Hoàng Tử Truyền Kỳ

Chương 10

Rất nhanh đã gần tới ngày đại hôn của ca ca, anh ấy tuyển cháu gái Trương thái phó của mình làm thái tử phi. Trương thái phó là tam triều nguyên lão, rất có uy tín trong triều, tính tình cũng rất chính trực. Trọng yếu hơn, con cái nhà Trương lão thái phó lại thưa thớt, chỉ có một con trai đã mất sớm, chỉ để lại một nhi nữ, Trương lão nuôi bên mình từ nhỏ, dạy đọc vài quyển sách, biết vài thứ, sau sẽ không dạy nữa. Nữ tử vô tài hữu đức, ông nói vậy.

Một nữ nhân như vậy sau này làm hoàng hậu cũng dễ khống chế.

Nàng không có ngoại thích ủng hộ, lão thái phó cao tuổi rồi cũng không xen nhiều vào triều chính, như vậy nàng có thể toàn tâm hướng về ca ca mà không vì nhà mẹ đẻ mà tranh đấu gì nhiều.

Không có nhiều văn hóa, lại thuộc tam tòng tứ đức, nàng có thể giúp ca ca quản lí hậu cung – địa phương dơ bẩn nhất mà cũng phiền phức nhất từ trước tới nay.

Phân tích như thế, nàng quả thực là người phù hợp nhất với vị trí thái tử phi, ta thầm nghĩ.

Lại nghe ca ca nói, anh ấy đã gặp qua, tuy tuổi không lớn nhưng rất ổn trọng, không tệ lắm.

Ca ca có điểm bất đắc dĩ, haizzz, cho dù từng trải hay mưu lược thì ca ca cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi. Tuyển chọn hoàng hậu như vậy xác thực không phải chuyện vui vẻ gì. Chỉ là, chuyện của ca ca chính là chuyện của hoàng đế ngày sau, đã không còn là việc riêng tư nữa, chỉ đành phải làm như vậy thôi.

Có lẽ bởi chịu ảnh hưởng của mẫu hậu, ca ca và ta đều nhất trí, không tuyển người có dã tâm làm hoàng hậu. Tuy người là ca ca chọn nhưng khi đó ta cũng đoán thầm trong lòng. Chỉ là không muốn nói ra, để ca ca nghĩ là đang chọn cải trắng mà thôi.

Nữ tử này có dã tâm hay không ta không biết, chỉ biết nàng thiếu điều kiện thực hiện dã tâm rồi. Hơn nữa Trương thái phó là người chính trực, người do chính ông dạy dỗ, có lẽ cũng không đến nỗi nào nhỉ.

“Ca ca chỉ cưới một người thôi à? Vậy ngươi từ chối người mà mẫu hậu chọn sao? Trực tiếp đối địch với mẫu hậu như vậy, hình như không tốt lắm đâu?”

“Ừ, cho nên ta nói cho phụ hoàng biết người ta chọn, để phụ hoàng công bố. Trắc phi cũng do phụ hoàng chọn luôn. Nếu mẫu hậu tranh được với phụ hoàng thì cưới thêm một người mẫu hậu chọn. Nếu không tranh được, đó cũng là chuyện do phụ hoàng quyết định, có quan hệ gì với ta đâu.” Ca ca tủm tỉm cười nói.

Ừm, dù sao thì phụ hoàng cũng không sợ lên gân với mẫu hậu, ta cũng gật đầu, cười tủm tỉm.

Mấy ngày sau truyền ra tin Nguyệt tần vẫn được phụ hoàng sủng hạnh đã mang thai, lại truyền tới tin mẫu hậu tới thăm Nguyệt tần một chuyến, vừa đi khỏi thì Nguyệt tần liền sảy thai.

Ta chẳng tin mẫu hậu lại dám hành động trắng trợn như vậy, nhưng sự thực thế nào đã không còn trọng yếu nữa. Quan trọng là, đồn đãi trong cung đều nói do mẫu hậu làm.

