Hoàng Tử Online

Chương 6


 
26/ Trên đường đi, tôi cứ luôn miệng hỏi Minh về những thắc mắc của mình nhưng cậu ta chẳng thèm trả lời lấy một câu, cứ đạp vèo vèo nhưng may mắn là lần này Minh đạp xe chậm hơn (so với xe máy chứ không phải so với xe đạp đâu đấy ! +_+). Tôi ngồi sau mà lòng dạ cứ bứt rức, không hiểu cậu ta đã nói cái gì với gia đình tôi mà thấy ai cũng có vẻ...đồng tình và ủng hộ ! 
- Này ! Cậu vừa phải thôi nhé ! Bây giờ có trả lời không hả ? Không trả lời là tôi nhảy xuống xe luôn đó ! – tôi bực dọc doạ nạt.
- Nếu như vậy thì càng tốt, tôi đỡ phải gồng mình đạp xe khi chở sau lưng một cục thịt thừa ! 
Cái gì cơ ???? « cục thịt thừa » ư ???? Cậu ta dám ví tôi với cái thứ đó ư ???? Làm sao mà nhịn nỗi được cơ chứ ???? Cứ mỗi lần nói chuyện với Minh là y như rằng tôi bị...lên huyết áp vì tức giận. Cậu ta luôn làm những thứ kì dị và luôn nói những điều kì cục. Và tất nhiên tôi luôn là nạn nhân của những trò kì dị và kì cục ấy ! Không kiềm chế được cơn tức giận, tôi nhéo mạnh vào hai bên hông của cậu ta khiến Minh giật mình lạc tay lái. Chiếc xe đạp loạng choạng mất phương hướng rồi đâm sầm vào lề vỉa hè. Tôi bị hất văng xuống đất, đau ê ẩm.
Con ngựa sắt tội nghiệp của tôi đã bị méo vành...
Thế là chấm hết....
Tôi vừa lòm khòm đứng dậy vừa đưa đôi mắt ngơ ngác của mình nhìn chiếc xe thân yêu mà không để ý rằng Minh đã bị ngã khá đau và đang...nằm dưới con ngựa sắt. Tôi tá hoả chạy lại kéo chiếc xe lên để Minh bò dậy. Nhìn vẻ mặt của cậu ta thì hình như bị ngã khá đau. Minh lấy tay cầm khuỷu tay bên kia của mình rồi ngẩng lên nhìn tôi. Nói sao bây giờ nhỉ ??? Tôi cũng không miêu tả được ánh mắt của cậu ta lúc này như thế nào. Chỉ biết rằng...nó rất khủng khiếp....
- Hài lòng chưa hả đồ khùng !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Minh hét vào mặt tôi bằng tất cả sự tức giận đang dâng lên ngùn ngụt.
- Tôi...tôi có biết đâu ! Hix ! Ai bảo cậu....
Chưa kịp để tôi nói hết câu thì Minh đã nhảy vào họng tôi ngồi:
- Ai bảo cậu cái gì chứ ? Miệng cậu không cho nó nghỉ được hả ? Sao lúc nào cũng nói được thế ? Nếu cậu yên phận mà ngồi sau để tôi chở thì đâu đến nỗi này. Nhìn cậu không bằng một con khùng cậu hiểu không hả ??????????? Khùng thì cũng có giờ khùng của nó, còn cậu, cậu khùng kinh niên !!!!!!!!
Tôi choáng váng trước những lời vừa nói của Minh. Dù biết tính cậu ta vốn cục cằn nhưng tôi chưa bao giờ tin Minh có thể phát ngôn những câu nói mang tính xúc phạm nặng nề như thế ! Tự nhiên...tôi thấy đau !
Sau khi nghe Minh nói vậy thì tôi chỉ ngơ người đứng nhìn rồi cũng không nói lại. Tôi chẳng muốn nói gì nữa hết. Cũng may phía trước có chỗ sửa xe đạp, tôi mặc kệ Minh đứng một mình, dắt con ngựa sắt còm nhom tới đó rồi giao cho ông sửa xe. Bây giờ thì chỉ có nước đi bộ tới trường, cũng chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi. Có lẽ sẽ không muộn học...
Tôi đi như người mất hồn, hình như tôi cũng bị thương ở đâu đó trên người vì thấy nhức nhức đau đau. Nhưng tôi chẳng buồn quan tâm. Đầu tôi lúc này nghĩ tới câu nói vừa nãy của Minh. Tôi không bằng một con khùng ? Tôi khùng kinh niên ?. Mình sao thế nhỉ ? Thường ngày bạn bè ở trường và ngay cả Tuấn cũng hay gọi tôi là nhỏ khùng, cũng hay nói tôi khùng nhưng sao tôi không thấy buồn chút nào hết, vậy mà hồi nãy, khi nghe Minh nói như thế thì trong lòng tôi thoáng qua cái cảm giác hụt hẫng và thất vọng kinh khủng. Lời cậu ta nói so với lời của tụi bạn thường ngày nói có khác gì nhau đâu nhỉ ??? Có lẽ không khác về nội dung nhưng lại khác về thái độ. Lũ bạn nói tôi là « khùng » bằng thái độ trêu chọc đơn thuần, nhưng ở đây, thái độ của Minh là một sự căm ghét và bực bội ghê gớm, tôi còn cảm nhận đâu đó sự khinh thường trong ấy. Hay là tôi nghĩ quá lên ??? Mong là thế ! Tôi vốn là người không thích suy nghĩ nhiều, bận tâm nhiều nhưng khi tôi đã buồn lòng vì một chuyện gì đó thì chứng tỏ : điều đó đã làm tôi đau...Mà lỗi ở đây đâu chỉ có mình tôi ???
