Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 230


Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
 
Toàn Hoàng Quý phi bị hắn làm cho tức đến mức suýt bốc khói: "Phong thưởng lớn? Lập ngươi là Thái tử?" Bà cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Ngươi nghĩ đẹp quá nhỉ! Ngươi nhìn lỗi ngươi tố lão Thập nhị đi, là dùng cái tội danh chó má gì? Tham ô? Nhận hối lộ? Hắn là nhi tử của Lệ Phi, dưỡng tử của Thục Quý phi, ngươi nghĩ có khả thi không?! Hắn lại có tầm mắt hạn hẹp đến mức này hả, đi tham chút tiền nhỏ kia à?!"
"Chuyện này có gì mà không thể chứ, lòng tham không đủ để rắn nuốt voi sao!" Nhị Hoàng tử hoàn toàn không hiểu tại sao mẫu phi của mình lại tức giận như vậy. Hắn phát hiện bí mật lớn động trời của Bùi Thanh Thù, không phải Toàn Hoàng Quý phi nên vui mừng mới đúng sao?
"Mẫu phi ngài không biết đâu, theo nhi thần biết, lão Thập nhị tham ô cũng không phải là số lượng nhỏ! Dù là Lệ Phi và Thục Quý phi có giúp đỡ hắn nhiều hơn nữa, hắn cũng không thể có nhiều tiền như vậy được!"
"Ngươi..." Toàn Hoàng Quý phi thấy đến giờ mà hắn vẫn giữ dáng vẻ hùng hồn này, tức đến mức không thể nói ra câu hoàn chỉnh.
Nhị Hoàng tử còn đang cố nói: "Ta biết ngài tức giận vì ta chưa bàn bạc với ngày đã tấu lên trên nhưng việc này không thể chậm trễ được đâu! Nhi tử lo lắng, nếu như không nhanh chóng nói chuyện này trên đại triều hội, thêm mấy ngày nữa lão Thập nhị tiêu hủy chứng cứ thì làm sao bây giờ?"
Chuyện đã đến nước này, Toàn Hoàng Quý phi biết, dù bà ta tiếp tục quở trách Nhị Hoàng tử cũng chẳng có tác dụng gì.
Bà ta chỉ có thể tạm thời nén lửa giận trong lòng xuống, nghe Nhị Hoàng tử tiếp tục nói.

"Thôi, tốt nhất là ngươi nói với bổn cung, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Nhị Hoàng tử thấy mẫu phi từ trước đến nay luôn cường thế đã bắt đầu lắng nghe mình nói chuyện, không khỏi cười mừng rỡ: "Ngài không biết thôi, lão Thập nhị thoạt nhìn là chính nhân quân tử, trên thực tế cũng giống như lão Tứ, lá gan thật sự rất lớn! Thủ hạ của nhi tử tra ra được, thì ra từ hai năm trước khi hắn còn đang ở Lễ bộ đã bắt đầu nhận hối lộ của Công Tôn gia. Hắn còn lợi dụng chức quyền, cho Công Tôn gia mở thư xã kia để mưu lợi, để bọn họ hợp tác với quan phủ. Tiền mấy năm nay hắn vơ vét được, sợ là không dưới năm vạn lượng đâu!"
"Nhiều như vậy à?" Lúc nghe được mấy chữ này, Toàn Hoàng Quý phi  không nhịn được mà lấy làm kinh hãi: "Chuyện này... Sao các ngươi điều tra được?"
"Là thủ hạ của nhi tử, có một Lang trung Hộ bộ tên Tiền Lãng. Mấy ngày gần đây hắn uống rượu với một tú tài thi rớt, tú tài kia nói cho hắn biết, thì ra mấy năm qua lão Thập nhị âm thầm giúp đỡ không ít học trò có gia cảnh bần hàn... Điều kiện của nhà tú tài kia cũng không được tốt lắm, sau khi hắn nghe được tin này từ đồng môn đã chủ động đến cậy nhờ lão Thập nhị. Kết quả không biết lão Thập nhị vì nguyên nhân gì mà không gặp hắn."
