìn dấu chân mình để lại cả đoạn đường, bên cạnh có thêm đôi dấu chân lớn hơn song hành, bất giác mỉm cười.


Trên môi bỗng nhiên ấm áp, Thiên Văn mê man nụ cười rạng rỡ kia, vô thức tiến lại hôn cậu, Diệp Tử Thanh híp mắt choàng cổ hắn làm nụ hôn thêm sâu.


"Mẹ, cuối cùng con cũng tìm được người đi cùng mình quãng đời còn lại rồi....".


"Tử Thanh, anh yêu em".


Thiên Văn ngậm vành tai cậu, nói ra lời thật lòng, một lời xác định vị trí cục bông trong lòng hắn, buông bỏ không được nữa, vĩnh viễn không rời xa được nữa.


"Anh...sẽ không hối hận, phải không?". Diệp Tử Thanh đỏ mắt nhìn hắn.


Hệt như lần đầu tiên Thiên Văn thổ lộ với cậu, cậu luôn muốn hắn không bao giờ hối tiếc về khoảng khắc này. Ba chữ Anh yêu em dễ nói nhưng cần cả một đời chứng minh.


"Không". Làm sao hối hận được, gặp em, ở bên em, lựa chọn em trong hàng vạn người là điều đúng đắn nhất anh từng làm.


Chỉ có điều những lời sau Thiên Văn không nói ra, bởi hắn biết Diệp Tử Thanh sẽ hiểu những thiên ngôn vạn ngữ thông qua ánh mắt hắn.


"Có phải kiếp trước em độ chúng sinh ngàn người nên mới gặp được anh hay không?".


Diệp Tử Thanh vuốt ve mặt Thiên Văn, ngọc lục bảo ngập chìm trong nước mắt, một giọt hai giọt thi nhau rơi xuống, cậu hạnh phúc đến mức không kiềm chế được cảm xúc.


Ma vương hôn mắt cậu, ghì chặt cục bông vào lòng vỗ về cậu.


"Papa nói, nước mắt hạnh phúc vị rất ngọt".


Diệp Tử Thanh phì cười, chú sao có thể nói vậy được, lại đặt điều lừa cậu rồi.


Nghe thấy Diệp Tử Thanh cười, Ma vương mĩ mãn nói tiếp.


"Không tin anh?".


"...Đừng nói nữa mà".


Thiên Văn không nói nữa, trực tiếp cõng cục bông lên lưng, tiếp tục đi dạo, Diệp Tử Thanh nằm dài nghiêng đầu ngắm cảnh, khóe mắt nhìn hàng dấu chân chỉ còn độc nhất một đôi, nhưng mỗi bước đều khảm thật sâu trên cát, ngay cả sóng biển đánh vào dạt ra vẫn không xóa nhòa vết tích lưu lại.


"...Anh cõng cả thế giới trên lưng, mang em đi khắp hành trình, đắng cay mặn ngọt đều trải qua....".


Trí nhớ loáng thoáng hiện lên câu nói này, đáy lòng Diệp Tử Thanh hòa tan hạnh phúc, cái ôm càng thêm chặt chẽ gắn kết.


Đến trưa vẫn không thấy anh họ và Thiên Ngôn, Thiên Văn để ý sắc mặt Từ Khiêm rất xấu, chắc là bệnh. Bác sĩ cũng bệnh?


Mặc dù nghĩ vậy nhưng hắn vẫn nhắn tin hỏi thăm, đừng hỏi vì sao không trực tiếp đi qua tận phòng, cách mỗi tấm tường đâu cần lạnh lẽo đến thế. Chỉ là Thiên Văn liếc thấy dấu hôn mờ ảo sau gáy Thiên Ngôn nên tự động bác bỏ suy nghĩ đó.


Nửa tiếng sau Từ Khiêm mới trả lời, hắn đau đầu không nhấc nổi chân tay, không để bọn nhóc ảnh hưởng cuộc vui nên trốn trong phòng.


"Anh Từ không đi cùng chúng ta à". Diệp Tử Thanh hỏi.


"Bận rộn". Ma vương không nói thêm, chỉn chu soạn đồ cùng Diệp Tử Thanh xuống nhà hàng ăn trưa.


Diệp Tử Thanh không hỏi nữa, cậu lờ mờ nhận ra quan hệ của hai người kia. Thay đồ xong đi cùng Thiên Văn dùng bữa.


"A, Từ Khiêm đâu rồi?". Lão bản không thấy bạn mình nên hỏi.


"Anh ấy bận việc".


"Ra vậy, hai đứa qua đây, anh dẫn đến phòng ăn riêng biệt cho thoáng".


Hai đuôi nhỏ lẽo đẽo đi đằng sau, ông chủ cố vắt não ra nhớ thật kĩ xem từng thấy khuôn mặt lạnh tanh này ở đâu rồi, đến tận phòng ăn cũng chưa nhớ ra, chặc, tuổi già trí nhớ kém cỏi rồi a.


Gian phòng dành cho gia đình tám đến mười người, thiết kế bày trí ấm cúng, những ngọn đèn tinh xảo làm bằng vỏ ốc cực kì đẹp đẽ, ánh sáng màu xanh lam phát quang nhè nhẹ, Diệp Tử Thanh nhìn chăm chú cây đèn trên bàn, tò mò xem thiết kế của nó.


Vỏ ốc lớn sơn màu nâu gỗ, bên trong mài đến bóng nhuận, đặc biệt nhất chính là hoa văn nổi trên thân, lượn lờ không theo trật tự nào nhưng tạo hóa sắp xếp vô cùng hài hòa.


"Cẩn thận".


Trông thấy Diệp Tử Thanh muốn đưa ngón tay sờ lên hoa văn, Ma vương lập tức cầm lại ngăn cản, loại đèn này đốt bằng hương liệu, không phải đèn nê ông, độ nóng của nó chắc chắn sẽ làm bỏng cục bông.


Diệp Tử Thanh cười ngượng, cậu tò mò quá quên mất đây là đèn chứ không phải vật trang trí bình thường. Ông chủ nhìn không sót chi tiết nào, trong lòng đoán được đây là tình nhân, cậu nhóc đẹp trai kia là em họ với bạn hắn, lại nhìn qua Diệp Tử Thanh thấy đôi đồng tử màu xanh bỗng dưng hắn thảng thốt.


Thật là đứa nhỏ dễ nhìn.


Nhưng mà, tại sao lại quen mắt đến vậy ?


Hắn chắc chắn đã từng thấy ở đâu, thêm một cái mặt mờ mờ mọc lên trong trí óc, buồn bực không nhớ ra được thật khó chịu.


Nhân viên lần lượt đem hải sản lên bàn phục vụ khách quý. Không để hai nhóc đợi lâu, chốc

Bình Luận (0)
Comment