Mãi suy nghĩ vẩn vơ tôi không để ý rằng Minh đã đi song song với mình từ lúc nào. Trông cậu ta có vẻ đau, tay phải của Minh hình như đã có vấn đề gì đó, có lẽ là xây xước. Tôi cũng muốn hỏi thăm xem cậu ta có bị gì không nhưng sao khó mở miệng quá. Tôi không giận Minh vì những lời cậu ta vừa nói, chỉ buồn thôi. Ai bảo tôi nhéo hông cậu ta làm gì. Nói đi nói lại, lỗi to nhất cũng thuộc về tôi rồi. Muốn cãi cũng không cãi được. 
- Cậu...không sao chứ ??? 
Sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng tôi cũng thốt ra được câu đó. Nhưng Minh không trả lời, đã thế còn bước nhanh hơn bỏ tôi lại một mình. Cũng phải thôi, cậu ta chưa đánh tôi đã là may lắm rồi...Tôi thở dài bước tiếp...
Cả hai chúng tôi bước vào lớp với khuôn mặt đầy u ám. Nhỏ Liên thấy tôi như vậy liền chạy tới hỏi han :
- Này ! Mày bị gì thế ? Sao tay của mày dính đầy đất cát thế này ? 
Tôi vội nhìn xuống, đúng là hai bên tay tôi toàn là đất và cát. Chắc do lúc nãy ngã xe nên vậy. Tôi buông một câu trả lời mệt mỏi rồi đi về chỗ ngồi :
- Tao bị ngã xe thôi !
Nhỏ Liên nghe thế thì dựng đứng cả lên, chạy xồng xộc theo tôi để hỏi tình hình. Nhưng sự thật là lúc đó tôi không muốn nói gì cả. Tự nhiên thấy bực mình và khó chịu ghê gớm. Bây giờ mới thấy lời nhận xét mà lũ bạn đặt ình quả không sai : Sáng nắng, chiều mưa, xế trưa ửng ửng, tối có sương, mai lại bình thường.
Suốt tiết 1 tôi thấy Minh không viết bài, hình như là không thể viết được. Lòng tôi bắt đầu lo lắng. Đến tiết 2 thì cậu ấy phải đi xuống phòng y tế, tôi cũng phải đứng dậy đi theo ...
27/ Và những gì nghe được từ miệng của cô bác sĩ làm tôi choáng cấp độ 1 :
- Cháu làm gì mà để ra nông nổi này thế hả ? Gãy tay rồi cháu biết không ? Nếu để lâu hơn nữa thì tình hình sẽ cực kì nguy hiểm đấy ! 
Minh có vẻ không mấy ngạc nhiên trước lời nói của cô bác sĩ, mặt cậu ta chỉ hơi co lại, hai hàng lông mày giật giật nhẹ nhưng sau đó đã trở về như bình thường. Còn tôi thì như bị sét đánh trúng, mình mẩy tê liệt. Gãy tay ư ??? Lại là tay phải nữa chứ ??? Lỗi do tôi cả ! Do tôi cả !!!
Ngày hôm sau Minh đến lớp với một bên tay bị băng trắng bóc, kèm theo một sợi dây đeo vắt qua cổ. Nhìn cậu ta thật là...thảm ! Mọi người trong lớp rồi mấy thầy cô bộ môn ai cũng hỏi thăm Minh khá ân cần. Đôi khi nhìn vậy mà thấy lớp mình cũng không đến nỗi mất đoàn kết cho lắm. Tôi cũng bị thương chứ bộ ! Nhưng chỉ là vết thương ngoài da. Tối qua phải ngồi cắn răng nghe ông anh hai ca bài ca muôn thuở khi nhờ vả ông rửa mấy vết trầy xước trên chân tôi rồi băng bó chúng lại. Đúng là xui xẻo quá ! Tự mình chuốc lấy xui xẻo ình...
Một điều nữa khiến tôi càng thấy có tội với Minh là khi mọi người hỏi vì sao lại bị gãy tay, cậu ta chỉ đáp là do đi xe không cẩn thận rồi trật bánh tông vào vỉa hè. Minh không hề nhắc tới tên tôi. Việc đó làm tôi day dứt kinh khủng. Thật lòng tôi muốn nói một lời xin lỗi với cậu ấy nhưng Minh dường như chẳng thèm quan tâm đến tôi nữa. Bài vở của Minh đáng lẽ tôi phải chép thay nhưng đằng này Minh lại đi nhờ nhỏ Bích ngồi bàn trên làm hộ. Lần này thì cậu ta giận thật rồi. Minh lúc bình thường đã dễ sợ, Minh lúc nổi giận càng dễ sợ hơn. Sao mà số tôi khổ thế này ?????
