Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 154


Edit: Dương Chiêu dung
Beta: Vân Chiêu nghi
 
“Tứ ca, huynh nói thế là có ý gì?” Bát Hoàng tử không kiềm chế được mà nâng giọng: “Tam ca làm gì ta thật sự không biết gì hết! Đặc biệt là chuyện ở Lễ bộ, trước giờ huynh ấy chưa từng nói với ta, có trao đổi cũng là trao đổi với các biểu huynh đệ bên Chu gia.”
 
“Chu gia?” Tứ Hoàng tử truy vấn: “Đệ có biết mấy người đó gồm những ai không?”
 
Bát Hoàng tử thành thật trả lời.
 
Tứ Hoàng tử gật đầu sau đó gọi Thất Hoàng tử vào, trầm giọng phân phó hai câu. Thất Hoàng tử nghe xong liền đi ra ngoài.
 
Thất Hoàng tử đi rồi, trong lòng Bát Hoàng tử càng cảm thấy không ổn, lại không biết Tứ Hoàng tử suy nghĩ gì mà không nói lời nào.
 
Bát Hoàng tử chỉ có thể nhìn về phía Bùi Thanh Thù bình thường dễ nói chuyện cùng: “Thập nhị đệ, đệ hãy tin ta, ta thật sự không tham gia chuyện làm rối kỷ cương! Dù đệ có cho ta mười lá gan ta cũng không dám làm chuyện rơi đầu này!”
 
Bùi Thanh Thù nhàn nhạt nói: “Từ nhỏ đến lớn huynh và Tam hoàng huynh đều như hình với bóng. Bát hoàng huynh cảm thấy bây giờ nói huynh không biết gì thì sẽ có người tin huynh sao?”
 
Bát Hoàng tử bị hắn doạ tới mức sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Nhưng, nhưng ta thật sự không tham gia mà! Không thể bởi vì ta hay đi với Tam hoàng huynh mà vấn tội ta chứ!”
 
Tuy vô cùng tàn nhẫn nhưng Bùi Thanh Thù không thể không nói: “Bát hoàng huynh, huynh có nghĩ dù huynh có thể may mắn tránh được một kiếp nhưng con của huynh sẽ ra sao không? Rối loạn kỷ cương chính là tội lớn chu di cửu tộc. Dù Tam hoàng huynh là Hoàng tử, không liên luỵ đến phụ mẫu huynh đệ nhưng con nối dõi của hắn dĩ nhiên khó thoát khỏi cái chết.”
 
Bát Hoàng tử nghe xong, đột nhiên kích động đứng lên: “Không được, không thể! Hạo nhi còn nhỏ như vậy, thằng bé vô tội! Hơn nữa nó cũng không phải nhi tử thân sinh của Tam hoàng huynh, chỉ là nhi tử thừa tự thôi mà…”
 
“Nhưng trên ngọc điệp hoàng thất nó mang danh nghĩa đích trưởng tử của Tam hoàng huynh, chẳng lẽ Bát hoàng huynh vẫn chưa rõ ư?”

 
Bát Hoàng tử nghe xong hai chân liền mềm nhũn, vô lực ngã ngồi trên mặt đất.
 
Sau khi Bát Hoàng tử thành hôn, duyên con nối dõi vô may mắn. Đích thê liên tục sinh hai nhi tử, trắc phi và thiếp thất cũng lần lượt mỗi người sinh một đứa con trai.
 
Trong khi đó Tam Hoàng tử mãi vẫn chưa có nhi tử nên hắn muốn chọn một đứa chất nhi làm con thừa tự kế thừa danh nghĩa. Gần Tam Hoàng tử nhất chính là Bát Hoàng tử, đương nhiên đó là lựa chọn tốt nhất.
 
Lúc ấy Bát Hoàng tử sợ Tam Hoàng tử ghét con trai của thứ xuất nên còn cố ý đưa đích thứ tử của mình cho Tam Hoàng tử nhận làm con nuôi.
 
Cứ nghĩ thằng bé sẽ phú quý ngập trời… Vậy mà gược lại con trai hắn không chỉ không thể kế thừa vị trí tôn quý nhất thế gian, đã vậy tuổi còn nhỏ, lại vì lỗi của Tam Hoàng tử mà phải mất mạng!
 
Bát Hoàng tử hối hận đến mức hận không thể đâm đầu chết!
 