Phụ hoàng tức giận, lệnh mẫu hậu ở trong cung tư quá (suy nghĩ về sai lầm của mình), không có ý chỉ không được ra khỏi cung nửa bước. Không có ý chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được tới thăm. Như vậy tuy rằng không phải đã phế hoàng hậu nhưng cũng tương tự biếm vào lãnh cung rồi.

Thực là một kích đẹp mắt, ta cũng phải vỗ tay vì phụ hoàng.

Thế nhưng Nguyệt tần kia thực sự mang thai? Nếu là thực, phụ hoàng ngay cả con mình cũng sẵn sàng hi sinh thế sao?

Chuyện của mẫu hậu vừa phát sinh, phụ hoàng cũng không nhắc tới việc đại hôn của ca ca nữa.

Thần tử dâng tấu chương hỏi, phụ hoàng tỏ vẻ không nhịn được.

Đến cả những chính vụ trước đây giao cho ca ca cũng bị thu hồi, tự mình xử lí.

Người người đều cho rằng, hoàng hậu không may, ca ca cũng bị ảnh hưởng rồi.

Cứ như vậy kéo dài nửa năm.

Bất quá ta và ca ca đều biết phụ hoàng có tính toán riêng. Người thừa kế tự mình bồi dưỡng nhiều năm như vậy, sao có thể đột nhiên bỏ qua.

Trọng yếu hơn, ta hiểu An quý phi, người đàn ông nàng yêu không có khả năng nhanh như vậy liền động tâm với người khác. Nguyệt tần kia ta có gặp qua, tư sắc thực sự là được. Thế nhưng chỉ vì được phụ hoàng sủng ái mà quên hết tất cả, một chút khí chất cao quý cũng không có, vậy mà nói làm phụ hoàng di tình biệt luyến (chuyển dời tình cảm dành cho một người sang cho người khác) ta không tin. Cho nên mặc kệ là nơi phụ hoàng không có chút động tĩnh hay không khí quỉ dị khác thường trong triều, cuộc sống của ta cùng ca ca vẫn như cũ.

Trong thời gian này ca ca rảnh rỗi nên thường tự mình giám sát ta rèn luyện thể năng. Ta bắt đầu học chút ngoại công với Thiết Y, thường xuyên đối luyện với ca ca và Thiết Y. Có lẽ vì đây là việc đầu tiên ta đặc biệt dụng tâm làm nên được trời cao ban thưởng, phương diện này ta rất có thiên phú. Ca ca thỉnh thoảng cảm thán ta có thiên phú võ học  rất cao, Thiết Y tuy không hề khích lệ nhưng đôi khi trong mắt cũng thoáng hiện vẻ thỏa mãn.

Ca ca nói, dựa theo thiên phú này ta có thể học rất nhanh. Thế nhưng chỉ phần cơ sở ta đã phải luyện một năm rưỡi, cơ sở nội công lại thêm một năm rưỡi nữa, giờ mới bắt đầu học ngoại công. Có cơ sở vững chắc rồi, tương lai ta có thể phát triển xa hơn nhiều. Không như nhiều ám vệ, học võ vội vã, tiến bộ mặc dù nhanh nhưng tới một trình độ nhất định sẽ khó có thể tiến thêm.

Lúc ca ca nói vậy, ta nhìn sang Thiết Y, ca ca cười, “Ta không phải nói Thiết Y, rốt cuộc Thiết Y không phải ám vệ của hoàng gia, chỉ chuyên môn bảo vệ ngươi mà thôi. Công phu của Thiết Y vốn là võ học tổ truyền nhà hắn, cũng do từ từ luyện lúc nhỏ, không giống ám vệ.”

Nói vậy Thiết Y này cũng có thân thế không thể tiết lộ a, ta không hỏi lại gì, chỉ tiếp tục cần cù luyện.

Như Ý thích ngủ, tỉnh ngủ lại kè kè theo ta, ta cũng mặc nó tùy ý. Chỉ cần ta còn trong tầm nhìn của nó, nó sẽ không ồn ào, cứ vừa nghịch thứ gì đó vừa thỉnh thoảng liếc nhìn ta. Ta nghĩ, tương lai nếu có dịp ra cung sẽ đi tìm danh y chữa cho nó.