Chiếc xe của tôi đã lành lặn trở lại, tuy cái vành trước đã bị méo đi một chút do va chạm quá mạnh. Tôi ngậm ngùi đạp xe về mà lòng buồn da diết. Giá như hôm đó tôi cố nhịn đi một chút thì mọi chuyện đã không ra cớ sự như thế này. Tính Minh vốn là thế rồi, sao tôi không bỏ qua mà còn cố cãi bướng làm gì nhỉ ? Tôi đúng là một nhỏ khùng như lời cậu ta nói. Khùng hơn một đứa khùng và khùng kinh niên...
Về nhà tôi cũng không dám kể chuyện ngã xe cho ai biết ngoại trừ anh trai, nói gì thì nói, trong nhà tôi chỉ thân thiết được với ảnh. Ba mẹ cứ lo công việc nên chẳng buồn quan tâm tôi ngoại trừ việc học. Mà có quan tâm thì cũng chỉ toàn đưa ra những mục tiêu và bắt tôi phải đạt được. Suy cho cùng chỉ có anh Thiện là người hiểu tôi nhất mặc dù chẳng mấy khi anh giúp được cho tôi điều gì. 
- Hai ơi ! Em hỏi cái này ! – tôi kéo kéo tay áo của anh Thiện khi ảnh còn đang dán mắt vào màn hình laptop để chơi game.
- Gì thế ? Cho anh chơi tí mà ! Học bài đi ! – anh hất nhẹ cánh tay và không thèm quay lại nhìn tôi.
- Em hỏi cái này thôi mà ! Em học bài xong rồi ! Đi mà hai ! – tôi đành phải xuống nước năn nỉ.
- Bực mày quá ! Đó ! Có gì thì hỏi đi ! – có lẽ vì dị ứng với sự ỏng ẹo của tôi nên ảnh phải gác lại cái trò chơi bạo lực gì đó trên mạng rồi nhăn nhó quay lưng càm ràm.
- Hôm bữa á ! Cái hôm mà em về nhà không đem theo xe ấy, rồi Minh tới nhà chở em đi ấy, hôm đó cậu ta đã nói cái gì mà thấy ba mẹ với hai vui vẻ thế ??? 
- Ủa ? Sao chuyện này mày lại đi hỏi anh ? Đáng lẽ mày phải kể cho anh nghe mới đúng chứ ? – anh Thiện tròn mắt ngạc nhiên.
- Thì hai cứ kể đi mà ! – tôi cố gắng lấp lửng.
- Thì nó nói xe nó bị hư, mà nhà nó xa trường quá nên đành mượn tạm xe mày đạp về vì nó nghĩ mày không đạp nỗi khi phải vừa chở nó về nhà nó xong lại đạp xe về nhà mình. Chuyện chỉ có thế thôi ! – anh tôi nhún vai.
Nghe anh nói thế thì tôi lại càng sầu. Sao Minh cứ luôn muốn tôi nghĩ xấu về cậu ấy trong khi toàn làm những việc tốt cho tôi ? Anh hai đã quay về với cái laptop và trò chơi trực tuyến bạo lực ấy, còn tôi thì cứ thẩn thờ đi về phòng. Càng lúc tôi càng thấy mình nợ Minh nhiều quá...
« Buzz »
Đó là tiếng Buzz từ phía nick của Boom trong khi tôi đang loay hoay tìm hiểu cách làm quà handmade trên mạng, tôi muốn tự tay mình làm một cái gì đó để tặng Minh coi như chuộc lỗi.
« Sao biết Lyn onl mà vào pm thế ? Lyn đang ẩn mà ! »
« Hì ! Có gì đâu ! Chỉ cần vào mạng tìm trang web kiểm tra nick ẩn thì ra ngay ấy mà ! :D »
« +_+, ra thế ! »
« Mà sao dạo này Lyn toàn ẩn vậy ? Không muốn nói chuyện với Bom nữa sao ? »

« Đâu có ! Tại lúc trước Bom toàn onl vào lúc nửa khuya, khi ấy Lyn đi ngủ rồi còn đâu. Sao bữa nay Bom onl sớm thế ? Bên đó hình như người ta còn đang ngủ. »
« Hì, dạo này Bom bị mất ngủ nên đành chat đêm để buồn ngủ cho nhanh. Nhưng mãi mà vẫn không thể ngủ được ! »
« Hở ? Bị mất ngủ hả ? Chả bù cho Lyn, ngủ hoài cũng không chán. Thế không có cách nào khắc phục được chứng mất ngủ à ? »
« Khắc phục gì chứ ! Chắc tại dạo này không có nhiều áp lực nên không mệt mỏi cho lắm. Rồi đâu sẽ vào đấy thôi ! »
« :D Mong là thế ! »
Những câu chuyện của chúng tôi chỉ đơn giản như thế nhưng luôn được diễn ra trong sự vui vẻ và hứng thú. Bom và tôi đúng là hợp tính nhau cho dù chúng tôi chẳng biết gì về nhau ngoài cái nick ảo và những cái tên cũng...ảo nốt !
