Hoàng Tử Tinh Linh Của Ma Long

Chương 9


Lam Y bị hôn có chút mềm chân, cậu gắt gao túm lấy quần áo Mạc Lâu, vẫn muốn hôn Mạc Lâu như cũ.

Lúc này một giọng nói quen thuộc truyền tới: "A, con trai rốt cục cùng tiểu Y ở chung một chỗ."
Cậu tách Mạc Lâu ra một chút, khóe mắt nhìn thấy ba Mạc Lâu đứng cách đó không xa.

Cậu lập tức đẩy Mạc Lâu ra: "Xin chào chú."
Mạc Lâu cũng phục hồi tinh thần lại, xoay người nhìn thấy ba nhỏ: "Ba và cha sao trở về nhanh vậy."
"Đi mệt mỏi liền trở về." Mị Ma Đồ Tư cười hì hì nhìn hắn.

"Cha đâu?" Mạc Lâu nhìn lướt qua không nhìn thấy cha hắn.

"Lúc các con đang hôn, hắn đem hành lý lên trước rồi."
Nghe Đồ Tư nói, mặt Lam Y lập tức đỏ lên.

Đồ Tư nhảy qua Mạc Lâu đi tới trước mặt Lam Y: "Đã lâu không gặp Tiểu Lam Y."
Ba Mạc Lâu để tóc dài, dung mạo tinh xảo, nhất cử nhất động đều mang theo vẻ quyến rũ, Lam Y không tự chủ được nhìn chằm chằm ông, đây là sự cám dỗ vô hình của mị ma.

Cậu si ngốc gật đầu.

Mạc Lâu đi tới chắn trước người Lam Y: "Ba nhỏ, thu hồi mị thuật của ba."
"Đây là bản năng, ta quên mất không thu hồi." Đồ Tư mang theo ý xin lỗi giải thích với Lam Y.

Mạc Lâu nhíu mày một chút.

Lúc này nhíu mày còn có Mạc Gai đi tới, hắn từ sau lưng ôm vai Đồ Tư.

"Em yêu, em luôn làm anh tức giận ghen tuông, trong chuyến chu du này em rốt cuộc đã quên bao nhiêu lần.

Mỗi lần như vậy đều thu hút những tiểu tử cuồng vọng tới."
Đồ Tư quay đầu lại hôn lên mặt hắn một cái, trấn an Mạc Gai một chút.

"Phụ thân." Mạc Lâu ở một bên chào hỏi.

Lam Y cũng thò đầu ra kêu theo: "Chào chú ạ."
Mạc Gai gật đầu: "Tiểu Lam Y, cháu có muốn uống nước ép nho không? Chú sẽ nhờ quản gia mang cho cháu.

"
Lam Y năm tuổi thường xuyên đến nhà Mạc Lâu, quản gia đều dựa theo lần đầu tiên cậu đến làm cho cậu một ly nước nho.

Lúc ở nhà, ba Mạc Lâu nhìn thấy liền cho rằng cậu thích uống, mỗi lần gặp Lam Y đều để quản gia mang tới cho cậu.

Nhưng thực tế, cậu đã không thích uống.


Bất quá cậu vẫn là thuận theo ý tốt của trưởng bối, gật gật đầu.

Ba Mạc Lâu mang theo ba nhỏ Mạc Lâu rời đi, không hỏi chuyện gì xảy ra trong phòng bếp, đối với Mạc Lâu thật sự nuôi thả hết thảy mặc kệ.

Sau khi nhìn thấy các phụ thân rời đi, Mạc Lâu nắm lấy tay Lam Y, mang theo cậu đi vào hậu viện.

Mạc Lâu nâng mặt Lam Y lên, khẽ chạm môi cậu một chút, liền tách ra.

Điều này làm cho Lam Y nghĩ đến vừa rồi phụ thân Mạc Lâu nhìn thấy bọn họ hôn nhau, sắc mặt không khỏi lại đỏ lên.

Thật xấu hổ làm sao.