Bùi Thanh Thù thấy Bát Hoàng tử khó chịu, trong lòng cảm thấy hơi áy náy nhưng vì phá án, hắn không thể ngưng diễn kịch: “Trước mắt chỉ còn cách Bát hoàng huynh đại nghĩa diệt thân, lập công chuộc tội, như vậy Hạo nhi mới có đường sống.”
 
Bát Hoàng tử lập tức nói: “Tứ ca, Thập nhị đệ, các ngươi muốn ta làm gì?”
 
Nhìn dáng vẻ này của Bát Hoàng tử, chỉ sợ vì cứu nhi tử của mình, bảo hắn vu oan hãm hại Tam Hoàng tử hắn cũng đồng ý.
 
Sau khi Tứ Hoàng tử và Bùi Thanh Thù nhìn nhau một cái, Tứ Hoàng tử mở miệng nói: “Nói hết tất cả những bí mật có liên quan đến tam hoàng huynh mà đệ biết ra. Chỉ cần sau khi được kiểm chứng là thật, ta sẽ dâng tấu phụ hoàng chứng minh Bát đệ trong sạch, đồng thời cầu tình thay Hạo nhi.”
 
Dù sao Bát Hoàng tử vẫn có một chút cảm tình với Tam Hoàng tử, sau khi nghe Tứ Hoàng tử nói xong hắn không đồng ý ngay mà trầm mặc một lúc lâu rồi mới gật đầu.
 
Đến khi Bát Hoàng tử nói hết những chuyện có liên quan đến Tam Hoàng tử thì trời đã tối mịt. Tứ Hoàng tử thấy dáng vẻ hắn uể oải suy sụp, trong lòng cũng cảm thấy hơi thương xót đệ đệ này, sai người chuẩn bị cho hắn một gian phòng, dâng rượu và thức ăn lên để Bát Hoàng tử ở lại phủ hắn nghỉ ngơi nhưng Bát Hoàng tử một khắc cũng không muốn ở lại, khăng khăng muốn vể phủ, Tứ Hoàng tử cũng tuỳ hắn.
 
Trong những chuyện Bát Hoàng tử khai báo có hai chuyện quan trọng nhất.
 
Thứ nhất chính là trong thư phòng của Tam Hoàng tử có một gian mật thất, chốt mở của mật thất được giấu phía sau một bức tranh.
 
Thứ hai, theo như lời của Bát Hoàng tử, Tam Hoàng tử vô cùng yêu thương Tam Công chúa muội muội, dường như mỗi năm đều gửi một lượng lớn ngân lượng cho Tam Công chúa, nhiều đến nối số lượng là bao nhiêu Bát Hoàng tử cũng không biết chính xác.
 
Nhưng dù sao lời của Bát Hoàng tử ít nhiều gì cũng đã chứng thực suy đoán của Công Tôn Minh.
 
Bùi Thanh Thù tâm trạng thấm thỏm không yên, cùng Tứ Hoàng tử đi điều tra mật thất của Tam Hoàng tử.
 
Sau khi hắn nhìn thấy cơ quan khởi động, mật thất hiện ra, bỗng nhiên Bùi Thanh Thù cảm thấy đáng lẽ trước kia xây phủ mình cũng phải xây một gian mật thất mới phải.
 
Bây giờ về xây không biết có kịp không.
 
Giữa gian một thất, hội Tứ Hoàng tử cuối cùng cũng tìm được thư tín qua lại của Tam Hoàng tử và quan viên địa phương, ngoài ra còn có một quyển sổ ghi chép tình hình thu tiền đút lót của hắn.
 
Nhưng cái khiến người ta kinh hãi chính là số quan viên được đề cập trong quyển sổ này còn nhiều hơn so với số lượng quan viên mà bọn họ biết.
 
Ngoài kỳ thi mùa xuân năm nay còn có kỳ thi từ ba năm trước, thậm chí là sáu năm trước, một số quan viên đã về hưu, còn có một vài quan viên có chút tiền đồ cũng tham dự vụ rối loạn kỷ cương.
 
Tứ Hoàng tử cầm quyển sổ như nặng ngàn cân.
 
Trong lòng Bùi Thanh Thù nhẩm tính sơ qua số tiền Tam Hoàng tử lạm dụng chức vụ tham ô những năm gần đây, có lẽ ước chừng hai trăm vạn lượng.

 
Nhưng trong mật thất của Tam Hoàng tử bọn họ cũng không lục soát được nhiều vàng bạc châu báu lắm.
 