Ảo đôi khi cũng hay nhỉ ?
Cuối cùng thì tôi cũng mò được một món quà handmade thể hiện được tốt nhất cái thành ý hối lỗi của mình đối với Minh. Nghe ra thì hẳn mọi người sẽ phán lại câu nhận xét muôn thưở: “Con này khùng!”. Nếu đặt trong mùa nắng oi ả như thế này thì khùng thật, nhưng sau mùa này thì ngay lập tức là những tràn rét ùa về. Ở đây là vậy rồi, tặng quà như thế này mới có…giá trị! Thế là tôi hí hửng nhìn cái clip hướng dẫn cách đan len cho người mới học bằng tất cả sự chăm chú. Nào là cách lấy múi, đan múi lên như thế nào, đan múi xuống như thế nào v.v… Cũng dễ thôi và tôi hoàn toàn có thể làm đuợc (đó là tôi thấy thế!). Ngay sáng mai, sau khi học xong tôi sẽ ghé chợ để mua len. Biết chọn màu gì đây nhỉ? Tính Minh như thế thì nên chọn màu đen trắng là hợp nhất. Hai gam màu tương phản sâu sắc nhưng lại thống nhất khi nằm trong một khuôn hình. Mình đúng là tinh tế quá đi!
Tôi đến lớp với một sự vui vẻ. Minh vẫn thờ ơ lạnh lùng nhưng tôi không còn để tâm nữa. Cho dù cậu ta có sắc đá đến đâu cũng sẽ phải động lòng trước món quà handmade kì công của tôi à coi! Ha ha…
- Làm gì mà mày ngồi cười như con khùng một mình thế?
Lại “khùng”! Tại sao cứ gặp tôi thì ai cũng nói vậy nhỉ???? Tôi khùng đấy thì sao hả? Khùng mà được hot boy thích đấy! Nghĩ tới đó bỗng dưng mặt tôi lại yểu xìu như trái bóng xì hơi. Nhớ Tuấn quá…..
- Cười gì kệ tao! 
- Hay là đang mơ tưởng đến anh nào rồi? – Liên nhăn răng cười.
- Điên! Tao không phải đứa dễ thay lòng! – tôi bực mình gằn giọng.
- Ok, ok, tao xin lỗi khi đã đụng chạm vào cái mối tình “khắc cốt ghi xương” của mày! 
Liên vuốt vuốt vai tôi lấy lòng. Gì chứ? “Khắc cốt ghi xương” à? Tôi có thể “chung thuỷ” như thế được không nhỉ????
Minh hôm nay hình như có chuyện gì đó thì phải, thấy mặt mũi cậu ta căng thẳng lắm. Nhưng tôi không dám hỏi vì có hỏi thì biết tỏng chẳng bao giờ nhận được câu trả lời, nhiều khi lại khiến cậu ta nổi máu bạo lực lên thì khổ. 
- Đúng là phiền phức mà…
Đó là những gì mà tôi nghe được từ miệng Minh. Cậu ta cứ cúi đầu, cào cào bìa sách, miệng lẩm nhẩm cái gì đó nghe có vẻ bức xúc lắm. Tôi không dám nhìn mặt Minh, chỉ căng tai …nghe lén thôi!. “Phiền phức” ư? Ai làm Minh phải phiền phức nhỉ????
28/ Chỉ còn 5 phút nữa là vào tiết 1. Tôi đang cặm cụi đọc nốt mấy dòng cuối trong vở Giáo dục công dân để lát vào giờ, cô có gọi lên kiểm tra bài cũ thì còn biết đường mà trả lời. Gì chứ môn Công dân là môn mà lớp tôi học tệ nhất, điểm lúc nào cũng lè tè ngang mức trung bình. Mà không chỉ riêng lớp tôi đâu, mấy lớp khác cũng vậy. Trách sao được khi học sinh chỉ chăm chú học mấy môn chính theo khối như Toán, Lý, Hoá, Sinh, Văn, …còn mấy môn phụ thì chẳng đứa nào hứng thú. Tôi thường nghe mấy thằng con trai trong lớp ca rằng: “Học mấy môn đó chán ngắt, thà chơi game cho sướng!”.Tôi thì thấy nó hay hay, nhất là phần Triết trong học kì 1 vừa rồi ở sách GDCD, rất trừu tượng nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy cực đúng. Thật là khâm phục Mác, Angghen và Lênin quá đi! 
- Mày ơi! Nhanh! Đi lấy sổ đầu bài với tao, nhanh! Lúc nãy đi học tao quên ghé phòng giám thị lấy! - nhỏ Liên day người tôi như bão lay cây chuối trong khi tôi đang tập trung nhớ nốt những định nghĩa cuối cùng.
- Tao khổ với mày quá! – tôi nhăn nhó thả cuốn sách xuống bàn rồi đi theo nó, chỉ còn vài phút nữa là chuông reo rồi.