Toàn Hoàng Quý phi sốt ruột nói: "Ngươi có thể nói thẳng vào trọng điểm không?"
"Ngài đừng nóng vội. Trọng điểm chính là, Tiền Lãng lần mò theo hướng đó, điều tra chuyện này một hồi, kết quả phát hiện dưới tên của lão Thập nhị lại có rất nhiều phòng sản (bất động sản)! Hơn nữa đều là vị trí tốt gần Thái Học!"
Tuy Bùi Thanh Thù có rất nhiều tài sản không ghi dưới tên hắn, nhưng chỉ những thứ được ghi tên hắn cũng đã khiến Nhị Hoàng tử phải đỏ mắt.
Lão Thập nhị này, nhìn không để lộ ra gì, không ngờ vậy mà lại còn giàu có hơn hắn!
Sợ Toàn Hoàng Quý phi không còn kiên nhẫn, Nhị Hoàng tử cũng không kéo dài nữa, vội vàng nói tiếp: "Sau khi Tiền Lãng nói chuyện này với nhi tử, nhi tử đã nhanh chóng điều động người bên dưới điều tra một lần, kết quả phát hiện ngay trước đây không lâu, Công Tôn phu nhân lấy hai vạn lượng ngân phiếu trong tiền trang ra."
Toàn Hoàng Quý phi có chút khó tin, nhi tử mình lại thông minh như vậy: "Sao ngươi lại nghĩ đến chuyện điều tra Công Tôn phu nhân?"
"Nhi tử nghĩ, Bùi Thanh Thù cực kỳ tín nhiệm mấy thư đồng (bạn học) làm thủ hạ của hắn, chuyện gì mà người ngoài không thấy được, tám phần đều sẽ cho bọn họ đi làm, sau đó bắt tay vào điều tra bọn Công Tôn Minh. Không ngờ điều tra một lần lại chính xác, bắt được bọn họ!"
"Cứ cho là như vậy đi, nhưng ngươi cũng không thể chứng minh hai vạn lượng ngân phiếu kia đúng là đến tay lão Thập nhị được?"
"Mẫu phi, không sai được đâu. Trước khi nhi tử tấu lên trên đã cho người lén điều tra sổ sách của thư xã bọn họ rồi." Nhi Hoàng tử vô cùng tự tin nói: "Bây giờ chỉ còn chờ phụ hoàng ra lệnh một tiếng, hạ ngục hết đám người Bùi Thanh Thù và Công Tôn Minh, đến lúc đó thì sự thật rõ ràng rồi!"
Mặc dù Nhị Hoàng tử tỏ ra là mình đã tính trước mọi việc, nhưng Toàn Hoàng Quý phi luôn cảm thấy có chuyện kỳ lạ. Từ trước đến nay bà ta làm việc cẩn thận, cứ cảm thấy Nhị Hoàng tử làm như vậy khó tránh khỏi quá qua loa.
Có điều, nếu Nhị Hoàng tử đã ra tay, người làm mẫu phi Toàn Hoàng Quý phi này cũng chỉ có thể nghĩ cách, giúp chuyện của hắn càng thêm hoàn hảo hơn một chút.
Không bao lâu sau khi Nhị Hoàng tử dâng tấu, tấu chương tố cáo Bùi Thanh Thù giống như bông tuyết vậy, chồng chất trên bàn của Hoàng đế.
Có người là phụ họa theo Nhị Hoàng tử, bày tỏ Bùi Thanh Thù ăn hối lộ trái pháp luật; có người yêu cầu điều tra tài sản dưới tên Bùi Thanh Thù, lật ngược nhà hắn lên trời.
Những tấu chương tố cáo Bùi Thanh Thù đó, lúc mới đầu Hoàng đế còn xụ mặt nhìn mấy quyển, sau đó nói thẳng với người của Nội các, loại tấu chương này không cần đưa cho ông xem nữa.

