Hoàng Tử Lọ Lem

Chương 4

Diệp Tử Thanh sau giờ học thì trở về nhà, nói là nhà cho sang nhưng thật ra chỉ là một căn gác nhỏ chật hẹp chưa đầy 4 mét, đủ để cậu kê giường và dựng tạm bếp ga, việc ăn uống bên ngoài khá tốn kém, người tiết kiệm xài một đồng như cắt một khúc ruột như Diệp Tử Thanh sẽ không lựa chọn xa xỉ như vậy.


Quần áo chỉ có vài bộ không đáng tiền, xếp chồng gọn gàng để dưới phía cuối giường. Nhà vệ sinh ở cuối phòng, đi thẳng ra là ban công, phòng tuy nhỏ nhưng không khí khá thoải mái, chủ nhà thương cậu một thân một mình nuôi Mẹ nên lấy giá rẻ hơn, thỉnh thoảng còn cho cậu thêm đồ ăn. Khái niệm của Diệp Tử Thanh chỉ cần có nhà tránh mưa tránh gió thì lớn nhỏ không có vấn đề.


Diệp Tử Thanh tắm rửa thay đồng phục học sinh đâu vào đó mới bắt đầu nấu nướng cho bữa trưa, cậu nhớ mẹ thích ăn nhất là cháo bắc thảo thịt bằm. Nồi cháo nhỏ đến thương sôi ùng ục, thơm lừng mùi gạo. Diệp Tử Thanh cẩn thận múc ra hộp nhỏ, đem bỏ vào balo ủ ấm, đón xe bus đến bệnh viện, phần còn lại để cho buổi tối khi đi làm về sẽ ăn.


Hai năm trước khi cậu vừa tốt nghiệp cấp II thì Mẹ đột ngột ngất xỉu trong nhà, bác sĩ bảo Mẹ cậu bị vấn đề về não, tương lai lâu dài cần phải phẫu thuật, khi ấy Diệp Tử Thanh cắn răng nhờ dì Hoa hàng xóm bán lại căn nhà nơi hai mẹ con dung thân, đem đi chữa trị. Số tiền đó không nhiều cũng không ít, đủ cho Mẹ cậu phẫu thuật, nhưng chức năng hồi phục không còn như xưa, bà không thể đi đứng được nữa, hai chân hoàn toàn mất khả năng.


Không phải gia đình Diệp Tử Thanh giàu sang mà có hẳn nhà ở Bắc Kinh tấc đất tấc vàng này, cậu mồ côi cha, khi sinh ra chỉ còn Mẹ. Mẹ nuôi cậu lớn, cho cậu ăn học, khi còn bé vẫn luôn thắc mắc vì sao bản thân lại không có đầy đủ gia đình, cậu hỏi, Mẹ khóc, năm sáu tuổi Diệp Tử Thanh đã không còn hỏi Mẹ về ba nữa.


Ba cậu là người Pháp, tên của ông là Florian, Mẹ nói đó là tên của một loài hoa. Chỉ đơn giản gặp nhau giữa dòng đời này, và cậu có mặt trên đời. Đáng tiếc, ba Florian mua nhà ở Bắc Kinh rồi trở về Pháp để cưới Mẹ cậu thì tai nạn khủng khiếp đã xảy đến. Diệp Tử Thanh chưa từng nghe Mẹ cậu nói đó là tai nạn gì, nhưng vì thế mà ba cậu mất, khi biết tin, bà đang mang thai cậu ở tháng thứ tư.


Diệp Tử Thanh theo họ Mẹ, từ nhỏ đã thông minh, cậu hiểu việc mất đi người yêu thương là đáng sợ thế nào, và càng muốn hỏi Mẹ về gia đình của Ba, lẽ nào họ không biết Mẹ đang có cậu hay vì lí do nào. Những giọt nước mắt đau khổ của Mẹ Diệp đã khiến đứa trẻ Diệp Tử Thanh đem câu hỏi ấy nhấn chìm dưới đáy lòng. Cậu sợ bản thân mình là đứa trẻ không ai thừa nhận, cũng chính là lí do Mẹ cậu không muốn tâm hồn non nớt như cậu tổn thương chăng ?