Nhưng Mạc Lâu không quan tâm những thứ này, hắn càng muốn biết Lam Y nghĩ như thế nào, cho nên dẫn hắn đi tới hậu viện muốn hỏi rõ Lam Y.

Lam Y đỏ mặt nói với hắn bởi vì nhìn thấy công chúa cùng kỵ sĩ, sau đó mơ thấy hắn, phát hiện mình thích hắn.

Sau đó Lam Y do dự hỏi: "Anh có thích em không?"
Đôi mắt đỏ sậm của Mạc Lâu khẽ sáng, hắn nắm tay Lam Y đặt ở trái tim hắn.

"Em lại hôn anh một cái."
Lam Y khẽ khẽ nhấc chân lên, hôn lên môi hắn.

Lòng bàn tay của cậu vào giờ khắc này cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ, dường như muốn nhảy ra khỏi trái tim của hắn.

"Khoảnh khắc em hôn anh, trái tim này đã nói cho em câu trả lời."
Lam Y nhìn thấy trong mắt Mạc Lâu tràn đầy nhu tình, nhịp tim cậu cũng theo đó mà tăng nhanh.

Nhưng cậu vẫn có chút không tin, cậu cảm thấy giống như một giấc mơ, không rõ vì sao anh trai anh đột nhiên cảm thấy thích mình.

Rõ ràng lúc trước cũng có vô tình hôn đến, nhưng khi đó anh trai không giống như vậy.

"Vậy...!Anh..." Trong lòng bởi vì lời nói của Mạc Lâu hưng phấn cùng không thể tưởng tượng nổi, làm cho vẻ mặt Lam Y hoảng hốt mà đứt quãng hỏi ra suy nghĩ của cậu, "Tại sao...!Lần trước hôn em? Đây là...!Chuyện gì đang xảy ra?"
Mạc Lâu lại nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái, vừa chạm liền rời, giống như lúc ban đầu.

"Anh có cảm giác." Mạc Lâu trong cổ họng tràn ra tiếng cười vui vẻ, có thỏa mãn, "Nhưng lúc đó anh tưởng em là lam bảo thạch trân quý của anh, nên mới có cảm giác đó.

"
"Chờ đến khi nhìn thấy em mất mát cùng khổ sở, anh mới biết anh cùng baba đối với cha nhỏ giống nhau.

Bảo thạch, cũng là người anh yêu thích nhất.

"
Nghe được "Người mình yêu nhất", mặt Lam Y dần dần đỏ lên, cậu lại nhịn không được kiễng mũi chân lên, hôn Mạc Lâu.


Nụ hôn này kéo dài thật lâu, thẳng đến khi Lam Y hô hấp khó khăn, Mạc Lâu mới buông cậu ra.

Cậu vùi vào trong ngực Mạc Lâu, cảm thụ nhiệt độ cơ thể Mạc Lâu, đáp lại lời thổ lộ vừa rồi Mạc Lâu đối với cậu.

"Anh cũng bất tri bất giác đi vào tim em."
——
Lam Y đi về phía sau tỉnh táo lại, chú ý tới một ít lời Mạc Lâu lúc thổ lộ.

Tối hôm đó cậu nằm trong ngực Mạc Lâu.

Hiện tại Mạc Lâu đã không thích biến thành hình rồng vây lấy cậu, mà là hình người cả đêm ôm cậu, còn thường hôn cậu nữa.

Có đôi khi cậu đang ngủ ngon, đột nhiên cảm giác hít thở không thông, cậu mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn thấy Mạc Lâu hôn cậu.

Cậu xoay người, nằm sấp trên ngực Mạc Lâu, thò đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp của Mạc Lâu.

Ánh mắt màu lam của cậu sáng ngời nhìn Mạc Lâu, tò mò hỏi Mạc Lâu: "Anh, lúc nói rõ tâm ý với em, bảo thạch là coi em như bảo thạch sao?"
Mạc Lâu ôm eo cậu, xúc cảm tinh tế truyền đến, khẽ cười: "Ừm."
Bàn tay trên thắt lưng không an phận tỉ mỉ ma sát, Lam Y cảm giác được có chút ngứa, cậu vặn vẹo một chút.