Cả tôi và Liên chạy như ma đuổi. Kiểu này thế nào cũng bị thầy giám thị la cho coi. Ở trường tôi có một quy định là vào chiều thứ sáu hàng tuần, lớp phó học tập mỗi lớp phải đem sổ đầu bài xuống nộp ở phòng giám thị để tổng kết điểm thi đua của cả tuần, sau đó sáng thứ bảy phải tới phòng để lấy sổ cho giáo viên bộ môn phê vào. Tôi quên nói với các bạn là nhỏ Liên chính là lớp phó học tập của lớp tôi, mặc dù nó học hành chẳng tốt chút nào, còn tệ hơn tôi nữa. Nhưng trong lớp không ai chịu làm nên cô chủ nhiệm chỉ định ai thì người đó phải làm. Nhỏ Liên trở thành “kẻ bị chỉ định”. Suốt cả học kì vừa rồi tôi không biết đã phải khổ sở bao lần vì nó khi mà cứ hở chút là Liên làm thất lạc sổ, rồi quên sổ ở nhà, rồi quên nộp cho phòng giám thị. Nhiều lúc thấy nó phát điên lên với cái cuốn sổ trắng trắng mỏng tanh đó. Đúng là có nhiều cái khổ mà con người không biết được…Nhất là đối với những đứa đoảng tính như tôi và Liên.
- Sao rồi? Có bị thầy la không? – tôi hỏi Liên khi nó từ trong phòng giám thị bước ra với cuốn sổ trên tay.
- May quá mày ơi! Lúc tao vào lấy thì thầy đang nghe điện thoại nên chỉ hơi chau mày thôi. Hú hồn! – con nhỏ nhe răng cười sung sướng, cũng phải thôi, nó cực kì sợ việc bị thầy giám thị mắng.
Thế là chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy về lớp. Thật không có cái khổ nào bằng cái khổ nào. Sáng sớm chưa học được gì mà đã tốn năng lượng vào việc chạy bộ bất đắc dĩ này. Tôi đến suy dinh dưỡng mất thôi…
Bộp….
Tình hình là tôi đã va vào lưng một ai đó. Chạy nhắm mắt nhắm mũi kiểu này không đụng người ta mới là lạ. Nhìn lên thì nhỏ Liên đã chạy biến đi trước rồi, bực mình thật, dám bỏ tôi ở lại. Toan ngẩng mặt lên tính xin lỗi người mình mới va vào toan tôi khựng lại một giây…
- Ơ Minh! Không phải cậu đang ở lớp à???? Ra đây làm gì???? 
Hoá ra người tôi va vào lại là Minh. Nhưng sao cậu ta lại ở đây vào giờ nãy nhỉ? Lúc nãy trước khi đi tôi còn thấy Minh ngồi lù lù trong lớp mà. Tay chân băng bó mà còn đi lung tung. (Thực tình lúc đó Minh đứng quay lưng về phía tôi, chỉ hơi nghiêng người ngoái đầu lại sau cú va vừa rồi )
Minh có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi (sao thế nhỉ??? gặp tôi chứ có phải gặp ma đâu??? Ngày nào mà chẳng gặp nhau!), hai mắt cậu ta mở tròn thao láo, miệng mấp máy cái gì đó nhưng chỉ được có thế, ngay tức khắc Minh xốc mạnh cái balo lên vai rồi chạy biến về phía trước. Dáng điệu rất vội vã. Quái lạ! Ra ngoài mà lại mang cặp theo làm gì nhỉ??? Tôi nhớ là Minh luôn đeo cặp chéo mà, sao hôm nay đổi kiểu thế ta? Mà hướng đó đâu phải là hướng đi về lớp…..
Ham nghĩ lung tung, tôi giật bắn mình khi tiếng chuông bao hiệu vào tiết reng dữ dội bên tai. Quay sang nhìn, thì ra mình đang đứng sát cái chuông. Hèn gì…
Không suy nghĩ gì nhiều, tôi mím môi chạy vù đi. Mong là về lớp trước khi cô giá vào...
Nhưng trời chẳng thương tôi, khi tôi đáp trước mặt cửa lớp thì đã thấy cô giáo ngồi trên bàn.
- Sao em vào trễ thế Thanh! – cô nghiêm nghị hỏi, trong lớp cô chỉ nhớ được có tên tôi và thằng nhóc lớp trưởng, đơn giản vì chỉ có mình tôi là hăng say phát biểu trong giờ của cô.
- Dạ…em…đi vệ sinh! – tôi lí nhí đáp, bây giờ chỉ nghỉ được cái lý do đó mà thôi.
Đúng như tôi dự đoán, từ phía lớp rộn lên những tiếng cười khúc khích. Với lý do đó thì tôi bị cười cũng phải… Haizzzz….
- Thôi! Em vào lớp đi! Lần sau không được vào trễ như thế nữa nghe không? 
- Dạ! 
Tôi lủi thủi đi về chỗ ngồi. Minh đã vào lớp trước tôi. Cậu ta chạy nhanh như thế mà! 
Nhưng tôi cứ cảm giác có cái gì đó lạ lạ…
Sao nhỉ????
