Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 117


của chúng ta, nếu bắt kẻ nào còn sống, lập tức đâm một đao thật mạnh cho ta.


Cuộc chiến kéo dài không lâu, lúc sau, Mạc Nhị Câu chạy ra báo cáo: “Thất hoàng tử, đã xử lý sạch sẽ đám đạo tặc, tuy nhiên lại có gần hai ngàn người đầu hàng, giải quyết thế nào ạ?”
Lãnh Thiên Minh không hề do dự, nhấn mạnh:
“Giết.


Uy Hải Vệ, một tòa thành khổng lồ nằm sát biển, đây chính là hang ổ cũ của bang Hải Đảo, ban đầu, chúng là tổ hợp những tên cướp biển bán mạng, sau đó bắt đầu tập trung ngày càng đông, dần trở thành tổ chức lớn mạnh nhất Đông Hải, bang Hải Đảo hoành hành khắp nơi, thậm chí liên kết với bọn ngụy khấu, xâm chiếm các vùng ven biển Đại Lương.

Đối lập với bang Hải Đảo là bang Triêu Nam ở thành Thanh Đảo, họ đều xuất thân từ những ngư dân nghèo, gắn kết với nhau vì mưu sinh, nhiều năm qua, do kháng lại sự xâm phạm của bọn hải tặc và ngụy khấu, họ nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của bách tính, mặc dù không lớn mạnh bằng bang Hải Đảo, nhưng nội bộ vô cùng đoàn kết, thủ lĩnh là một người phụ nữ trung niên gọi là Hải Nương.


“Nghe nói thành Phủ Ninh đào được vàng”, một người đàn ông trung niên nói với tay sai đang quỳ phía sau, người này chính là thủ lĩnh bang Hải Đảo, Kế Chư.

“Đúng vậy thưa thủ lĩnh, tin tức vô cùng chuẩn xác”, người kia đáp.

“Ha ha…mỏ vàng, vậy chúng ta càng phải cướp”, Kế Chư cười to.

Một người trông giống quân sư đứng bênh cạnh nói: “Nhưng ta nghe nói, người trấn thủ nơi đó là thất hoàng tử Bắc Lương, từ năm ngoái tới Đông Hải, Hắc Kỳ quân của người này chỉ dùng một năm, đã chiếm được sáu thành Duy huyện, giờ lại tìm ra mỏ vàng ở thành Phủ Ninh, thực lực không tầm thường”.

“Hừm”, Kế Chư âm trầm suy nghĩ, sau đó nói: “Lập tức phái người đi tìm hiểu, thực hư tình hình của vị thất hoàng tử này, nếu chúng ta không xử được, vậy chỉ đành liên thủ với Bổn Nguyên Sĩ Nhất lang”.

Trong phủ Thanh Châu.

Sau khi an táng cho những binh sĩ hy sinh trong lúc khai quật mỏ vàng, Lãnh Thiên Minh rất buồn bực, một mình ngồi trong phòng.

“Thế giới này dù sao cũng không giống thế giới trước kia, nhân từ sẽ hại chết những người xung quanh ta, nếu ta không thể nhẫn tâm đối mặt với kẻ thù, vậy thì trong tương lai e rằng sẽ lại xảy ra sự việc như vừa rồi…”
“Thất hoàng tử…không sao chứ?”, Tiểu Lan tiến vào.

“Ta không sao”, Lãnh Thiên Minh khẽ mỉm cười.


“Thất hoàng tử, nếu ngài có chuyện gì không vui, hãy nói với ta, giống như hồi nhỏ vậy, ta sẽ luôn lắng nghe”.

Lãnh Thiên Minh nắm tay Tiểu Lan, cười, nói: “Còn gọi ta là thất hoàng tử, chúng ta sắp thành hôn rồi, sau này hãy gọi là Thiên Minh”.

Tiểu Lan cúi thấp đầu: “Ta…ta…không được đâu, ta đã quen rồi”.

“Đồ ngốc, sau này chúng ta là phu thê, là người một nhà cả, có gì ngại ngùng chứ”, Lãnh Thiên Minh vừa nói vừa ôm chặt Tiểu Lan, còn nàng cũng mỉm cười hạnh phúc ôm lấy hắn.

Sáng hôm sau, Lãnh Thiên Minh, Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết đang dùng bữa, sau khi xác định chuyện của ba người, hai nàng mỗi lần gặp Lãnh Thiên Minh đều sẽ xấu hổ, còn Lãnh Thiên Minh lại rất thích dáng vẻ ngại ngùng của họ, thường xuyên tìm đến.

“Thiên Minh, không biết đại vương có đồng ý hôn sự của chúng ta không?”, Mộ Như Tuyết hỏi.

“Yên tâm, dù đồng ý hay không, đời này ta nhất định sẽ thành hôn với hai nàng”.

“Ừm”, Mộ Như Tuyết mím môi, khẽ gật đầu, còn Tiểu Lan thì xấu hổ cúi đầu ăn cơm.


“Thất hoàng tử, Tân Cửu đại nhân cầu kiến”, một cận vệ tiến vào nói.

“Chuyện gì vậy?”
“Là tin tức từ đô thành”.

“Ừm”, Lãnh Thiên Minh đứng dậy, Tireeur Lan và Mộ Như Thuyết đều không kiềm được đi cùng.

Tiểu lan lo lắng nói: “Thất hoàng tử, ta sợ qu đại vương sẽ không đồng ý chứ?”
Lãnh Thiên Minh mĩm cười với nầng: “Đã nói không được gọi thất hoàng tử rồi mà”

Bình Luận (0)
Comment