Rốt cuộc có một số quan viên không ngồi yên được, bắt đầu tìm đến người nhà Nguyệt tần nịnh nọt, lẽ nào họ còn trông cậy vào Nguyệt tần có thể sinh ra một người thừa kế khác? Lúc này phụ hoàng còn đang trong thời kì tuổi trẻ lực tráng, kì thực cũng có thể có khả năng này đi, bất quá ta tin phụ hoàng vạn không có khả năng tính làm chuyện này.

Có điều nhờ đó ca ca tìm được không ít cây cỏ ngả theo chiều gió, có vẻ đây mới là mục đích của phụ hoàng.

Đợi cho trong triều bắt đầu truyền tai chuyện phụ hoàng dự định phế thái tử, lúc này lại có quan viên bị người nhà Nguyệt tần mua chuộc đứng ra nói, “Đương kim hoàng hậu thất đức, thái tử lại là con đẻ của hoàng hậu, cũng phải chịu tội, không thể là thái tử của chúng ta.”, phụ hoàng đơn giản ra lệnh đem vị kia tha ra chém, sau đó xuất ra thánh chỉ đã chuẩn bị từ lâu, tuyên bố ngày đại hôn của ca ca và người được chọn làm thái tử phi.

Từ đó phụ hoàng bắt đầu xa lánh Nguyệt tần, người người đều tưởng do ông tức giận chuyện người nhà Nguyệt tần là kẻ phía sau thôi động việc phế thái tử. Kì thực ta và ca ca đều biết, đó vốn là kế hoạch của ông mà thôi.

Chuyện tuyển phi của ca ca coi như giải quyết, ngoại trừ chính phi do ca ca tuyển, phụ hoàng còn chọn thêm cho ca ca hai trắc phi là con gái quan viên trong triều.

Chúng thần vì thế mới biết phụ hoàng đối với ca ca vẫn ân sủng như trước, lời đồn phế thái tử từ từ lụi đi.

Ngày đại hôn của ca ca, Như Ý không muốn đi cùng ta, ta mặc dù không muốn người khác nhìn thấy vẻ ngốc nghếch của nó nhưng lại càng không muốn bỏ nó lại trong cung một mình, cho nên quyết định thay đồ cho nó rồi dẫn đi.

Lúc này ta và Như Ý đều hơn mười một tuổi, ta thì do mỗi ngày rèn luyện nên so với thiếu niên cùng tuổi lại cao lớn hơn. Mà Như Ý, không biết vì sao, không thích ăn, vóc dáng cũng không phát triển nhiều. Tuy nó hơn ta mấy tháng nhưng người lại lùn hơn ta nửa cái đầu. Cơ thể ta nơi nơi đều cứng cáp, hắn ngược lại, gầy teo, mềm mềm. Ta muốn hắn ăn nhiều cơm một chút, hắn lại chỉ thích ăn điểm tâm ngọt hay đồ ăn vặt, ta cũng không quản nổi, lại sợ không cho ăn vặt sẽ làm nó đói bụng, đành mặc nó vậy.

Nó thường thích ôm lấy thắt lưng ta, làm ổ trong lòng ta, khiến ta có cảm giác nó nhỏ hơn ta rất rất nhiều.

Nhưng, trong cung này, ta là người giám hộ của nó, phụ hoàng đã giao mọi chuyện liên quan đến nó cho ta xử lí. Ta vẫn để nó ở cùng ta trong noãn các, do Đông nhi chăm sóc. Vốn là thêm gấp đôi người hầu hạ nhưng ta ngại phiền nên cũng không lấy thêm người. Kì thực cung nhân cũng không thêm nhiều việc lắm, cơ bản là Như Ý chưa bao giờ rời ta. Buổi tối khi đi ngủ, nếu nửa đêm nó tỉnh sẽ chân trần chạy tới bò lên giường ta, ta cũng quen dần, chỉ duỗi người ôm lấy, để nó chui vào lòng ta, sau đó rất nhanh ngủ tiếp.

Lại sau nữa ta liền ôm nó ngủ một chỗ từ đầu, miễn cho mỗi đêm nó phải chạy một chuyến, ta mỗi đêm tỉnh một lần.