A đúng rồi! Cái kính! Đúng rồi! Cái kính cận! Hồi nãy lúc va vào Minh tôi chỉ kịp nhìn thấy cặp kính cận khung nhỏ, dài, hiệu Gucci của cậu ta, cái kinh Nobita đã được tháo ra rồi. Nhưng sao bây giờ, trên Minh vẫn lại là cặp kính Nobita đó. Hay là tôi tưởng tượng nhỉ???? Nhưng dù có đầu óc tưởng tượng phong phú đến đâu thì người ta cũng không thể tượng tượng ra được cái mác của kính phải không??? 
- Này! Hồi nãy tôi thấy cậu đeo kính khác mà! Sao bây giờ đổi thế? Cái kính Gucci đó nhìn đẹp hơn! – tôi cười tươi góp ý.
Nhưng sự quan tâm đó lại bị Minh trả lời bằng một ánh nhìn hằn học bất cần. Không thích thì thôi! Tôi chẳng thèm đặt miệng nữa đâu! 

Đang định lôi sách vở dưới học bàn lên để chép bài thì tôi bị shock đợt 2. Mọi thứ cứ như đang trêu ngươi Trần Thanh Thanh tôi vậy nhỉ??? 29/ Dưới hộc bàn là cặp của tôi, và bên cạnh cặp tôi là cặp của Minh. Mọi chuyện sẽ chỉ có thể nếu như cái cặp của Minh không phải là ba lô. Tại sao vậy??? Rõ ràng hồi nãy tôi thấy cậu ta đeo ba lô mà! Cái ba lô màu nâu, phía trên còn gắn cái mác hình ngọn núi nữa. 
- Này! Sao cặp câu…sao cặp câu lại như thế này????? – tôi lắp bắp chỉ tay về phía cặp sách, mắt nhìn Minh đầy dấu hỏi.
Và hình như những câu hỏi mà tôi đặt ra đều là những câu hỏi của… kiếp trước khi mà Minh cứ trợn mắt nhìn tôi bức xúc, thái độ y như rằng chẳng hiểu tôi đang phát âm ra thứ tiếng gì. 
- Thanh Thanh! Không được nói chuyện riêng trong lớp!
Tiếng cô giáo trên bục làm tôi phải im bặt, trở về vị trí của mình. Sao thế nhỉ??? Tôi bị mộng du à??? Sao lại có thế như thế được chứ????
Cứ thế, suốt tiết học Công dân và hai tiết Toán tiếp theo đầu tôi cứ như bị cột lại trong một câu hỏi duy nhất: “Vì sao lại như thế?” 
Phải! Vì sao lại như thế chứ???? Vì sao? Vì sao???
Ra chơi.
- Mày sao nữa thế? Đầu giờ thì ngẩng tò te như con khùng, bây giờ thì thẫn thờ như con ngố! Bệnh mày càng lúc càng nặng rồi Chảnh ơi! - nhỏ Liên rời chỗ ngồi của nó tiến lại phía tôi, buông một câu than thở rồi đưa tay lên sờ trán tôi.
- Bỏ tay ra! – tôi bực bội hất tay nhỏ bạn.
- Thôi mà! Tao xin lỗi mà! Hồi nãy ham chạy quá quên béng có mày đằng sau. Đừng giận tao nữa! Nha! – nó cười toe toét rồi hôn cái chụt vào má tôi coi như lời xin lỗi.
- Gớm quá đi! – tôi phì cười lấy tay chùi má, hết anh trai rồi đến nó, tôi đâu phải là hình nộm để hôn đâu.
Ngồi trong lớp cũng thấy bức bối, tôi theo nhỏ Liên xuống căn tin xả stress và cũng để lấp cái bụng trống đang sôi ùng ục đòi tiếp tế. Nhưng chuyện của Minh vẫn khiến tôi nhức đầu. Chẳng lẽ tôi bị bệnh hoang tưởng????
Căn tin lúc nào cũng vậy, đông nghịt người mặc dù giá cả trong này so với bên ngoài đắt đỏ hơn, nhưng được cái đảm bảo vệ sinh, không sợ đau bụng. Tôi ngồi giữ chỗ còn Liên len lỏi chen chúc trong đám đông để mua đồ. Gì chứ khoản bon chen này thì tôi phải bái nhỏ bạn thân làm sư phụ. 
Tôi ngồi nhìn xung quanh, bàn nào cũng kín mít hết. Ánh mắt tôi đảo khắp nơi, chợt tôi khựng lại khi thấy Minh đang ngồi ở bàn đối diện mình bên góc phải. Và dường như cậu ta cũng đang nhìn tôi. Nhưng đáng tiếc rằng đó không phải là ánh mắt thân thiện của tình bạn mà là hai ngọn lửa phừng phừng của sự tức giận. Sau một giây ngớ ngẩn tôi mới hiểu ra cơ sự châm ngòi cho hai ngọn lửa đó. Minh đang cực kì vất vả khi ăn bằng tay trái. Cánh tay phải vẫn băng bột trắng xoá…Ôi chao…Khổ Minh quá! Khổ cả tôi nữa…
- Bạn gì ơi! Có thể ình ngồi cùng được không? 