Thủ phụ Nhạc An là một người nghiêng về phái bảo thủ, phong cách làm việc tương đối ôn hòa. Thấy Hoàng đế như vậy, Nhạc An cũng không kiên trì yêu cầu Hoàng đế điều tra, mà là bình tĩnh hòa nhã hỏi: "Bệ hạ, tuy có một số đại thần yêu cầu hơi quá phận, nhưng ngài hoàn toàn không có dự định điều tra Thập nhị Hoàng tử... Là vì ngài chắc chắn Thập nhị điện hả sẽ không là loại chuyện ăn hối lộ trái pháp luật này sao?"
Hoàng đế ngẫm lại chuyện này, cảm thấy hoang đường và buồn cười: "Điều tra cái gì mà điều tra, trẫm đã sớm biết chuyện này rồi. Số tiền ban đầu của Thù nhi, còn là cho trẫm đưa đó!"
Nhạc An: "..."
Hiện giờ ông đã hiểu tại sao Hoàng đế lại có thái độ như vậy rồi.
Thật ra, nhìn từ bên ngoài, coi như Bùi Thanh Thù không ăn hối lộ trái pháp luật, nhưng hắn đúng là vi phạm quy định Hoàng tử không thể buôn bán.
Nhưng mà... Từ xưa đến nay, có mấy Hoàng tử sẽ ngồi dưng ăn hoang, không ngầm kinh doanh một ít cửa hàng chứ?
Không nói đâu xa, chỉ nói tới Hoàng tử ngay triều đại này, bao gồm của Bùi Thanh Thù và Nhị Hoàng tử, không một ai không có sản nghiệp ngầm.
Huống chi, Bùi Thanh Thù làm vậy còn được Hoàng đế cho phép, thậm chí Hoàng đế còn trợ giúp, xem như là làm việc theo thánh mệnh.
Kết quả bây giờ Nhị Hoàng tử làm ầm lên muốn điều tra Bùi Thanh Thù, đây chẳng phải là muốn điều tra cả Hoàng đế đứng phía sau Bùi Thanh Thù ư?
Hắn đây là muốn tạo phản hay sao?
Chuyện này vốn là Hoàng đế thiên vị tiểu nhi tử, ngầm lén lút cho Bùi Thanh Thù một số tiền để đầu tư mà thôi.
Kết quả hiện giờ Nhị Hoàng tử ầm ĩ ra như thế. Được rồi, Hoàng đế không thể không nói với mọi người, là ông thiên vị Bùi Thanh Thù.
Hoàng đế có thể không phiền lòng sao.
Nhạc An lặng thinh, cẩn thận dè dặt hỏi: "Vậy chuyện này... Bệ hạ định xử lý thế nào ạ?"
Hoàng đế thở dài, bất đắc dĩ nói: "Còn có thể làm sao, nói trẫm ủy thác Thập nhị Hoàng tử làm thay trẫm. Sau đó mắng lão Nhị vài đâu, bảo hắn sau này ít xen vào chuyện của người khác đi! Chính là ý này, ngươi trau chuốt giúp trẫm một chút, rồi ngự bút châu phê xuống, để bọn họ ngậm miệng lại."
Nhạc An lau mồ hôi trên trán, nhận mệnh rời đi.
Rất nhanh, tin tức Hoàng đế quở trách Nhị Hoàng tử "không làm việc đàng hoàng", "lòng dạ nhỏ mọn", "đố kỵ thủ túc" đã lan truyền khắp triều đình.
Nhị Hoàng tử vốn còn hùng hổ, ý đồ nhân cơ hội này một lưới bắt hết phe cánh của Bùi Thanh Thù, nháy mắt đã luân lạc thành trò cười lớn nhất trong kinh thành.
Trong Hằng Thân Vương phủ, Công Tôn Minh sắp cười đến điên rồi.