Xe bus đậu lại điểm trả khách, Diệp Tử Thanh hoàn hồn đi xuống, bốn chữ bệnh viện Thiên Tuệ màu đỏ tươi quen thuộc hiện ra. Diệp Tử Thanh máy móc nhấn số tầng. Vài y tá bác sĩ thấy cậu cũng mỉm cười thân thiện, đối với họ cậu nhóc chăm Mẹ hai năm qua hiếu thảo và giỏi giang hơn so với lứa tuổi.


Tầng 8. Phòng 202.


Diệp Tử Thanh khẽ khàng mở cửa sợ ồn đến Mẹ, cậu bước vào để balo xuống, quay người đi nấu nước ấm. Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng nâng tay chân Mẹ cậu lên dùng nước ấm làm sạch, lau kĩ càng ở cổ và lưng, những vùng khác sẽ có y tá làm giúp cậu.


Bệnh viện Thiên Tuệ này mọc ra ở Bắc Kinh giống như điều thần kì. Thiết bị máy móc tối tân, các bác sĩ y tá cũng lấy tâm hàng đầu để phục vụ bệnh nhân. Dù chi phí khá cao nhưng sự điều trị tận tình chu đáo, sạch sẽ yên tĩnh, tuy là bệnh viện tư nhưng thái độ làm người của họ ở nơi này tuyệt không vấn đề.


Người thành lập ra bệnh viện còn cao cả để lại dòng chữ trên mỗi lối đi nhắc nhở nhân viên "Lấy chân tâm đối đãi sẽ nhận lại được chân tâm" đủ để hiểu rằng người ta coi trọng bệnh nhân ra sao. Diệp Tử Thanh phi thường biết ơn điều đó, hai năm qua nhờ vào họ mà giúp cậu không ít.


Y tá thường trực đến xem tình trạng mỗi ngày liền thấy cậu nhóc xinh trai đang cẩn thận chăm Mẹ thì hiền hòa cười. Nàng họ Lý, là người phụ trách của Mẹ Diệp, không những vì chân tâm của bệnh viện mà còn vì lòng hiếu thảo của cậu nhóc này đặc biệt khiến nàng yêu thương.


"Không phải em làm thêm hay sao, để cháo lại đó nếu bác tỉnh chị sẽ giúp bác ăn".


Diệp Tử Thanh ngượng ngùng cười, cậu nếu không học chiều thì mỗi ngày chỉ có khoảng 30 phút bên Mẹ, đều nhờ vào Lý tỷ cả. Cậu đeo balo lên, cúi đầu cảm ơn, nhanh chóng rời khỏi.


Tiệm thức ăn nhanh nơi Diệp Tử Thanh làm cực kì đắt khách. Lúc cậu đến vừa vặn thay ca, cậu bạn làm ban sáng nhanh chóng thay đồng phục nhét vào tay Diệp Tử Thanh hối thúc


"Nhanh mặc vào rồi ăn đi, tôi làm thêm cho cậu 15 phút".


Ai lại chẳng biết hoàn cảnh khó khăn của Diệp Tử Thanh, mọi người trước ca cậu đều hay phụ giúp thêm vài phút. Diệp Tử Thanh cảm kích lui vào bếp bận rộn ăn tạm vài lát hamburger không, nhai ngấu nghiến cho xong cái bụng réo rắt kinh hồn.


"Đợi đã".


Lão bản của tiệm thức ăn nhanh bước ra, vừa rồi hắn thấy cậu ăn thì quay trở lại phòng lấy tiền, ai ngờ có mấy bước chân mà cậu nhóc đã ăn xong,  thầm mắng trong lòng cậu nhóc này quá vội vã, ăn uống như thế là muốn đau dạ dày hay sao.


