Hoàng Tử Sa Cơ - Nhất Trản Minh

Chương 6

Tối hôm sau, tôi đến gặp Chu Dương để nói rõ mọi chuyện.

Trước khi ra ngoài, tôi để lại cho Thẩm Quan hai trăm tệ để anh lo chuyện ăn uống.

Chu Dương đứng ở cửa nhà hàng, khuôn mặt lúng túng:

"Xin lỗi, lễ tân bảo nhà hàng bị bao trọn rồi, chúng ta đổi chỗ khác được không?"

Chúng tôi đổi sang một nhà hàng khác, nhưng thật xui xẻo, lại tiếp tục bị bao trọn.

Suốt buổi tối cứ như gặp phải điều kỳ lạ, bất kể tôi và Chu Dương đi đến nhà hàng nào, nhà hàng đó đều vừa mới bị bao trọn.

Cuối cùng, chỉ còn lại một nhà hàng Nhật cao cấp, giá trung bình từ bốn chữ số trở lên.

Chu Dương bối rối mím môi, lo lắng hỏi:

"Hay là mình vào đây?"

Tôi không định để anh ta tốn kém, cũng không định để bản thân phải chi tiền, bèn nói:

"Em không thích ăn đồ Nhật, đi dạo chút đi."

Chu Dương thở phào nhẹ nhõm, cười nói "được thôi."

Thành phố về đêm sáng rực ánh đèn, xe cộ qua lại tấp nập, tôi và Chu Dương đi dọc vỉa hè, nói vài câu chuyện đơn giản.

Nhưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn, thường xuyên ngoái đầu nhìn lại:

"Anh có cảm giác như ai đó đang theo dõi chúng ta không?"

Chu Dương cũng quay lại nhìn: "Không thấy ai cả."

Bất chợt, trời đổ mưa to.

Chu Dương cởi áo khoác, che lên đầu tôi:

"Lạ nhỉ, dự báo thời tiết không nói là có mưa, sao lại mưa nhỉ? Nhà anh ở gần đây, hay là về nhà anh trú mưa trước?"

Đúng lúc này, một chiếc taxi từ từ dừng lại bên đường, tài xế thò đầu ra hỏi:

"Em gái, có cần đi xe không?"

Tôi thầm nghĩ: 【Đúng là cứu tinh giữa lúc nguy nan!】

Tôi nhanh chóng chào tạm biệt Chu Dương, rồi lao vào xe taxi.

Tài xế trông còn khá trẻ, vẻ mặt nghiêm nghị.

Anh ta mặc vest lịch sự, đeo kính đen, dáng người thẳng tắp, vì cao quá nên mấy lần đập đầu vào trần xe.

Bộ dạng này không giống tài xế taxi chút nào, mà giống… vệ sĩ bên cạnh các tổng tài trong phim truyền hình.

Khi về đến nhà, tôi phát hiện ra mặt đất trong khu chung cư vẫn khô ráo.

Tôi vừa lẩm bẩm vừa lục tìm chìa khóa, rồi bất ngờ vấp phải thứ gì đó dưới chân, ngã chúi về phía trước.

Thẩm Quan đang ngồi chồm hổm trước cửa nhà tôi, hai tay ôm gối, siết chặt hai túi đồ lớn trong tay.

Nghe thấy tiếng động, anh lập tức giật mình mở to mắt, ôm chặt lấy chân tôi, nghẹn ngào:



"Sơ Vũ, cuối cùng em cũng về rồi.

"Em đi đâu vậy? Anh còn tưởng em bỏ rơi anh rồi..."

Tôi ngạc nhiên: "Sao anh không vào trong?"

"Anh dùng hai trăm tệ em để lại ra ngoài mua đồ ăn, nhưng khi quay về mới nhớ ra mình không có chìa khóa nhà.

"Số điện thoại cũ của em cũng không gọi được..."

Anh cụp mắt xuống, trông rất ủ rũ.

Tôi cảm thấy có chút xót xa, người đàn ông từng là thiên chi kiêu tử, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu sóng gió để trở nên nhạy cảm, lo lắng, mất tự tin như vậy.

Tôi xoa đầu anh, dịu dàng nói:

"Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi quên để chìa khóa lại cho anh.

"Đợi một lát tôi sẽ đưa số điện thoại mới cho anh, vào nhà trước đi đã.

"Anh đã ăn gì chưa?"

Thẩm Quan chống cằm nhìn tôi: "Chưa, anh muốn đợi em về cùng ăn."

Tôi mở mấy túi đồ mà Thẩm Quan mua về, mỗi món đều được đóng gói tinh xảo như quà tặng, bên dưới lót một lớp đá vụn dày, hộp còn được dán nhãn nhỏ:

【Cá hồi, cá vược hồng, tôm hùm Hải Thần, gan ngỗng, thịt bò Matsusaka, giăm bông Tây Ban Nha...】

Còn có món sầu riêng nướng phô mai mà tôi thích nhất, tổng giá chỉ có 175 tệ.

Tôi không dám tin: "Rẻ vậy sao?"

"Ừ, giảm giá." Thẩm Quan nói mà mặt không đổi sắc.

Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Chu Dương xách theo mấy túi đồ ăn, hớt hải xuất hiện ở cửa:

"Xin lỗi, Sơ Vũ, hôm nay không mời em ăn được bữa tối, anh đã hỏi bạn để lấy địa chỉ nhà em, mang đồ ăn đến đây cùng ăn với em, hy vọng em không chê."

"Em chê đấy."

Phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Thẩm Quan.

09

Chu Dương trông thấy người đứng sau lưng tôi, lập tức tỏ ra cảnh giác:

"Hắn là ai?"

Thẩm Quan tựa hờ vào tường, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói nhàn nhạt:

"Tôi sống ở đây, anh nghĩ tôi là ai?"

Mặt Chu Dương tối sầm, giọng nói có chút trách móc:

"Em có bạn trai rồi à? Còn chung sống với nhau? Sao em chưa bao giờ nói?"

Tôi thực sự thấy phiền phức, vừa nãy trên đường tôi đã từ chối thẳng thừng việc Chu Dương theo đuổi, hy vọng anh ta không tốn thời gian vào tôi nữa, giờ tìm đến tận nhà là sao?

Tôi bực bội nói: "Anh ấy không phải."

Chu Dương tạm thời dịu lại: "Vậy thì là bạn cùng phòng? Nhưng nam nữ sống chung với nhau cũng không tiện lắm, nhất là đối với con gái..."

"Anh quản được chắc?" Thẩm Quan không chút khách sáo ngắt lời.

Ánh mắt của Chu Dương và Thẩm Quan chạm nhau, cả hai đều có vẻ không ưa đối phương.
Bình Luận (0)
Comment