Nhưng bàn tay to vẫn còn đang di chuyển khắp nơi, không ngừng châm lửa trên cơ thể Lam Y.

Lam Y hừ nhẹ một tiếng, khí tức bất ổn nói: "Thật là!"
Mạc Lâu ôm đai lưng Lam Y xoay người cậu qua bên cạnh, sau đó tự mình xoay người chống lên trên Lam Y.

Nhìn cánh tay chống đỡ bên cạnh cậu có đường cong cơ bắp duyên dáng, biểu hiện ra sức mạnh tiềm ẩn, Lam Y có chút mơ hồ.

Mạc Lâu ở khóe mắt cậu hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.

"Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh nghĩ rằng đôi mắt của em giống như sapphire."
Nói xong ánh mắt màu đỏ sậm của Mạc Lâu nhìn vào mắt Lam Y, yết hầu trượt lên xuống.

"Anh xem em là bảo thạch trân quý nhất của anh, cũng là tồn tại trân quý nhất."
Hắn cúi xuống hôn mắt của cậu một cách đầy cẩn thận.

"Không biết từ lúc nào, trong này xen lẫn tình yêu, sẽ lơ đãng dung túng cho em, giống như cha lớn đối với ba nhỏ vậy."
Lam Y cảm thấy Mạc Lâu hiện tại rất nguy hiểm, cậu cố gắng di chuyển xuống.

Bị Mạc Lâu phát hiện, giữ lấy vai cậu, phòng ngừa cậu đi xuống.

Lam Y đặt tay lên ngực hắn, đẩy hắn ra ngoài.


"Anh làm gì dung túng em, anh bây giờ không dung túng còn bắt nạt em."
Lam Y không biết giọng nói hiện tại của cậu mang theo □□ (* tác giả để trong nguyên tác như vậy) nói chuyện với Mạc Lâu tựa như đang làm nũng vậy.

Khiến ánh mắt Mạc Lâu càng sâu, ngậm lấy môi cậu mài cắn.

"A."
Trong cổ họng Lam Y không khỏi tràn ra tiếng, thân thể càng lúc càng mềm, tay đẩy Mạc Lâu hiện như muốn cự tuyệt còn nghênh đón.

(Bỏ qua một ngàn từ dưới đây.)
Lam Y hỏi Mạc Lâu vấn đề này, làm cho Mạc Lâu cũng nghĩ đến một ít chuyện, muốn hỏi cậu một vấn đề.

Lam Y tựa đầu lên ngực hắn ngủ, giống như lúc hắn ở hình rồng.

Bởi vì nguyên nhân nằm sấp thịt mềm bị chèn ép ra, Mạc Lâu đưa tay chạm vào đám thịt mềm mại kia của cậu.

Lam Y bị chọc nhíu mày một chút, vặn vẹo một chút mới giãn mày.
Mà chăn đắp trên người cậu trượt xuống, lộ ra dấu vết trên người.

Mạc Lâu nhìn trên thân Lam Y lưu lại dấu vết của hắn, màu mắt màu đỏ sậm càng trở nên đậm hơn.

Nhưng hắn kiềm chế không động Lam Y.

Hắn biết Lam Y không thích bị đánh thức vào buổi sáng.

Đợi khoảng nửa tiếng, Lam Y mới chậm rãi tỉnh lại, mái tóc vàng rối loạn, cúi đầu dựa vào ngực Mạc Lâu.

Sau đó tai tựa vào trái tim nghe tiếng tim Mạc Lâu đập, mở đôi mắt còn nhập nhèm.

Cậu ngửa đầu hôn lên cằm Mạc Lâu.

"Anh, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Mạc Lâu ôm cậu ngồi dậy, hai người kề sát vào nhau.

"Lam Y." Mạc Lâu lên tiếng gọi cậu.