“Trong phủ Tam hoàng huynh hẳn là còn có tư khố.” Tứ Hoàng tử nắm chặt quyển sổ: “Chỉ cần có cái này là có thể khám nhà của hắn rồi.”
 
Đương nhiên trình tự thế nào thì vẫn phải làm thế đó. Dù sao Tam Hoàng tử cũng là Hoàng tử, là Quận vương, nếu Tứ Hoàng tử muốn tịch tra xét nhà của hắn vẫn phải có sự cho phép của Hoàng đế mới được.
 
Sau khi thu được thư tín và sổ sách, Tứ Hoàng tử không màng trời tối, kiên quyết muốn vào cung gặp Hoàng đế.
 
Bùi Thanh Thù không đi cùng hắn mà đến hình bộ, xem bên Thất Hoàng tử thế nào.
 
Thất Hoàng tử vừa thấy hắn liền giận dữ nói: “Con mẹ nó, ba gã Chu thiếu gia Bát đệ nhắc đến thì có hai tên đã chạy, chỉ còn lại một tên này, nói thế nào cũng không chịu khai. Ta cũng hết cách rồi, cho dù ta có kiên nhẫn thì Hình bộ thị lang người ta cũng không thể qua loa được, đang chuẩn bị gia hình rồi.”
 
“Không cần đâu. Tứ ca đã tìm ra vật chứng then chốt rồi, nếu hắn không nhận tội thì chẳng khác nào chọn cái chết.”
 
Chu thiếu gia kia ban nãy vẫn vô cùng kiên cường, vừa nghe thấy thế hai mắt liền trợn ngược rồi hôn mê.
 
Thất Hoàng tử định đánh thức hắn thì bị Bùi Thanh Thù ngăn lại: “Đi thôi Thất ca, mệt mỏi cả ngày rồi, huynh trở về nghỉ ngơi chút đi.”
 
Thất Hoàng tử lo lắng nhìn Bùi Thanh Thù, thấp giọng hỏ: “Thế nào, Bát đệ của ta không sao chứ?”
 
Bùi Thanh Thù lắc đầu: “Sẽ không có chuyện gì. Nếu như huynh ấy không nói dối.”
 
Thật ra Bùi Thanh Thù cho rằng bất kể Tam Hoàng tử làm gì, dù Bát Hoàng tử không tham dự nhưng chắc chắn cũng sẽ biết. Dù Bát Hoàng tử là thân đệ đệ của Thất Hoàng tử thì Bùi Thanh Thù cũng không thể mắt nhắm mắt mở với Bát Hoàng tử được, giống như Bát Hoàng tử coi như không thấy những hành vi của Tam Hoàng tử.
 
“Vậy là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết.” Thất Hoàng tử thở phào nhẹ nhõm: “Đệ nói xem Tứ ca cũng thật là, cố ý đẩy ta ra làm gì chứ! Ta sợ tới mức ngày ngày ăn không vào đây này.”
 
Bùi Thanh Thù cười cười vỗ vai hắn: “Đi, đến phủ của đệ ăn một bữa ngon nào.”
 
Thất Hoàng tử cũng không khách khí, nói đi liền đi như thể cùng nhau về nhà.
 
Trong lúc ăn, Bùi Thanh Thù nói sơ qua cho hắn nghe về chuyện mật thất và sổ sách.
 
Sau khi Thất Hoàng tử nghe xong liền thở dài hiếm thấy: “Lần này phiền phức cũng lớn. Bây giờ nhân chứng vật chứng cũng đầy đủ, có thể kết án được rồi. Nhưng liên luỵ đến nhiều người như vậy… Chỉ sợ phụ hoàng sẽ không vui.”
 
Bùi Thanh Thù tán đồng gật đầu: “Chưa nói đến phụ hoàng, Tứ ca vừa nhìn thấy đã hơi kinh hãi. Muốn lập tức xử trí nhiều quan viên như vậy e là sẽ sinh loạn.”
 
Thất Hoàng tử nói: “Theo ta thấy, trước tiên xử trí mấy kẻ chủ mưu là được. Chuyện trước kia không cần phải điều tra quá sâu, nếu không án này không biết phải tra đến khi nào mới xong.” 
 