"Tiền lương tuần này, tôi đi du lịch mấy ngày nên phát trước".


Diệp Tử Thanh ngẩn ngơ nhận lấy, lúc sau mới kích động cúi người cảm ơn. May quá, vừa nhập học cậu cần thêm tiền mua sách tập, số tiền này vừa kịp lúc.


Dường như thấu hiểu được suy nghĩ cậu nhóc, hắn mỉm cười vỗ vai cậu


"Tháng này làm tốt lắm, tăng thêm cho cậu, tan làm bảo chị Kim lấy cho cậu hộp thức ăn, chào nhé".


Lão bản tiêu sái rời đi bỏ lại Diệp Tử Thanh còn đang hưng phấn vì số tiền. Cậu quyết định tối nay sẽ đi nhà sách, số còn lại để dành cho việc ăn uống của Mẹ.


Giữa trưa quán ăn rất đông, vị trí nằm trong khu thương mại sầm uất, tiệm thức ăn nhanh lại ngon nên nhân viên rất bận, tấp nập không kịp thở. Diệp Tử Thanh khi không có khách cần thanh toán liền sẽ phụ giúp bưng bê.


Mà ở đầu này, Ma vương đang bị Ba giữ lại chọn quần áo, trước ánh mắt đầy nhiệt tình của Ba, Thiên Văn không thể làm gì khác hơn là nhu thuận thay hết cái này đến cái khác.


Nhân viên hồ hởi đưa ra những mẫu mới nhất hóng cậu nam thần này mặc lên, chốc chốc lại tán thưởng đến điên đầu.


Hành hạ con trai được sáu bộ đồ, Tuệ Lân tung tăng đi ra khỏi cửa hàng, cảm thấy tâm trạng hôm nay thật tốt.


"Ba, con đói". Ma vương uể oải xách đồ than vãn với người đang hưng phấn cái gì cũng ngắm đến mệt mắt kia.


"Quá trưa rồi a, con trai muốn ăn gì?". Nhìn đồng hồ mới thấy phí thời gian khá nhiều cho việc mua sắm, Tuệ Lân lân la dò hỏi con, cưng chiều vuốt tóc y.


"Gì cũng được, tốt nhất không đợi lâu". Ánh mắt Thiên Văn lạnh lẽo lướt qua dòng người.


Tuệ Lân thầm than không xong, trạng thái này là đang mất kiểm soát, không khéo có ai đụng trúng thì bão bùng thế nào cũng tới.


Suy nghĩ đến sức lực mình không thể cản lại thằng nhóc, Tuệ Lân tức tốc kéo hắn đi.


Dò xét một hồi mời nhìn thấy tiệm fastfood, Tuệ Lân kéo hắn vào nhanh chóng gọi đại món nào nhanh nhất, cũng may vừa qua tầm cơm trưa nên quán ăn vắng bớt người, không khí cũng thoáng đãng hơn.


Thiên Văn mở rộng cổ áo hóng máy lạnh, đảo mắt thì nhìn thấy bóng dáng một người dù người đó đội mũ lưỡi trai nhưng đôi mắt khác biệt với người khác lại không lẫn vào đâu được.


"Chúc quý khách ngon miệng". Diệp Tử Thanh cúi người rời đi.


Thấy con trai mình dán ánh mắt chằm chằm vào cậu nhân viên, Tuệ Lân quay lưng lại ngó thêm vài lần. Ồ, dáng người cao thanh mảnh rất gọn gàng sạch sẽ, dáng dấp cũng mau lẹ, chỉ tiếc khi nãy nhìn nghiêng nên không thấy rõ mặt mũi đâu.


"Người quen à?". Tò mò nhìn phản ứng con trai nên y hỏi thẳng luôn, Ma vương liếc xéo Ba hắn một cái hung hăng cắn bánh ăn. Ai mà thèm quen cậu ta, người rõ ngốc, được mỗi đôi mắt xinh đẹp.

Bình Luận (0)
Comment