Ta sửa sang y phục, sờ sờ phụ trọng, bình thường không cởi ra, giờ đã sớm quen rồi. Giúp Như Ý thay một bộ y phục màu trắng, làn da của Như Ý tựa như bánh kem vậy, trơn tuột trắng mịn, mặc đồ trắng là đẹp nhất.

Như Ý càng lớn càng giống An quý phi, ta cuối cùng nghĩ ra, phụ hoàng không thường tới thăm nó có lẽ là vì vậy, nhìn tới sẽ nghĩ đến An quý phi, lại thêm đau lòng.

Bất quá, có một gương mặt tuyệt sắc, lại không có năng lực tự bảo hộ, cái này không hay lắm đâu.

Lúc này nó duỗi cánh tay, chờ ta giúp nó mặc áo, nếu không phải biểu tình trên mặt nó quá mức ngây thơ, ai cũng nghĩ Như Ý thật thông minh thanh tú nhỉ?

Triều đại này nam phong (aka phong trào nam – nam, ý là thế) rất nặng, quan viên triều đình cũng có không ít người có nam sủng. Dung mạo này của Như Ý sợ rằng sẽ bị người ta mơ tưởng đây, ta thầm thở dài, ta không muốn nó bị người khác nhìn như thế, chỉ có thể bảo hộ nó thật tốt.

Phủ thêm áo choàng cho nó, dắt đi tìm phụ hoàng. Hôm nay chúng ta theo phụ hoàng đi dự hôn lễ của ca ca, ta cùng Như Ý ngồi trên ngự liễn với phụ hoàng, phụ hoàng với ta một đường không nói chuyện cùng nhau, Như Ý tựa trong lòng ta, ngoan ngoãn trả lời từng vấn đề của phụ hoàng, nào là mấy ngày nay chơi cái gì, ăn cái gì, v.v., mỗi lần ba người chúng ta gặp mặt đều như vậy.

Ta biết phụ hoàng thật tâm yêu thương Như Ý, mà phụ hoàng đối xử với ca ca kì thực cũng tốt, chỉ vì ca ca là người thừa kế nên nghiêm khắc một chút. Với ta a, cũng được đi, nhìn thái độ của phụ hoàng với đứa nhỏ của Nguyệt tần mà xem, ta có thể sống được tới giờ, cho thấy phụ hoàng không muốn lấy cái mạng nhỏ của ta, ai, thế là đủ đi.

Hiện tai phụ hoàng có vẻ khá yên tâm với ta, cái này có thể thấy được từ chuyện ông không còn phái người giá thị cung điện của ta nữa. Cũng thật là, ta dù có định kiến với ông ấy nhưng cũng không đến nỗi ngược đãi một đứa trẻ đi. Huống chi ta lại không có ý kiến gì với ông ta, cuộc sống của ta ở đây rất tốt, cơ bản không ai quản ta, ta còn học được năng lực tự bảo hộ. Có ca ca nương tựa, còn có Như Ý khả ái làm ta yêu thương. Trong cung này liệu có ai hạnh phúc hơn ta?

Tới đông cung, ca ca và các quan viên quì xuống đón phụ hoàng, ta dắt tay Như Ý đi sau ông. Cũng may Như Ý tuy chỉ có IQ của trẻ nhỏ nhưng không hề luống cuống sợ sệt, chỉ nắm tay ta, bước đi rất ổn định.

Khi quan viên nghe được nhị hoàng tử, tam hoàng tử tới, tất cả đều kinh ngạc

Bởi ai cũng từng nghe, có lời đồn ta không được coi trọng, thậm chí phụ hoàng còn không mời cả thầy dạy học cho ta, mà ta lại cũng không thích ra cung.

Mà nhị hoàng tử, sau cung biến đã không còn khả năng trở thành người thừa kế, cho nên sự tồn tại của Như Ý cũng nhạt dần trong lòng các quan lại.

Hôm nay thấy hoàng đế tự mình mang chúng ta tới, lại thấy hai vị hoàng tử vô dụng trong truyền thuyết nọ cũng không có kém cỏi như lời đồn, trong lòng sao lại không kinh nghi (sợ hãi, nghi hoặc).

Bình Luận (0)
Comment