"Làm sao vậy anh?" Lam Y có chút nghi hoặc hỏi.

Mạc Lâu đặt cằm lên tóc Lam Y, đè lên lông ngốc vểnh lên của cậu.

"Buổi chiều hôm đó tại sao em muốn vào bếp nấu ăn cho anh."
Lam Y nghe Mạc Lâu nói liền lập tức nghĩ đến cậu đang cố gắng câu dẫn Mạc Lâu.

Khuôn mặt của cậu đỏ lên.

Chuyện này quá mức xấu hổ, cậu không muốn nói với Mạc Lâu.

Vì vậy, cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà nói dối: "Em đang âm thầm đối xử tốt với anh trai, nhưng anh không có thấy."
Nói xong cậu còn giống như tức giận hừ hừ vài tiếng.


Mạc Lâu biết Lam Y không nói thật, nhưng cũng không tức giận, sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết.

Không cần hôm khác Mạc Lâu hôm nay sẽ biết.

Hôm nay Lam Y không ở lại nhà hắn nữa, các phụ vương của cậu cần cậu trở về chủ trì yến hội.

Mạc Lâu đưa cậu trở về.

Trong khi đó, hai cha hắn lại đi ra ngoài một lần nữa.

Trong nhà yên tĩnh lại, hắn như thường lệ đi thư phòng tiếp tục nghiên cứu những quyển sách hắn chưa đọc xong.

Trong giá sách được xếp đầy đủ gọn gàng nhô ra một góc.

Hắn đặt sách trở lại giá sẽ đặt rất gọn gàng, sẽ không để lộ ra một góc sách, điều này rõ ràng không phải là hắn đặt.

Hắn lấy cuốn sách ra.

Là sách truyện nhân tộc viết, hình như là sách Lam Y mang về bên nhân tộc.

Hắn vốn định thả trở về, nhưng trong đầu hiện lên, lần trước lúc bọn họ cùng nhau đọc sách, Lam Y len lén nhìn hắn chạy ra ngoài rồi lại chạy trở về.

Mạc Lâu ma xui quỷ khiến mở sách ra, trên đó có những đường đánh dấu của Lam Y cùng vài dòng ghi chú.

Hắn nhìn một chút trong sách là một mỹ nhân đang quyến rũ thiếu niên, giống như là có ý đồ giết thanh niên.

Mà Lam Y ở mỹ nhân câu như thế nào cẩn thận đem từng biện pháp đánh dấu một lượt.

Mạc Lâu có chút tò mò, vì thế cầm xuống, từ đầu đến cuối nhìn một lần.

Lam Y ở mỹ nhân mỗi lần tiến hành câu dẫn đều ghi chép lại, đồng thời hắn nhớ tới hành vi của Lam Y rất giống với mỹ nhân bên trong.

Cậu sẽ đột nhiên cùng hắn nói một ít lời cùng nói đau thắt lưng thì ra đều muốn câu dẫn hắn đi.

Chỉ là hắn lúc trước còn không có nghĩ tới đây.

Bây giờ nhớ lại Lam Y lúc ấy rất đáng yêu.

Bất quá ngày đó hình như cậu còn cầm quyển sổ đến, Mạc Lâu ở trên giá sách tìm, nhìn thấy quyển sổ ghi chép cậu giấu ở dưới cùng.

Hắn mở ra đọc nội dung cùng nhưng dòng ghi chú trên quyển sổ.

Hắn không khỏi nở nụ cười.

Hiện tại cẩn thận hồi tưởng lại, lúc trước hắn cảm thấy Lam Y sinh bệnh có lẽ là không biết làm thế nào đối mặt với hắn còn chưa phát hiện ra tâm ý.

Nghĩ đến bộ dáng Lam Y đỏ mặt, khi đó phản ứng của hắn bắt đầu không thích hợp.

Hắn sớm đã thích Lam Y, chỉ là không nhận ra tình cảm của mình..

Bình Luận (0)
Comment