Thật ra trước đây không lâu, khi Nhị Hoàng tử cho người điều tra phòng sản mà Bùi Thanh Thù giúp đỡ những thí sinh nghèo khó kia, người bên Bùi Thanh Thù đã chú ý tới, cũng đoán được bọn họ định làm gì.
Cho nên lúc Công Tôn Minh để Công Tôn phu nhân đến tiền trang lấy ngân phiếu đã cố ý lấy một khoản rất lớn, nhằm gây chú ý với Nhị Hoàng tử.
Không ngờ Nhị Hoàng tử đúng là ngu ngốc hồ đồ nhảy vào tròng. Sổ sách của Hoa Văn thư xã, Công Tôn Minh cũng cố ý không khóa lại, để cho Nhị Hoàng tử xem được.
Cái bẫy này thật ra rất đơn giản, nếu đổi lại là Toàn Hoàng Quý phi thì chắc chắn sẽ không dễ dàng trúng kế. Nhưng Nhị Hoàng tử thì khác, đừng thấy hắn sống gần ba mươi năm, từ nhỏ đến lớn Toàn Hoàng Quý phi vẫn luôn lót đường sẵn cho hắn, bản thân hắn căn bản là không làm được chuyện gì.
Ngay dưới sự đả kích lâu dài của Toàn Hoàng Quý phi, Nhị Hoàng tử vẫn luôn muốn chứng minh bản thân không dựa vào mẫu phi mình cũng có thể đi được.
Lúc này đối với hắn mà nói, chính là một "cơ hội tốt" vô cùng.
"Hắn cũng không nghĩ thử xem, nếu Công Tôn gia chúng ta thật sự muốn đút lót điện hạ, không biết khóa sổ sách lại đàng hoàng sao? Chúng ta sẽ bỗng chốc lấy ra một khoản tiền lớn như vậy, để hắn dễ dàng điều tra ra được à?" Công Tôn Minh cười đau cả bụng: "Lần này thì hay rồi, hắn chọc giận Hoàng thượng không nói, còn khiến văn võ cả triều điều biết trong lòng Hoàng thượng thiên vị điện hạ thế nào... Ha ha ha!"
So với Công Tôn Minh ôm bụng cười tô, Phó Húc lại nội liễm hơn nhiều, có điều trên mặt hắn vẫn còn chứa ý cười rõ ràng: "Hành động này của Nhị Hoàng tử không khác nào nâng đá đập chân mình. Cứ như vậy, rất nhiều đại thần còn chưa quyết định chọn Nhị Hoàng tử hay là điện hạ của chúng ta, cũng có thể hoàn toàn hiểu được tâm ý của Hoàng thượng."
"Nhưng chúng ta cũng không thể quá lạc quan, vẫn có thể sẽ có một biến số." Công Tôn Minh đột nhiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Đúng là Hoàng thượng ưu ái Thập nhị điện hạ không phải là giả, nhưng Thập tứ Hoàng tử cũng là do Lệ Phi nương nương sinh, còn là tiểu nhi tử giống Hoàng thượng nhất..."
Phó Húc cau mày nói: "Thập tứ Hoàng tử mới bao lớn, Hoàng thượng không hồ đồ đến mức đó chứ?"
"Nhưng ngươi đừng quên, Hoàng thượng đã phong Thập tứ Hoàng tử chưa ra cung lập phủ làm Quận vương, đây là một dấu hiệu không tốt."
Thật ra trước đây Bùi Thanh Thù cũng đã nghĩ đến vấn đề này: "Ý ngươi là, bây giờ với bổn vương mà nói, đối thủ mạnh nhất không phải là Nhị Hoàng huynh, mà là... Thập tứ đệ sao?"
Công Tôn Minh gật đầu.
Bùi Thanh Thù im lặng một lát, như có điều suy nghĩ mà nói: "Loại chuyện này... Hẳn là sẽ không xảy ra."
Đám người Công Tôn Minh nghe xong, không khỏi tò mò nhìn Bùi Thanh Thù: "Sao điện hạ lại biết?"


Bình Luận (0)
Comment