Một giọng nam rất ấm vang lên bên tai tôi giữa mớ âm thanh hỗn độn quanh mình. Nghe sao mà ngọt ngào thế cơ chứ? Không hiểu sao mặt tôi đỏ ửng lên, tôi ngẩng lên, lòng chợt thấy đôi chút có lỗi khi phải nói với cậu ấy rằng: “Xin lỗi cậu! Chỗ này có người rồi!”
Nhưng khi tôi ngẩng lên nhìn thì miệng tôi dường như bị khoá chặt, hai mắt không thể nhấp nháy, mũi như ngừng thở. Chẳng lẽ tôi lại mộng du? Lại hoang tưởng nữa sao???? Vì sao trước mắt tôi lúc này cũng là Minh chứ??? Cách đây 2 giây tôi còn nhìn thấy đôi mắt ánh lửa của cậu ta ở bàn đối diện cơ mà???? Bây giờ cậu ta vẫn nhìn tôi đó thôi! Vậy thì người trước mặt tôi là ai???? Ôi tôi loạn mất thôi! Cái này trong phim ma thuật người ta gọi là thuật phân thân. Nhưng đây là thế giới thực, làm gì có chuyện đó nhỉ???? Chóng mặt quá!
- Em theo anh! 
Đó là những gì tôi nghe được từ miệng Minh khi cậu ta chạy sang chỗ tôi lôi mạnh người con trai vừa mới cất lời bảo tôi cho cậu ấy ngồi cùng đi ra ngoài. Là hai người! Là hai người! Vậy là…
Tôi nhanh chóng chạy theo, nhỏ Liên hai tay bưng hai tô phở vừa thoát ra từ đám đông í ới gọi theo:
- Ê! Mày đi đâu đấy! 
- Đợi tao chút! 
Tôi cố ngoái đầu lại trả lời rồi chạy theo Minh. Sự tò mò không thể kìm chế được nữa…
- Anh làm gì thế? Em đang ăn mà! 
- Anh nói em rồi! Tại sao em cứ thích chuyển về đây học thế? Trường cũ có gì là không tốt?
- Cái này em đâu có biết! Ba mẹ bảo chuyển trường về đây học cùng với anh cho vui! Vả lại tay anh đang bị gãy, em về đây để chở anh đi học!
- Nhưng đáng lẽ em nên phản đối! Chúng ta không thể học cùng một trường được!
- Tại sao?
- Mệt em quá! Cái đó mà em còn phải hỏi ư? Vì chúng ta là sinh đôi! Hiểu chưa? 
Sinh đôi???? Hèn gì giống nhau như đúc! Vậy là người hồi sáng tôi va vào chính là cậu em song sinh với Minh chứ không phải là Minh. Thế mà tôi cứ nghĩ mình bị bệnh hoang tưởng. May quá!
- Trần Thanh Thanh! Cậu ra đây ngay! Tôi ghét nhất bị nghe lén! Ra đây!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Minh lại hét toáng lên. Tôi bấm bụng bước ra, mặt mày lấm lét như kẻ mắc tội. Nhưng tôi có lỗi gì cơ chứ? Tôi chỉ muốn biết sự thật thôi mà!
30/
- Đây là bạn anh hả? Cũng là bạn em phải không? Em thích bạn này!
Tôi vừa nghe cái gì thế nhỉ? Vừa có người nói thích tôi ư???? Mà lại là con trai nữa! Lại là em song sinh với Minh - cậu bạn bạo lực máu lạnh của tôi! Ôi! Sao mà loạn thế này????
- Quang! Em đang nói cái gì thế hả??? – Minh có vẻ cũng bất ngờ trước câu nói vừa rồi của em trai mình.
- Chào cậu! Mình tên là Phạm Quang! Em song sinh với anh Phạm Minh! Rất vui được biết cậu! 
Cậu ta mỉm cười thân thiện, đưa tay ra với ý muốn bắt tay tôi. Đây có phải là em song sinh với Minh không nhỉ??? Sao mà khác nhau một trời một vực thế này???? Tôi cứ ngơ người ra. Một phần vì bất ngờ, một phần vì vẫn chưa thích ứng được việc ngoài Phạm Minh ra còn có một Phạm Minh khác y đúc cậu ta, nhìn hai người tôi không tài nào phần biệt được đâu là Minh và đâu là Quang nữa. Giống đến khó tin. Giống như hai giọt nước!
- Hơ hơ…Rẩt…rẩt…vui được quen cậu! – tôi trả lời lắp bắp, rụt rè chìa tay ra bắt, mắt vẫn chăm chăm nhìn Quang. Cậu ta đang cười với tôi, Minh thì chẳng đời nào chịu hé môi cười, vậy đây là nụ cười của Minh sao? Nó đẹp đấy chứ? Rất nam tính và có cái gì đó cuốn hút kinh khủng. Tay Quang cũng ấm nữa. Không như Minh, người luôn toát ra sự lạnh lùng.