Thành thật mà nói, Bùi Thanh Thù cũng nghĩ như thế. Không phải hắn không kiên trì mà vì hắn nghĩ xa hơn, bởi nếu nhiều người cùng đồng thời ngã ngựa thì căn bản trước mắt triều đình sẽ không có đủ quan viên để bổ khuyết vào vị trí trống được.
 
Có điều Lại bộ có thể nhân cơ hội này cắt bớt hoặc tuyển thêm một số chức vị không lớn.
 
Bùi Thanh Thù nghĩ một chút, hắn ở Lại bộ nhậm chức cùng hoàng huynh là Ngũ Hoàng tử và Cửu Hoàng tử. Quan hệ của hắn và hai người kia cũng không tệ, xem ra ngày mai phải đi tìm bọn họ nói chuyện một chút mới được.
 
……
 
Tam Hoàng tử lợi dụng chức quyền, lấy việc tư làm rối loạn kỷ cương, sau khi Tứ Hoàng tử dẫn người khám xét nhà hắn, chuyện này liền lan truyền khắp kinh thành.

 
Cùng bị khám nhà lúc đó còn có nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu Liêm An Hầu phủ.
 
Bằng chứng cao như núi, Chu thiếu gia kia không thể không nhận tội. Thì ra lần đầu tiên Tam Hoàng tử có ý đồ làm rối kỷ cương là lợi dùng nhân mạch của Chu Thái phó liên hệ với quan viên địa phương.
 
Mặc dù Chu Thái phó không hiểu rõ chuyện này nhưng dù sao cũng là tôn nhi của hắn và học trò gây ra tai hoạ.
 
Danh dự bao nhiêu năm của Chu gia bỗng dưng bị huỷ hoại chỉ trong một ngày.
 
Chu lão gia sau khi nghe xong liền tức giận đến mức trúng gió, nói cũng không lưu loát nổi.
 
Hoàng đế mềm lòng, sau khi nghe tin Chu Thái phó trúng gió, không những không xử lý vị quốc trượng này nữa mà còn phái chuyên gia đến chăm sóc ông ta.
 
Nhưng những người khác thuộc Chu gia thì không may mắn như vậy.
 
Nam đinh thì bị giam vào ngục, chờ sang mùa thu năm sau xử trảm. Nữ quyến biếm thành quan tì, cả đời làm nô dịch.
 
Lệnh trừng phạt với Chu gia chỉ mới bắt đầu mà thôi.
 
Sau khi Tam Hoàng tử biết bản thân đã không thể cứu vãn được gì nữa thì bỗng nhiên thay đổi thái độ, bắt đầu tích cực cung khai.
 
Hắn không chỉ khai ra đệ đệ của Hoàng đế Trung Thân vương mà còn khai ra tất cả các quan viên liên quan đến vụ án những năm gần đây, ước chừng hơn trăm người.
 
Trong một khoảng thời gian ngắn, cả triều đình kinh hoàng, lòng người hoảng sợ.
 
Hoàng đế hơi luống cuống, vội vàng gọi Tứ Hoàng tử và Bùi Thanh Thù đến thương nghị.
 
Giống như suy đoán của Thất Hoàng tử, Hoàng đế quả nhiên muốn chuyện lớn hoá nhỏ, chỉ xử trí Tam Hoàng tử cùng Chu gia, ngoài ra còn có những người tham dự vụ làm rối kỉ cương ở kỳ thi hội năm thứ hai mươi tư.
 
Nhưng Tứ Hoàng tử kiên quyết không đồng ý.
 
Bùi Thanh Thù cũng cảm thấy bỏ qua cơ hội chấn chỉnh lại trị này thì thật sự quá đáng tiếc.
 
Hoàng đế lại bất đồng ý kiến: “Các con nghĩ gì thế! Tâm trí của lão Tam hiện tại đang không bình thường, nó đang cắn càn lung tung, muốn kéo mọi người xuống bùn!”
 
Từ một góc độ khác mà nói, lời của Hoàng đế cũng đúng. Bây giờ Tam Hoàng tử đúng là hơi điên khùng. Lúc Bùi Thanh Thù đến nhìn hắn một lúc, chỉ thấy Tam Hoàng tử tóc tai tán loạn, kêu gào trong ngục.
 
Đến bây giờ Bùi Thanh Thù vẫn nhớ rõ trước khi rời đi, Tam Hoàng tử dùng ánh mắt oán độc nhìn hắn mà nói: “Các ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết? Được! Vậy ta muốn nửa giang sơn này phải chôn cùng!”

 


Bình Luận (0)
Comment