Hoàng Tử Tennis - Xuy Tuyết

Chương 11


Lời tường thuật của Yushi: “Hôm nay là ngày diễn ra trận thi đấu khu vực, nhưng trên đường đến, tôi phát hiện có một cô gái, không hiểu sao cô ấy cứ thế cắm đầu cắm cổ mà đi.

Trong đầu cô ấy đang nghĩ gì nhỉ? Chẳng hiểu sao tôi lại rất muốn biết.

Sau đó, vì cô ấy không nhìn đường mà va vào tôi.

Tôi liếc qua một cái, trên người cô ấy tôi ngửi thấy có mùi hương rất thơm, không biết đó là mùi gì nhỉ? Tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ấy đã ngã sõng soài trên nền đất rồi.

Tôi khá hối hận vì khi đó không đỡ được cô ấy mới để cô ấy ngã.

Không biết cô ấy ngã có đau không nhỉ? Thực ra, lúc có ấy chuẩn bị đâm vào tôi, tôi vốn dĩ có đủ thời gian để tránh sang một bên, nhưng tôi đã không làm thế.

Tôi lại không muốn tránh, không hiểu tôi bị làm sao nữa.”"Ôi trời ơi, đau chết tôi rồi.


Cậu đi không thèm nhìn đường à?"Mắt thấy cô ấy còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn đã bắt đầu chửi bới, tôi cảm thấy có hơi mắc cười.

Như bình thường, có lẽ tôi sẽ thấy tức giận.

Nhưng đối với cô ấy, tôi lại cảm giác như thế này rất đáng yêu.

Haha, hôm nay tôi thật sự rất kì lạ, tôi đến mặt mũi con gái nhà người ta còn nhìn chẳng rõ mà lại còn thấy cô gái đó đáng yêu.

Không lẽ chỉ vì cô ấy có đôi chân rất nuột nà thôi à? Tôi không nhịn được mà muốn trêu ghẹo cô ấy."Này cô gái, là do cô không nhìn đường nên mới đụng trúng tôi, sao bây giờ lại thành tôi không nhìn đường vậy?"Cô ấy nghe giọng tôi mới chịu ngẩng đầu.

Khoảnh khắc cô ấy nhìn lên, tôi rất kinh ngạc.

Cô ấy...rất xinh đẹp! Mái tóc màu tím nhạt bay nhẹ theo chiều gió, nhưng không hề rối loạn.

Mắt của cô ấy cũng trùng với màu tóc, khiến tôi cảm thấy cô ấy thật sự rất huyền bí, kiểu như không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì.

Làn da cô ấy giống như tuyết trắng vậy, tôi tự hỏi liệu chạm vào đó nó có ửng hồng lên không nhỉ? Cô ấy đẹp như một nàng tinh linh bước ra từ truyện cổ tích vậy.

Tôi bỗng nhớ ra một vài câu nói học được từ Trung Quốc có thể miêu tả cô ấy, ví dụ như là chim sa cá lặn, hay hoa nhường nguyệt thẹn chẳng hạn.

Cô ấy đang nói chuyện, mà tai tôi như ù đi, chẳng nghe rõ cô ấy nói gì nữa cả."Cô vừa nói gì?""Không có gì, tôi xin lỗi, được chưa?"Cô ấy nói xong liền muốn quay đầu bỏ đi, nhưng không may, cô lại đụng trúng người khác.

Lần này thì tôi đỡ được cô ấy, không để cô ấy ngã lần nữa.

Cô ấy đã nói "cảm ơn" với tôi.


Cô ấy thật là đáng yêu quá, làm tôi càng muốn trêu chọc cô ấy nhiều hơn.

Có chúa mới biết chưa từng có cô gái nào khiến tôi muốn trêu chọc nhiều đến thế."Không sao.

Cậu thật xui xẻo."Cô ấy hình như vẫn chưa phát hiện ra mình vừa đụng trúng ai.

"Này! Cậu có ý gì đấy?""Cậu quay đầu lại nhìn xem." Tôi chỉ chỉ tay về phía sau cô ấy.

Cô ấy nghe tôi nhắc mới quay đầu nhìn rồi im lặng trong giây lát.

Sau đó nói: "Thật lòng xin lỗi vì đã đụng trúng anh."Ngữ điệu của cô ấy khiến tôi hơi chạnh lòng.

Tại sao giọng điệu cô ấy khi nói chuyện với tên côn đồ đó lại trở nên khách sáo như vậy, mà sao đối với tôi lại sỗ sàng như thế.

Sau đấy, giữa bọn họ xảy ra xung đột, tôi lại thấy hơi lo lắng."Cậu đi trước đi, cẩn thận bị thương đấy." Cô ấy nói với tôi.

Tôi hơi ngạc nhiên, sao cô ấy có thể bình tĩnh như vậy? Tôi liền hỏi lại: "Cậu thật sự không cần tôi giúp sao?""Cậu đứng gọn sang một bên đã là giúp tôi rồi."Hóa ra, trong lòng cô ấy tôi yếu đuối vô dụng đến vậy sao? Sau rồi tôi mới biết tại sao cô ấy không cần tôi giúp.


Cô ấy, rất cừ, rất giỏi.

Chưa đến vài phút đã san bằng mấy tên côn đồ lưu manh đó rồi.

"Tôi về đây, tạm biệt.

Cậu cứ từ từ ở lại xem tiếp đi."Cô ấy muốn đi thật à?"Cậu tên gì?" Tôi gặng hỏi."Hôm nay tâm trạng tôi không vui, không muốn nói cho cậu biết.

Lần sau có dịp gặp lại, khi ấy tôi sẽ nói.

Bye bye..." Cô ấy không đợi tôi có cơ hội phản ứng lại, cô đã vẫy xe và ngồi vào trong rồi.

Không biết tôi còn may mắn gặp lại cô ấy không?.

Bình Luận (0)
Comment