Tôi thấy tim mình loạn nhịp…
Lần đầu tiên tôi cảm thấy như thế….
Tôi bị sao thế này????
Tiếng chuông vào giờ chấm dứt cuộc làm quen của chúng tôi. Tôi vẫn như một con ngố đứng ngơ ngẩn bắt tay Quang và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó…
- Vào giờ rồi! Chào cậu nhé! Hẹn gặp lại! Em về lớp anh nhé!À quên! Tặng cậu này! 
Quang vẫn giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng rút tay ra rồi móc trong túi áo khoác đồng phục ra một viên kẹo Anphalibe hương dâu thả nhẹ vào lòng bàn tay tôi. Lần đấu tiên có một đứa con trai tặng kẹo cho tôi…Lần đầu tiên…Trước giờ chỉ có mình tôi chủ động tặng kẹo cho người ta…
Tôi không nói được câu cảm ơn, mọi thứ cứ như đang phủ màu hồng trứoc mặt tôi vậy…Hạnh phúc…Hạnh phúc….
Quang vẫn cười vẫy tay tạm biệt rồi chạy ù đi, chỉ còn Minh với tôi. Bây giờ tôi chẳng thiết quan tâm tới cậu bạn máu lạnh đó nữa. Tôi đang bận hồi tưởng lại nụ cười của Quang - nụ cười ấm áp toát lên trên gương mặt giống y đúc gương mặt của kẻ luôn hành hạ mình. Trớ trêu thật nhưng cũng thú vị thật!
- Đi về! 
Tiếng quát của Minh cắt phựt dòng liên tưởng trong đầu tôi. Làm sao mình có thể thích ứng được việc cùng một khuôn mặt đó mà có đến hai tính cách khác nhau được nhỉ???? Minh có vẻ bực tức vùng vằn bỏ đi, tôi nhảy chân sáo theo sau. Tự nhiên thấy vui ghê gớm! Tôi vừa quen được một người bạn…Một người bạn đầy thú vị!
Sáng nay lớp tôi chỉ học 4 tiết. Còn dư tiết cuối, tôi sẽ đi tới chợ để mua len. Nghĩ đến đó là đã thấy vui rồi! 
Suốt tiết cuối, tôi ngồi học mà miệng cứ tủm tỉm cười. Minh chốc chốc liếc sang, mặt mày như đạn sắp lên nòng. Cậu ta bây giờ là khoẻ nhất lớp rồi, đâu cần chép bài, chỉ cần ngồi nghe giảng thôi. Tiết Lý hôm nay sao mà nhẹ nhàng thế nhỉ? Thường ngày cứ đến tiết này là tôi lại thấy ngao ngán, có lẽ là do tâm trạng đang thoải mái…
Chuông reo. Tôi hí hửng cho đến sách vở vào cặp chờ đợi thây Lý đứng dậy cho về. Minh thì lúc nào cũng tỏ ra khó chịu. Cậu ta chán thật. Đời còn dài, mình còn trẻ thì phải vui vẻ lên chứ! Tôi cũng đã có thời gian đau buồn vì chuyện của Tuấn, nhưng đôi khi nghĩ lại, tôi thấy Tuấn chắc cũng không muốn tôi buồn như thế. Tôi sẽ sống vui vẻ để đợi ngày “hoàng tử mắc dịch” của mình trở về! Như thế sẽ tốt hơn!
Nhà xe chật ních người, tôi len lỏi trong đám học sinh lốn nhốn để tìm kiếm con ngựa sắt thân yêu. Đây rồi! Sao hôm nay nhìn mày dễ thương thế ngựa? (hix, tôi là vậy đấy, cứ hễ gặp chuyện gì vui là lại “khùng khùng” theo kiểu này!)
Bây giờ minh sẽ đạp thẳng tới chợ, cũng không xa lắm, ngay ngã rẽ ở đầu đường thôi. Sau khi để cặp xách vào giỏ trước của xe, tôi nhổm người nhấn bàn đạp. 
- Bạn “Chảnh” ơi! 
Tai tôi cảm thấy nhột nhột. Mình vừa nghe cái gì thế nhỉ??? Hình như có ai đó ở đằng sau đang gọi tôi. Nhưng mà chưa bao giờ tôi nghe thấy cái cụm từ “Bạn Chảnh ơi” cả. Hay có đứa nào muốn chọc quê mình nhỉ? Tôi bực dọc ngoái đầu nhìn, miệng bụm lại, mắt…trợn trợn (nhìn tôi lúc đó chắc xấu kinh! +_+)
- Hì! Cứ tưởng nhìn nhầm người! Hôm nay lớp cậu cũng bốn tiết à? 
Mặt tôi dãn ra, mắt sáng trưng. Là Quang đây mà! Ôi ngượng quá đi mất! Khuôn mặt đáng sợ của tôi vừa rồi chắc làm cậu ấy giật mình lắm! Xấu hổ quá! Xấu hổ quá! Mà sao Quang lại biết biệt danh Chảnh của tôi nhỉ? Cậu ấy vừa mới chuyển đến trường này hôm nay mà?
 


Bình Luận (0)
Comment